Chương 21
Bạch Tĩnh Hương đương nhiên nghi ngờ Triệu Phi Yến. Hà cớ gì nàng ta lại muốn kéo nàng về phe trong khi Bạch gia một lòng phò tá Hoàng đế. Nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người nàng thoáng chốc rùng mình, ánh mắt Triệu Phi Yến như thể nhìn thấu tâm can nàng, nàng ta dường như biết tất cả về Bạch Tĩnh Hương.
Nàng không muốn đối đầu với kẻ thâm sâu khó lường như vậy lại càng không muốn đi ngược chiến tuyến với Nam Hướng Phong. Bởi nàng yêu hắn, rất nhiều.
Nàng cắn miếng bánh hoa quế thầm quyết định trong lòng. Nàng chọn tin tưởng hắn, tin rằng hắn sẽ không phản bội nàng.
“Nếu phu nhân không khỏe thì cứ về nghỉ ngơi đi ạ. Khúc cầm này ta tự tập được”
“Không sao đâu, công chúa hãy tiếp tục. Đây là lĩnh vực công chúa yếu nhất, ta không thể lơ là”
Như Nhạc khựng lại, kế hoạch dụ dỗ nàng vắng mặt để lười biếng đã thất bại, đành tiếp tục đoạn nhạc đang dang dở.
Nàng thở dài quan sát xung quanh. Xuân Hòa Điện rộng lớn, đặc biệt là phần sân phía trước. Bên trong bố trí nhiều mành, tầng tầng lớp lớp, kiến trúc điêu khắc cầu kì tinh xảo nhưng không lọt chút ánh sáng nào, trông hoa lệ lại ngột ngạt. Vì thế nàng luôn mang Như Nhạc ra phần sân trước đón gió, đón nắng, cảm nhận từng chút thay đổi của khí trời.
Bỗng nàng hỏi bâng quơ:
“Dạo này ít gặp Thái phi nhỉ?”
Mấy ngày đầu tới ít ra còn gặp Hiên Hồng Phù mấy lần, sau thì không thấy nữa. Nàng cũng không tìm hiểu thêm.
“Mẫu phi đi tìm Hoàng đế ca ca rồi”
Quan hệ giữa nàng và Như Nhạc bây giờ đủ để thoải mái bàn bạc những chuyện thế này. Nàng chú ý thấy nét mặt cô bé mỗi lần Hiên Hồng Phù rời đi đều rất khó chịu.
“Công chúa không thích điều đó nhỉ?”
Khúc nhạc dừng lại, môi cô bé mím chặt, đấu tranh một lúc mới nói.
“Nể tình phu nhân với ta thân thiết nên mới nói đấy. Thật ra ta nghĩ mẫu phi có suy nghĩ rất không đứng đắn với ca ca”
Sợ hiểu lầm gì đó Như Nhạc vội bổ sung thêm.
“Cái này là do ta nghĩ vậy thôi. Mỗi lần gặp ca ca mẫu phi sẽ có thái độ kì lạ, giống như lúc gặp phụ hoàng của ta vậy”
Hiên Hồng Phù có tình ý với Nam Hướng Phong. Nó rõ ràng đến mức một đứa trẻ cũng nhận ra, có điều chỉ có Như Nhạc đề cập đến chắc hẳn những cung nữ hầu hạ nàng ta không dám tọc mạch.
Vậy có khi nào yếu tố làm dao động mối quan hệ của nàng và hắn chính là Hiên Hồng Phù? Ngày lễ săn bắn diễn ra có lẽ là cơ hội nàng ta giở trò gì đó. Muốn làm nữ nhân của Hoàng đế tới hai lần sao? Hiên Hồng Phù cũng trạc tuổi Nam Hướng Phong, đây gọi là ham mê quyền quý hay tình yêu cấm kị đây.
Thấy Bạch Tĩnh Hương im lặng, Như Nhạc hơi hoảng.
“Phu nhân tuyệt đối đừng nói cho ai đấy”
“Thần biết mà. Thần sẽ không để công chúa bị đánh mắng đâu”
Nàng mỉm cười hài lòng nhìn cô bé. Từ lúc Như Nhạc đối phó với Hiên Hồng Phù theo lời nàng thì cơ thể cô bé không còn xuất hiện vết thương mới nữa.
“Nhờ ơn phu nhân chỉ bảo, ta không còn bị mẫu phi đánh nữa, thậm chí còn nâng niu hơn”
Thật ra ngày đó nàng dặn Như Nhạc nói với Hiên Hồng Phù rằng nàng là tai mắt do Nam Hướng Phong phái đến quan sát quá trình lớn lên của cô bé, vì vậy nàng ta mới thay đổi.
Nét mặt Như Nhạc tươi lên hẳn, cười vui vẻ lắm. Sinh ra là công chúa, áp lực đè nặng lại bị mẫu thân xem là công cụ bám víu hư vinh. Không ai toàn tâm yêu thương vậy thì nàng sẽ toàn lực bảo vệ cô bé.
Nàng có đọc qua sách xem tướng đoán mệnh ít lần, ngay lần đầu gặp nhau nàng đã biết Như Nhạc lớn lên sẽ khổ. Bây giờ lại xuất hiện thêm một đoạn nghiệt duyên, khổ càng thêm khổ. Bạch Tĩnh Hương không hiểu cô gái nhỏ này đã làm gì mà phải gánh chịu số phận như vậy.
Nàng nắm lấy tay Như Nhạc. Hai bàn tay nhỏ xíu, mềm mại trắng nõn như đậu phụ, tựa hồ dùng sức bóp một chút sẽ nát vụn.
“Công chúa, nghe lời thân dặn. Tuyệt đối đừng tin lời nam nhân nói, nên nhớ nam nhân chính là một lũ heo ngốc. Chỉ biết ăn, ngủ rồi sai khiến người khac”
“Vậy Hoàng đế ca ca cũng vậy sao?”
“Đúng vậy, lời của bệ hạ cũng không đáng tin. Nhưng bệ hạ là nơi duy nhất người có thể dựa dẫm”
Như Nhạc ngây ngốc. Nàng nói thêm.
“Bệ hạ có thể ép công chúa đi liên hôn, ép gả cho người công chúa không thích. Nhưng chung quy lại bệ hạ sẽ không để công chúa bị bắt nạt”
“Lớn lên ca ca sẽ gả ta đi xa sao? Tới Hãn San quốc?”
“Có thể xa hơn hoặc gần hơn”
“Không chịu đâu, Nhị Công chúa gả tới Hãn San quốc mà ca ca vẫn án binh bất động còn gì”
Bạch Tĩnh Hương giật mình. Nhị Công chúa vì đại cục tới Hãn San quốc liên hôn đổi lấy bình yên của Đại Liên. Nam nhân Hãn San quốc nổi tiếng man rợ, hung bạo gả qua coi như đã chết. Hiện tại không ai còn nhớ tới vị công chúa dũng cảm mà bất hạnh kia. Không biết nàng còn sống hay đã chết.
Một khi gả tới Hãn San là không thể trở về, họ quá mạnh mẽ và vượt trội, kể cả quân đội hay kinh tế. Đại Liên chỉ có thể đàm phán chứ không thể đánh. Muốn đòi lại công chúa e lè khó hơn lên trời.
Nàng không muốn đối đầu với kẻ thâm sâu khó lường như vậy lại càng không muốn đi ngược chiến tuyến với Nam Hướng Phong. Bởi nàng yêu hắn, rất nhiều.
Nàng cắn miếng bánh hoa quế thầm quyết định trong lòng. Nàng chọn tin tưởng hắn, tin rằng hắn sẽ không phản bội nàng.
“Nếu phu nhân không khỏe thì cứ về nghỉ ngơi đi ạ. Khúc cầm này ta tự tập được”
“Không sao đâu, công chúa hãy tiếp tục. Đây là lĩnh vực công chúa yếu nhất, ta không thể lơ là”
Như Nhạc khựng lại, kế hoạch dụ dỗ nàng vắng mặt để lười biếng đã thất bại, đành tiếp tục đoạn nhạc đang dang dở.
Nàng thở dài quan sát xung quanh. Xuân Hòa Điện rộng lớn, đặc biệt là phần sân phía trước. Bên trong bố trí nhiều mành, tầng tầng lớp lớp, kiến trúc điêu khắc cầu kì tinh xảo nhưng không lọt chút ánh sáng nào, trông hoa lệ lại ngột ngạt. Vì thế nàng luôn mang Như Nhạc ra phần sân trước đón gió, đón nắng, cảm nhận từng chút thay đổi của khí trời.
Bỗng nàng hỏi bâng quơ:
“Dạo này ít gặp Thái phi nhỉ?”
Mấy ngày đầu tới ít ra còn gặp Hiên Hồng Phù mấy lần, sau thì không thấy nữa. Nàng cũng không tìm hiểu thêm.
“Mẫu phi đi tìm Hoàng đế ca ca rồi”
Quan hệ giữa nàng và Như Nhạc bây giờ đủ để thoải mái bàn bạc những chuyện thế này. Nàng chú ý thấy nét mặt cô bé mỗi lần Hiên Hồng Phù rời đi đều rất khó chịu.
“Công chúa không thích điều đó nhỉ?”
Khúc nhạc dừng lại, môi cô bé mím chặt, đấu tranh một lúc mới nói.
“Nể tình phu nhân với ta thân thiết nên mới nói đấy. Thật ra ta nghĩ mẫu phi có suy nghĩ rất không đứng đắn với ca ca”
Sợ hiểu lầm gì đó Như Nhạc vội bổ sung thêm.
“Cái này là do ta nghĩ vậy thôi. Mỗi lần gặp ca ca mẫu phi sẽ có thái độ kì lạ, giống như lúc gặp phụ hoàng của ta vậy”
Hiên Hồng Phù có tình ý với Nam Hướng Phong. Nó rõ ràng đến mức một đứa trẻ cũng nhận ra, có điều chỉ có Như Nhạc đề cập đến chắc hẳn những cung nữ hầu hạ nàng ta không dám tọc mạch.
Vậy có khi nào yếu tố làm dao động mối quan hệ của nàng và hắn chính là Hiên Hồng Phù? Ngày lễ săn bắn diễn ra có lẽ là cơ hội nàng ta giở trò gì đó. Muốn làm nữ nhân của Hoàng đế tới hai lần sao? Hiên Hồng Phù cũng trạc tuổi Nam Hướng Phong, đây gọi là ham mê quyền quý hay tình yêu cấm kị đây.
Thấy Bạch Tĩnh Hương im lặng, Như Nhạc hơi hoảng.
“Phu nhân tuyệt đối đừng nói cho ai đấy”
“Thần biết mà. Thần sẽ không để công chúa bị đánh mắng đâu”
Nàng mỉm cười hài lòng nhìn cô bé. Từ lúc Như Nhạc đối phó với Hiên Hồng Phù theo lời nàng thì cơ thể cô bé không còn xuất hiện vết thương mới nữa.
“Nhờ ơn phu nhân chỉ bảo, ta không còn bị mẫu phi đánh nữa, thậm chí còn nâng niu hơn”
Thật ra ngày đó nàng dặn Như Nhạc nói với Hiên Hồng Phù rằng nàng là tai mắt do Nam Hướng Phong phái đến quan sát quá trình lớn lên của cô bé, vì vậy nàng ta mới thay đổi.
Nét mặt Như Nhạc tươi lên hẳn, cười vui vẻ lắm. Sinh ra là công chúa, áp lực đè nặng lại bị mẫu thân xem là công cụ bám víu hư vinh. Không ai toàn tâm yêu thương vậy thì nàng sẽ toàn lực bảo vệ cô bé.
Nàng có đọc qua sách xem tướng đoán mệnh ít lần, ngay lần đầu gặp nhau nàng đã biết Như Nhạc lớn lên sẽ khổ. Bây giờ lại xuất hiện thêm một đoạn nghiệt duyên, khổ càng thêm khổ. Bạch Tĩnh Hương không hiểu cô gái nhỏ này đã làm gì mà phải gánh chịu số phận như vậy.
Nàng nắm lấy tay Như Nhạc. Hai bàn tay nhỏ xíu, mềm mại trắng nõn như đậu phụ, tựa hồ dùng sức bóp một chút sẽ nát vụn.
“Công chúa, nghe lời thân dặn. Tuyệt đối đừng tin lời nam nhân nói, nên nhớ nam nhân chính là một lũ heo ngốc. Chỉ biết ăn, ngủ rồi sai khiến người khac”
“Vậy Hoàng đế ca ca cũng vậy sao?”
“Đúng vậy, lời của bệ hạ cũng không đáng tin. Nhưng bệ hạ là nơi duy nhất người có thể dựa dẫm”
Như Nhạc ngây ngốc. Nàng nói thêm.
“Bệ hạ có thể ép công chúa đi liên hôn, ép gả cho người công chúa không thích. Nhưng chung quy lại bệ hạ sẽ không để công chúa bị bắt nạt”
“Lớn lên ca ca sẽ gả ta đi xa sao? Tới Hãn San quốc?”
“Có thể xa hơn hoặc gần hơn”
“Không chịu đâu, Nhị Công chúa gả tới Hãn San quốc mà ca ca vẫn án binh bất động còn gì”
Bạch Tĩnh Hương giật mình. Nhị Công chúa vì đại cục tới Hãn San quốc liên hôn đổi lấy bình yên của Đại Liên. Nam nhân Hãn San quốc nổi tiếng man rợ, hung bạo gả qua coi như đã chết. Hiện tại không ai còn nhớ tới vị công chúa dũng cảm mà bất hạnh kia. Không biết nàng còn sống hay đã chết.
Một khi gả tới Hãn San là không thể trở về, họ quá mạnh mẽ và vượt trội, kể cả quân đội hay kinh tế. Đại Liên chỉ có thể đàm phán chứ không thể đánh. Muốn đòi lại công chúa e lè khó hơn lên trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất