Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Chương 32: Ba Đáng Thương

Trước Sau
Nhìn trong mắt Đồ Xuân Hoa toát ra tự đắc, Nhan Vũ Hà rất nhanh đã hiểu được cô ta tới để khoe khoang, thuận tiện ám chỉ bọn họ ngay cả Chung Tiểu Điềm cũng không bằng.

"Nếu cô Chung đã có ơn lớn đối với các cô như vậy thì sao cô không tự mình đi trả tiền đi, cô kêu tôi đi, không phải là cố ý để trong lòng cô Chung có nghĩ ngợi nhiều sao?" Mặc dù không biết Chung Tiểu Điềm có quan hệ tốt với Đồ Xuân Hoa lúc nào mà sẵn sàng cho vay tiền, nhưng tất cả chuyện này đều không có liên quan gì đến cô cả.

Đồ Xuân Hoa cảm giác trên người mình nhất thời có thêm vài ánh mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ ra, lập tức giải thích: "Xem đầu óc của em này, em chỉ nghĩ quan hệ giữa chị và Tiểu Điềm tốt hơn, chị dâu nói rất đúng, tiền này vẫn nên để em tự mình đi trả, bánh ga tô cho Tri Tri này, em biết chị dâu không thích người ngoài vào nhà các chị nên em sẽ không đi vào đâu.”

Nhan Vũ Hà cúi đầu nhìn bánh ga tô Đồ Xuân Hoa nhét vào trong tay mình không khỏi cười khẽ một tiếng, cho nên hôm nay Đồ Xuân Hoa tới đây là để chán ghét mình?

Hơn nữa đây là lần đầu tiên từ lúc Tri Tri sinh ra đến bây giờ nhìn thấy được thìm hai này mua đồ tới, xem ra vì để làm bọn họ chán ghét lại bỏ vốn bỏ gốc ra luôn.

Từ dưới lầu đi xuống, dọc theo đường đi đều có người nhìn Đồ Xuân Hoa, những người đó còn thường thường cúi đầu cùng người bên cạnh thấp giọng nói cái gì đó.

Đồ Xuân Hoa nhớ tới những lời mình vừa nói, trong lòng có chút hưng phấn, bọn họ chắc chắn đang nghị luận hai vợ chồng Nhan Vũ Hà và Tống Tiền Tiến ngay cả người ngoài cũng không bằng, nghĩ tới đây, bước chân của Đồ Xuân Hoa cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

*

Chung Tiểu Điềm nhìn thấy người ngoài cửa có chút kinh ngạc: "Mới sáng sớm mà có việc sao?"

“Em là tới trả tiền cho chị, Tiểu Điềm." Trong lòng Đồ Xuân Hoa lúc này vạn phần cảm tạ đối với Chung Tiểu Điềm, lúc trước nếu không phải có cô ta chỉ điểm, lúc này cô ta cùng Tống Vinh Hoa còn đang ngây ngốc ở nông thôn.

Trịnh Văn Quảng ở bên trong nghe có chút không rõ, vì thế liền hỏi: "Ai vậy, Tiểu Điềm, sao không mời người ta vào ngồi.”

Trên mặt Đồ Xuân Hoa có chút kinh ngạc, lập tức lại nhớ tới mình cố ý tìm tiểu ngày nghỉ của người ta, nên Trịnh Văn Quảng này ở nhà cũng rất bình thường.



"Vào đi, có chuyện gì vào mà nói." Chung Tiểu Điềm nhìn mặt mày Đồ Xuân Hoa đều toát ra tươi cười, trong lòng càng thêm khinh thường, bán cái bánh bao màn thầu có thể kiếm được bao nhiêu tiền, đáng giá để cô ta vui vẻ như vậy sao.

"Văn Quảng, cả nhà các anh đều là người tốt, lần này may mà có Tiểu Điềm, nếu không một nhà ba người chúng em có lẽ cơm cũng không có mà ăn rồi." Đồ Xuân Hoa cũng ở đại đội Thanh Tuyền, cho nên từ nhỏ đã quen biết với Trịnh Văn Quảng.

“Tất cả mọi người cùng một đại đội, không cần khách khí như vậy." Trịnh Văn Quảng rất không thích người nhà họ Tống, cho nên biểu tình rất lạnh nhạt.

Nhận thấy Trịnh Văn Quảng không thích, biểu cảm Đồ Xuân Hoa có chút ngượng ngùng, cô ta đưa tiền cho Chung Tiểu Điềm nhỏ giọng nói: "Em còn phải trở về nấu cơm cho hai cha con kia, có thời gian em sẽ tới tìm chị nói chuyện phiếm.”

Ở trước mặt Trịnh Văn Quảng, Chung Tiểu Điềm luôn luôn hiểu ý người, cô ta gật gật đầu, giọng điệu dịu dàng nói: "Ừm, cô mau đi đi, có thời gian dẫn con trai tới chơi.”

Đợi đến khi người rời đi, Chung Tiểu Điềm chạy tới trước Trịnh Văn Quảng mở miệng: "Yên tâm đi, em biết anh không thích em qua lại nhiều với bọn họ nên em biết chừng mực, vừa rồi chỉ là lời khách sáo mà thôi.”

Chung Tiểu Điềm ngay từ đầu không cảm thấy Trịnh Văn Quảng không thích gặp những người khác nhà họ Tống có gì không đúng, nhưng vừa rồi cô ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng, hắn chán ghét những người nhà họ Tống này như vậy, có phải bởi vì Nhan Vũ Hà hay không?

"Em có chừng mực là tốt rồi, ăn cơm trước đi, đợi lát nữa không phải còn muốn dẫn Viện Viện đi ra ngoài tìm cô giáo học đàn sao?" Chung Tiểu Điềm nhớ rõ trong sách từng đề cập qua Trịnh Văn Quảng rất cưng chiều con gái, vào thập niên tám mươi còn chưa làm giàu cũng đã mua đàn dương cầm, đơn giản chỉ vì một câu con gái thích.

Con gái Nhan Vũ Hà được thì vì sao không thể là con gái của cô ta, cho nên rất nhanh cô ta đã có kế hoạch để Trịnh Viện Viện học đàn dương cầm, nên mới có lần ra ngoài hôm nay.

*

Nhan Vũ Hà vốn cho rằng những lời Đồ Xuân Hoa nói lúc sáng nhất định sẽ làm cho người chung quanh nghị luận bọn họ, ai biết bọn họ ngược lại nghị luận Đồ Xuân Hoa, trong lúc nhất thời, cô có chút nghi hoặc.

Sau đó giải thích nghi hoặc vẫn là cô Vương, thì ra lần này trước khi Tống Tiền Tiến ra cửa đã cố ý tán gẫu với cô ta cả buổi chiều, cũng là lúc này cô Vương mới biết được thân thế bi thảm của Tống Tiền Tiến nên không khỏi cảm thấy có chút tiếc hận.



Đương nhiên cô ta cũng nghi hoặc vì sao Tống Tiền Tiến lại nói những thứ này cho cô ta biết?

Tống Tiền Tiến cười vẻ mặt bất đắc dĩ, nói anh cũng chỉ vì lo lắng lúc mình không ở đây, ba mẹ nuôi hoặc là đôi song sinh kia sẽ tới gây phiền toái, đến lúc đó người không rõ chân tướng có thể sẽ bị bọn họ dẫn dắt mà hiểu lầm hai mẹ con Nhan Vũ Hà.

Lúc ấy cô Vương còn cười trêu chọc nói: "Cậu đây là coi tôi như cái loa đấy à.”

Tuy nói như vậy, nhưng cô Vương vẫn rất tận tâm tận lực truyền đạt tin tức ra ngoài, chẳng qua chỉ trong một đêm, gần như toàn trường học ký túc xá đều biết thân thế "Bi thảm" của Tống Tiền Tiến, thời buổi này, tất cả mọi người đều là chúa tự suy diễn, trong đầu toàn nghĩ Tống Tiền Tiến đáng thương này không chỉ phải ôm đồm tất cả công việc trong nhà, còn phải chăm sóc cho hai thằng em trai, nói không chừng còn có thể bởi vì làm không tốt mà bị đánh các loại, cho nên chẳng trách về sau anh thà rằng làm tên khốn cũng không về nhà.

Lời nói của cô Vương làm cho tâm tình Nhan Vũ Hà có chút phức tạp, cô vốn cho rằng thân thế Tống Tiền Tiến là một vết sẹo của anh nên không muốn dễ dàng để cho người khác nhìn thấy.

Không ngờ rằng lần này anh lại sẵn sàng chủ động nói ra, mà tất cả những thứ này chẳng qua chỉ để cô không bị lời đồn đãi gây hoang mang, Nhan Vũ Hà nhất thời có chút khó hiểu, Tống Tiền Tiến đối tốt với mình không cầu hồi báo, là vì cái gì?

Là bởi vì mình là mẹ của con anh, hay là vì mình là vợ anh?

“Mẹ, hóa ra khi còn bé ba lại đáng thương như vậy sao, vậy sau này chúng ta phải đối tốt với ba gấp bội mới được." Tống Tri Tri giả bộ lần đầu tiên biết được chuyện này, trong mắt có nước mắt đảo quanh.

“Tri Tri nói rất đúng." Lúc trước Nhan Vũ Hà vẫn cảm thấy mình thảm nhất, tuổi còn nhỏ đã mất ba, đến năm kết hôn đột nhiên gả cho người không quen biết, vừa mới có con gái, mẹ cũng ra đi, khi đó Nhan Vũ Hà vẫn cảm thấy ông trời bất công khiến mình thảm thương đến vậy.

Nhưng hiện tại so sánh với Tống Tiền Tiến trước kia, thật ra mình cũng coi như may mắn, ít nhất mình từng có được ba mẹ thật lòng yêu thương mình, và ba con nhà họ Trịnh vẫn luôn chăm sóc mình.

“Vậy ba có từng đi tìm người nhà không ạ?” Tống Tri Tri nghĩ, Tống Tiền Tiến hẳn đã đi lạc với người nhà mới có thể bị người nhà họ Tống nhặt được, dù sao ở thời đại này, không ai vứt bỏ bé trai cả.

"Tri Tri này, chờ ba trở về tự mình hỏi ba có được không?" Cũng lúc này, Nhan Vũ Hà giật mình cảm thấy nhiều năm như vậy nhưng mình lại quan tâm quá ít đến chuyện của Tống Tiền Tiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau