Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Tiểu Nông Nữ Mang Không Gian Cảm Thấy Quá Sảng
Chương 1: Ăn Thịt Người (1)
"Con nhóc chết tiệt, còn dám chạy! Xem ta đánh chết ngươi!"
Trình Nhiễm mở mắt ra, thấy một người đàn ông đi tới, thô bạo xách một chân cô lên.
Nửa thân trên của cô vẫn lê trên mặt đất, cứ thế bị kéo về phía trước.
Người đau quá.
Trình Nhiễm nhíu mày, đây là đâu, không phải cô đang tháo bom sao, đúng rồi, quả bom đã phát nổ.
Vậy sao cô lại xuất hiện ở đây? Sao người đàn ông này sao lại ăn mặc như người xưa?
Cơ thể gầy gò này cũng không phải cơ thể của cô.
Chết đi sống lại.
Mình xuyên không rồi sao?
Đầu hơi đau, Trình Nhiễm xoa đầu một cái, đầu óc trở nên tỉnh táo, cô nhanh chóng nhận được toàn bộ ký ức của cơ thể này.
Đây là một triều đại giả tưởng, nơi cô đang ở hiện tại là một quốc gia tên là Yên quốc.
Thế giới này đã trải qua mười năm mất mùa, không thu hoạch được gì, lương thực cực kỳ thiếu thốn.
Nguyên chủ 15 tuổi, cũng tên là Trình Nhiễm, là một cô gái nông thôn.
Cha không thương mẹ không yêu, hôm nay bị gia đình ép lên núi tìm thức ăn.
Những thứ có thể ăn trên núi đã sớm bị dân làng lục soát sạch sẽ, rễ cỏ vỏ cây cũng không còn, cô tìm ở đâu ra được.
Hai tay không cô không dám về nhà, cho đến khi mặt trời lặn.
Không ngờ người tiều phu trở về sau khi chặt củi nhìn thấy cô một mình liền nổi lên ý đồ xấu, bắt cô chuẩn bị bán sang nơi khác để đổi chút thịt.
Nguyên chủ nhân lúc người tiều phu không chú ý đã bỏ chạy, lăn xuống núi ngã chết.
Mới khiến Trình Nhiễm xuyên không đến đây.
"Mẹ kiếp, tiện nhân này ngoan ngoãn chút, động đậy thêm cái nữa ta đánh chết ngươi, dù sao cũng là để người ta ăn thịt, chết sống đều như nhau!"
Tên tiều phu vừa mắng vừa chửi đã kéo cô đến lưng chừng núi.
Lời này chủ yếu là để dọa Trình Nhiễm, không cho cô vùng vẫy lung tung.
Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đánh chết Trình Nhiễm.
Chết và sống, giá cả không giống nhau.
Trình Nhiễm tiện tay nhặt một hòn đá to bằng nắm tay trên đường, ném mạnh vào lưng người tiều phu.
"Á—— tiện nhân, ngươi thật sự muốn chết đúng không, ta thỏa mãn ngươi!"
Tên tiều phu đau đớn kêu to, buông tay đang túm chân Trình Nhiễm, nhặt một hòn đá to bằng cái đầu ném về phía Trình Nhiễm.
Trình Nhiễm né người tránh thoát, bò dậy, quay người bỏ chạy.
Nói về đánh nhau, Trình Nhiễm chắc chắn đánh được.
Đáng tiếc nguyên chủ vốn đã yếu ớt, lại mấy ngày không ăn cơm, cơ thể không có sức đánh nhau, chỉ có thể bỏ chạy.
Trình Nhiễm mở mắt ra, thấy một người đàn ông đi tới, thô bạo xách một chân cô lên.
Nửa thân trên của cô vẫn lê trên mặt đất, cứ thế bị kéo về phía trước.
Người đau quá.
Trình Nhiễm nhíu mày, đây là đâu, không phải cô đang tháo bom sao, đúng rồi, quả bom đã phát nổ.
Vậy sao cô lại xuất hiện ở đây? Sao người đàn ông này sao lại ăn mặc như người xưa?
Cơ thể gầy gò này cũng không phải cơ thể của cô.
Chết đi sống lại.
Mình xuyên không rồi sao?
Đầu hơi đau, Trình Nhiễm xoa đầu một cái, đầu óc trở nên tỉnh táo, cô nhanh chóng nhận được toàn bộ ký ức của cơ thể này.
Đây là một triều đại giả tưởng, nơi cô đang ở hiện tại là một quốc gia tên là Yên quốc.
Thế giới này đã trải qua mười năm mất mùa, không thu hoạch được gì, lương thực cực kỳ thiếu thốn.
Nguyên chủ 15 tuổi, cũng tên là Trình Nhiễm, là một cô gái nông thôn.
Cha không thương mẹ không yêu, hôm nay bị gia đình ép lên núi tìm thức ăn.
Những thứ có thể ăn trên núi đã sớm bị dân làng lục soát sạch sẽ, rễ cỏ vỏ cây cũng không còn, cô tìm ở đâu ra được.
Hai tay không cô không dám về nhà, cho đến khi mặt trời lặn.
Không ngờ người tiều phu trở về sau khi chặt củi nhìn thấy cô một mình liền nổi lên ý đồ xấu, bắt cô chuẩn bị bán sang nơi khác để đổi chút thịt.
Nguyên chủ nhân lúc người tiều phu không chú ý đã bỏ chạy, lăn xuống núi ngã chết.
Mới khiến Trình Nhiễm xuyên không đến đây.
"Mẹ kiếp, tiện nhân này ngoan ngoãn chút, động đậy thêm cái nữa ta đánh chết ngươi, dù sao cũng là để người ta ăn thịt, chết sống đều như nhau!"
Tên tiều phu vừa mắng vừa chửi đã kéo cô đến lưng chừng núi.
Lời này chủ yếu là để dọa Trình Nhiễm, không cho cô vùng vẫy lung tung.
Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đánh chết Trình Nhiễm.
Chết và sống, giá cả không giống nhau.
Trình Nhiễm tiện tay nhặt một hòn đá to bằng nắm tay trên đường, ném mạnh vào lưng người tiều phu.
"Á—— tiện nhân, ngươi thật sự muốn chết đúng không, ta thỏa mãn ngươi!"
Tên tiều phu đau đớn kêu to, buông tay đang túm chân Trình Nhiễm, nhặt một hòn đá to bằng cái đầu ném về phía Trình Nhiễm.
Trình Nhiễm né người tránh thoát, bò dậy, quay người bỏ chạy.
Nói về đánh nhau, Trình Nhiễm chắc chắn đánh được.
Đáng tiếc nguyên chủ vốn đã yếu ớt, lại mấy ngày không ăn cơm, cơ thể không có sức đánh nhau, chỉ có thể bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất