Thanh Xuân Của Những Đứa Con Mafia
Chương 141
Ôn Dương nghe tên đó nói thì cũng đã bừng tỉnh đầu cô đau như búa bổ cô nghĩ “Chậc,là do tác dụng phụ của thuốc đây mà,đau đầu thật đó”. Ôn Dương vẫn đang nằm một chỗ cũng không ngồi dậy tránh bị phát hiện,Ôn Dương không cần nghĩ cũng biết hai tay đã bị trói chặt ra sau lưng,chân cũng bị dây thừng buộc chặt,Ôn Dương nhớ đến Hoàng Băng liền đưa mắt nhìn xung quanh cũng may ở đây khá tối nên không ai nhìn thấy cô đã mở mắt lúc này hai tay bị trói ở sau lưng của cô vô tình chạm phải một đôi bàn tay khác cô mới yên tâm nghĩ “Chị Băng,an toàn rồi,…Bây giờ mình phải đợi xem cái tên có gan bắt cóc ông nội của hắn là ai”.
Bên phía này Hàn Diệt Phong ngồi trong xe vừa lái xe vừa nghe cuộc gọi trên màn hình, giọng Cố Thanh truyền qua:
“Các cậu nhanh chút đi cứu họ, cuộc họp sẽ bắt đầu vào 9 giờ tối nay nhanh lên đó”
Hàn Tử Diên liền nói:
“Không sao vẫn còn mười bốn tiếng vẫn còn rất nhiều thời gian “
Giọng Hạ Kiêu cuốn cuồng vang lên:
“Các cậu nhanh nhanh đi cứu bọn họ đi,nếu không họ sẽ gặp nguy hiểm”
Hàn Tử Diên bất giác nửa con mắt hỏi:
“Bọn họ”
Hạ Kiêu liền nói:
“Cứu bọn bắt cóc đi”
Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên đổ mồ hôi hột nhìn màn hình cuộc gọi không hẹn mà có cùng suy nghĩ “Quả thật là nên đi cứu bọn bắt cóc”
Ôn Dương ở yên vị trí không vội tỉnh lại được một lúc thì cả hai đã bị đám bắt cóc tách ra và đưa lên hai chiếc xe khác nhau mỗi chiếc xe đều có bốn tên canh giữ,Ôn Dương nhắm mắt ngồi yên không động đậy bọn bắt cóc không hề nhận ra lúc này một tên lên tiếng:
“Nè tụi bây, không biết tại sao Diệp Tổng lại muốn chúng ta trói chặt hai đứa này vậy nhỉ”
Tên khác nói với giọng điều tò mò:
“Ừ quả thật có chút thắc mắc đó hai đứa con gái chân yếu tay mềm thì làm được gì chứ”
Tên khác nói:
“Mặc kệ đi giao người cho Diệp Tổng rồi nhận tiền thôi”
Tên kia liền nói:
“Không phải chuyện muốn chúng ta trói thật chặt thôi đâu còn phái rất nhiều đàn em đi theo chúng ta nữa, hơn cả trăm người chứ không đùa”
Tên khác nói:
“Không biết mặc kệ đi,giao người ra thì không liên quan đến chúng ta nữa Diệp Bang Chủ nói làm xong chúng ta sẽ hời lắm”
Bốn tên đó cười nói rôm rả,Ôn Dương bị trói ngồi ở giữa hai tên nghĩ “Diệp Tổng, Diệp Bang Chủ Diệp Trần,…Ha,ông ta gan thật tới ông nội của ông ta mà cũng giám bắt,Lão Tử phải xem ông có bao nhiêu bản lĩnh đó”.
Hai chiếc xe di chuyển trên đường sau đó lại dừng xe ở trước một bãi đất nơi không có người qua lại,bọn họ thô ném Ôn Dương và Hoàng Băng lại cùng một chỗ,một tên nói:
“Giao dịch ở chỗ này đúng không”
Tên kia nói:
“Ừ,mau đi gọi cho Diệp Bang Chủ đi”
Tên khác nói:
“Tụi bây canh chừng hai đứa nó tao đi gọi người đến”
Đám kia gật đầu đứng tụm lại một chỗ,Ôn Dương lúc này nằm trên cỏ đang suy nghĩ cách tẫn cho cho đám này một trận thì Hoàng Băng khẽ lên tiếng tránh bọn họ nghe được:
“Anh Anh,em có sao không,đã tỉnh chưa”
Ôn Dương nghe giọng của Hoàng Băng có chút vui mừng nhỏ giọng nói:
“Em tỉnh từ nữa tiếng trước rồi chị, chỉ đợi chị tỉnh thôi”
Hoàng Băng có chút không theo kịp lời nói của Ôn Dương vì vừa tỉnh lại nên đầu rất đau,Ôn Dương liền nói tiếp:
“Chị ổn chứ”
Hoàng Băng khẽ nói:
“Ừ, đầu có chút đau thôi”
Ôn Dương liền nói:
“Vậy chị ngồi đây đợi một lúc nha”
Hoàng Băng vội hỏi:
“Em định làm gì “
Ôn Dương cuối nguy hiểm nói:
“Đương nhiên cho bọn chúng đi gặp ông bà của chúng “
Hoàng Băng còn chưa hiểu chuyện gì thì Ôn Dương đã từ từ ngồi dậy vì bọn kia đang tụm năm tụm bảy nói chuyện nên không để ý phía này,Ôn Dương dùng lực ở hai cánh tay đang bị trói tách mạnh hai tay ra khiến cho sợi dây đứt thành nhiều sợi bọn kia lúc này cũng để ý đến Ôn Dương thì thấy cảnh Ôn Dương bứt đứt dây trói thì xanh cả mặt nhưng cũng kịp hoàn hồn lao về phía Ôn Dương,Ôn Dương không nói nhiều lập vung đấm cho một tên xịt máu mũi rồi bất tỉnh nhân sự cô cũng nhanh chóng dùng tay kéo đứt sợi dây đang trói ở chân mình lập tức đứng lên nói:
“Dám bắt lão tử các ngươi gan to lắm”
Ôn Dương vừa dứt lời đã lao đến nắm đầu một tên đập mạnh vào đầu tên khác,quay ra đá tên đằng sau khiến tên đấy hộc máu mà nằm ở dưới đất Ôn Dương sau khi đánh cho bọn họ tơi tả đứng dậy phủi phủi tay nói:
“Cho chừa ông nội các ngươi cũng dám động”
Ôn Dương liền nhanh chạy lại lấy trong thắt lưng quần ở trong áo ra thanh gỗ ban nãy đã để vào cô cầm hai đầu thanh gỗ rút ra thì chính là hai lưỡi dao sắc bén cô cẩn thận cắt dây trói cho Hoàng Băng, Hoàng Băng nhìn hai thanh gỗ nghĩ “Hoá ra thanh gỗ bản nãy rút liền trời thành hai thanh dao”.
Bên phía này Hàn Diệt Phong ngồi trong xe vừa lái xe vừa nghe cuộc gọi trên màn hình, giọng Cố Thanh truyền qua:
“Các cậu nhanh chút đi cứu họ, cuộc họp sẽ bắt đầu vào 9 giờ tối nay nhanh lên đó”
Hàn Tử Diên liền nói:
“Không sao vẫn còn mười bốn tiếng vẫn còn rất nhiều thời gian “
Giọng Hạ Kiêu cuốn cuồng vang lên:
“Các cậu nhanh nhanh đi cứu bọn họ đi,nếu không họ sẽ gặp nguy hiểm”
Hàn Tử Diên bất giác nửa con mắt hỏi:
“Bọn họ”
Hạ Kiêu liền nói:
“Cứu bọn bắt cóc đi”
Hàn Diệt Phong và Hàn Tử Diên đổ mồ hôi hột nhìn màn hình cuộc gọi không hẹn mà có cùng suy nghĩ “Quả thật là nên đi cứu bọn bắt cóc”
Ôn Dương ở yên vị trí không vội tỉnh lại được một lúc thì cả hai đã bị đám bắt cóc tách ra và đưa lên hai chiếc xe khác nhau mỗi chiếc xe đều có bốn tên canh giữ,Ôn Dương nhắm mắt ngồi yên không động đậy bọn bắt cóc không hề nhận ra lúc này một tên lên tiếng:
“Nè tụi bây, không biết tại sao Diệp Tổng lại muốn chúng ta trói chặt hai đứa này vậy nhỉ”
Tên khác nói với giọng điều tò mò:
“Ừ quả thật có chút thắc mắc đó hai đứa con gái chân yếu tay mềm thì làm được gì chứ”
Tên khác nói:
“Mặc kệ đi giao người cho Diệp Tổng rồi nhận tiền thôi”
Tên kia liền nói:
“Không phải chuyện muốn chúng ta trói thật chặt thôi đâu còn phái rất nhiều đàn em đi theo chúng ta nữa, hơn cả trăm người chứ không đùa”
Tên khác nói:
“Không biết mặc kệ đi,giao người ra thì không liên quan đến chúng ta nữa Diệp Bang Chủ nói làm xong chúng ta sẽ hời lắm”
Bốn tên đó cười nói rôm rả,Ôn Dương bị trói ngồi ở giữa hai tên nghĩ “Diệp Tổng, Diệp Bang Chủ Diệp Trần,…Ha,ông ta gan thật tới ông nội của ông ta mà cũng giám bắt,Lão Tử phải xem ông có bao nhiêu bản lĩnh đó”.
Hai chiếc xe di chuyển trên đường sau đó lại dừng xe ở trước một bãi đất nơi không có người qua lại,bọn họ thô ném Ôn Dương và Hoàng Băng lại cùng một chỗ,một tên nói:
“Giao dịch ở chỗ này đúng không”
Tên kia nói:
“Ừ,mau đi gọi cho Diệp Bang Chủ đi”
Tên khác nói:
“Tụi bây canh chừng hai đứa nó tao đi gọi người đến”
Đám kia gật đầu đứng tụm lại một chỗ,Ôn Dương lúc này nằm trên cỏ đang suy nghĩ cách tẫn cho cho đám này một trận thì Hoàng Băng khẽ lên tiếng tránh bọn họ nghe được:
“Anh Anh,em có sao không,đã tỉnh chưa”
Ôn Dương nghe giọng của Hoàng Băng có chút vui mừng nhỏ giọng nói:
“Em tỉnh từ nữa tiếng trước rồi chị, chỉ đợi chị tỉnh thôi”
Hoàng Băng có chút không theo kịp lời nói của Ôn Dương vì vừa tỉnh lại nên đầu rất đau,Ôn Dương liền nói tiếp:
“Chị ổn chứ”
Hoàng Băng khẽ nói:
“Ừ, đầu có chút đau thôi”
Ôn Dương liền nói:
“Vậy chị ngồi đây đợi một lúc nha”
Hoàng Băng vội hỏi:
“Em định làm gì “
Ôn Dương cuối nguy hiểm nói:
“Đương nhiên cho bọn chúng đi gặp ông bà của chúng “
Hoàng Băng còn chưa hiểu chuyện gì thì Ôn Dương đã từ từ ngồi dậy vì bọn kia đang tụm năm tụm bảy nói chuyện nên không để ý phía này,Ôn Dương dùng lực ở hai cánh tay đang bị trói tách mạnh hai tay ra khiến cho sợi dây đứt thành nhiều sợi bọn kia lúc này cũng để ý đến Ôn Dương thì thấy cảnh Ôn Dương bứt đứt dây trói thì xanh cả mặt nhưng cũng kịp hoàn hồn lao về phía Ôn Dương,Ôn Dương không nói nhiều lập vung đấm cho một tên xịt máu mũi rồi bất tỉnh nhân sự cô cũng nhanh chóng dùng tay kéo đứt sợi dây đang trói ở chân mình lập tức đứng lên nói:
“Dám bắt lão tử các ngươi gan to lắm”
Ôn Dương vừa dứt lời đã lao đến nắm đầu một tên đập mạnh vào đầu tên khác,quay ra đá tên đằng sau khiến tên đấy hộc máu mà nằm ở dưới đất Ôn Dương sau khi đánh cho bọn họ tơi tả đứng dậy phủi phủi tay nói:
“Cho chừa ông nội các ngươi cũng dám động”
Ôn Dương liền nhanh chạy lại lấy trong thắt lưng quần ở trong áo ra thanh gỗ ban nãy đã để vào cô cầm hai đầu thanh gỗ rút ra thì chính là hai lưỡi dao sắc bén cô cẩn thận cắt dây trói cho Hoàng Băng, Hoàng Băng nhìn hai thanh gỗ nghĩ “Hoá ra thanh gỗ bản nãy rút liền trời thành hai thanh dao”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất