Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái
Chương 8
Thẩm Thư Điềm ngước mắt chờ Trịnh Hằng nói xong, chỉ là cậu ta vừa nói một lần, đã bị một giọng nói lạnh lùng không kiên nhẫn cắt ngang: "Tránh ra."
Giọng điệu không thể cự tuyệt.
Trịnh Hằng theo phản xạ tiến về phía trước hai bước, quay đầu lại thấy Tả Tư Nam đang thản nhiên đặt một chiếc túi nhỏ lên bàn Thẩm Thư Điềm.
Tả Tư Nam sắc mặt lạnh lùng, không thèm để ý cậu ta một cái, cúi đầu bình tĩnh nói: "Đưa nhầm rồi."
"Hả?" Thẩm Thư Điềm hơi hé đôi môi đỏ mọng, hơi mở to hai mắt nhìn.
Cô nhận lấy, mở ra thì phát hiện toàn bộ đồ dùng bên trong đều là của cô.
Vừa rồi ở trên cầu thang hung hăng nói "ngốc nghếch" cứ như vậy không đến 2 phút liền trực tiếp như vả vào mặt cô vậy.
Đã vậy Tả Tư Nam cười như không cười mà nhìn cô.
Thẩm Thư Điềm hơi mất mặt, đôi mắt màu hổ phách ươn ướt mềm mại nhìn hắn một cái.
Sức nóng tràn lên gương mặt trắng nõn, lỗ tai nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ ửng lên, ánh mắt nhàn nhạt ở dưới ánh mặt trời càng thêm chói chang, vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.
Tả Tư Nam chống nửa người trên bàn học, đột nhiên cúi người xuống, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nhéo vành tai mềm mại của cô, nhiệt độ truyền đến, có chút nóng.
Hắn hơi nhướn mày, mi dài rũ xuống chú tâm nhìn cô, âm thanh trầm thấp mang theo sự đùa giỡn, âm cuối hơi cao lên: "Xấu hổ sao?"
Âm thanh không lớn, từ trong môi mỏng chậm rãi phát ra, chỉ có hai người nghe thấy.
Thẩm Thư Điềm xù lông, giương mắt trừng hắn, như một con thú nhỏ hăng hung mà đánh tay của hắn, không kiềm chế được sức lực.
"Bốp" một âm thanh vang lên thật lớn.
Không khí đình trệ trong chốc lát, sau khi một trận tiếng hít hơi hoảng sợ, sau một tiếng hít vào kinh hãi vang lên, phòng học yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Bọn họ nhìn thấy cái gì, hoa khôi đánh Thái tử gia!
Tuy là Thái tử gia ra tay trước, cô vậy mà đánh lại!
Không muốn sống nữa sao!?
Xong rồi, bọn họ sắp nhìn thấy Thái tử gia đánh phụ nữ rồi sao? Có nên ngăn cản không? Nhưng mà bọn họ cũng sợ chứ!
Tất cả mọi người hận không thể rụt lại một nhóm, biến mất tại chỗ.
Tả Tư Nam chầm chậm đứng lên, nhắm mắt lại, tròng đen trong mắt tối đi hai phần, hình như sắp có gió lốc sắp càn quét đến.
Tay Tả Tư Nam rất đẹp, là màu trắng lạnh, khớp xương rõ ràng, thon dài như ngọc, móng tay cắt gọn gàng, trông rất gợi cảm.
Đáng tiếc lúc này đôi tay xinh đẹp đã đỏ lên cả một mảnh, giống như là trên một tác phẩm mỹ thuật tinh xảo có khuyết điểm vậy.
Nhìn thôi đã thấy đau rồi.
Thẩm Thư Điềm nhất thời chùn bước, cụp tai xuống, mất tự tin: "Tôi cũng đau."
Nói xong còn xoè lòng bàn tay trắng nõn nà ra cho hắn xem.
Đúng là cũng nổi lên một tầng hồng, lại phối hợp với ánh mắt mềm mại của cô, càng thêm đáng thương.
Quả nhiên thu hoạch được một lượng lớn ánh mắt đồng tình, không ít người tinh thần can đảm đi lên phía trước
Trịnh Hằng vẫn luôn chú ý, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng tiến lên hai bước, một loại tư thế bảo vệ: "Cậu ấy không phải cố ý đâu."
Hàng mi dài của Tả Tư Nam di chuyển, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, âm thanh mang theo một tầng băng.
"Liên quan gì đến mày?"
"Cút."
Nhiệt độ không khí trong nháy mắt hạ xuống mấy độ, toàn bộ hít thở không thông.
Thẩm Thư Điềm đương nhiên không nằm trong bầu không khí này, Tả Tư Nam trong khoảng thời gian này cho cô ấn tượng rất tốt, cô không quá sợ hắn, cũng không phát hiện sự thay đổi cảm xúc của mọi người.
Nhìn thấy đôi tay phiếm hồng, cô vẫn là có một chút áy náy.
Thật ra cô có một chút tay khống, cảm thấy tay hắn rất đẹp.
Vì vậy áy náy vẫn là có chứ.
Đương nhiên, chỉ có một chút thôi!!!
Cô dứt khoát nắm lấy tay của hắn, mềm mại nói: "Để tôi thổi cho cậu nhé?"
Tả Tư Nam hơi sửng sốt nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nắm lấy ngón tay mình, xúc cảm ở lòng bàn tay vô cùng mềm mại, làm cho người ta nhịn không được mà xoa bóp thưởng thức.
Cô cúi đầu, hai má trắng nõn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, thổi cho có, sau đó rất có khí phách mà bỏ qua.
Hừ, ai kêu hắn nhéo lỗ tai của cô trước.
Tả Tư Nam thực sự kinh ngạc, vừa rồi cô gái đánh vào tay hắn, hắn không hề cảm thấy tức giận, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười khi nhìn thấy cô tức giận.
Chỉ là còn chưa kịp giải quyết cảm xúc trong lòng, nam nhân không biết sống chết này đã đi tới, giữa hai hàng lông mày của hắn đã nổi lên tia sát khí cùng không kiên nhẫn.
Hắn chẳng phải là quân tử gì cả càng không thèm để ý đối mặt với người mà bản thân không thích, sử dụng thủ đoạn gì.
Chỉ là hành động tùy ý hay thậm chí là tuỳ hứng của người con gái đã làm cho hắn bớt nổi giận.
Đột nhiên hắn lo lắng sẽ dọa cho cô sợ.
Tả Tư Nam đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, hàng mi dài khẽ cụp xuống, cười lạnh một tiếng, rất thản nhiên: "Chị thật to gan."
Thẩm Thư Điềm phồng má, tức giận chọc chọc tay hắn: "Huề nhau."
Tả Tư Nam trầm mặc, nhìn chằm chằm cô gái một lúc, hơi cong môi: "Được."
Một tia dung túng không dễ dàng phát hiện, hai người ai cũng không phát hiện.
Chỉ là những người khác trong lớp học, đều cảm thấy thế giới thật kỳ diệu.
Thẩm Thư Điềm vui vẻ, thỏa mãn, trong lòng cũng không còn tức giận nữa.
Cô lấy túi đồ dùng của Tả Tư Nam từ trong cặp sách ra, suy nghĩ một chút, sờ hộp kẹo ở ngăn bàn.
Tiện tay cầm một nắm Alpenliebe, trực tiếp bỏ vào túi, ngược lại quên suy nghĩ hắn có ăn hay không.
Tả Tư Nam chú ý tới động tác của cô, dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn là không có ngăn lại.
"À"
Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu, trên mặt lại nở nụ cười, giọng nói ngọt ngào: "Phiền cậu mang lên đây."
"Ừm."
Tả Tư Nam tùy ý gật đầu, đột nhiên ghé vào lỗ tai cô, ý tứ không rõ: "Chú ý nam sinh bên cạnh, đừng có ngốc như vậy."
Thẩm Thư Điềm: "..."
Cái quái gì vậy? Bây giờ cô đối với chữ này vô cùng nhạy cảm.
Tả Tư Nam cầm đồ, cũng không ở trong đây nữa, trực tiếp đi ra khỏi phòng học.
Thẩm Thư Điềm lấy túi đồ dùng học tập của mình để vào trong học bàn, nhìn thoáng qua hộp kẹo một cái, cô không cẩn thận đưa toàn bộ kẹo cho hắn rồi.
Tức!!!!!
Trịnh Hằng xoay người lại: "Thư Điềm, vừa rồi cậu đưa cho cậu ta cái gì vậy?"
Thẩm Thư Điềm tuỳ ý nói: "Kẹo Alpenliebe."
Trong giọng điệu của Trịnh Hằng có một tia thăm dò: "Sao cậu không cho mình?"
"Không cho được, mình......."
Trần Ngữ Trúc dùng sức kéo cánh tay của Thẩm Thư Điềm, cảnh cáo nói: "Long Bá Vương đến rồi."
Thẩm Thư Điềm nhìn thấy, quả nhiên thấy thầy đã đứng trên bục giảng.
Long Bá Vương là giáo viên môn Toán của lớp bọn họ. Dạy tốt, nhưng người lại vô cùng nghiêm khắc, Thẩm Thư Điềm đối với ông ấy có chút sợ.
Cô nhanh chóng ngồi ngay ngắn, lật sách giáo khoa ra, nhất thời không nghĩ ra nên trả lời câu hỏi của Trịnh Hằng.
Nụ cười trên mặt Trịnh Hằng nhạt đi, cậu ta cũng cúi đầu tìm sách bài tập.
Đáng tiếc Long Bá Vương đã chú ý đến hành động của Thẩm Thư Điềm, ánh mắt thẳng tắp luôn nhìn cô.
Độ cong khoé miệng của Thẩm Thư Điềm kéo đến đường thẳng, ho nhẹ một tiếng, biểu cảm nghiêm túc mở ra số trang của sách luyện tập.
Đáng tiếc vẫn không thoát được, Long Bá Vương nhìn cô gần 10 giây, cầm cây thước thẳng dài gõ gõ mặt bàn: "Thẩm Thư Điềm lên bảng làm bài câu 24."
Thẩm Thư Điềm: "..."
Mèo con Thẩm giả vờ đáng thương.
Tả Tư Nam không nhanh không chậm từ tầng năm đi xuống, tiếng chuông reo vào lớp đã vang lên từ lâu.
Bước đi của hắn thong thả bình tĩnh, vừa bước xuống tầng ba, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy như điên, từ dưới tầng truyền đến.
Ngược lại khi hắn đi một bước thì dừng lại, còn có âm thanh cơ thể va chạm.
"Mẹ kiếp, lên lớp thôi, cậu dừng lại làm cái gì? Đụng trúng mũi của tôi rồi"
Một âm thanh nhỏ đi rất nhiều: "Tôi cũng không muốn đây, ngược lại cậu nhìn xem."
"Nhìn cái gì mà nhìn, con mẹ nó...."
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Thật là ồn ào.
Tả Tư Nam cau mày, không kiên nhẫn mà đi xuống nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh như băng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, dường như họ có thể nghe thấy giọng nói của nhiều người đang nuốt nước bọt vì sợ hãi, cũng như tiếng tim đập sắp phá vỡ lồng ngực.
Một nam sinh cầm ly trà sữa đụng vào bạn học bên cạnh, run sợ nói: "Chúng, chúng ta đi mua nữa đi, đi mua một ly nữa?"
"Mua, mua một ly nữa?"
"Cậu, cậu cảm thấy sao?"
"Tôi..."
Âm thanh của khóc thương: "Con mẹ nó tôi cũng không biết nữa."
Lại mua thêm nữa thì cả lớp cũng có thể mỗi người một cốc.
"Nhưng mà vào lớp rồi."
"Tiết của cọp cái."
"Phải, phải đứng phạt đấy."
"Cọp cái đáng sợ hay là Thái tử gia đáng sợ?"
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái. Không hẹn mà cùng nhau đưa ra một đáp án, trong lòng tâm tư đều như tro tàn mà cam chịu số phận.
Mua thì mua đi.
Khóe miệng của Tả Tư Nam hơi hơi co rút, âm thanh lớn như vậy, là chê hắn nghe thấy không rõ ràng hay sao?
Nhưng tâm tình hắn bây giờ rất tốt, hắn quay đầu, hờ hững đi vào phòng học.
Vài người ngơ ngác nhìn hắn biến mất ở góc tường, trong mắt không thể tưởng tượng được.
"Trốn thoát rồi sao?"
"Hình như vậy."
"Hôm nay may mắn quá, tôi phải nhớ về nhà cúng Bồ Tát, cảm ơn sự phù hộ của Người."
"Nói cái gì mà nói, còn không mau đi. Tiết này là tiết của cọp cái đấy!"
"Đi mau đi mau."
Buổi chiều tan học.
Thẩm Thư Điềm sau khi trở về biệt thự liền thay một bộ đồ thể thao đơn giản. Thuận tiện buộc hai củ tỏi nhỏ, đáng yêu vô cùng, thời tiết này quá nóng rồi.
Bên ngoài biệt thự có một cái hồ nước cỡ lớn, xung quanh các phương tiện công cộng đầy đủ hết, xây trong vô cùng đẹp mắt, phong cảnh lại tốt.
Lúc này là hoàng hôn, ánh sáng màu vàng nhẹ rực rỡ, gió ấm thổi đến, vô cùng dễ chịu.
Không ít người đến đây vận động vào thời gian này.
Khoảng thời gian này Thẩm Thư Điềm thường đến dây chạy bộ, cô không quen tập thể dục trong biệt thự, không khí yên bình ở đây khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi chạy 2 vòng, trên cơ thể của Thẩm Thư Điềm không khỏi cảm thấy có chút nóng. Cô dừng lại, dọc theo bên hồ vừa đi bộ vừa thư giãn cơ thể.
Một hình bóng màu trắng nhỏ nhắn lướt qua trước mặt Thẩm Thư Điềm, nhanh chóng chui vào bụi cây.
Bước chân của Thẩm Thư Điềm dừng lại, do dự một hồi, vẫn là hướng về bên đó đi qua.
Cô kiễng chân cẩn thận nhìn vào bên trong, nhìn thấy một gót chân nhỏ lông xù xù trốn ở dưới gốc cây, Thẩm Thư Điềm gỡ lá ra, mới phát hiện là một con mèo trắng bẩn thỉu.
Lông của nó tuy dài nhưng rất mỏng, hình như chỉ còn lại xương, nó cuộn tròn lại cảnh giác nhìn cô, lông cũng rụng không ít, vô cùng thê thảm, hướng về phía cô nhe răng kêu.
Thẩm Thư Điềm sửng sốt một hồi, phát hiện một cái răng của nó rõ ràng đã rụng mất, điều này khiến cho tư thể dữ tợn của có thêm phần buồn cười cùng với đáng thương.
Thẩm Thư Điềm học tiếng mèo kêu hướng về phía nó kêu hai tiếng, nó ngược lại rụt vào càng lợi hại, ánh mắt màu lam càng thêm cảnh giác.
Bụng của nó xẹp lép, cơ thể không ngừng run rẩy, dường như sắp ngã xuống rồi.
Trong lòng Thẩm Thư Điềm có chút lo lắng, quay người hướng về siêu thị gần biệt thự nhất chạy nhanh qua đó.
Thẩm Thư Điềm ít tiếp xúc với mèo, cũng không biết nó cần gì, cô làm theo chỉ dẫn của người bán hàng, mua một túi nhỏ thức ăn cho mèo, thức ăn đóng hộp cho mèo và một chai nước.
Lại chạy về, mèo con vẫn còn ở đó, chỉ là bây giờ đáng thương vô cùng ở chỗ đó liếm lông, khi nhìn thấy Thẩm Thư Điềm quay lại, một lần nữa cảnh giác.
Thẩm Thư Điềm nhìn hai cái, trong lòng càng thêm lo lắng. Cô ngồi xổm xuống mở đồ hộp mèo ra, cẩn thận đưa thức ăn cho mèo.
Cành cây tương đối rậm rạp, Thẩm Thư Điềm cẩn thận nhẹ nhàng đẩy đồ ăn vào trong, cách lớp lá cây hướng về phía nó lộ ra ý cười lấy lòng.
Nhưng mà hiển nhiên nó hoàn toàn không hiểu, hơn nữa đối với cô có ý địch thù càng thêm nặng. Thẩm Thư Điềm nghĩ chắc là cô ở đây nó sẽ không ăn đâu.
Cô đi dạo vòng quanh bờ hồ một vòng, khi quay về lại, thức ăn cho mèo và đồ hộp đều không có động đậy, còn mèo trắng đã không còn ở vị trí đó nữa.
Tâm lý đề phòng quá nặng rồi, có đồ ăn cũng không muốn ăn. Nhưng sắc trời đã tối rồi, cô cũng nên quay về rồi.
Phân vân một lúc, Thẩm Thư Điềm cầm đồ hộp mèo, dùng tay chống đỡ nhánh cây, khó khăn từ trong khe hở chui vào.
Vẫn còn đặt ở ngoài, nói không chừng rất nhanh đã bị dì lao công dọn mất đi rồi.
Đem thức ăn cho mèo và đồ hộp đều để ở bên cạnh mèo trắng. Cô cũng không chắc rằng mèo trắng có quay lại hay không, nhưng vẫn là để lại đi.
Thẩm Thư Điềm lại chui ra ngoài, trước khi trời tối trở về biệt thự Tả gia.
Tả Tư Nam đã trở về, đứng bên chậu cây xanh cạnh cửa ra vào, không biết từ lúc nào đã có một chậu hoa đang nở rộ.
Thẩm Thư Điềm không nhận ra được đó là cây gì, cô cũng chưa thấy qua, nhưng mà không ngăn cản được cô cảm thấy rất xinh đẹp.
Lúc Tả Tư Nam vừa nhìn thấy cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngây thơ của hắn đã hiện lên ý cười, đôi mắt đào hoa vô cùng quyến rũ động lòng người.
Thẩm Thư Điềm không thể hiểu được, hơi phồng má, buồn bực nói: "Làm sao vậy?"
Tả Tư Nam đưa thẳng một ngón tay lên lắc lắc, giống như khích lệ vậy: "Chị hiện tại rất đẹp."
Nhưng mà ý trêu chọc vô cùng rõ ràng
Nói xong còn tiện tay cầm lấy một cây kéo nhỏ, cắt một bông hoa xuống, nhanh chóng cài lên củ tỏi nhỏ phía bên phải đầu của Thẩm Thư Điềm.
Thẩm Thư Điềm không hiểu chuyện gì, sờ lên đầu, một tay lấy điện thoại, mở camera ra.
Bởi vì vừa chui qua bụi cây, nên củ tỏi của cô đã có chút tán loạn, lộn xộn. Một củ tỏi bên trái của cô cắm một cành cây nhỏ và một chiếc lá màu xanh, giống như một lá cờ nhỏ.
Bây giờ bên phải còn cắm thêm một đoá hoa, tóm lại phải nói là rất quê mùa.
Tả Tư Nam nửa người dựa vào tường, cúi đầu, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, chắn mất đôi mắt đào hoa mê người, hắn buồn bực cười, giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ.
Đáng tiếc hiện tại nghe rất gợi đòn, Thẩm Thư Điềm bĩu môi, không vui hái cành hoa ném vào trong lòng Tả Tư Nam như trút giận.
Tả Tư Nam cũng không tức giận, thậm chí còn đắc ý giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cô gái, ném cành cây vào thùng rác, xoay người đi về phía sô pha.
Thẩm Thư Điềm bĩu môi đi phía sau hắn, ngồi xuống sô pha bên cạnh Tả Tư Nam.
Bây giờ cô mệt quá.
Lúc này cô mới phát hiện, trên mặt bàn để rất nhiều văn kiện, vài quyển dày cộm.
Máy tính đang mở, bảng biểu và chữ viết chằng chịt rậm rạp. Thẩm Thư Điềm chỉ nhìn thoáng qua, thoáng thấy mấy chữ "quy hoạch kế hoạch" liền vội vàng nhắm mắt lại.
Nhưng mà trong lòng vẫn là cảm thấy có chút kỳ quái.
Tả Tư Nam chậm rãi mà ngồi dựa vào sô pha, thoáng nhìn sắc mặt của Thẩm Thư Điềm, lười biếng mở miệng: "Chị tò mò sao?"
Thẩm Thư Điềm vội vàng lắc đầu.
Tả Tư Nam cũng không để ý nữa, hắn thản nhiên để tay sang một bên, lạnh giọng nói: "Ai bảo Tả Kỳ là một tên phế vật chứ."
Thẩm Thư Điềm kinh ngạc ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Tả Tư Nam.
Lần đầu tiên cô thấy rõ ràng sự lạnh lùng trong ánh mắt của Tả Tư Nam.
Giọng điệu không thể cự tuyệt.
Trịnh Hằng theo phản xạ tiến về phía trước hai bước, quay đầu lại thấy Tả Tư Nam đang thản nhiên đặt một chiếc túi nhỏ lên bàn Thẩm Thư Điềm.
Tả Tư Nam sắc mặt lạnh lùng, không thèm để ý cậu ta một cái, cúi đầu bình tĩnh nói: "Đưa nhầm rồi."
"Hả?" Thẩm Thư Điềm hơi hé đôi môi đỏ mọng, hơi mở to hai mắt nhìn.
Cô nhận lấy, mở ra thì phát hiện toàn bộ đồ dùng bên trong đều là của cô.
Vừa rồi ở trên cầu thang hung hăng nói "ngốc nghếch" cứ như vậy không đến 2 phút liền trực tiếp như vả vào mặt cô vậy.
Đã vậy Tả Tư Nam cười như không cười mà nhìn cô.
Thẩm Thư Điềm hơi mất mặt, đôi mắt màu hổ phách ươn ướt mềm mại nhìn hắn một cái.
Sức nóng tràn lên gương mặt trắng nõn, lỗ tai nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ ửng lên, ánh mắt nhàn nhạt ở dưới ánh mặt trời càng thêm chói chang, vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.
Tả Tư Nam chống nửa người trên bàn học, đột nhiên cúi người xuống, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nhéo vành tai mềm mại của cô, nhiệt độ truyền đến, có chút nóng.
Hắn hơi nhướn mày, mi dài rũ xuống chú tâm nhìn cô, âm thanh trầm thấp mang theo sự đùa giỡn, âm cuối hơi cao lên: "Xấu hổ sao?"
Âm thanh không lớn, từ trong môi mỏng chậm rãi phát ra, chỉ có hai người nghe thấy.
Thẩm Thư Điềm xù lông, giương mắt trừng hắn, như một con thú nhỏ hăng hung mà đánh tay của hắn, không kiềm chế được sức lực.
"Bốp" một âm thanh vang lên thật lớn.
Không khí đình trệ trong chốc lát, sau khi một trận tiếng hít hơi hoảng sợ, sau một tiếng hít vào kinh hãi vang lên, phòng học yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Bọn họ nhìn thấy cái gì, hoa khôi đánh Thái tử gia!
Tuy là Thái tử gia ra tay trước, cô vậy mà đánh lại!
Không muốn sống nữa sao!?
Xong rồi, bọn họ sắp nhìn thấy Thái tử gia đánh phụ nữ rồi sao? Có nên ngăn cản không? Nhưng mà bọn họ cũng sợ chứ!
Tất cả mọi người hận không thể rụt lại một nhóm, biến mất tại chỗ.
Tả Tư Nam chầm chậm đứng lên, nhắm mắt lại, tròng đen trong mắt tối đi hai phần, hình như sắp có gió lốc sắp càn quét đến.
Tay Tả Tư Nam rất đẹp, là màu trắng lạnh, khớp xương rõ ràng, thon dài như ngọc, móng tay cắt gọn gàng, trông rất gợi cảm.
Đáng tiếc lúc này đôi tay xinh đẹp đã đỏ lên cả một mảnh, giống như là trên một tác phẩm mỹ thuật tinh xảo có khuyết điểm vậy.
Nhìn thôi đã thấy đau rồi.
Thẩm Thư Điềm nhất thời chùn bước, cụp tai xuống, mất tự tin: "Tôi cũng đau."
Nói xong còn xoè lòng bàn tay trắng nõn nà ra cho hắn xem.
Đúng là cũng nổi lên một tầng hồng, lại phối hợp với ánh mắt mềm mại của cô, càng thêm đáng thương.
Quả nhiên thu hoạch được một lượng lớn ánh mắt đồng tình, không ít người tinh thần can đảm đi lên phía trước
Trịnh Hằng vẫn luôn chú ý, trong lòng căng thẳng, nhanh chóng tiến lên hai bước, một loại tư thế bảo vệ: "Cậu ấy không phải cố ý đâu."
Hàng mi dài của Tả Tư Nam di chuyển, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, âm thanh mang theo một tầng băng.
"Liên quan gì đến mày?"
"Cút."
Nhiệt độ không khí trong nháy mắt hạ xuống mấy độ, toàn bộ hít thở không thông.
Thẩm Thư Điềm đương nhiên không nằm trong bầu không khí này, Tả Tư Nam trong khoảng thời gian này cho cô ấn tượng rất tốt, cô không quá sợ hắn, cũng không phát hiện sự thay đổi cảm xúc của mọi người.
Nhìn thấy đôi tay phiếm hồng, cô vẫn là có một chút áy náy.
Thật ra cô có một chút tay khống, cảm thấy tay hắn rất đẹp.
Vì vậy áy náy vẫn là có chứ.
Đương nhiên, chỉ có một chút thôi!!!
Cô dứt khoát nắm lấy tay của hắn, mềm mại nói: "Để tôi thổi cho cậu nhé?"
Tả Tư Nam hơi sửng sốt nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại đang nắm lấy ngón tay mình, xúc cảm ở lòng bàn tay vô cùng mềm mại, làm cho người ta nhịn không được mà xoa bóp thưởng thức.
Cô cúi đầu, hai má trắng nõn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, thổi cho có, sau đó rất có khí phách mà bỏ qua.
Hừ, ai kêu hắn nhéo lỗ tai của cô trước.
Tả Tư Nam thực sự kinh ngạc, vừa rồi cô gái đánh vào tay hắn, hắn không hề cảm thấy tức giận, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười khi nhìn thấy cô tức giận.
Chỉ là còn chưa kịp giải quyết cảm xúc trong lòng, nam nhân không biết sống chết này đã đi tới, giữa hai hàng lông mày của hắn đã nổi lên tia sát khí cùng không kiên nhẫn.
Hắn chẳng phải là quân tử gì cả càng không thèm để ý đối mặt với người mà bản thân không thích, sử dụng thủ đoạn gì.
Chỉ là hành động tùy ý hay thậm chí là tuỳ hứng của người con gái đã làm cho hắn bớt nổi giận.
Đột nhiên hắn lo lắng sẽ dọa cho cô sợ.
Tả Tư Nam đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, hàng mi dài khẽ cụp xuống, cười lạnh một tiếng, rất thản nhiên: "Chị thật to gan."
Thẩm Thư Điềm phồng má, tức giận chọc chọc tay hắn: "Huề nhau."
Tả Tư Nam trầm mặc, nhìn chằm chằm cô gái một lúc, hơi cong môi: "Được."
Một tia dung túng không dễ dàng phát hiện, hai người ai cũng không phát hiện.
Chỉ là những người khác trong lớp học, đều cảm thấy thế giới thật kỳ diệu.
Thẩm Thư Điềm vui vẻ, thỏa mãn, trong lòng cũng không còn tức giận nữa.
Cô lấy túi đồ dùng của Tả Tư Nam từ trong cặp sách ra, suy nghĩ một chút, sờ hộp kẹo ở ngăn bàn.
Tiện tay cầm một nắm Alpenliebe, trực tiếp bỏ vào túi, ngược lại quên suy nghĩ hắn có ăn hay không.
Tả Tư Nam chú ý tới động tác của cô, dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn là không có ngăn lại.
"À"
Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu, trên mặt lại nở nụ cười, giọng nói ngọt ngào: "Phiền cậu mang lên đây."
"Ừm."
Tả Tư Nam tùy ý gật đầu, đột nhiên ghé vào lỗ tai cô, ý tứ không rõ: "Chú ý nam sinh bên cạnh, đừng có ngốc như vậy."
Thẩm Thư Điềm: "..."
Cái quái gì vậy? Bây giờ cô đối với chữ này vô cùng nhạy cảm.
Tả Tư Nam cầm đồ, cũng không ở trong đây nữa, trực tiếp đi ra khỏi phòng học.
Thẩm Thư Điềm lấy túi đồ dùng học tập của mình để vào trong học bàn, nhìn thoáng qua hộp kẹo một cái, cô không cẩn thận đưa toàn bộ kẹo cho hắn rồi.
Tức!!!!!
Trịnh Hằng xoay người lại: "Thư Điềm, vừa rồi cậu đưa cho cậu ta cái gì vậy?"
Thẩm Thư Điềm tuỳ ý nói: "Kẹo Alpenliebe."
Trong giọng điệu của Trịnh Hằng có một tia thăm dò: "Sao cậu không cho mình?"
"Không cho được, mình......."
Trần Ngữ Trúc dùng sức kéo cánh tay của Thẩm Thư Điềm, cảnh cáo nói: "Long Bá Vương đến rồi."
Thẩm Thư Điềm nhìn thấy, quả nhiên thấy thầy đã đứng trên bục giảng.
Long Bá Vương là giáo viên môn Toán của lớp bọn họ. Dạy tốt, nhưng người lại vô cùng nghiêm khắc, Thẩm Thư Điềm đối với ông ấy có chút sợ.
Cô nhanh chóng ngồi ngay ngắn, lật sách giáo khoa ra, nhất thời không nghĩ ra nên trả lời câu hỏi của Trịnh Hằng.
Nụ cười trên mặt Trịnh Hằng nhạt đi, cậu ta cũng cúi đầu tìm sách bài tập.
Đáng tiếc Long Bá Vương đã chú ý đến hành động của Thẩm Thư Điềm, ánh mắt thẳng tắp luôn nhìn cô.
Độ cong khoé miệng của Thẩm Thư Điềm kéo đến đường thẳng, ho nhẹ một tiếng, biểu cảm nghiêm túc mở ra số trang của sách luyện tập.
Đáng tiếc vẫn không thoát được, Long Bá Vương nhìn cô gần 10 giây, cầm cây thước thẳng dài gõ gõ mặt bàn: "Thẩm Thư Điềm lên bảng làm bài câu 24."
Thẩm Thư Điềm: "..."
Mèo con Thẩm giả vờ đáng thương.
Tả Tư Nam không nhanh không chậm từ tầng năm đi xuống, tiếng chuông reo vào lớp đã vang lên từ lâu.
Bước đi của hắn thong thả bình tĩnh, vừa bước xuống tầng ba, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy như điên, từ dưới tầng truyền đến.
Ngược lại khi hắn đi một bước thì dừng lại, còn có âm thanh cơ thể va chạm.
"Mẹ kiếp, lên lớp thôi, cậu dừng lại làm cái gì? Đụng trúng mũi của tôi rồi"
Một âm thanh nhỏ đi rất nhiều: "Tôi cũng không muốn đây, ngược lại cậu nhìn xem."
"Nhìn cái gì mà nhìn, con mẹ nó...."
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Thật là ồn ào.
Tả Tư Nam cau mày, không kiên nhẫn mà đi xuống nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh như băng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, dường như họ có thể nghe thấy giọng nói của nhiều người đang nuốt nước bọt vì sợ hãi, cũng như tiếng tim đập sắp phá vỡ lồng ngực.
Một nam sinh cầm ly trà sữa đụng vào bạn học bên cạnh, run sợ nói: "Chúng, chúng ta đi mua nữa đi, đi mua một ly nữa?"
"Mua, mua một ly nữa?"
"Cậu, cậu cảm thấy sao?"
"Tôi..."
Âm thanh của khóc thương: "Con mẹ nó tôi cũng không biết nữa."
Lại mua thêm nữa thì cả lớp cũng có thể mỗi người một cốc.
"Nhưng mà vào lớp rồi."
"Tiết của cọp cái."
"Phải, phải đứng phạt đấy."
"Cọp cái đáng sợ hay là Thái tử gia đáng sợ?"
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái. Không hẹn mà cùng nhau đưa ra một đáp án, trong lòng tâm tư đều như tro tàn mà cam chịu số phận.
Mua thì mua đi.
Khóe miệng của Tả Tư Nam hơi hơi co rút, âm thanh lớn như vậy, là chê hắn nghe thấy không rõ ràng hay sao?
Nhưng tâm tình hắn bây giờ rất tốt, hắn quay đầu, hờ hững đi vào phòng học.
Vài người ngơ ngác nhìn hắn biến mất ở góc tường, trong mắt không thể tưởng tượng được.
"Trốn thoát rồi sao?"
"Hình như vậy."
"Hôm nay may mắn quá, tôi phải nhớ về nhà cúng Bồ Tát, cảm ơn sự phù hộ của Người."
"Nói cái gì mà nói, còn không mau đi. Tiết này là tiết của cọp cái đấy!"
"Đi mau đi mau."
Buổi chiều tan học.
Thẩm Thư Điềm sau khi trở về biệt thự liền thay một bộ đồ thể thao đơn giản. Thuận tiện buộc hai củ tỏi nhỏ, đáng yêu vô cùng, thời tiết này quá nóng rồi.
Bên ngoài biệt thự có một cái hồ nước cỡ lớn, xung quanh các phương tiện công cộng đầy đủ hết, xây trong vô cùng đẹp mắt, phong cảnh lại tốt.
Lúc này là hoàng hôn, ánh sáng màu vàng nhẹ rực rỡ, gió ấm thổi đến, vô cùng dễ chịu.
Không ít người đến đây vận động vào thời gian này.
Khoảng thời gian này Thẩm Thư Điềm thường đến dây chạy bộ, cô không quen tập thể dục trong biệt thự, không khí yên bình ở đây khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi chạy 2 vòng, trên cơ thể của Thẩm Thư Điềm không khỏi cảm thấy có chút nóng. Cô dừng lại, dọc theo bên hồ vừa đi bộ vừa thư giãn cơ thể.
Một hình bóng màu trắng nhỏ nhắn lướt qua trước mặt Thẩm Thư Điềm, nhanh chóng chui vào bụi cây.
Bước chân của Thẩm Thư Điềm dừng lại, do dự một hồi, vẫn là hướng về bên đó đi qua.
Cô kiễng chân cẩn thận nhìn vào bên trong, nhìn thấy một gót chân nhỏ lông xù xù trốn ở dưới gốc cây, Thẩm Thư Điềm gỡ lá ra, mới phát hiện là một con mèo trắng bẩn thỉu.
Lông của nó tuy dài nhưng rất mỏng, hình như chỉ còn lại xương, nó cuộn tròn lại cảnh giác nhìn cô, lông cũng rụng không ít, vô cùng thê thảm, hướng về phía cô nhe răng kêu.
Thẩm Thư Điềm sửng sốt một hồi, phát hiện một cái răng của nó rõ ràng đã rụng mất, điều này khiến cho tư thể dữ tợn của có thêm phần buồn cười cùng với đáng thương.
Thẩm Thư Điềm học tiếng mèo kêu hướng về phía nó kêu hai tiếng, nó ngược lại rụt vào càng lợi hại, ánh mắt màu lam càng thêm cảnh giác.
Bụng của nó xẹp lép, cơ thể không ngừng run rẩy, dường như sắp ngã xuống rồi.
Trong lòng Thẩm Thư Điềm có chút lo lắng, quay người hướng về siêu thị gần biệt thự nhất chạy nhanh qua đó.
Thẩm Thư Điềm ít tiếp xúc với mèo, cũng không biết nó cần gì, cô làm theo chỉ dẫn của người bán hàng, mua một túi nhỏ thức ăn cho mèo, thức ăn đóng hộp cho mèo và một chai nước.
Lại chạy về, mèo con vẫn còn ở đó, chỉ là bây giờ đáng thương vô cùng ở chỗ đó liếm lông, khi nhìn thấy Thẩm Thư Điềm quay lại, một lần nữa cảnh giác.
Thẩm Thư Điềm nhìn hai cái, trong lòng càng thêm lo lắng. Cô ngồi xổm xuống mở đồ hộp mèo ra, cẩn thận đưa thức ăn cho mèo.
Cành cây tương đối rậm rạp, Thẩm Thư Điềm cẩn thận nhẹ nhàng đẩy đồ ăn vào trong, cách lớp lá cây hướng về phía nó lộ ra ý cười lấy lòng.
Nhưng mà hiển nhiên nó hoàn toàn không hiểu, hơn nữa đối với cô có ý địch thù càng thêm nặng. Thẩm Thư Điềm nghĩ chắc là cô ở đây nó sẽ không ăn đâu.
Cô đi dạo vòng quanh bờ hồ một vòng, khi quay về lại, thức ăn cho mèo và đồ hộp đều không có động đậy, còn mèo trắng đã không còn ở vị trí đó nữa.
Tâm lý đề phòng quá nặng rồi, có đồ ăn cũng không muốn ăn. Nhưng sắc trời đã tối rồi, cô cũng nên quay về rồi.
Phân vân một lúc, Thẩm Thư Điềm cầm đồ hộp mèo, dùng tay chống đỡ nhánh cây, khó khăn từ trong khe hở chui vào.
Vẫn còn đặt ở ngoài, nói không chừng rất nhanh đã bị dì lao công dọn mất đi rồi.
Đem thức ăn cho mèo và đồ hộp đều để ở bên cạnh mèo trắng. Cô cũng không chắc rằng mèo trắng có quay lại hay không, nhưng vẫn là để lại đi.
Thẩm Thư Điềm lại chui ra ngoài, trước khi trời tối trở về biệt thự Tả gia.
Tả Tư Nam đã trở về, đứng bên chậu cây xanh cạnh cửa ra vào, không biết từ lúc nào đã có một chậu hoa đang nở rộ.
Thẩm Thư Điềm không nhận ra được đó là cây gì, cô cũng chưa thấy qua, nhưng mà không ngăn cản được cô cảm thấy rất xinh đẹp.
Lúc Tả Tư Nam vừa nhìn thấy cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngây thơ của hắn đã hiện lên ý cười, đôi mắt đào hoa vô cùng quyến rũ động lòng người.
Thẩm Thư Điềm không thể hiểu được, hơi phồng má, buồn bực nói: "Làm sao vậy?"
Tả Tư Nam đưa thẳng một ngón tay lên lắc lắc, giống như khích lệ vậy: "Chị hiện tại rất đẹp."
Nhưng mà ý trêu chọc vô cùng rõ ràng
Nói xong còn tiện tay cầm lấy một cây kéo nhỏ, cắt một bông hoa xuống, nhanh chóng cài lên củ tỏi nhỏ phía bên phải đầu của Thẩm Thư Điềm.
Thẩm Thư Điềm không hiểu chuyện gì, sờ lên đầu, một tay lấy điện thoại, mở camera ra.
Bởi vì vừa chui qua bụi cây, nên củ tỏi của cô đã có chút tán loạn, lộn xộn. Một củ tỏi bên trái của cô cắm một cành cây nhỏ và một chiếc lá màu xanh, giống như một lá cờ nhỏ.
Bây giờ bên phải còn cắm thêm một đoá hoa, tóm lại phải nói là rất quê mùa.
Tả Tư Nam nửa người dựa vào tường, cúi đầu, mái tóc đen mềm mại xõa xuống, chắn mất đôi mắt đào hoa mê người, hắn buồn bực cười, giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ.
Đáng tiếc hiện tại nghe rất gợi đòn, Thẩm Thư Điềm bĩu môi, không vui hái cành hoa ném vào trong lòng Tả Tư Nam như trút giận.
Tả Tư Nam cũng không tức giận, thậm chí còn đắc ý giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cô gái, ném cành cây vào thùng rác, xoay người đi về phía sô pha.
Thẩm Thư Điềm bĩu môi đi phía sau hắn, ngồi xuống sô pha bên cạnh Tả Tư Nam.
Bây giờ cô mệt quá.
Lúc này cô mới phát hiện, trên mặt bàn để rất nhiều văn kiện, vài quyển dày cộm.
Máy tính đang mở, bảng biểu và chữ viết chằng chịt rậm rạp. Thẩm Thư Điềm chỉ nhìn thoáng qua, thoáng thấy mấy chữ "quy hoạch kế hoạch" liền vội vàng nhắm mắt lại.
Nhưng mà trong lòng vẫn là cảm thấy có chút kỳ quái.
Tả Tư Nam chậm rãi mà ngồi dựa vào sô pha, thoáng nhìn sắc mặt của Thẩm Thư Điềm, lười biếng mở miệng: "Chị tò mò sao?"
Thẩm Thư Điềm vội vàng lắc đầu.
Tả Tư Nam cũng không để ý nữa, hắn thản nhiên để tay sang một bên, lạnh giọng nói: "Ai bảo Tả Kỳ là một tên phế vật chứ."
Thẩm Thư Điềm kinh ngạc ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của Tả Tư Nam.
Lần đầu tiên cô thấy rõ ràng sự lạnh lùng trong ánh mắt của Tả Tư Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất