Thiên Tai Buông Xuống, Dựa Vào Chục Tỷ Vật Tư Thành Đại Lão

Chương 58:

Trước Sau
"Mẹ kiếp, không biết điều." Người đàn ông bị cô làm phiền, tát cho cô ta một cái.

Còn người chồng của cô ta thì mặt cắt không còn giọt máu nhìn, muốn tiến lên nhưng lại do dự.

Những người này có súng, hắn ta cũng không làm gì được, cuối cùng người đàn ông chọn cách phớt lờ tiếng cầu cứu của vợ, đau khổ bỏ đi.

Ánh mắt người phụ nữ tràn đầy tuyệt vọng, há to miệng nhưng không phát ra được tiếng nào.

Cảnh tượng này bị những người trốn ở đó nhìn thấy rõ mồn một, tiến thoái lưỡng nan, chẳng lẽ hôm nay phải bỏ mạng ở đây sao?

Văn Hâm cau mày xinh đẹp, cô quay lại nhìn Văn Dục Phong: "Anh cả, chúng ta đi thôi."

"Em đừng ra ngoài vội." Văn Dục Phong nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của em gái mình, ý nghĩ đầu tiên là muốn giấu cô đi.

"Em giỏi võ hơn anh." Khóe miệng Văn Hâm nở một nụ cười.

Sau khi quan sát, cô phát hiện ra rằng đám người bên ngoài chỉ có tên cầm đầu có súng, chỉ cần đoạt được súng của người đó thì giải quyết những người khác không khó.

Văn Hâm không cho hắn cơ hội từ chối, cô lên thuyền cao su trước.



Những người trốn cùng anh em họ khuyên can: "Cô ra ngoài nguy hiểm quá, hay là để anh trai cô đi thương lượng trước."

"Cô xinh đẹp như vậy, bọn chúng chắc chắn sẽ không để cô đi, hay là cô trốn trước đi, đợi bọn chúng đi rồi hãy ra ngoài."

Văn Hâm cảm ơn ý tốt của họ, vẫn nhất quyết rời đi.

Những người khác bất lực lắc đầu, nhìn anh em họ chèo thuyền đến gần băng nhóm cướp bóc ở lối vào, không khỏi lo lắng cho họ.

Còn đám cướp kia nhìn thấy Văn Hâm, mắt sáng lên, như những con sói đói đã lâu nhìn thấy con mồi.

Tên cầm đầu nhìn thấy Văn Hâm, ánh mắt thèm thuồng, hắn không thèm nhìn Văn Dục Phong lấy một cái: "Anh có thể đi rồi, những vật tư khác và người thì ở lại."

Chúng chưa bao giờ chơi một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, giờ cuối cùng cũng có thể nếm thử mùi vị rồi.

Ánh mắt Văn Dục Phong lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn giả vờ đứng dậy, Văn Hâm lập tức kéo hắn lại, giọng nói đầy vẻ sợ hãi: "Anh cả, đừng bỏ em một mình, em sợ."

Tên cầm đầu băng nhóm đó đưa tay ra định bắt cô, vẻ mặt Văn Hâm trở nên lạnh lùng, cô túm lấy tay người đàn ông, lúc hắn chưa kịp phản ứng thì đã giật được khẩu súng đeo ở thắt lưng của hắn.

Họng súng đen ngòm chĩa vào giữa trán người đàn ông, Văn Hâm cười lạnh: "Tất cả các người hãy buông dao xuống, nếu không tôi sẽ bắn chết hắn ta."



Tên cầm đầu tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con đàn bà thối tha..."

"Bùm~"

Lời còn chưa dứt, Văn Hâm đã nổ súng trước.

Những người khác ngây người nhìn, bọn họ còn chưa buông dao xuống mà, sao đã giết con tin rồi, quá không tôn trọng họ!

Văn Hâm chĩa họng súng vào họ, mắt hơi nheo lại: "Để lại hết đồ cho tôi."

Vài người đàn ông đứng đầu làm động tác đầu hàng, cười lấy lòng: "Cô lợi hại, cô nói là được..."

Họ từ từ buông dao xuống, đúng lúc Văn Hâm quay đầu lại, bọn họ chớp thời cơ vung dao chém tới.

Văn Hâm không ngoảnh lại, nhanh chóng bóp cò, mấy viên đạn liên tiếp bắn ra, mấy người đàn ông định tập kích cô ngã xuống nước, mặt nước càng đỏ hơn...

"Sao nào, các người cũng muốn bỏ mạng ở đây à?" Văn Hâm lạnh lùng nhìn những người khác.

Vài người đó lập tức ném dao đi, liên tục cầu xin: "Không không không, chúng tôi không muốn chút nào, chúng tôi sẽ cút ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau