Thiên Tai Buông Xuống, Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão

Chương 46:

Trước Sau
Rất nhiều người trong toàn bộ tòa nhà căm ghét người Văn gia, họ liên tục đi mách lẻo với chủ nhân của chiếc thuyền bơm hơi: "Nhà 1601 vừa độc ác vừa tàn nhẫn, nhất định đừng cho họ mượn thuyền bơm hơi."

"Đúng vậy, trước đây chúng tôi không có lương thực nên đã lên đó mua của họ, họ không bán thì thôi, còn nói những lời khó nghe."

"Mẹ tôi bị họ chọc tức đến phát bệnh, bây giờ vẫn nằm trên giường, trước đây đưa đến bệnh viện thì họ không chịu nhận, nói rằng cơ sở y tế vẫn chưa khôi phục."

"Nếu nhà 1601 đến cầu xin, bắt họ đưa ra tám phần vật tư."

"Không được cho mượn, để họ nếm trải mùi đói, sau đó chúng ta sẽ chế giễu họ, để họ nếm trải cảm giác mà chúng ta từng trải qua."

"..."

Bây giờ chủ nhân của chiếc thuyền bơm hơi sống nhờ vào vật tư mà họ nộp lên, tất nhiên là đồng ý với yêu cầu này, hắn ta đảm bảo với mọi người: "Yên tâm, tôi sẽ không cho mượn."

Mọi người nói xong, đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy Văn Hâm và Văn Dục Phong đang đứng ở đó, không biết hai người đã nghe được bao lâu.

Họ cũng không sợ hãi, chế nhạo hỏi: "Sao vậy, chịu không nổi đói nên đến mượn thuyền bơm hơi à?"

"Chúng tôi đã nghe thấy những lời của các người, tuyệt đối sẽ không cho các người mượn."



"Biết thế thì làm vậy làm gì, lúc đầu khuyên các người hòa thuận với hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau mà không nghe, bây giờ thì hay rồi."

"Trước đây các người đối xử với chúng tôi thế nào thì bây giờ chúng tôi sẽ đối xử với các người như vậy, trên đời này không có thuốc hối hận, gieo nhân nào thì gặt quả nấy."

"Nếu các người quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của những người bị các người làm hại, có lẽ chúng tôi có thể cho các người mượn một lần."

Nghe những lời này, khóe miệng Văn Hâm giật giật, cô quay lại nhìn Văn Dục Phong: "Anh cả, họ bị hoang tưởng à?"

Văn Dục Phong nhướng đôi mắt đào hoa đẹp đẽ, giọng nói dịu dàng: "Có thể vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mơ của chính mình."

Mọi người: "..."

Hai anh em này có phải bị điên không, bây giờ không tranh thủ lấy lòng họ, thành tâm xin lỗi, còn nói sang chuyện khác.

Văn Hâm: "Vậy thì đừng phá vỡ ảo tưởng của họ, dù sao thì sống đã khó khăn lắm rồi."

Hai anh em đi xuống, lúc này họ mới để ý Văn Dục Phong đang kéo một thứ gì đó trong tay.

Đợi đến khi Văn Dục Phong rẽ vào góc đi ra, họ mới phát hiện đó là một chiếc thuyền cao su.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau