Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 35: .1: Điền Mỹ Hòa Điện Thoại Đến (1)

Trước Sau
Tô Ảnh gật đầu: “Diệp Thuận gặp chuyện không may ở Sơn Tây,có thể sẽ trách tội đến trên người tổng giám đốc không?

Mộc Minh tức khắc nở nụ cười: “Yên tâm, sẽ không”

Đang nói chuyện, Phó Thịnh đi xuống từ trên lầu.

Thay đổi một thân quần đùi màu trắng và áo T-SHIRT cùng màu, đi đôi giày thể thao màu trắng bản giới hạn, đầy đủ mùi vị giản dị.

Môt Minh nhìn Tô Ảnh một cái, rất nhanh đi theo Phó Thịnh rời khỏi biệt viện.

Sau khi Tô Ảnh ăn sáng, mang theo bao tay cao su nghiêm túc chăm chỉ đến phòng Phó Thịnh dọn dẹp gọn gàng.

Tô Ảnh quả thực mệt đến mức không thể đứng lên, mới vừa ra ban công nghỉ ngơi một lát, điện thoại lại vang lên.

Cô cầm lấy điện thoại nhìn xem, là số của Điền Mỹ Hòa, cô không suy nghĩ trực tiếp cúp máy.

Điền Mỹ Hòa bám riết không tha nhiều lần gọi lại, Tô Ảnh cũng không tiếp máy, Điền Mỹ Hòa trực tiếp gửi một tin nhắn đến: “Tô Ảnh, chẳng lẽ mày không muốn biết, tao đã cầm thứ gì của mẹ mày sao?”

Sau lưng Tô Ảnh vẫn còn đau.

Cô biết trong tay mẹ không thiếu thứ tốt, nhưng hầu hết đều đã bán lấy tiền bạc, thanh toán học phí cho mình rồi.

Sau đó Điền Mỹ Hòa lại gửi đến tin tức thứ hai: “Cô cho là vì sao mẹ cô có thể thuận lợi ly hôn với ba tôi? Tất nhiên là tôi đã lấy được đồ vật quan trọng từ trong tay mẹ cô. Nghe nói, đồ vật này vô cùng quan trọng với mẹ cô. Muốn biết đó là cái gì, thì ngoan ngoãn nghe điện thoại đi!”

Nhìn thấy tin nhắn của Điền Mỹ Hòa, trong đầu Tô Ảnh ong lên một tiếng, nhớ tới lúc đầu khi vừa mới thu xếp xong xuôi mọi thứ cho mẹ để chuẩn bị làm việc, vẻ mặt muốn nói lại thôi của mẹ, còn có những điều không hiểu ra sao: “Con phải nhớ kỹ con họ Tô… con không được làm dòng họ của con thất vọng về con! Còn có, cho dù con đã mất đi thứ gì, con cũng không thể dễ dàng bỏ cuộc! Con phải cất kỹ miếng ngọc bội này, mặc kệ là ai cũng cho người đó nhìn thấy, mặc kệ là ai cũng không thể cho, chết cũng không thể cho!”

Tô Ảnh để điện thoại xuống, khẩn trương mở tủ đầu giường ra, lấy ra thùng đồ của mình ở trong ngăn kéo, ở tầng sau nhất lấy ra một túi thêu. Mở túi thêu ra, bên trong có một miếng ngọc bội chỉ có một nửa, vô cùng đẹp.

Lần đầu tiên cô thật sự đánh giá khối ngọc này, rõ ràng nó đã bị người ta mạnh mẽ bẻ đôi.

Nửa miếng này trong tay mình, vậy thì nửa miếng còn lại ở đâu.

Chẳng lẽ là ở trong tay Điền Mỹ Hòa.

Rốt cuộc thì miếng ngọc này có lợi ích gì?

Là dùng để chứng minh cái ì?

Điền Mỹ Hòa muốn cướp miếng ngọc bội này làm gì?



Tô Ảnh nắm ngọc bội trong tay, trái lo phải nghĩ, nhưng vẫn cầm lấy điện thoại gọi cho Điền Mỹ Hòa: “Rốt cuộc là chị muốn thế nào?”

Giọng nói của Điền Mỹ Hòa đúng kiểu đã thực hiện được mục đích: “Tô Ảnh, tôi cũng không nhiều lời với cô, tôi liền nói thẳng vậy. Đêm qua tôi thấy một nhà sản xuất, ông ta muốn bàn chuyện với tôi về ca khúc mới, cô tới soạn đi!”

Mắt Tô Ảnh liền trợn to: “Cái gì? Điền Mỹ Hòa, cô đừng có quá đáng! Trước kia là cô lấy trộm ca khúc mà tôi sáng tác, mới cầm đi thi đấu giành được giải quán quân! Cũng là bởi vì quán quân này, cô mới chính thức bước được vào làng giải trí! Hiện giờ cô còn muốn để tôi soạn cho cô? Không thể nào! Tôi đã rời khỏi giới rồi, sẽ không sáng tác ca khúc nữa.”

Điền Mỹ Hòa không hề nóng nảy chút nào, chậm rì rì nói: “Như thế xem ra cô không muốn lấy lại đồ của mẹ cô nữa sao? Tôi lại nghe nói, đó là của hồi môn của mẹ cô, mỗi thứ đều có nhiều kỷ niệm và ý nghĩa của nó. Cô đã không thèm để ý đến tâm tình của mẹ cô, vậy thì coi như tôi chưa từng nói gì cả!”

Nói xong, Điền Mỹ Hòa liền muốn gác điện thoại.

“Đợi một chút!” Tô Ảnh hạ quyết tâm: “Cô nói lời giữ lời không? Tôi sáng tác ca khúc cho cô, cô trả đồ lại cho tôi!”

Điền Mỹ Hòa cười thực hiện được ý đồ: “Được!”

Cúp điện thoại, Tô Ảnh ngồi trên giường, nắm chặt miếng ngọc mà mẹ đưa cho mình, trầm tư thật lâu.

Điền Mỹ Hòa nói không sai, mẹ mang theo của hồi môn đến, mỗi một thứ đều là trân phẩm quý giá.

Vì chuyện học hành của mình, mẹ đã bán hầu hết đồ đạc lấy tiền, còn lại cũng chỉ mấy thứ quý trọng này, nói cái gì cũng không chịu bán đi.

Nhưng là, những của hồi môn này vẫn là bị ba dượng lừa bán đi, bỏ trốn với bạn học của mình để tiêu xài.

Nếu như một ca khúc có hể đổi về hai thứ đồ như thế, có thể khiến mẹ vui vẻ, như thế cũng đáng có được!

Tô Ảnh mở máy tính ra, đi vào website, lên trang web đã lâu không vào.

Cô vừa mở ra, toàn bộ đều là fan nhắn cho cô, khóc hô hào cô cập nhật lại ca khúc mới.

Trước kia, cô đã truyền thông không ít tác phẩm ở trang web này, cũng tích góp được một lượng fan nhất định, nhưng từ sau khi Điền Mỹ Hòa lấy trộm tác phẩm của cô, cô liền không vào trang web này nữa.

Không nghĩ tới, hôm nay vào lại, thực ra là vì sáng tác ca khúc cho Điền Mỹ Hòa.

Vì mẹ, cô nhịn!

Tô Ảnh lấy ra giấy bút và tai nghe điện thoại bắt đầu tìm kiếm tình cảm, nghe những tác phẩm trước kia mình đã sáng tác, cô từ từ tìm lại được cảm giác lúc trước.

Bên trong biệt viện có piano, chỉ là có rất ít người dùng đến.

Hỏi qua quản gia Lâm, quản gia Lâm nói cô có thể sử dụng.



Vì thế, Tô Ảnh liền mang theo tai nghe điện thoiaj đến trước mặt đàn piano, tìm âm chuẩn, từng chút một hoàn toàn phổ mới ca khúc.

Chắc có lẽ cô sáng tác quá mức nhập tâm, Tô Ảnh hoàn toàn không nghe thấy tiếng Phó Thịnh trở về, vẫn ngồi phổ nhạc như cũ.

Quản gia Lâm vừa muốn nói chuyện, Phó Thịnh khoát tay, ngăn ông lại, bình tĩnh nhìn cô như thế.

Phó Thịnh đã từng thấy Tô Ảnh lỗ mãng, từng thấy cô yếu đuối khóc, thấy cô bị người khác bắt nạt không có cách nào phản bác lại, nhưng chưa từng thấy cô thật sự nhập tâm như thế.

Ngón tay của cô rất dài và đẹp, lúc đầu ngón tay chạm đến phím đàn, như là tinh linh rơi xuống, tao nhã khiêu vũ.

Tiếng đàn rất hay, tiết tấu vô cùng tốt.

Vừa nghe liền có thể phân rõ ra, kiến thức của cô vững chắc như thế nào.

Tô Ảnh vừa đánh đàn vừa nhanh tay viết ra ca khúc mới của mình đang phổ nhạc.

Sau hơn một giờ không sai biệt lắm, rốt cuộc cô cũng hoàn thành bản thảo rồi.

Cô duỗi cái lưng mỏi mệt, cảm thấy mỹ mãn đứng lên, quay người lại lập tức tiến vào trong lòng Phó Thịnh.

Đây chính là hương vị mà chỉ trên người Phó Thịnh mới có, trong nháy mắt tràn đầy chóp mũi của Tô Ảnh.

Cô sợ hết hồn, theo bản năng dựa vào phía sau, hai tay đồng thời giữ trên phím đàn, phát ra âm thanh bối rối.

“Tổng … tổng giám đốc Phó! Anh trở về lúc nào thế?” Tô Ảnh cố gắng dựa về sau, liều mạng kéo ra khoảng cách giữa cô và Phó Thịnh.

Khóe mắt anh đè ép, thu hết động tác và vẻ mặt của cô vào trong đáy mắt, tức giận trả lời: “Đã tở lại từ sớm, nghe cô đánh tạp âm hơn một tiếng đồng hồ!”

Trên mặt Tô Ảnh liền hồng lên: “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi… tôi chỉ là…”

Rõ ràng Phó Thịnh ghét nhất bị phụ nữ chạm vào, nhưng nhìn thấy Tô Ảnh đỏ mặt, vô thức lại đè ép lên: “Chỉ là cái gì?”

Tô Ảnh trông mong nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Thịnh ngày càng đến gần cùng với cảm giác áp bách ngày càng mãnh liệt, lắp bắp nói không ra lời: “Chỉ là, là tôi… tôi…”

Phó Thịnh đùa dai nhìn cô, từ từ nhướng mi: “Sao lại cà lăm rồi hả?”

Tô Ảnh cảm thấy tốc độ tim đập đột nhiên trở nên nhanh hơn, đầu óc trống rỗng, cứ như thế trơ mắt nhìn Phó Thịnh từng chút một tiếp sát, nhưng không thể động đậy được chút nào!

Phó Thịnh giơ tay đặt trên thắt lưng của cô, khoảng cách ngăn giữa anh và Tô Ảnh không đủ một quyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau