Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng
Chương 25: Nói Cho Anh Biết Một Bí Mật
Người nhà họ Tống có chút không hiểu vì sao cách nhiều năm qua đi, Tống Tiền Tiến còn muốn truy hỏi chuyện nhiều năm trước, hơn nữa việc này năm đó đúng là bọn họ không nói, dù sao đến bây giờ không ít người trong đội đều cho rằng việc này là Tống Tiền Tiến tự mình ồn ào.
"Tiền Tiến, đây đã là chuyện từ đời nào rồi, con đột nhiên hỏi việc này làm gì?"
Những người khác cũng mang vẻ mặt nghi hoặc, ngược lại trong lòng Đồ Xuân Hoa đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ Nhan Vũ Hà vì chuyện này nên vẫn có lục đục với anh sao, cho nên Tống Tiền Tiến mới muốn biết rõ ràng chuyện năm đó?
Chuyện Nhan Vũ Hà có thể ở bên ngoài vụng trộm, hiện tại Tống Tiền Tiến đã biết chưa?
Tống Tiền Tiến cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyện nên nói tôi đã nói rất rõ ràng rồi, các người tự quyết định đi.”
"Anh cả, lời này của anh không khỏi quá không có tình người rồi đó, ba mẹ nuôi anh lớn bằng từng này mà kêu anh giúp một việc anh còn muốn bàn điều kiện à?"
Tống Tiền Tiến nhìn bộ dáng đương nhiên của người một nhà bọn họ không khỏi cười khẽ một tiếng: "Nuôi tôi nhiều năm như vậy, lời này cũng chỉ có các người không biết xấu hổ nói ra miệng, từ khi hai anh em các cậu sinh ra, tôi chẳng qua chỉ là con sen ở nhà các cậu mà thôi, việc gì trong nhà không phải do tôi làm? Mời con sen tốt xấu gì còn có tiền lương, đến chỗ tôi không có tiền lương thì cũng thôi đi, ngay cả ba bữa cơm cũng ăn không đủ no, mấy năm nay tiền cho các người cộng lại cũng đủ nuôi sống hai đứa nhỏ rồi đấy.”
Người nhà họ Tống trong nháy mắt đã chột dạ, nhưng chột dạ này chỉ duy trì một giây, rất nhanh Hồ Chiêu Đễ đã lớn giọng lên: "Tống Tiền Tiến cái đồ vô ơn nhà cậu, năm đó nếu không phải chúng tôi dẫn cậu trở về, nói không chừng cậu đã sớm bị sốt thành kẻ ngốc rồi.”
"Bà vừa nói như vậy, tôi còn hoài nghi là các người cố ý lừa tôi đến đây đấy." Tống Tiền Tiến đi theo đoàn xe chạy không ít nơi, cũng nghe qua không ít cặp vợ chồng không có con đi nơi khác lừa con nhà người khác trở về nói dối là mình nhặt được.
Hồ Chiêu Đễ cùng Tống Đại Vượng liếc nhau, đều nhìn ra chút chột dạ từ trong mắt đối phương, lúc trước ở cửa bệnh viện Tống Tiền Tiến sợ tiêm chạy ra, bởi vì nghe khẩu âm là khẩu âm bên ngoài nên bọn họ mới rũ rịch tâm tư ôm trở về, ngay từ đầu anh cũng không muốn đi theo bọn họ, bọn họ nói dối mang anh đi trốn không cần tiêm thì anh mới đi theo.
Sau khi hạ sốt Tống Tiền Tiến mất trí nhớ quả thực là niềm vui ngoài ý muốn đối với bọn họ, lúc ấy bọn họ cũng muốn người một nhà cứ như vậy sống hòa thuận tốt đẹp, nhưng sau đó anh em song sinh ra đời, lòng người vốn thiên vị, bọn họ đương nhiên sẽ thiên vị con ruột của mình.
“Được rồi, nói đến chuyện xa như vậy làm gì, Tiền Tiến muốn biết thì cứ nói cho nó biết là được.” Tống Đại Vượng phục hồi tinh thần trước, hiện tại Tống Tiền Tiến vốn đã xa lạ với bọn họ, càng không thể để cho anh biết chuyện này.
Tống Tiền Tiến vừa rồi lấy ác ý lớn nhất để phỏng đoán bọn họ, thật không ngờ tới mình thuận miệng nói một câu lại tiếp cận tới chân tướng, lúc này lời nói của Tống Đại Vượng dời đi lực chú ý của anh, anh ngược lại không chú ý tới sự khác thường của bọn họ.
"Năm đó người nói cho chúng tôi biết chuyện này là một ăn mày, một thân xám xịt, trên mặt cũng bẩn thỉu, ngay từ đầu chúng tôi còn tưởng rằng là cậu ta lại gạt người, dù sao khi đó Nhan Vũ Hà chính là cành hoa của công xã, người đàn ông nào mà không muốn cưới cô về nhà.
“Lúc đó hắn nói như thế nào?” Tống Tiền Tiến nhíu mày, không ngờ tới đối phương đã có dự đoán trước, nếu thật sự trong lúc vô tình nhìn thấy, về phần cố ý tìm một tên ăn mày hoặc là giả trang thành ăn mày thì sao?
“Nói cậu cứu Nhan Vũ Hà rơi xuống nước, nhìn thấy hết của người ta nên phải chịu trách nhiệm các loại." Lúc ấy bởi vì không đoán được thái độ của nhà họ Trịnh nên khi đó bọn họ phẫn nộ nhiều hơn vui mừng.
Không hỏi được tin tức hữu dụng gì, Tống Tiền Tiến nhất thời có chút thất vọng, vốn dĩ anh cho rằng chẳng qua chỉ là chuyện trùng hợp, đến bây giờ mới phát hiện ra có thể mình đã bị thiết kế, cho nên Tống Tiền Tiến càng muốn biết rõ chân tướng chuyện năm đó.
“Tiền Tiến, chuyện chúng tôi biết đều đã nói cho cậu biết rồi, cậu cũng đừng quên lời cậu vừa nói đấy." Hồ Chiêu Đễ nói xong vẫn nhìn chằm chằm Tống Tiền Tiến, nếu anh dám đổi ý bà ta sẽ lập tức tru cho anh nghe.
“Đương nhiên, chỉ cần thằng hai có thể chịu khổ, làm việc trong thành không khó như các người nghĩ." Theo cải cách mở cửa, người buôn bán nhỏ bên ngoài nhiều lên, nơi cần tuyển người tự nhiên cũng nhiều lên.
"Tất cả mọi người là người một nhà, anh cả tìm cho Vinh Hoa một việc ngay tại đoàn xe của anh đi, như vậy mọi người cùng một chỗ cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Đồ Xuân Hoa cười nói, cô ta đã nghe Chung Tiểu Điềm nói, tiền lương của đoàn xe không thấp.
“Hiện tại đoàn xe không tuyển người." Từ nhỏ công việc của anh em song sinh đều là Tống Tiền Tiến làm, bình thường hết ăn lại nằm, Tống Tiền Tiến mới không đưa người đến đoàn xe làm cho mình ngột ngạt.
Mặt Đồ Xuân Hoa trong nháy mắt đã trầm xuống, xem ra Tống Tiền Tiến dự định lừa gạt bọn họ đây.
“Không phải đoàn xe cũng được, tìm một công việc kiếm tiền lương là được." Những người khác nhà họ Tống không biết nội tình, cảm thấy có thể có một công việc đã là không tệ rồi.
"Đoàn xe bên này không cần người, nhưng nhà máy chúng tôi hợp tác ngược lại cần chút ít người khiêng vác, nếu thằng hai muốn làm tôi có thể đi nói một tiếng, khiêng nhiều sẽ kiếm nhiều, bên trong có không ít người kiếm nhiều hơn so với chúng tôi." Trong lúc nhất thời ngoại trừ việc này ra, Tống Tiền Tiến không nghĩ tới được công việc nào khác.
"Khiêng vác cái gì, đây không phải là công việc cu li sao, bao kia có nặng không, thân thể này của Vinh Hoa có thể chịu nổi không?" Hồ Chiêu Đễ nói xong vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Tống Tiền Tiến, hiện tại không phải có thể cho người ta công việc sao, anh không thể đổi với Vinh Hoa à?
"Nếu như không thích việc này, vậy trước tiên ở nhà đi, có công việc khác tôi sẽ thông báo cho các người." Trong lòng Tống Tiền Tiến có chút buồn cười, chẳng lẽ bọn họ cho rằng ở trong thành phố khom lưng cũng có thể nhặt tiền sao? Mười mấy tuổi anh đã giúp người ta khiêng vác kiếm tiền ở chợ đen rồi.
“Muốn chứ, muốn chứ, làm sao chúng em có thể không muốn được, vậy khi nào anh cả vào thành, chúng em sẽ cùng đi với anh." Đồ Xuân Hoa sợ Tống Tiền Tiến về trong thành đổi ý nên vội vàng đồng ý.
"Tôi phải lập tức trở về rồi, về sau các cô lại tự tiện đi đến trường học tìm Vũ Hà cũng đừng trách tôi không nể tình cũ, đến lúc đó náo loạn lên mọi người đều khó coi, các cô nói xem?"
Nội tâm những người khác trong nhà họ Tống đều không bình tĩnh, lần trước Tống Tiền Tiến nói như vậy ngày hôm sau đã tìm đại đội trưởng nói muốn ở riêng.
"Anh cả sao lại nói lời này, chúng ta đều là người một nhà mà, nếu anh không thích chúng em đi quấy rầy chị dâu thì sau này chúng em chắc chắn sẽ không đi, chỗ khiêng vác kia còn thiếu người không, anh xem em thích hợp không?"
Bọn họ ngược lại nghĩ rất hay, bọn họ vào thành ném trong nhà cho hai vợ chồng bọn họ lo, đều là cùng một cha mẹ sinh ra, dựa vào cái gì mà người khác có thể vào thành còn hắn ta không thể.
Tống Tiền Tiến vẫn biết hai anh em này không hòa thuận, giương khóe môi, giọng nói tràn đầy tiếc nuối: "Tôi đây chỉ có thể giúp một người, như vậy đi, thằng hai thằng ba hai người các cậu thương lượng trước, chờ thương lượng xong hãy nói cho tôi biết.”
Tống Vinh Hoa không ngờ rằng Tống Phú Quý sẽ đột nhiên chen chân vào, hai anh em bắt đầu tranh chấp, hai ông bà Tống Đại Vượng cũng bắt đầu khuyên can, đơn giản chính là Thạch Đầu là con trai một của nhà họ Tống, cho nên cơ hội lần này nên để cho Tống Vinh Hoa.
Tống Phú Quý cùng Chu Nguyệt Dung đương nhiên không vui, tuyên bố nếu thật sự để cho Tống Vinh Hoa đi, vậy hai vợ chồng bọn họ cũng muốn ở riêng gì đó.
Tống Tiền Tiến vốn cho rằng nhìn thấy bọn họ nội chiến trong lòng mình sẽ vui mừng, nhưng lúc này nghe được hai anh em vì cơ hội vào thành ầm ĩ đến đỏ mặt tía tai, đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa.
Anh cúi đầu quét mắt nhìn thời gian trên cổ tay mình, anh còn phải quay về đoàn xe lấy đồ trước, nghĩ đến quà tặng mang cho hai mẹ con cô, Tống Tiền Tiến không tự giác nhếch khóe môi.
Nghĩ đến Nhan Vũ Hà cùng Tống Tri Tri, Tống Tiền Tiến đột nhiên cảm thấy mình ở chỗ này nghe bọn họ cãi nhau hoàn toàn lãng phí thời gian, nghĩ vậy, anh xoay người đi ra ngoài.
Đồ Xuân Hoa tinh mắt chú ý tới Tống Tiền Tiến đã đi tới sân, hai ba bước đuổi theo gọi anh lại: "Anh cả, em nói cho anh biết một bí mật liên quan đến chị dâu, như thế công việc anh vừa nói giao cho Vinh Hoa, thế nào?"
"Tiền Tiến, đây đã là chuyện từ đời nào rồi, con đột nhiên hỏi việc này làm gì?"
Những người khác cũng mang vẻ mặt nghi hoặc, ngược lại trong lòng Đồ Xuân Hoa đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ Nhan Vũ Hà vì chuyện này nên vẫn có lục đục với anh sao, cho nên Tống Tiền Tiến mới muốn biết rõ ràng chuyện năm đó?
Chuyện Nhan Vũ Hà có thể ở bên ngoài vụng trộm, hiện tại Tống Tiền Tiến đã biết chưa?
Tống Tiền Tiến cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyện nên nói tôi đã nói rất rõ ràng rồi, các người tự quyết định đi.”
"Anh cả, lời này của anh không khỏi quá không có tình người rồi đó, ba mẹ nuôi anh lớn bằng từng này mà kêu anh giúp một việc anh còn muốn bàn điều kiện à?"
Tống Tiền Tiến nhìn bộ dáng đương nhiên của người một nhà bọn họ không khỏi cười khẽ một tiếng: "Nuôi tôi nhiều năm như vậy, lời này cũng chỉ có các người không biết xấu hổ nói ra miệng, từ khi hai anh em các cậu sinh ra, tôi chẳng qua chỉ là con sen ở nhà các cậu mà thôi, việc gì trong nhà không phải do tôi làm? Mời con sen tốt xấu gì còn có tiền lương, đến chỗ tôi không có tiền lương thì cũng thôi đi, ngay cả ba bữa cơm cũng ăn không đủ no, mấy năm nay tiền cho các người cộng lại cũng đủ nuôi sống hai đứa nhỏ rồi đấy.”
Người nhà họ Tống trong nháy mắt đã chột dạ, nhưng chột dạ này chỉ duy trì một giây, rất nhanh Hồ Chiêu Đễ đã lớn giọng lên: "Tống Tiền Tiến cái đồ vô ơn nhà cậu, năm đó nếu không phải chúng tôi dẫn cậu trở về, nói không chừng cậu đã sớm bị sốt thành kẻ ngốc rồi.”
"Bà vừa nói như vậy, tôi còn hoài nghi là các người cố ý lừa tôi đến đây đấy." Tống Tiền Tiến đi theo đoàn xe chạy không ít nơi, cũng nghe qua không ít cặp vợ chồng không có con đi nơi khác lừa con nhà người khác trở về nói dối là mình nhặt được.
Hồ Chiêu Đễ cùng Tống Đại Vượng liếc nhau, đều nhìn ra chút chột dạ từ trong mắt đối phương, lúc trước ở cửa bệnh viện Tống Tiền Tiến sợ tiêm chạy ra, bởi vì nghe khẩu âm là khẩu âm bên ngoài nên bọn họ mới rũ rịch tâm tư ôm trở về, ngay từ đầu anh cũng không muốn đi theo bọn họ, bọn họ nói dối mang anh đi trốn không cần tiêm thì anh mới đi theo.
Sau khi hạ sốt Tống Tiền Tiến mất trí nhớ quả thực là niềm vui ngoài ý muốn đối với bọn họ, lúc ấy bọn họ cũng muốn người một nhà cứ như vậy sống hòa thuận tốt đẹp, nhưng sau đó anh em song sinh ra đời, lòng người vốn thiên vị, bọn họ đương nhiên sẽ thiên vị con ruột của mình.
“Được rồi, nói đến chuyện xa như vậy làm gì, Tiền Tiến muốn biết thì cứ nói cho nó biết là được.” Tống Đại Vượng phục hồi tinh thần trước, hiện tại Tống Tiền Tiến vốn đã xa lạ với bọn họ, càng không thể để cho anh biết chuyện này.
Tống Tiền Tiến vừa rồi lấy ác ý lớn nhất để phỏng đoán bọn họ, thật không ngờ tới mình thuận miệng nói một câu lại tiếp cận tới chân tướng, lúc này lời nói của Tống Đại Vượng dời đi lực chú ý của anh, anh ngược lại không chú ý tới sự khác thường của bọn họ.
"Năm đó người nói cho chúng tôi biết chuyện này là một ăn mày, một thân xám xịt, trên mặt cũng bẩn thỉu, ngay từ đầu chúng tôi còn tưởng rằng là cậu ta lại gạt người, dù sao khi đó Nhan Vũ Hà chính là cành hoa của công xã, người đàn ông nào mà không muốn cưới cô về nhà.
“Lúc đó hắn nói như thế nào?” Tống Tiền Tiến nhíu mày, không ngờ tới đối phương đã có dự đoán trước, nếu thật sự trong lúc vô tình nhìn thấy, về phần cố ý tìm một tên ăn mày hoặc là giả trang thành ăn mày thì sao?
“Nói cậu cứu Nhan Vũ Hà rơi xuống nước, nhìn thấy hết của người ta nên phải chịu trách nhiệm các loại." Lúc ấy bởi vì không đoán được thái độ của nhà họ Trịnh nên khi đó bọn họ phẫn nộ nhiều hơn vui mừng.
Không hỏi được tin tức hữu dụng gì, Tống Tiền Tiến nhất thời có chút thất vọng, vốn dĩ anh cho rằng chẳng qua chỉ là chuyện trùng hợp, đến bây giờ mới phát hiện ra có thể mình đã bị thiết kế, cho nên Tống Tiền Tiến càng muốn biết rõ chân tướng chuyện năm đó.
“Tiền Tiến, chuyện chúng tôi biết đều đã nói cho cậu biết rồi, cậu cũng đừng quên lời cậu vừa nói đấy." Hồ Chiêu Đễ nói xong vẫn nhìn chằm chằm Tống Tiền Tiến, nếu anh dám đổi ý bà ta sẽ lập tức tru cho anh nghe.
“Đương nhiên, chỉ cần thằng hai có thể chịu khổ, làm việc trong thành không khó như các người nghĩ." Theo cải cách mở cửa, người buôn bán nhỏ bên ngoài nhiều lên, nơi cần tuyển người tự nhiên cũng nhiều lên.
"Tất cả mọi người là người một nhà, anh cả tìm cho Vinh Hoa một việc ngay tại đoàn xe của anh đi, như vậy mọi người cùng một chỗ cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Đồ Xuân Hoa cười nói, cô ta đã nghe Chung Tiểu Điềm nói, tiền lương của đoàn xe không thấp.
“Hiện tại đoàn xe không tuyển người." Từ nhỏ công việc của anh em song sinh đều là Tống Tiền Tiến làm, bình thường hết ăn lại nằm, Tống Tiền Tiến mới không đưa người đến đoàn xe làm cho mình ngột ngạt.
Mặt Đồ Xuân Hoa trong nháy mắt đã trầm xuống, xem ra Tống Tiền Tiến dự định lừa gạt bọn họ đây.
“Không phải đoàn xe cũng được, tìm một công việc kiếm tiền lương là được." Những người khác nhà họ Tống không biết nội tình, cảm thấy có thể có một công việc đã là không tệ rồi.
"Đoàn xe bên này không cần người, nhưng nhà máy chúng tôi hợp tác ngược lại cần chút ít người khiêng vác, nếu thằng hai muốn làm tôi có thể đi nói một tiếng, khiêng nhiều sẽ kiếm nhiều, bên trong có không ít người kiếm nhiều hơn so với chúng tôi." Trong lúc nhất thời ngoại trừ việc này ra, Tống Tiền Tiến không nghĩ tới được công việc nào khác.
"Khiêng vác cái gì, đây không phải là công việc cu li sao, bao kia có nặng không, thân thể này của Vinh Hoa có thể chịu nổi không?" Hồ Chiêu Đễ nói xong vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn Tống Tiền Tiến, hiện tại không phải có thể cho người ta công việc sao, anh không thể đổi với Vinh Hoa à?
"Nếu như không thích việc này, vậy trước tiên ở nhà đi, có công việc khác tôi sẽ thông báo cho các người." Trong lòng Tống Tiền Tiến có chút buồn cười, chẳng lẽ bọn họ cho rằng ở trong thành phố khom lưng cũng có thể nhặt tiền sao? Mười mấy tuổi anh đã giúp người ta khiêng vác kiếm tiền ở chợ đen rồi.
“Muốn chứ, muốn chứ, làm sao chúng em có thể không muốn được, vậy khi nào anh cả vào thành, chúng em sẽ cùng đi với anh." Đồ Xuân Hoa sợ Tống Tiền Tiến về trong thành đổi ý nên vội vàng đồng ý.
"Tôi phải lập tức trở về rồi, về sau các cô lại tự tiện đi đến trường học tìm Vũ Hà cũng đừng trách tôi không nể tình cũ, đến lúc đó náo loạn lên mọi người đều khó coi, các cô nói xem?"
Nội tâm những người khác trong nhà họ Tống đều không bình tĩnh, lần trước Tống Tiền Tiến nói như vậy ngày hôm sau đã tìm đại đội trưởng nói muốn ở riêng.
"Anh cả sao lại nói lời này, chúng ta đều là người một nhà mà, nếu anh không thích chúng em đi quấy rầy chị dâu thì sau này chúng em chắc chắn sẽ không đi, chỗ khiêng vác kia còn thiếu người không, anh xem em thích hợp không?"
Bọn họ ngược lại nghĩ rất hay, bọn họ vào thành ném trong nhà cho hai vợ chồng bọn họ lo, đều là cùng một cha mẹ sinh ra, dựa vào cái gì mà người khác có thể vào thành còn hắn ta không thể.
Tống Tiền Tiến vẫn biết hai anh em này không hòa thuận, giương khóe môi, giọng nói tràn đầy tiếc nuối: "Tôi đây chỉ có thể giúp một người, như vậy đi, thằng hai thằng ba hai người các cậu thương lượng trước, chờ thương lượng xong hãy nói cho tôi biết.”
Tống Vinh Hoa không ngờ rằng Tống Phú Quý sẽ đột nhiên chen chân vào, hai anh em bắt đầu tranh chấp, hai ông bà Tống Đại Vượng cũng bắt đầu khuyên can, đơn giản chính là Thạch Đầu là con trai một của nhà họ Tống, cho nên cơ hội lần này nên để cho Tống Vinh Hoa.
Tống Phú Quý cùng Chu Nguyệt Dung đương nhiên không vui, tuyên bố nếu thật sự để cho Tống Vinh Hoa đi, vậy hai vợ chồng bọn họ cũng muốn ở riêng gì đó.
Tống Tiền Tiến vốn cho rằng nhìn thấy bọn họ nội chiến trong lòng mình sẽ vui mừng, nhưng lúc này nghe được hai anh em vì cơ hội vào thành ầm ĩ đến đỏ mặt tía tai, đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa.
Anh cúi đầu quét mắt nhìn thời gian trên cổ tay mình, anh còn phải quay về đoàn xe lấy đồ trước, nghĩ đến quà tặng mang cho hai mẹ con cô, Tống Tiền Tiến không tự giác nhếch khóe môi.
Nghĩ đến Nhan Vũ Hà cùng Tống Tri Tri, Tống Tiền Tiến đột nhiên cảm thấy mình ở chỗ này nghe bọn họ cãi nhau hoàn toàn lãng phí thời gian, nghĩ vậy, anh xoay người đi ra ngoài.
Đồ Xuân Hoa tinh mắt chú ý tới Tống Tiền Tiến đã đi tới sân, hai ba bước đuổi theo gọi anh lại: "Anh cả, em nói cho anh biết một bí mật liên quan đến chị dâu, như thế công việc anh vừa nói giao cho Vinh Hoa, thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất