Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù

Chương 14

Trước Sau
Tối thứ sáu họp mặt cấp ba, Phương Mộc thong dong tới trễ. Mấy người bạn tốt kéo anh ngồi xuống: “Bận gì sao, trễ thế này mới tới.”

Phương Mộc cảm thấy trước mặt bạn mình anh mới có thể khôi phục khí chất quân tử, cười một cái: “Vừa đi dạy bổ túc về.”

“Bây giờ dạy bổ túc rất tốt.” Một bạn học cảm tthán: “Lúc đó cậu đứng đầutoàn trường, tớ thấy thu nhập của cậu cũng hơn vạn chứ?”

“Cũng được chút thôi.”

“Dễ dàng kiếm tiền ghê, còn không cần nhìn mặt ông chủ. Dạy xong rồi, cậu được tiền, người ta còn cảm kích cậu. Thật tốt nhỉ?”

Một bạn học cười ha ha: “Cậu đừng có học theo làm gia sư dạy người ta chútchút rồi làm chuyện kỳ kỳ quái quái với học sinh là được.”

Phương Mộc nổi danh làm người đoan chính, danh tiếng lịch thiệp vô cùng tốt,mọi người nghe đều cười rộ lên.

Trong lòng Phương Mộc lại vang lên tiếng sấm, cười khan phụ họa: “Nói bậy,tớ là hạng người như vậy sao.”

“Cậu cũng đừng nói sớm quá, biết người biết mặt không biết lòng. Biết gần đây trường cấp ba chúng ta xảy ra chuyện gì không?”

“Chuyện gì?”

“Có một giáo viên dạy thay lớp 10, có một nữ sinh trong lớp hay gặp chuyện gia đình, giáo viên thường đến thăm hỏi. Kết quả sau này có tin truyền ra, nữ sinh kia nói hắn làm chuyện kia với cô ấy, bây giờ bị tạm thời đình chỉ công tác chờ điều tra.”

Phương Mộc nói: “Giáo viên dạy thay, vậy hẳn là còn trẻ.”



“Mới chừng hai mươi, dạy thể dục, ai biết xảy ra chuyện gì.”

“Tớ thấy nữ sinh kia cũng không đơn giản, nhưng xảy ra loại chuyện này, đều làngười trưởng thành gánh vác trách nhiệm. Bây giờ phụ huynh nữ sinh kia đãtố cáo hắn, rất có thể phải ngồi tù.”

“Một lần sảy chân ngàn đời ân hận.”

Phương Mộc kinh hoảng đờ ra.

Điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên, Phương Mộc cúi đầu xuống.

Mở ra nhìn, là tin nhắn của Lý Bích. Trong tin nhắn là một tấm ảnh, bài thi trắcnghiệm số học Lý Bích mới cầm về.

Điểm tối đa là 50, Lý Bích đạt 32.

Bạn học ngồi cạnh cười nói: “Học sinh cậu dạy ngoan vậy, thi xong liền gửi chocậu xem thành tích.”

Phương Mộc cười cho có lệ.

Lại một tin nhắn của Lý Bích gửi đến: “Đêm nay nhớ qua, tuần sau em phảinộp mô hình rồi.”

Phương Mộc lập tức khóa di động.

Không sao, sẽ không có việc gì, không tin được mình thì cũng nên tin Lý Bích,kỳ thực tính cách Lý Bích không tệ, không đến mức quá… Đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau