[Oab] Gặp Lại Năm Ta Trưởng Thành

Chương 16: Lo lắng

Trước Sau
Vài ngày sau

Tôi vẫn đến lớp như bình thường, đi đến trước cửa thôi tôi đã bị gục ngã trước vẻ đẹp giọng hát của SeoJin. Cô ấy vẫn như thế hằng ngày đều đến lớp sớm để luyện thanh tuy mọi người đều nghe cô hát mỗi ngày nhưng không một ai kêu cô dừng lại việc đó cả. Có khi nhiều lần khi cô hát xong các bạn ở dưới còn vỗ tay ào ào trước màn trình diễn đó và tôi nghĩ rằng năng khiếu bẩm sinh của cô là trở thành ca sĩ.

Như thường lệ tôi sẽ đứng ở cửa đợi khi cô đã hát xong tôi sẽ đi vào lớp. Nhưng lạ lùng thay hôm nay khi tôi đến, cô nhìn thấy tôi đã vội vàng chạy đến xin lỗi:

- Ê Hung, cho tao xin lỗi nha

Tôi thắc mắc hỏi:

- Chuyện gì hả?

Cô ngập ngừng đáp lại với giọng điệu hối lỗi:

- Tao...tại nhà tao vài ngày nữa sẽ đi về quê đến khi gần thi rồi mới lên lại

- Nên không thể cùng mày ôn tập được

Tôi hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra với gia đình mày hả?

Cô không trả lời chỉ "ừm" nhẹ một cái khiến tôi vô cùng lo lắng. Tôi và SeoJin từ nhỏ vốn đã chơi thân thiết với nhau, cô ra sao như nào tôi đều biết hết nhưng có nhiều chuyện tôi lại không biết và không hiểu được. Gia đình cô phức tạp, hỗn loạn cũng giống gia đình tôi nhưng cô chưa bao giờ bày tỏ việc đó mà tôi chỉ nghe qua những sự việc đó qua mẹ. Tôi rất quý cô vì cô giống hoàn cảnh của tôi và càng quý hơn nữa khi là cô là người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Và chuyện này xảy ra tôi cũng không hề lường trước tôi không ngờ cô lại về quê lâu như thế, tôi rất muốn hỏi nguyên nhân tại sao nhưng lại không thể vì tôi biết rằng dù có hỏi cô cũng không trả lời. Nên tôi chỉ còn cách chờ đợi cô mở lời trước nhưng giờ điều làm tôi lo lắng hơn là tìm người bắt cặp nếu cô đi rồi thì tôi sẽ bắt cặp với ai. Thấy tôi im lặng hồi lâu SeoJin đã lên tiếng trước như biết được điều tôi đang nghĩ:

- Mày lo lắng không biết bắt cặp với ai hả?

Tôi gật đầu như sự đồng tình, cô mỉm cười nhẹ một cách trìu mến rồi nói tiếp:



- Đừng lo luôn có người muốn bắt cặp với mày mà!

SeoJin vỗ vai tôi, tôi nhìn cô trông hôm nay sắc mặt có chút buồn hơn mọi khi. Tôi choàng tay ra sau lưng cô vỗ từng nhịp nhẹ nhàng như lời an ủi, dần ghé sát vào tai SeoJin thì thầm:

- Đừng lo! Có tao ở đây sẽ không có ai làm hại mày hết

Cô gục mặt xuống vai tôi, cô không khóc nhưng dù có thì chỉ là những cái nghẹn ngào không thành tiếng. Tôi thấy vậy càng vuốt xoa lưng cô nhiều hơn để vơi đi những chất chứa trong lòng cô. SeoJin trả lời rất nhỏ như chỉ mình tôi nghe thấy:

- Cảm ơn Hung!

Tiếng trống vang lên vào tiết

Tôi đi vào chỗ, đặt cặp xuống thấy hộp sữa dâu trên bàn thấy vậy tôi cũng không vội từ chối như những lần trước mà quay sang nhìn Jay nói:

- Cảm ơn

Jay bất ngờ trước câu nói của tôi khoé miệng cậu cong lên kéo theo cả gò má và cùng đôi mắt xanh đang cười ấy khiến tôi thấy cũng vui lây. Tôi lấy hộp sữa cất vào cặp và Jay vẫn nhìn tôi từ nãy đến giờ, miệng ngập ngừng muốn hỏi xong lại thôi khiến tôi tuy không nhìn qua nhưng cũng cảm nhận được.

Tôi bật cười quay sang cậu hỏi:

- Có gì hả?

Jay thấy tôi hỏi thì liền đáp lại như không muốn tôi chờ đợi lâu làm tôi cảm thấy cậu khác hơn mọi khi:

- SeoJin nói với mình là cậu ấy không thể cùng cậu ôn tập được nên là...

Cậu ngừng lại làm tôi thêm trêu đùa cậu hơn:

- Nên là...?

Cậu biết tôi đang trêu nên có chút ngại ngùng nhưng rồi cũng nói tiếp:



- Cậu bắt cặp với mình nha

Tôi cũng đoán trước việc cậu ấy sẽ đề nghị điều này nhưng tôi lại không biết được tại sao cậu ta lại muốn bắt cặp với mình đến thế chứ. Tôi nghe xong cũng không vội từ chối mà cũng đồng ý nhưng cùng với sự thắc mắc:

- Được thôi! Nhưng tôi muốn hỏi?

- Tại sao cậu lại chọn tôi?

Và nhiều câu hỏi cứ thế ùa đến"Sao cậu lại khiến tôi suy nghĩ nhiều khi cậu rời đi ngày hôm đó? Tại sao khi nhìn thấy cậu trái tim tôi lại đau nhiều đến thế? Và tại sao...cậu lại bảo vệ tôi dù chưa là mối quan hệ gì cả?" Đó thật sự là những điều khiến tôi trăn trở và muốn nói ra nhất nhưng khi định nói ra bản thân tôi lại ngăn cản làm cho tâm trí tôi không thể suy nghĩ điều gì khác ngoài cậu cả. "Cậu ác lắm!" tôi tự nhủ.

Khi nghe tôi nói câu đó cậu cũng không trả lời ngay như vừa nãy mà giờ đây là sự im lặng. Đến khi thầy cô đến dạy học thì sự im lặng đó giống như câu trả lời cứ như chưa từng nghe được câu nói đó từ tôi.

Sự yên lặng trong lớp khiến tôi chợt ớn lạnh khiến tôi muốn thoát ra khỏi bầu không khí này thật nhanh.

'Hung thường lo sợ trước sự im lặng và cô đơn mơ hồ bởi mọi thứ xung quanh làm cho nhịp tim cậu đập nhanh hơn, cơ thể cậu tiết ra mồ hôi lạnh bàn tay trở nên run bần bật.'

Tôi nhắm nghiền mắt lại như muốn xé nát cái ảo ảnh này mà tôi tự đặt ra. Bàn tay nắm lại cuộn chặt và nhịp tim tăng lên khiến nhịp thở trở nên gấp gáp hơn.

Trong lúc này có một bàn tay to lớn đặt lên cái tay đang cuộn chặt của tôi. Bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve như muốn trấn an tôi lại và điều ấy khiến tôi nhớ đến mẹ và Henry hai người họ cũng trấn an tôi như vậy trong những lúc tôi bất an hay lo lắng.

Tôi dần dần mở mắt ra nhìn sang phía Jay thấy cậu ấy đã nhìn mình với khuôn mặt hết sức lo lắng. Thấy tôi bình tĩnh hơn cậu đã vội nói:

- Cậu đỡ hơn chưa?

'Hung hạ dần khoé mắt xuống miệng cười nhẹ làm vô tình lộ ra những hàm răng trắng sáng khiến cho Jay vô tình mất hồn vài giây trong khoảng khắc ấy.'

Tôi gãi đầu cười quê với chính mình lúc nãy rồi nói:

- Cảm ơn cậu lần nữa nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau