Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 49: Tiên môn tụ hợp, tiến vào vùng đất Bách Huyền

Trước Sau
Từ giờ cho đến ngày mở ra Bách Huyền Chiến chỉ còn chưa đến mười ngày, lúc này thì cậu bạn Tử Thanh mới đờ đẫn lê lết tấm thân mệt mỏi của mình lảo đảo quay trở lại Luyện Khí Điện.

Bởi vì trước đó đã nhận được tin tức rằng nhóc Tử Vũ và cô nàng Bích Dao cũng góp mặt trong đội hình tham gia cuộc chiến lần này.

Hơn nữa, bằng một cách không tưởng nào đó, Thượng Quan Văn Vũ vậy mà cũng có được một vị trí trong đội hình ra trận của tông môn, đúng nghĩa là theo sát sau lưng nhóc Tử Vũ không rời lấy nửa bước.

Do đó, cậu bạn Tử Thanh với danh xưng là thiên tài luyện khí trẻ tuổi nhất của Luyện Khí Điện đã phải cắn rơm cắn cỏ, chịu đói chịu khát, ngày đêm thức trắng đắm mình trong vô cùng vô tận Tâm Ma Diễm để luyện chế ra ba món cực phẩm pháp khí dự định đưa cho ba tên nhóc này.

Vừa trở về chỗ ở tại Luyện Khí Điện đã ngủ liền một mạch đến tận bốn ngày, mãi cho đến ngày thứ năm thì Tử Thanh mới có thể hoàn toàn khôi phục lại thể lực để chuẩn bị đi đến điểm tập kết trước cổng tông môn.

Nhìn đám đông với hơn trăm ngàn đệ tử cùng không ít những trưởng lão chấp sự của tông môn, trong lòng Tử Thanh nhất thời cũng nhịn không được mà thoáng dâng lên một chút cảm giác hồi hộp.

Cảm xúc thì bối rối là vậy, thế nhưng Tử Thanh cũng biết rất rõ rằng, ở mảnh không gian nơi mở ra Bách Huyền Chiến vốn là một chỗ nguy hiểm và khắc nghiệt đến mức nào, cho dù là tu giả Niết Bàn Cảnh cũng có thể tùy ý mà bỏ mình bất kể thời điểm.

Bởi vậy, số đệ tử đại diện cho thế lực của Cửu Lâm Tiên Vực tiến vào vùng đất Bách Huyền lần này cũng chỉ có hai mươi ba người mà thôi.

Từ xa đã trông thấy Tử Thanh đầu bù tóc rối lững thững đi tới, người đầu tiên cảm thấy ngứa mắt khó chịu chính là cô nàng em gái nuôi Bích Dao.

Ngay lập tức lao tới kéo người kia đến ngồi xuống gần mình, Bích Dao vừa dùng một chiếc lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc giúp cho Tử Thanh vừa lầm bầm với nhóc Tử Vũ đang ngồi bên cạnh.

- Hừm hừm.

Đấy, đã lớn như vậy rồi mà còn không biết buộc tóc sao cho gọn gàng nữa.

Tử Vũ, ngươi thấy có đúng không?

Ở bên ngoài thì oai phong lắm, ấy thế mà lúc nào cũng luộm tha luộm thuộm...

Trợn tròn hai mắt đến mức sắp lồi cả ra ngoài, cậu bạn Tử Thanh ngơ ngơ ngác ngác ngồi nghe cô em gái nuôi lải nhải suốt cả buổi mãi mà cũng không biết phải cãi lại kiểu gì cho đúng.

Cuối cùng, vì để bịt miệng hai đứa nhóc cứ lầm rà lầm rầm sau lưng, Tử Thanh cũng chỉ còn cách là lôi hai món pháp khí mà bản thân đã tốn không ít công sức để luyện chế ra ném thẳng vào tay của mỗi người.

Thình lình được cho quà, lại nhìn món đồ vật nho nhỏ đang nằm gọn trong lòng mình, cả cô nàng Bích Dao và tên nhóc Tử Vũ đều ngay lập tức im bặt không dám ho he nói thêm một câu nào nữa.

Phủi phủi mấy sợi tóc vẫn còn vương trên vai, cậu bạn Tử Thanh chớp mắt vài cái đã quay trở lại ngay với dáng vẻ thường ngày mà trề môi mắng.

- Xí.

Dám chê anh mày á?

Nhìn xem nhìn xem, vừa ném cho mỗi đứa một món pháp khí mới cái là im ngay.

Ở đó mà lên giọng với tao nhá, tao là tao bem cho phù mỏ nghe chưa?

Hứm...

Vội chạy tới ôm lấy cánh tay của Tử Thanh để lấy lòng, cả Bích Dao và Tử Vũ đều không hẹn mà cùng trưng dụng ra gương mặt dễ thương nhất mà bản thân có được, hi vọng rằng có thể dùng nó để làm dịu đi khí nóng của người vừa mới ném cho bọn họ hai món Linh khí cực phẩm.

- Hí hí.

Ta biết ngay anh Thanh là tốt với ta nhất mà.

Món quà này ta rất thích, đa tạ anh Thanh nhiều lắm, từ đây về sau, mấy cái loại việc vặt như chải đầu buộc tóc hãy cứ để người em gái này của ngươi lo cho...

- Phải đó phải đó, còn có cả ta nữa.

Tử Thanh đại ca, nếu ngươi có gì cần thì cứ nói với tiểu đệ.

Tử Vũ ta tuy rằng năng lực không bằng người khác, nhưng cũng không phải là cái loại chỉ biết ăn mà không biết làm...

Nghiến răng gõ vào đầu hai đứa nhóc trước mặt một cái thật mạnh, lúc này thì Tử Thanh mới vẫy tay gọi Thượng Quan Văn Vũ tới gần.

Cũng đưa cho hắn một món cực phẩm Linh khí, sau đó liền nghe Tử Thanh thấp giọng dặn dò.

- Ta đã tiêu tốn không ít công sức và của cải để luyện cho các ngươi ba món pháp khí mới, cho nên, các ngươi phải dùng nó cho thật tốt...

- Đầu tiên là nhỏ em gái mỏ hỗn gợi đòn.

Pháp khí mà ta luyện cho ngươi chính là một chiếc Chuông vàng, ta đặt tên cho nó là Trấn Hồn Chung.

Chuông này vừa có công dụng phòng ngự, vừa có thể dùng tiếng vang để công kích tinh thần của kẻ địch.

Phối hợp với Xích Diệm Hồng Lăng sẽ có thể giúp mày đánh tay đôi với Thiên Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà không rơi vào thế yếu...

- Tiếp theo.

Bởi vì Tử Vũ cũng là luyện khí sư, lại còn là chân thân yêu thú có huyết mạch tương đối mạnh bạo.

Do đó, pháp khí mà ta luyện cho tên nhóc nhà ngươi là một chiếc Ô...

- Ngươi dùng trường thương để công kích, nhưng lực phòng ngự ngoại trừ lớp vảy trên người ra thì cũng chẳng có gì thêm nữa.

Do đó, Lục Kỳ Linh Tán với sáu tầng cấm chế phòng ngự này rất phù hợp với ngươi...

- E hèm.

Còn về phần cu cậu Văn Vũ nhỉ?

Ừm... ngươi thì tương đối giống với cái tên khó ưa kia, đều là những kẻ thích dùng kiếm.

Vì vậy ta luyện cho ngươi một cặp Minh Hỏa Quyền Bộ, đôi bao tay này vừa giúp ngươi tăng thêm ba phần lực lượng khi dùng kiếm, vừa có thể trực tiếp dùng nắm đấm để đối địch...

- Yên tâm, tất cả ba món này đều là cực phẩm Linh khí.

Tuy không bằng thanh Đế Mãng Kiếm của cái tên ờm... Dở hơi dở dại kia.

Thế nhưng cũng không kém cạnh gì pháp khí của mấy cái đứa đang đứng ở bên đó đâu.

Nghe Tử Thanh nói vậy, cả ba người lập tức nhìn sang.

Chỉ thấy bên phía đối diện là mười tám thân ảnh đang dùng ánh mắt phán xét và khinh thường nhìn về phía bốn người bọn họ, đứng đầu tất nhiên là năm gã tu giả với tu vi Niết Bàn Cảnh sơ kỳ.

Chỉ có điều, dưới con mắt tinh tường của Tử Thanh, hai trong số năm tên đệ tử có tu vi Niết Bàn Cảnh kia đã hoàn toàn để lộ ra khí tức của tu giả Niết Bàn Cảnh trung kỳ.

Tuy rằng linh lực vẫn còn chưa thực sự ổn định, nhưng cảnh giới tu vi thì chính xác là đã bước vào Niết Bàn Cảnh trung kỳ không thể sai được, có chăng là vừa mới tấn cấp không lâu, cho nên khí tức tỏa ra vẫn còn chưa được thu liễm lại.

Khẽ nhếch môi một cái, ánh mắt của Tử Thanh lại lơ đễnh liếc tới một bóng lưng thẳng rộng ở cách đó không xa.

Dường như có thể cảm nhận được ánh mắt muốn bào người ta ra thành từng lát nhỏ của Tử Thanh, vì vậy Thượng Quan Văn Việt cũng thoáng xoay người nhìn lại.

Vừa đối mặt đã thấy Tử Thanh trợn mắt cắn môi như muốn lao qua xé xác bản thân ra thành trăm ngàn mảnh, trong lòng Thượng Quan Văn Việt tuy rằng có chút bối rối khó yên, nhưng lúc này lại không biết phải làm gì cho đúng.

Thế là cái tên đầu gỗ nào đó chỉ dám đứng yên tại chỗ, để mặc cho Tử Thanh lườm nguýt đến mức không dám cựa quậy.

Đang lúc Tử Thanh định xông qua đập cho tên khó ưa kia mấy cái, thì bất ngờ giữa bầu trời chợt có mấy cột sáng khổng lồ được thắp lên, theo sau là giọng nói trầm ồm của một vị tu giả cao tuổi.

- Thời gian đã đến.

Những đệ tử tham gia Bách Huyền Chiến xin mời bước vào truyền tống trận.

Nhìn mười tám tên đệ tử kia đã sớm bước vào khu vực cột sáng, cậu bạn Tử Thanh cũng nhanh chóng dẫn theo đám người Bích Dao đi đến.

Khi tất cả đã ổn định trong phạm vi của truyền tống trận, hai vị tông chủ của Cửu Lâm Tiên Vực lại một lần nữa cất lời căn dặn.

- Chúng đệ tử, các ngươi chính là niềm kiêu hãnh của Cửu Lâm Tiên Vực Chúng ta, là bộ mặt của cả tông môn.

Vì vậy, hãy ở trong không gian của vùng đất Bách Huyền mà thỏa sức bay lượn đi.

Mười năm sau, chúng ta sẽ ở đây chờ các ngươi trở về...

- Lần này, vị trí của Cửu Lâm Tiên Vực chúng ta có giữ được hay không thì đành nhờ cả vào các ngươi vậy.

Hãy nhớ, Cửu Lâm Tiên Vực chúng ta có thể thực lực không bằng người khác, nhưng khí thế tuyệt đối không được thua kém bất kỳ thế lực nào.

Sau khi cung tay cúi chào hai vị tông chủ, trước mắt đám người Tử Thanh lập tức biến thành một màu trắng xóa, đến khi tầm nhìn được khôi phục thì tất cả đã đi đến một không gian xa lạ rồi.

Ở đây, đâu đâu cũng là những ngọn núi lơ lửng trôi qua trôi lại giữa bầu trời, chẳng có chim bay, cũng chẳng có thú chạy, ấy vậy mà lại mang đến một loại cảm giác không hề chân thật một chút nào.

Đứng trước một khoảng không gian rộng lớn vô biên vô giới, khi ai nấy đều đang ngơ ngác không biết nên đi đâu thì một loạt những tiếng cười mang ý chế giễu đột ngột vang lên.

- Ha ha ha.

Ta còn tưởng là người của thế lực nào, ra là mấy tên đệ tử của Cửu Lâm Tiên Vực.

Ha, lần trước đã không thể từ trong vùng đất Bách Huyền chiếm được chút Tiên khí nào, lần này chắc hẳn sẽ lại tay trắng ra về mà thôi.

- Đúng đó.

Nghe nói, lần trước Cửu Lâm Tiên Vực có gần mười đệ tử Niết Bàn Cảnh đi vào vùng đất Bách Huyền, nhưng trở ra thì chỉ còn lại có hai.

Ta nghe được một tin, lý do chính là bị hai đại thế lực lớn là Huyền Thiên Tiên Điện và Thánh Hoàng Tiên Tông liên thủ vây công, cho nên Cửu Lâm Tiên Vực mới thảm bại...

- Suỵt.

Ngươi nói nhỏ chút, nếu để đám người của hai đại thế lực này nghe được thì cho dù có Tích Nguyệt Tiên Cung âm thầm chống lưng, chúng ta cũng khó mà giữ mạng.

Mơ hồ đã đoán ra được kết quả của lần mở ra vùng đất Bách Huyền khi trước, cộng thêm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của bản thân, không khó để Tử Thanh nhận ra được tham vọng của đám người Huyền Thiên Tiên Điện và Thánh Hoàng Tiên Tông kia.

Vốn dĩ Cửu Huyền Đại Thế Giới là do ngũ đại môn phái tu tiên đứng đầu chi phối, tuy Cửu Lâm Tiên Vực chỉ đứng vị trí thứ ba trong số năm đại thế lực, nhưng xét về nội tình thì Cửu Lâm Tiên Vực lại là tiên môn có lịch sử lâu đời nhất.

Vị trí cũng nằm ở nơi vô cùng thuận lợi cho việc tu hành, thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, với tích lũy qua hàng vạn năm đã khiến cho những thế lực khác phải nhìn Cửu Lâm Tiên Vực với ánh mắt thèm thuồng hận không thể chiếm đoạt vào tay.

Mặc dù hai vị tông chủ không thích tranh đoạt hơn thua với người khác, nhưng những lần mở ra Bách Huyền Chiến gần đây, thế lực mà Cửu Lâm Tiên Vực cử đi đều trong tình trạng tay trắng trở về.

Đáng nói là, số đệ tử bị người khác ngấm ngầm ám toán chết cũng không ít, phần lớn đều là đệ tử thân truyền có vị trí quan trọng trong tông môn.

Những mất mát to lớn này quả thật là đã khiến cho danh tiếng cũng như thực lực của Cửu Lâm Tiên Vực bị giảm mạnh, thậm chí, còn có thế lực muốn nhân cơ hội lần này để đá văng Cửu Lâm Tiên Vực khỏi vị trí thứ ba ttong ngũ đại môn phái đứng đầu Cửu Huyền Đại Thế Giới.

Nhìn biển người với những bộ pháp y đủ loại màu sắc sặc sỡ, cậu bạn Tử Thanh cũng lười đi để ý, tâm trí của cậu lúc này chỉ hướng về phía trung tâm của một tế đàn khổng lồ bằng đá được dựng ở chính giữa khoảng không gian vô tận này.

Trên tế đàn, lúc này đang đứng ở mỗi một góc của ngôi sao sáu cánh là sáu vị tu giả cao tuổi.

Thế nhưng, trái ngược với vẻ ngoài già cỗi của họ thì từ trên người của sáu vị tu giả này, đều toát ra một loại khí thế không hề kém cạnh gì so với hai vị tông chủ mà Tử Thanh từng gặp qua.

Đoán chừng sáu vị tu giả này rất có thể đều đã đạt tới cảnh giới Luân Hồi, cho nên mới được giao phó nhiệm vụ canh giữ lối vào của vùng đất Bách Huyền.

Cả sáu người đều đồng thời kết ấn, sau đó không lâu, giữa tế đàn hình ngôi sao sáu cánh lập tức hiện ra một cánh cổng màu đen tím khổng lồ, linh khí nồng đậm từ bên trong tràn ra như muốn lôi kéo đám đông đệ tử của các thế lực nhanh chóng đi vào.

Nhìn cánh cổng đã mở, một trong sáu vị tu giả chợt lên tiếng nhắc nhở.

- Cánh cổng dẫn vào vùng đất Bách Huyền đã mở, đệ tử của các phái chuẩn bị vào đi...

- Nên nhớ, các ngươi chỉ có thời gian mười năm, trong mười năm này phải thật tranh thủ để thu tìm Tiên khí.

Bên cạnh đó cũng không được quên chuyện tu luyện, nếu như may mắn góp nhặt đủ Tiên khí, vậy thì có thể vượt qua Niết Bàn bước vào Luân Hồi cũng không chừng...



Sau khi nghe vị tu giả kia căn dặn xong, lúc này thì Tử Thanh mới biết, hóa ra, cái gọi là vùng đất Bách Huyền chính là một mảnh vỡ của Thượng Giới bị tách ra từ hàng trăm vạn năm về trước.

Tuy chỉ là một mảnh vỡ của Thượng Giới, nhưng lại rộng lớn hơn xa Cửu Huyền Đại Thế Giới hàng trăm lần, thậm chí, đã có hơn ngàn lần Bách Huyền Chiến mở ra, thế nhưng phạm vi khám phá vùng đất Bách Huyền của các thế lực môn phái vẫn chưa thể nào bao phủ hết được mảnh không gian này.

Hơn nữa, vì là mảnh vỡ của Thượng Giới, do đó ẩn tàng đâu đó trong khắp mảnh không gian Bách Huyền chính là vô số những di tích của thượng cổ môn phái, các loại bảo tàng, bí thuật, công pháp hay là thiên tài địa bảo đều có thể tùy thời bị phát hiện.

Tu giả đi vào vùng đất Bách Huyền ngoại trừ việc săn giết yêu thú để thu lấy tinh phách hoặc lực lượng của chúng ra, thì một loại lực lượng thuần túy khác là Tiên Thiên Linh Khí, hay còn gọi là Tiên khí cũng là thứ mà tu giả cần cật lực hấp thu.

Loại Tiên Thiên Linh Khí này vô cùng kỳ diệu, không những tinh khiết hơn xa linh khí thiên địa ở bên ngoài đến cả ngàn lần, mà loại Tiên Thiên Linh Khí này còn một loại công dụng cực kỳ thần diệu nữa.

Tiên Thiên Linh Khí ở trong mảnh không gian này vừa có thể giúp cho tu giả có được cơ hội thay da đổi thịt, vừa có thể hóa thành vật chất tích trữ ở sâu trong linh căn của tu giả, từ đó dần dần tinh luyện và luyện hóa lại phẩm chất linh căn của tu giả.

Nếu như tu giả may mắn tích lũy được đủ một lượng lớn Tiên Thiên Linh Khí vào trong linh căn, vậy thì, rất có thể sẽ có được một cơ hội đạt tới trình độ Tiên phẩm Tiên Thiên Linh Căn trong truyền thuyết.

Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, Tiên Thiên Linh Khí tuy rằng thần diệu là thế, nhưng số lượng lại cực kỳ thưa thớt ít ỏi, chỉ một sợi Tiên Thiên Linh khí mỏng manh thôi cũng đã đủ để nổ ra trận chiến ngươi chết ta sống rồi.

Do đó mà từ hơn ngàn năm qua, đã có vô số lần mở ra Bách Huyền Chiến, thế nhưng số đệ tử nòng cốt tinh anh của các phái trở ra cũng chẳng có mấy ai là đạt tới phẩm chất Tiên phẩm Tiên Thiên Linh Căn như trong truyền thuyết cả.

Có chăng thì chỉ là tu vi tăng mạnh, đột phá được giới hạn của cánh cửa Niết Bàn, sau đó lại tích trữ được chút Tiên Thiên Linh Khí mà gia trì lên trên pháp bảo bản mệnh của mình mà thôi.

Nhưng chỉ như vậy thôi thì cũng đã đủ để cho kẻ đó một bước lên mây, ngạo thị một phương, cho dù có quay trở về tông môn thì cũng có thể nắm giữ được một vị trí tương đối quan trọng.

Mà theo như Tử Thanh biết thì mấy lần Bách Huyền Chiến mở ra gần đây, người của Huyền Thiên Tiên Điện luôn may mắn chiếm được không ít Tiên Thiên Linh Khí, nhờ đó mà lực lượng của môn phái này mới tăng lên một cách nhanh chóng đến vậy.

Tuy nhiên, đối với người mang trong mình tri thức của một thế giới hoàn toàn khác xuyên không qua đây như Tử Thanh, mấy cái loại vấn đề nan giải như thế này lại chẳng phải là thứ có thể khiến cho cậu e ngại.

- Huyền Thiên Tiên Điện à?

Chẳng phải cái thằng cha già ngày trước đe dọa mình cũng ở trong môn phái này đấy thôi, đã có ấn tượng không tốt thì anh mày cũng đếch sợ nhé.

Đang lúc Tử Thanh chuẩn bị theo chân đoàn người của Cửu Lâm Tiên Vực đi vào cánh cổng khổng lồ kia, thì bất ngờ, ở giữa đội hình hơn ba mươi người của Huyền Thiên Tiên Điện lại đột ngột xuất hiện một bóng người mặc một thân áo dài màu xanh nhạt khiến cho Tử Thanh cảm thấy chút khí tức thân thuộc.

Cũng không nghĩ nhiều nữa, Tử Thanh chỉ đơn giản xem thân ảnh đó là do mình quá nhạy cảm mà nhìn nhầm thôi.

Sau khi xuyên qua cánh cổng của vùng đất Bách Huyền, năm tên đệ tử vốn có tu vi Niết Bàn Cảnh của Cửu Lâm Tiên Vực lại đột ngột quay qua hếch mặt lên với Tử Thanh rồi bắt đầu ra lệnh.

- Ngươi, qua đây.

Ở trong này nguy cơ trùng trùng, ngươi cùng đám người kia lo việc đi trước mở đường đi.

- Hửm?

Lông mày nhíu chặt lại, cậu bạn Tử Thanh dùng ngón chân cũng có thể đoán được kẻ vừa cất giọng ra lệnh kia là đệ tử của Chấp Pháp Đường, hơn nữa, tên kia còn là một trong hai người có tu vi Niết Bàn Cảnh trung kỳ mà cậu từng phát hiện ra.

Thấy Tử Thanh mãi vẫn không chịu đi tới, nữ tu giả mặc áo đỏ có cảnh giới Niết Bàn Cảnh trung kỳ còn lại liền vung cây roi dài màu đỏ hồng trong tay lên, ý đồ dùng nó quất lên người Tử Thanh rồi thô bạo kéo cậu qua.

"Vút"

"Keng..."

Một thanh âm lạnh lẽo khẽ vang lên, mũi roi màu đỏ hồng với những gai nhọn bao phủ bên ngoài vừa quất tới đã bị Tử Thanh tùy tiện búng ngón tay một cái đánh văng ra xa.

Đôi con ngươi lập tức chuyển thành một màu đỏ đậm, cậu bạn Tử Thanh vỗn dĩ đã là dạng người không dễ gì bị bắt nạt, vậy nên, ngay khi mũi roi vừa bị hất ra không lâu thì thân ảnh của cậu cũng lập tức biến mất.

"Chát"

- Á...

Bất ngờ bị một cái tát thật mạnh của Tử Thanh khiến cho cả người ngã nhoài ra đất, nữ tu giả mặc áo đỏ kia còn chưa kịp định thần lại thì đã bị Tử Thanh dùng một tay bóp chặt lấy cổ họng rồi nhấc lên.

Thanh âm lạnh lẽo rít qua từng kẽ răng của Tử Thanh nhẹ nhàng truyền tới bên tai, khiến cho ả ta dù đã là tu giả Niết Bàn Cảnh trung kỳ vẫn phải rùng mình ớn lạnh.

- Đừng có phí công nghĩ cách hành hạ tao.

Tuy là tao không thích giết người, nhưng nếu còn có một lần nữa dám có chủ ý xấu với tao, hoặc là đồng đội của tao.

Vậy thì... cái cổ dài ngoằng này của mày chắc chắn sẽ bị bẻ gãy làm đôi đấy.

Hứ...

Lạnh lùng hất văng nữ tu giả kia sang một bên, dưới con mắt kinh ngạc của đám đệ tử Cửu Lâm Tiên Vực, cậu bạn Tử Thanh như biến thành một người khác mà cất cao giọng tuyên bố.

- Các ngươi nghe cho rõ đây.

Tử Thanh ta tuy không hề có ý muốn chia rẽ đội hình, nhưng ta cũng thừa biết là các ngươi không hoan nghênh gì mấy người Luyện Khí Điện bọn ta...

- Cho nên, ta quyết định tự mình tách khỏi thế lực này, ai muốn đi theo thì Tử Thanh ta đều nhận hết.

Dù là tu vi của ta không cao, nhưng tuyệt đối không làm ra mấy cái loại chuyện ép buộc người khác phải lao đầu vào nguy hiểm như...

Éc... hở?

Trợn tròn hai mắt nhìn đám đệ tử kia đang vội vàng vây quanh nữ tu giả vừa mới bị cậu đánh văng khi nãy, trong lòng Tử Thanh tuy rằng rất giận, thế nhưng cũng chỉ đành bất lực quay người rời đi, mặc kệ mấy lời xì xào mắng nhiếc của đám người kia vẫn không ngừng vang lên sau lưng.

Mà đi theo Tử Thanh hiển nhiên vẫn là mấy người Bích Dao rồi, lần này Đan Đường có bốn người tham gia Bách Huyền Chiến, nhưng ba người kia đã sớm về phe với đám đệ tử của Chấp Pháp Đường từ lâu, vậy nên cũng chỉ còn lại cô em gái nuôi này là chọn đi theo cậu mà thôi.

Dọc đường đi, tuy rằng đã quá năm ngày thời gian trôi qua rồi, thế nhưng mấy người Tử Thanh vẫn chưa hề phát hiện ra dấu vết gì có liên quan đến di tích của tông môn thượng cổ hay là bảo tàng cả.

Dừng lại bên bờ của một con sông lớn, sau khi để cho nhóc Tử Vũ kiểm tra qua số cá sống ở dưới sông này một chút, cậu bạn Tử Thanh liền lập tức bắt tay ngay vào công việc nấu nướng để thiết đãi đồng đội của mình.

Đã gần như nạp đủ năng lượng cho cơ thể, lúc này thì Thượng Quan Văn Việt mới có đủ dũng khí để nói lời xin lỗi với Tử Thanh.

- Cái kia...

Tử Thanh, thật xin lỗi... hôm trước là do ta...

"Xoảng"

"Phừng phừng..."

- Bà cố nội cha đứa nào...

Ế... cái con gì kia?

Thượng Quan Văn Việt còn chưa kịp nói hết câu thì từ xa đã có một đàn yêu thú lao đến tập kích, toàn bộ bát đĩa cùng với đồ ăn được bày ra đều đã bị những đòn công kích bất ngờ kia phá nát.

Vốn dĩ đang là lúc thả lỏng phòng bị, cho nên cũng chẳng có ai lại đi chú ý cảnh giác xung quanh, hơn nữa, đàn yêu thú này còn có năng lực ẩn giấu hơi thở vô cùng kỳ dị.

Bởi vậy mà kết quả cuối cùng chính là, với một người vẫn còn chưa kịp ăn no như Tử Thanh thì chỉ trong nháy mắt, cảm xúc vốn bình lặng trong người cậu đã bị đàn yêu thú này thành công chọc cho phát hỏa.

Nhìn một đàn yêu thú với hình dạng không khác gì loài Cá Sấu Mõm Dài đang nhanh chóng tiếp cận từ tứ phía, nhóc Tử Vũ vốn luôn không nói gì chợt kinh ngạc mà hét toáng lên.

- Tử Vong Ma Ngạc.

Đây là Tử Vong Ma Ngạc, tất cả... tất cả đều là yêu thú cấp bảy hậu kỳ...

Mọi người chú ý, đừng để bị dính phải Tử Vong Ma Hỏa, nếu không sẽ có phiền phức lớn đấy.

Nhanh chóng đứng tụ lại một chỗ, cậu bạn Tử Thanh vừa luyến tiếc con cá nướng trên tay vừa vội vã cắn nốt mấy miếng thịt lớn rồi vừa nhai nhồm nhoàm vừa quay sang hỏi.

- Hừm... Cái... Cái con Tử Vong Ma Ngạc này nguy hiểm lắm à?

Sao... sao một tên yêu thú hóa hình như ngươi... cũng... cũng sợ nó hả?

Liếc Tử Thanh một cái, nhóc Tử Vũ như bị chọc trúng chỗ ngứa mà lập tức xù lông lên cãi.

- Không phải ta sợ chúng.

Mà là... từ... từ sâu bên trong huyết mạch của ta nảy sinh một loại cảm giác cực kỳ chán ghét với đám yêu thú này.

Cho nên...

Hóa ra, trong giới yêu thú thì Tử Diễm Dực Giao và Tử Vong Ma Ngạc vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung với nhau, cái này cũng giống như là việc Tử Vong Ma Hỏa thì nhất định phải bị Tử Diễm của Tử Diễm Dực Giao cắn nuốt rồi thôn phệ, hoặc là ngược lại vậy.

"Phụt... phừng phừng..."

Nhìn những quả cầu lửa màu xám trắng do đám Tử Vong Ma Ngạc kia phun ra không ngừng ăn mòn mọi vật xung quanh, hơn nữa, loại lửa này không chỉ âm u lạnh lẽo mà còn có thể không ngừng suy yếu và chống lại phần lớn các loại công kích, khiến cho lông mày của Tử Thanh nhíu chặt lại.

Vung chưởng đánh bay một con Tử Vong Ma Ngạc đang định đánh lén, cậu bạn Tử Thanh vừa thử tìm kiếm điểm yếu của đám yêu thú này, vừa âm thầm dùng Tâm Ma Kính để điều tra thử phạm vi xung quanh.

Bất ngờ trông thấy cậu ngẩn người, cô nàng Bích Dao vốn cũng đang chật vật vì bị ba con Tử Vong Ma Ngạc vây công liền liều mình chạy qua, kịp thời ngăn lại một đòn công kích của hai con Tử Vong Ma Ngạc khác định đánh lên người Tử Thanh.

- Anh Thanh, ngươi bị sao vậy?

Có chỗ nào không ổn à?

Nghe thấy lời này của Bích Dao, Thượng Quan Văn Vũ và Thượng Quan Văn Việt đang tham chiến cũng lập tức chạy tới, ngay cả nhóc Tử Vũ cũng nhanh chóng chạy về đứng thành một vòng tròn che chắn cho Tử Thanh.

"Bùm bùm bùm"

Nhìn vòng linh lực phòng hộ vừa mới được dựng lên không ngừng bị Tử Vong Ma Hỏa ăn mòn, mà Tử Thanh thì vẫn còn đang ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ khiến cho cả bốn người cảm thấy trong lòng lo lắng không thôi.

Không biết là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, lúc này Tử Thanh vẫn còn đang kết nối cùng Tâm Ma Kính để truy tìm ra kẻ đứng sau đám yêu thú này.

Bởi vì theo như cậu nghĩ, đám Tử Vong Ma Ngạc này xuất hiện quá mức đột ngột, đáng nói là, vừa tới đã điên cuồng công kích, rất giống với việc bị kẻ khác ra lệnh sai khiến.

Ngay khi một luồng khí tức tử vong nồng nặc từ cách đó khá xa lọt vào phạm vi dò xét, đôi con ngươi vốn thuần một màu đỏ sậm của Tử Thanh lập tức chuyển thành màu đen láy rồi từ từ bình thường trở lại.

Vừa tỉnh táo lại đã thấy cảnh tượng cả năm người đang bị đàn Tử Vong Ma Ngạc vây công, vòng linh lực do bốn tu giả Thiên Linh Cảnh hậu kỳ tạo ra vậy mà cũng xuất hiện dấu hiện không ngừng bị ma hỏa màu xám trắng ăn mòn.

Đôi mắt to tròn lại một lần nữa sáng lên ánh sáng màu đỏ sẫm, từ trên người Tử Thanh lập tức có vô vàn những tia sáng màu đỏ hồng mỏng manh bắn ra.

Những tia sáng này nhẹ nhàng xuyên qua vòng linh lực bảo vệ, nơi nào có tia sáng màu đỏ hồng đi tới, thì ma hỏa ở nơi đó liền nhẹ nhàng bị dập tắt.

Thậm chí, ngay cả mấy con Tử Vong Ma Ngạc đứng ở gần phạm vi của vòng linh lực phòng hộ cũng bị những tia sáng kia cắt trúng mà đồng loạt ngã xuống.

Đã tiêu tốn không ít linh lực cho đòn công kích vừa nãy, cậu bạn Tử Thanh nhanh chóng cảm thấy hai mắt của mình đau nhói, kế đến vội quay sang nói lớn với mấy người Thượng Quan Văn Việt vài câu.

- Mọi người cẩn thận, cách đây hơn hai trăm dặm về phía Tây Nam còn có một luồng khí tức tử vong vô cùng cường đại khác.

Hình như là thủ lĩnh của đám Ma Ngạc này, tu vi chắc ở vào cấp tám sơ hoặc trung kỳ, có thể là Tử Vong Ngạc Vương cũng không chừng...

- Tử Vong Ngạc Vương?

- Cấp tám trung kỳ sao?

Chúng ta liệu có đối phó được không, đám yêu thú này mới chỉ là cấp bảy hậu kỳ thôi cũng đã rất phiền phức rồi...

Đôi lông mày nhíu chặt lại, Tử Thanh vừa dùng kim châm đánh nhau với Ma Ngạc vừa quay qua hỏi nhóc Tử Vũ.

- Tử Vũ, ngươi chân thân là thiên địch của Tử Vong Ma Ngạc, vậy có biết yếu điểm của đám yêu thú này là gì không?

Đang dùng cây thương dài trong tay đập mạnh lên đầu của hai con Tử Vong Ma Ngạc ở trước mặt, bất ngờ lại nghe thấy Tử Thanh réo tên, cậu nhóc Tử Vũ lập tức gân cổ mà gào lên.

- Có, trong ký ức truyền thừa của ta có nhắc đến một yếu điểm có tính chí mạng của Tử Vong Ma Ngạc.



Các ngươi có thấy bướu thịt gớm ghiếc ở trên đầu chúng không, cái nơi mà không ngừng phun ra Tử Vong Ma Hỏa ấy...

- Chỉ cần chém rụng cái cục bướu đó, vậy thì cơ thể của chúng sẽ không còn được Tử Vong Ma Hỏa bảo vệ nữa, lúc này giết chúng sẽ dễ như giết một con gà vậy...

- Có điều, bướu thịt kia rất cứng rắn, lại còn là cội nguồn phát ra Tử Vong Ma Hỏa.

Hơn nữa, nhìn vậy nhưng cục bướu kia được câu thông với não bộ của Ma Ngạc đó, cho nên không dễ gì mà tiếp cận đâu...

Nghe nhóc Tử Vũ nói ra yếu điểm của Tử Vong Ma Ngạc, cậu bạn Tử Thanh cũng không nhiều lời nữa mà lập tức phi thân thẳng lên không trung, sau đó cất cao giọng nói.

- Các ngươi canh chừng thời gian cho thật tốt.

Lát nữa ta sẽ công kích vào cục bướu trên đầu đám Ma Ngạc kia.

Sau khi ta công kích cục bướu, mấy người các ngươi phải thật nhanh chóng đánh nát nó, tránh cho việc Ma Ngạc có thể khôi phục.

Nói rồi chẳng để cho mấy người kia kịp chuẩn bị, cậu bạn Tử Thanh lập tức kết ấn rồi ngưng tụ ra chín cái phân thân khác của mình.

Vốn dĩ, Tử Thanh sử dụng Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân để công kích đám Ma Ngạc kia chính là muốn dùng tốc độ nhanh nhất giúp cho đám người Thượng Quan Văn Việt thuận lợi hạ sát được Ma Ngạc.

Càng quan trọng hơn là, ở nơi xa kia còn có kẻ mạnh hơn đang dòm ngó, cho nên Tử Thanh vẫn chưa muốn hoàn toàn để lộ ra năng lực của chính mình.

Mười thân ảnh lơ lửng đứng ở giữa không trung, ánh mắt của tất cả mười Tử Thanh chẳng biết từ lúc nào cũng đã biến thành một màu đỏ sậm lóng lánh rồi.

- Tâm Ma Dẫn

Chỉ kịp nghe thấy một tiếng quát nhỏ vang lên, cả mười Tử Thanh nháy mắt một cái đã hóa thành mười vệt sáng mỏng lướt nhanh về phía đám Tử Vong Ma Ngạc đang vây công ở xung quanh.

Ánh sáng màu đỏ hồng không ngừng nhấp nháy, hơn hai mươi con Tử Vong Ma Ngạc cấp bảy hậu kỳ thoáng chốc như bị một loại lực lượng thần bí nào đó khiến cho khựng lại, mà hỏa diễm màu trắng xám vốn đang bập bùng cháy ở trên người Ma Ngạc cũng bất ngờ vụt tắt.

Không đợi Tử Thanh phải lên tiếng nhắc nhở, mấy người Thượng Quan Văn Việt ngay lập tức vung pháp khí trong tay lên rồi lao nhanh về phía đám Tử Vong Ma Ngạc ở trước mặt.

"Phập, phập... phập..."

Thanh âm sắc lạnh liên tục vang lên, lấy tốc độ nhanh nhất có thể, đám người Thượng Quan Văn Việt chỉ dùng vỏn vẹn có mấy phút đồng hồ để chém rụng tất cả bướu thịt ở trên đầu của hơn hai mươi con Ma Ngạc.

- Grào...

Grào... Grào...

Tiếng gầm rú đầy thảm thiết vang vọng trong khoảng không rộng lớn, chỉ chưa đầy mười phút, đám Tử Vong Ma Ngạc kia đã bị mấy người Thượng Quan Văn Việt chém thành trăm mảnh, nội đan và tinh phách màu trắng xám tựa như đèn lồng bay lơ lửng ở khắp nơi.

Để nhóc Tử Vũ đi thôn phệ Tử Vong Ma Hỏa, cậu bạn Tử Thanh sau khi nuốt mấy viên đan dược mà Bích Dao đưa cho liền ngồi phịch xuống đất vừa khôi phục linh lực vừa thấp giọng cảnh báo.

- Ta thấy sự xuất hiện của đám Ma Ngạc này quả thật rất đáng nghi.

Tuy rằng phải rất khó khăn để tìm ra được khí tức của Tử Vong Ngạc Vương, nhưng cho đến tận bây giờ, khi chúng ta đã giết chết hơn ba mươi con Tử Vong Ma Ngạc mà cái tên thủ lĩnh đó vẫn không chịu xuất hiện...

- Vậy thì, cũng chỉ có hai loại khả năng có thể xảy ra.

Thứ nhất, Ngạc Vương muốn chờ chúng ta buông lỏng cảnh giác rồi phát động một đòn tập kích bất ngờ...

- Thứ hai, Ngạc Vương bị kẻ khác thao túng, nên khi thấy chúng ta giết sạch đám yêu thú này, kẻ đứng sau kia đồng thời cảm thấy không ổn nên lệnh cho Ngạc Vương dừng lại.

Nghe Tử Thanh phân tích, Thượng Quan Văn Việt cũng gật đầu nói đỡ.

- Ừm, quả thực là rất đáng ngờ.

Đám Ma Ngạc này xuất hiện quá đột ngột, vậy mà chúng ta ở đây lại không hề cảm nhận được chút khí tức dao động nào...

- Chẳng lẽ, có người cố ý dùng pháp khí che giấu khí tức của đám Ma Ngạc này, sau đó lệnh cho chúng nó tới đây để tấn công chúng ta?

Chầm chậm giơ ngón tay cái lên thật cao, cậu bạn Tử Thanh nháy mắt với cô nàng Bích Dao một cái, coi như là khích lệ việc cô em gái này mãi mới thốt lên được một câu có lý rồi nói tiếp.

- Đúng vậy.

Khi nãy, trong lúc ta thử dùng thần thức truy tìm khí tức của kẻ đứng sau thì đã bị một loại lực lượng mạnh mẽ ngăn cản.

Nếu ta đoán không sai, pháp khí có thể ngăn cản thần thức của ta chí ít cũng phải là một món cực phẩm Linh khí.

Sau khi bàn bạc lại một chút về vấn đề đối kháng với kẻ địch ẩn mình trong bóng tối, mãi gần hai giờ sau thì nhóc Tử Vũ mới thành công thôn phệ hết được số Tử Vong Ma Hỏa kia.

Ngơ ngác nhìn linh lực màu tím đậm bao quanh Tử Vũ trong chốc lát rồi biến mất, ngay lúc Tử Thanh nhịn không được muốn đi hỏi rõ một phen thì nhóc Tử Vũ đã vội lên tiếng giải thích trước.

- Đừng có hỏi ta, ta cũng chỉ biết là sau khi thôn phệ Tử Vong Ma Hỏa thì hỏa diễm của ta sẽ lột xác tăng lên một cấp bậc mới thôi.

Còn về những thứ khác thì ta cũng không có biết đâu...

Bĩu môi khinh thường câu trả lời của nhóc Tử Vũ, cậu bạn Tử Thanh sau khi thảo luận qua với đám người Thượng Quan Văn Việt thì đã chọn phương án là tạm thời bỏ qua cho Tử Vong Ngạc Vương và kẻ đứng sau kia.

Nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là truy tìm di tích tông môn thượng cổ và vật phẩm có chứa Tiên thiên linh khí.

Dừng lại trước một dòng sông dung nham đỏ rực, Tử Thanh vừa cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng của nham thạch vừa nhắm mắt thử dùng thần thức tìm kiếm thử một lượt nơi lòng sông trước mắt xem sao.

Qua một lúc lâu, chỉ thấy Tử Thanh mở lớn hai mắt rồi dùng ánh nhìn đầy vẻ thâm ý dán chặt lên người Thượng Quan Văn Vũ mà cười tươi nói.

- Ha ha.

Lần này thì may mắn lớn cho cái tên nhóc nhà ngươi nhé.

- Hả?

Trông thấy ánh mắt ngơ ngác mù tịt của Thượng Quan Văn Vũ và những người khác, cậu bạn Tử Thanh nhịn không được mà tỏ vẻ người lớn vươn tay xoa đầu tên thiếu niên trước mặt rồi mỉm cười giải thích.

- Dưới đáy nham thạch này có một tia Tiên Thiên Linh Khí, hơn nữa còn có một thứ mang Hỏa thuộc tính vô cùng tinh thuần.

Thằng nhóc nhà ngươi tuy rằng là luyện khí sư, nhưng tính tình lại rất hấp tấp nóng vội.

Ngọn lửa ẩn chứa tia Tiên Thiên Linh Khí kia nhất định sẽ phù hợp với ngươi...

Thật ra, ban nãy Tử Thanh đã thử dùng thần thức của mình kết hợp cùng với chút năng lực đặc thù của Tâm Ma Kính để kiểm tra qua dòng sông dung nham này một lượt.

Thật bất ngờ là, ở sâu dưới đáy sông nham thạch vậy mà lại tỏa ra một loại khí tức khiến cho Tử Thanh phải cẩn thận dùng linh thức để quan sát thật kỹ.

Sau khi dùng linh lực tạo thành một vòng kết giới bảo vệ, Tử Thanh cũng không có nói nhiều nữa mà nhanh chóng đưa cả năm người cùng chìm sâu vào đáy sông nham thạch.

Lặng yên cùng Tử Thanh xuyên qua tầng nham tương nóng chảy, phía dưới rất nhanh đã lộ ra một khoảng vật chất trong suốt màu đỏ hồng hệt như là nước bình thường.

Càng xuống càng sâu, khoảng không gian vật chất trong suốt lại càng thêm bao la rộng lớn, mà đặc biệt là nhiệt độ ở nơi đây cũng cao hơn bên trên rất nhiều.

Đến khi trước mắt dần hiện ra một mảnh không gian đen xám do vật chất lắng đọng tạo thành, lúc này thì mấy người Tử Thanh mới tạm thả chậm tốc độ rồi dừng lại.

Nhìn hàng trăm ngàn đóa hoa màu đỏ đậm mọc san sát nhau tạo thành một vệt dài trên nền đám vật chất đen xám tựa như một dãy núi lớn, với thân phận là Luyện dược sư, cô nàng Bích Dao sau khi suy nghĩ một chút thì chợt kinh ngạc mà khẽ thốt lên.

- Oa, đẹp quá, loại hoa này trước giờ ta chưa từng thấy qua.

Không những rất đẹp mà Hỏa thuộc tính của chúng cũng thật là nồng đậm.

Nếu lấy chúng để luyện đan, chắc hẳn sẽ tạo ra được một loại linh đan có công dụng rất tốt...

- Các ngươi mau nhìn xem, kia là cái gì?

Nương theo tiếng kêu và ngón tay đang vươn ra của Thượng Quan Văn Vũ, ở phía trung tâm của lớp vật chất lắng đọng u ám, ngay giữa sự bao bọc của trăm ngàn đóa hoa màu đỏ đậm chính là một miệng núi lửa nhỏ.

Điều khiến cho cái miệng núi lửa này trở nên đặc biệt hơn, đó chính là sự xuất hiện vô cùng bất ngờ của một đóa Sen lửa màu tím đậm, hơn nữa còn là ở ngay vị trí trung tâm của dòng nham thạch đang không ngừng tuôn trào.

- Ý... Thanh Liên Địa Tâm Hỏa à?

Ơ hơ. No no no... cái đó nó là dị hỏa của Tiêu Viêm trong Đấu Phá Thương Khung rồi.

Cái này nó là màu tím cơ mà nhỉ?

Bị tiếng kêu của Tử Thanh thu hút, nhưng nghe mãi cũng chẳng hiểu cậu đang lẩm bẩm cái gì, vậy nên mấy người kia chỉ đành yên lặng đứng đợi cậu bình tĩnh trở lại. ngôn tình hay

Biết mình bị hố, vậy nên sau đó chỉ thấy Tử Thanh vuốt vuốt sống mũi rồi hắng giọng nói.

- E hèm.

Ờ... cái này... thật ra thì... ờm...

Hừm... đây là Tử Liên Địa Tâm Diễm, vốn là thiên địa kỳ vật do tinh túy của đại địa thai nghén qua hàng ngàn năm mà tạo thành...

- Tuy nói nó là do tinh túy của lòng đất ngưng tụ ra, thế nhưng bên trong ngọn lửa này lại uẩn dưỡng một tia Tiên Thiên Linh Khí hàng thật giá thật.

Tổng quát lại thì ngọn lửa này rất phù hợp với cu cậu Thượng Quan Văn Vũ...

Vốn dĩ, Tử Thanh có thể nói ra tên cũng như nguồn gốc của ngọn lửa này là nhờ cả vào lượng thông tin mà khí linh của Tâm Ma Kính mang tới, từ đó mới có cảnh một Tử Thanh uyên bác đứng giảng giải cho mọi người nghe như vừa nãy.

- Văn Vũ, lát nữa ngươi thử thu phục ngọn Tử Liên Địa Tâm Diễm này xem.

Ngọn lửa này chính là tinh túy của đại địa, tuy rằng nóng bỏng vô cùng nhưng đặc biệt thì nó cũng lại là một ngọn lửa tương đối ôn hòa.

Nếu như ngươi thu được nó, vậy thì tương lai sẽ có ích rất lớn trên con đường luyện khí của ngươi.

Sau khi gật đầu với Tử Thanh, lúc này chỉ thấy Thượng Quan Văn Vũ vận linh lực tạo thành một màn chắn rồi chậm rãi bay về phía đóa Tử Liên Địa Tâm Diễm.

Chỉ là, ngay tại lúc mà Thượng Quan Văn Vũ đi xuyên qua những đóa hoa màu đỏ đậm thì biến cố lại bất ngờ xảy ra.

Cả trăm ngàn đóa hoa vốn trước đó vẫn còn hiền hòa nhẹ đung đưa theo từng làn sóng năng lượng mà Tử Liên Địa Tâm Diễm tạo ra, vậy mà, ngay vào lúc Thượng Quan Văn Vũ vừa lướt qua, những bông hoa này liền lập tức trở nên vặn vẹo một cách vô cùng quỷ dị.

Kế đó, trăm ngàn đóa hoa chợt như vươn dài ra, lớp vật chất màu đen xám bên dưới cũng bị dị tượng này ảnh hưởng mà nứt toạc ra rồi rung lên ầm ầm.

"Răng rắc... răng rắc..."

"Ầm ầm"

"Grào"

Thanh âm nứt vỡ đột ngột vang lên, sau đó, một con vật với hình thù trông rất kỳ quái lập tức phá vỡ lớp vật chất đen xám mà bay vọt lên.

- Văn Vũ, quay lại.

Hét lên một tiếng, Tử Thanh chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều liền vội vung tay ném ra hơn một trăm lẻ tám cây kim châm về phía con yêu thú vừa mới xuất hiện.

Bên này, cô nàng Bích Dao cũng thừa dịp Tử Thanh công kích con vật kia mà tung Xích Diệm Hồng Lăng ra, sau đó cuốn chặt lấy eo của Thượng Quan Văn Vũ rồi kéo hắn trở về.

"Keng keng..."

Nhìn kim châm vốn là thượng phẩm pháp khí bị hàng trăm ngàn đóa hoa đỏ sẫm nuốt mất, Tử Thanh vừa nhanh chóng trao đổi với khí linh của Tâm Ma Kính vừa cẩn thận kéo đám người lùi lại sau đến cả chục trượng.

Sau khi nhận được sự hồi đáp của khí linh, lúc sau liền nghe thấy Tử Thanh trầm giọng gọi ra cái tên của con quái thú này.

- Là thượng cổ dị thú Xích Diễm Địa Ma Long.

Mọi người mau lùi lại, con thú này không phải là thứ dễ chơi đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau