Thiên Tai Buông Xuống, Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão

Chương 51:

Trước Sau
Chủ nhân của thuyền bơm hơi tức điên lên, không có thuyền bơm hơi thì hắn ta không thể ngồi không hưởng lợi nữa, may là trước đó đã tích trữ khá nhiều, đủ ăn hai ba tháng.

Ba người đàn ông kia cũng thấy mình rất vô tội: "Thuyền bơm hơi có nhiều người dùng như vậy, trước đó đã có vấn đề rồi, chỉ là vừa khéo chúng tôi gặp phải, sao có thể đổ hết lỗi cho chúng tôi được."

"Số vật tư chúng tôi tìm được là ít nhất, cũng không có tình trạng quá tải, những người giao nhiều vật tư kia, cả con thuyền gần như bị đè sập, nhiều lần như vậy thì thuyền bơm hơi có thể không hỏng sao?"

"Chuyện này ai cũng có phần, nếu muốn đổ lỗi thì đổ cho tất cả mọi người, còn nói chúng tôi đỏ mắt vì người khác tìm được nhiều vật tư nên cố tình phá hoại, anh coi chúng tôi là đồ ngốc à, bây giờ chúng tôi cũng phải dựa vào thuyền bơm hơi mới có thể sống sót, sao lại tự cắt đứt đường sống của mình."

Một nhóm người cãi nhau không có kết quả, chủ nhân của thuyền bơm hơi cũng lười quản họ, lạnh mặt nói: "Không có vật liệu và dụng cụ, thuyền bơm hơi nhất thời không sửa được, các anh tự lo liệu đi."

Đúng lúc này, Liễu Đan Như và Văn Hách đi ngang qua trước mặt họ, một nhóm người nhìn lên tầng hai, lúc này mới phát hiện anh em Văn Hâm đã trở về.

Thấy thịt và đủ thứ đồ ăn trên thuyền cao su, tất cả mọi người đều thèm thuồng không chịu được.

Văn Hâm lấy đồ trên thuyền cao su xuống, bốn người chia nhau ra rồi khiêng lên tầng mười sáu.

Nhận ra những ánh mắt chăm chú nhìn mình, Văn Hâm trực tiếp phớt lờ, nếu bọn họ dám xông lên cướp thì cô sẽ dùng đao Đường hầu hạ.

Uy lực trước đó của Văn Hâm vẫn còn, tất cả mọi người chỉ dán mắt vào vật tư, không ai dám ra tay.

Leo cầu thang được một đoạn, Văn Hách và Liễu Đan Như đã thở hồng hộc, thấy Văn Hâm cũng dừng lại, bà vừa thở vừa nói: "Hai người lên trước đi, mẹ và cha con đi từ từ sau."

"Bây giờ dưới tầng mười sáu đều không an toàn, con ở lại nghỉ ngơi với cha mẹ một lát."

Sau khi khu chung cư hoàn toàn mất điện, mọi người ra vào chỉ có thể đi cầu thang, đừng thấy những cánh cửa phòng đóng chặt như vậy, bên trong không biết có bao nhiêu đôi tai đang nghe lén.



Lỡ như có người nào đó nổi cơn tham, nhân cơ hội này ra ngoài cướp đồ rồi làm người khác bị thương thì phải làm sao.

Văn Hâm không muốn cược vào khả năng này, Văn Dục Phong từ tận đáy lòng tin tưởng vào thực lực của cô, thế nên hắn nói: "Em bảo vệ cha mẹ, anh mang hết đồ trong tay lên trước, rồi quay lại giúp hai người."

Cứ như vậy, Văn Dục Phong chạy đi chạy lại ba chuyến.

Buổi tối.

Để tự thưởng cho mình, Văn Dục Phong đã làm sườn xào chua ngọt, thịt hấp và bắp cải xào mộc nhĩ.

Văn Hâm không thích nấu ăn nhưng lại thích ăn đồ ngon, cô nếm thử một miếng, không khỏi khen ngợi tay nghề nấu nướng của Văn Dục Phong.

"Anh cả, anh nấu ăn ngon quá."

Thấy cô ăn rất vui vẻ, nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai của Văn Dục Phong càng thêm rạng rỡ, anh liên tục gắp cho cô mấy miếng thức ăn: "Ăn nhiều vào."

Ăn no uống đủ, Văn Hách dựa lưng vào ghế sofa, lẩm bẩm: "Thằng nhóc này giấu giếm kỹ thật, bình thường không thấy con nấu cho bọn ta bữa nào."

Sau khi trời tối, trong nhà thắp nến, Văn Hâm tiếp tục xem phim.

...

Một tuần sau, mưa tạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau