Chương 1: Món Quà Được Tặng?
Rào rào, một chậu nước đá đổ ập xuống.
Tô Ảnh sợ run cả người, cuối cùng mí mắt nặng nề chậm rãi mở ra.
Lạnh… rất lạnh.
Rõ ràng là mùa xuân, sao lại lạnh thành như vậy?
Lý trí của Tô Ảnh từ từ quay về.
Từ từ nghĩ lại chuyện đã xảy ra trước lúc hôn mê: Nhà sản xuất cười gằn, cả người nóng bỏng, còn có người đàn ông mang theo khí thế lạnh băng khắp người kia…
Từ từ? Người đàn ông kia bị mình bám lấy không rời trước khi hôn mê?
Tô Ảnh lập tức ngồi dậy, mới phát hiện bản thân đang nằm trong một chiếc bồn tắm rất lớn.
Trong bồn tắm đầy đá lạnh, trên mặt đất vẫn còn đặt một thùng gỗ.
“Dậy đi.” Một âm thanh lạnh lùng đến tột cùng, trầm thấp vang lên từ phía sau.
Giọng nói rất êm tai, trầm thấp, cực kỳ có sức hút. Nhưng lại lạnh lùng khác thường, giống như từ trước đến giờ người này đều không có bất kỳ cảm tình gì.
Tô Ảnh nhanh chóng xoay người quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi tơ tằm màu xám nhạt và quần dài màu xám thẫm, lười biếng mà ngang ngược ngồi trên ghế sofa.
Người đàn ông này cực kỳ tuấn tú, chỉ đơn giản là đang ngồi, lại giống như bậc quân vương ở trên cả thiên hạ.
Tô Ảnh chăm chú nghĩ lại một chút, trước khi mình hôn mê, chắc là đã cầu cứu anh ta rồi?
Tô Ảnh lập tức đứng lên từ trong bồn tắm, nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
“Nói đi, ai phái tới?” Phó Thịnh nhìn cả người Tô Ảnh đang ướt đẫm, trông giống như một bức tranh thủy mặc xẹt qua mang theo bóng mờ, trong mắt vẫn trào phúng như cũ, lạnh lùng không mang theo một chút tình người.
Tô Ảnh khó hiểu nhìn Phó Thịnh, cô hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì.
Tô Ảnh mờ mịt lắc đầu: “Anh đang nói gì thế?”
“A, còn đang giả vờ.” Phó Thịnh từ từ đứng lên, đi nhanh về phía Tô Ảnh.
Chỉ vài bước chân, Tô Ảnh đã nhanh chóng cảm nhận được sự uy hiếp của anh ta, không tự giác lui lại phía sau mấy bước.
Không ngờ đằng sau lại là vách tường, cô chỉ có thể chật vật dán vào tường, đón nhận sự uy hiếp của đối phương.
Phó Thịnh vừa sải bước tiến vào trong bồn tắm, đứng trước mặt Tô Ảnh, từ trên cao nhìn xuống Tô Ảnh, xem xét kỹ càng qua lại vài vòng trên người cô, đáy mắt không chút nào che giấu trào phúng: “A, dáng người lại cứng ngắc như vậy, cũng dám mang đến bêu xấu trước mặt bản thiếu gia?”
Tô Ảnh cúi đầu, mới phát hiện toàn bộ quần áo ẩm ướt dán chặt vào người, ngực trễ xuống, lấy ưu thế chiều cao 188cm của Phó Thịnh, nhìn gần như là không sót một thứ gì.
Tô Ảnh lập tức che kín ngực, vẻ mặt khó tin đầy tức giận: “Tuy tôi cực kỳ cảm kích anh đã cứu tôi, nhưng không có nghĩa là phải ở chỗ này chịu đựng sự sỉ nhục của anh. Cảm ơn, hẹn gặp lại!”
Tô Ảnh nói xong câu đó, quay đầu muốn đi.
Phó Thịnh lập tức chống tay ở trên tường, ngang ngược chặn đường đi của Tô Ảnh.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, ngay lập tức tràn ngập hơi thở mập mờ không rõ.
“Lạt mềm buột chặt?” Phó Thịnh khẽ nở nụ cười: “Chiêu trẻ con này, đã dùng quá nhiều rồi!”
Tô Ảnh lập tức nổi giận đùng đùng ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh.
Phó Thịnh hơi ngẩn ra.
Ánh mắt phẫn nộ này, giống hệt với đôi mắt quen thuộc nhanh chóng hiện ra trong trí nhớ. Đã bao lâu rồi anh chưa nhìn thấy đôi mắt như thế rồi? Ba năm? Năm năm? Mười năm?
Phó Thịnh đưa tay nắm lấy cằm Tô Ảnh không chút do dự, khiến tầm mắt của cô nhìn về phía mình.
Quả nhiên rất giống!
“Chủ nhân của cô đã tặng cô cho tôi, không có sự cho phép của tôi, cô thử đi ra khỏi cái cửa này xem?” Phó Thịnh gian tà cười lạnh một phen, khóe miệng nhếch lên: “Tên, tuổi tác.”
“Cái gì?” Tô Ảnh càng hồ đồ rồi. Chủ nhân cái gì? Tặng cái gì cho anh ta? Cô bị người ta tính kế, thiếu chút nữa bị tên nhà sản xuất vừa già vừa xấu lại béo kia lấy mất trinh tiết, sau đó trùng hợp được anh ta cứu giúp mà thôi.
Tô Ảnh sợ run cả người, cuối cùng mí mắt nặng nề chậm rãi mở ra.
Lạnh… rất lạnh.
Rõ ràng là mùa xuân, sao lại lạnh thành như vậy?
Lý trí của Tô Ảnh từ từ quay về.
Từ từ nghĩ lại chuyện đã xảy ra trước lúc hôn mê: Nhà sản xuất cười gằn, cả người nóng bỏng, còn có người đàn ông mang theo khí thế lạnh băng khắp người kia…
Từ từ? Người đàn ông kia bị mình bám lấy không rời trước khi hôn mê?
Tô Ảnh lập tức ngồi dậy, mới phát hiện bản thân đang nằm trong một chiếc bồn tắm rất lớn.
Trong bồn tắm đầy đá lạnh, trên mặt đất vẫn còn đặt một thùng gỗ.
“Dậy đi.” Một âm thanh lạnh lùng đến tột cùng, trầm thấp vang lên từ phía sau.
Giọng nói rất êm tai, trầm thấp, cực kỳ có sức hút. Nhưng lại lạnh lùng khác thường, giống như từ trước đến giờ người này đều không có bất kỳ cảm tình gì.
Tô Ảnh nhanh chóng xoay người quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi tơ tằm màu xám nhạt và quần dài màu xám thẫm, lười biếng mà ngang ngược ngồi trên ghế sofa.
Người đàn ông này cực kỳ tuấn tú, chỉ đơn giản là đang ngồi, lại giống như bậc quân vương ở trên cả thiên hạ.
Tô Ảnh chăm chú nghĩ lại một chút, trước khi mình hôn mê, chắc là đã cầu cứu anh ta rồi?
Tô Ảnh lập tức đứng lên từ trong bồn tắm, nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
“Nói đi, ai phái tới?” Phó Thịnh nhìn cả người Tô Ảnh đang ướt đẫm, trông giống như một bức tranh thủy mặc xẹt qua mang theo bóng mờ, trong mắt vẫn trào phúng như cũ, lạnh lùng không mang theo một chút tình người.
Tô Ảnh khó hiểu nhìn Phó Thịnh, cô hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói gì.
Tô Ảnh mờ mịt lắc đầu: “Anh đang nói gì thế?”
“A, còn đang giả vờ.” Phó Thịnh từ từ đứng lên, đi nhanh về phía Tô Ảnh.
Chỉ vài bước chân, Tô Ảnh đã nhanh chóng cảm nhận được sự uy hiếp của anh ta, không tự giác lui lại phía sau mấy bước.
Không ngờ đằng sau lại là vách tường, cô chỉ có thể chật vật dán vào tường, đón nhận sự uy hiếp của đối phương.
Phó Thịnh vừa sải bước tiến vào trong bồn tắm, đứng trước mặt Tô Ảnh, từ trên cao nhìn xuống Tô Ảnh, xem xét kỹ càng qua lại vài vòng trên người cô, đáy mắt không chút nào che giấu trào phúng: “A, dáng người lại cứng ngắc như vậy, cũng dám mang đến bêu xấu trước mặt bản thiếu gia?”
Tô Ảnh cúi đầu, mới phát hiện toàn bộ quần áo ẩm ướt dán chặt vào người, ngực trễ xuống, lấy ưu thế chiều cao 188cm của Phó Thịnh, nhìn gần như là không sót một thứ gì.
Tô Ảnh lập tức che kín ngực, vẻ mặt khó tin đầy tức giận: “Tuy tôi cực kỳ cảm kích anh đã cứu tôi, nhưng không có nghĩa là phải ở chỗ này chịu đựng sự sỉ nhục của anh. Cảm ơn, hẹn gặp lại!”
Tô Ảnh nói xong câu đó, quay đầu muốn đi.
Phó Thịnh lập tức chống tay ở trên tường, ngang ngược chặn đường đi của Tô Ảnh.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, ngay lập tức tràn ngập hơi thở mập mờ không rõ.
“Lạt mềm buột chặt?” Phó Thịnh khẽ nở nụ cười: “Chiêu trẻ con này, đã dùng quá nhiều rồi!”
Tô Ảnh lập tức nổi giận đùng đùng ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh.
Phó Thịnh hơi ngẩn ra.
Ánh mắt phẫn nộ này, giống hệt với đôi mắt quen thuộc nhanh chóng hiện ra trong trí nhớ. Đã bao lâu rồi anh chưa nhìn thấy đôi mắt như thế rồi? Ba năm? Năm năm? Mười năm?
Phó Thịnh đưa tay nắm lấy cằm Tô Ảnh không chút do dự, khiến tầm mắt của cô nhìn về phía mình.
Quả nhiên rất giống!
“Chủ nhân của cô đã tặng cô cho tôi, không có sự cho phép của tôi, cô thử đi ra khỏi cái cửa này xem?” Phó Thịnh gian tà cười lạnh một phen, khóe miệng nhếch lên: “Tên, tuổi tác.”
“Cái gì?” Tô Ảnh càng hồ đồ rồi. Chủ nhân cái gì? Tặng cái gì cho anh ta? Cô bị người ta tính kế, thiếu chút nữa bị tên nhà sản xuất vừa già vừa xấu lại béo kia lấy mất trinh tiết, sau đó trùng hợp được anh ta cứu giúp mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất