Khó Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Sủng Ái

Chương 19

Trước Sau
Không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, âm thanh ồn ào bên ngoài giảng đường truyền đến, còn mơ hồ nghe thấy âm thanh vui vẻ hoặc là buồn bực khi đối chiếu đáp án, điều này tạo nên sự tương phản rõ rệt với sự im lặng như nhấn nút tạm dừng trong giảng đường vậy.

Thẩm Thư Điềm kéo lấy cổ áo Tả Tư Nam, tính huống vừa rồi khiến cô hoảng loạn quá, lúc cô không kịp phản ứng thì mấy cúc áo bung ra, lộ ra lồng ngực trắng nõn.

Thẩm Thư Điềm xấu hổ, đôi mắt đẹp mở to, ngơ ngác nhìn lồng ngực trước mặt, vẫn ngây thơ vô tội như sáng hôm qua, cô theo phản xạ kéo cổ áo lại, đem cảnh đẹp che đi.

Hai tay Tả Tư Nam ôm eo cô hơi siết chặt, đỡ Thẩm Thư Điềm đứng dậy, vòng eo dưới lớp quần áo mảnh khảnh mềm mại đến khó tin.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, trên mặt lại không gợn sóng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhu nhược không xương của cô gái để kéo cổ áo xuống.

Khuôn mặt trắng nõn của cô vì xấu hổ mà đỏ bừng, cô buông tay ra, ánh mắt bối rối nhìn xuống đất, định tìm mấy cái cúc áo rơi ra kia.

Tả Tư Nam chậm rãi đứng thẳng dậy, đôi mắt đen láy không chút để ý quét một vòng, lạnh giọng nói: "Đẹp à?"

Rất đẹpppppp!!!!

Thái tử gia không chỉ có khuôn mặt đẹp không góc chết mà thân hình cũng hoàn hảo đến vậy, xương quai xanh quá gợi cảm.

Muốn nuốt nước miếng.

Nhưng đám người dù có sững sờ cũng không dám đụng vào Thái tử gia, càng không dám thừa nhận ý nghĩ chân thật nhất trong lòng mình.

Cả đám kinh hãi mà tránh mắt đi, cũng không dám nói chuyện, cho dù hiện tại trong lòng sóng to gió lớn đến cỡ nào thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt cái gì cũng không thấy, bị mù tạm thời.

"Mau đi thôi, đói bụng quá, đi ăn cơm đi!

"Đúng đúng đúng, mau đi thôi."

"Thời gian thi lâu quá, tôi phải đi WC"

"Đợi tôi, tôi cũng muốn đi."

"Mẹ kiếp, mấy người đừng chạy nhanh như vậy chứ? Biết tôi béo mà không đợi tôi?" Đây là giọng nói của bạn mũm mĩm vừa rồi va phải Thẩm Thư Điềm.

......

Tiếng bước chân nặng nề dày đặc dần dần xa khỏi giảng trường, chỉ còn lại hai người Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm trong đó.

Thẩm Thư Điềm ngồi xổm xuống nhặt hết cúc áo lên, mấy cái cúc áo nhỏ nằm ở trong lòng bàn tay trắng nõn của cô, cô gái mềm nhũn nhìn Tả Tư Nam, đôi mắt ươn ướt đầy chột dạ.

Thật ra góc độ mà Tả Tư Nam ôm cô vào lòng khiến đại đa số mọi người cũng không có cách nào nhìn thấy được cảnh tượng thực tế, hơn nữa chỉ là một góc nhưng không ngăn cản được trí tưởng của mọi người.

Tả Tư Nam đột nhiên nhíu mày, một tay đè cổ áo lại, tay kia sờ sờ cái cổ thon dài của hắn.

Lúc này Thẩm Thư Điềm mới phát hiện có chỗ không thích hợp lắm, cũng không kịp quản nhiều như vậy.

Cô ghé sát vào hắn, cẩn thận nhón chân, dùng bàn tay nhỏ bé gạt tay hắn ra, nhìn vào cổ hắn với đôi mắt ngấn nước.

Tả Tư Nam chú ý tới động tác của Thẩm Thư Điềm, ngón tay thon dài đang nắm lấy cổ áo buông ra, lộ một bên xương quai xanh, tư thế tùy tiện khiến cô đột nhiên lại nhớ cảnh tượng sáng hôm qua.

Hai gò má Thẩm Thư Điềm đột nhiên nóng lên, nhiệt độ tăng lên, dần dần lan đến lỗ tai đỏ ửng. Nhưng cô vẫn mím đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh, cẩn thận quan sát.

Cực kỳ đáng yêu.

Lúc này Thẩm Thư Điềm mới chú ý tới cổ Tả Tư Nam có một vết xước đỏ, là vừa rồi cô kéo hắn.

Tả Tư Nam có cái cổ thon dài, làn da trắng lạnh, vì thế vết xước đỏ kia thấy rất rõ ràng, giống như một vết bẩn trong một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhưng không biết vì sao lại khiến cô cảm thấy là vẻ đẹp bị lạm dụng.

Thẩm Thư Điềm bị suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi, chột dạ ngước mắt lên, hai người đang sát rất gần nhau.

Tả Tư Nam lúc này cũng nhắm mắt lại, lông mi dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng tuyệt đẹp, ngón tay thon dài khẽ chạm vào vết đỏ, nhưng vẻ mặt của hắn từ trước đến nay vẫn lạnh nhạt, tương phản cực lớn, động tác này ngược lại rất mê người.

Thẩm Thư Điềm cảm thấy hôm nay có phải đầu óc cô bị úng nước hay không mà sao lúc nào cũng có mấy suy nghĩ kì cục vậy?

Cô vô cùng ngại ngùng, trực tiếp nắm lấy tay hắn, giữ chặt lấy cổ áo của hắn, che đi cảnh đẹp mê người.

Lòng bàn tay mềm mại gắt gao đặt lên mu bàn tay hắn, chỉ sợ buông tay thì cổ áo hắn lại rơi xuống.

Đôi mắt đen của Tả Tư Nam loé lên ý cười, trên mặt mang theo nghi hoặc, giọng nói hết sức trầm thấp, lơ đãng: "Hửm?"

"Không phải chị muốn nhìn sao?"

Thẩm Thư Điềm nghẹn họng, có chút tuyệt vọng, cô chỉ muốn nhìn cổ hắn, thật sự không muốn nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Cảm giác như giấu đầu lòi đuôi, không muốn để Tả Tư Nam biết cô có ý nghĩ xấu xa nên xấu hổ muốn che mặt lại.

Vì thế cô bày ra vẻ mặt xinh đẹp, nghiêm túc gật đầu: "Tôi nhìn rồi, không cần nhìn nữa, có vết xước đỏ."

Tả Tư Nam vẫn bình tĩnh, liếc nhìn vẻ mặt của cô gái, gật đầu như có như không.

Thẩm Thư Điềm rốt cuộc vẫn còn ngượng ngùng, cô chớp mắt, đáng thương vô cùng, cũng cực kì áy náy. Hiện tại Tả Tư Nam như vậy, thật sự là không ổn.

Giọng điệu của Thẩm Thư Điềm rối tinh rối mù, không ngừng thấy chột dạ: "Nếu không thì chúng ta ra ngoài mua áo?"

Tả Tư Điềm khẽ nhướn mày: "Cứ vậy đi ra ngoài?"



Thật sự rất xấu hổ, Thẩm Thư Điềm liếm đôi môi đỏ mọng, mềm mại nói: "Hay tôi giúp cậu khâu lại?"

"Khâu?" Tả Tư Nam có chút kinh ngạc, trong trường có một căn hộ do hắn cố ý chuẩn bị, hắn vốn định về thay áo, nhưng hiện tại....

Thẩm Thư Điềm có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, mềm nhũn nói: "Tôi biết làm."

Sợ Tả Tư Nam không tin, vội vàng bổ sung: "Trước kia tôi từng chơi búp bê, còn làm quần áo cho chúng nữa đấy. "

Trong cặp sách của cô có một cai túi vải nhỏ đựng kim và chỉ, quá đủ để khâu cúc áo.

Khóe miệng Tả Tư Nam hơi cong lên, nghiêng người, giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Chúng ta đem bài thi đến văn phòng trước."

"À." Giọng của Thẩm Thư Điềm rất đáng yêu.

Lúc này cô mới ý thức được bọn họ trì hoãn quá lâu, trong văn phòng nhất định có trợ lý của giáo viên đang phân loại bài thi, có lẽ đang đợi bọn họ.

Không hiểu sao Thẩm Thư Điềm cảm thấy, Tả Tư Nam chậm chạp mãi không đi, trợ lý của giáo viên khẳng định không dám thúc giục, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Thẩm Thư Điềm cất cúc áo vào túi sách, ngừng nói: "Tôi giúp cậu sắp xếp lại."

Nói xong cô đi lên bục giảng, bốn phần bài thi đặt lung tung trên mặt bàn. Chuyện vừa rồi quá đột ngột, xuất phát từ sự sợ hãi tự nhiên với Thái tử gia nên mọi người chưa kịp sửa sang lại, theo phản xạ mà bỏ chạy.

Thẩm Thư Điềm cúi đầu, đem bốn phần bài thi tới trước mặt, ngón tay trắng nõn sắp xếp lại bài thi, nghiêm túc đếm từng bài từng bài một, cực kỳ an tĩnh.

Trong giảng đường hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy soàn soạt. Tả Tư Nam khẽ dựa vào bên cạnh cô, hương thơm ngọt ngào của cô gái vây quanh, lượn lờ ở chóp mũi.

Hắn cụp mắt lại, vài sợi tóc của cô rơi xuống cổ, làn da trắng sữa khiến hắn cảm thấy nếu chạm vào nhất định sẽ rất tuyệt.

Hắn hơi nghiêng người, mùi sữa quả nhiên nồng hơn, thì ra là em bé sữa.

Thẩm Thư Điềm đếm bài thi xong, quay đầu nhìn lên, khoảng cách giữa hai người đột nhiên kéo gần lại, ánh mắt thiếu niên ủ rũ, giống như vòng xoáy không thể thoát khỏi, giống như con dã thú hung ác, tựa hồ muốn cắn cái gì đó.

Cô bị dọa rồi.

Tả Tư Nam cụp hàng mi dài, rồi lại mở, quay trở về vẻ lạnh lẽo hàng ngày, ôn nhu nói: "Chị, người chị thơm quá."

Thẩm Thư Điềm rất thích uống sữa nên trên người luôn có mùi sữa thoang thoảng, nhưng không lại gần sẽ không ngửi được.

Bản thân cô cũng rất thích mùi sữa, hôm qua cô vừa đổi loại sữa tắm mới, làm từ sữa, cô rất thích, thời gian lưu hương cũng lâu hơn bình thường.

Khi nhắc đến những thứ mình thích, hai mắt cô sáng rực lên, khóe miệng cũng cong lên, mềm mại nói: "Ngày hôm qua tôi đổi sữa tắm mới, mùi rất thơm."

Cô cũng dùng nước rửa tay cùng hãng, cho nên cô giơ tay lên, không hề báo trước mà đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại đến trước mũi hắn, đáng yêu nói: "Có phải siêu thơm đúng không?"

Ánh mắt cô nhìn hắn có cảm giác chờ mong không dễ thấy.

Tả Tư Nam hơi giật mình, phối hợp ngửi ngửi, giọng cũng mềm đi: "Đúng là rất thơm."

Mắt của Thẩm Thư Điềm càng trở nên sáng hơn, đôi mắt trong veo cong thành trăng khuyết, vui vẻ nói: "Tôi đã chọn rất lâu đó."

Khóe miệng Tả Tư Nam khẽ nhếch lên, cúi đầu ừ một tiếng.

Thẩm Thư Điềm khẽ lắc lư cái đầu nhỏ, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng người: "Tôi còn một chai, tối nay tôi đưa cho cậu nhé, chúng ta có thể dùng chung một loại rồi."

Cô chưa bao giờ bủn xỉn trong việc chia sẻ đồ tốt, đặc biệt là những thứ cô thích.

Mẹ kiếp, vậy mà cô cũng nghĩ ra được, đàn ông con trai như hắn dùng hương sữa làm gì?

Tả Tư Nam có chút buồn cười, vẻ ngoài lấp lánh của cô làm cho tay hắn ngứa ngáy, hắn chưa bao giờ để bản thân chịu thiệu thòi, ngón tay rất nhẹ nhéo nhéo hai má cô.

Quả nhiên sờ rất thích, giống như miếng đậu phụ mềm làm cho hắn không muốn buông ra.

Thẩm Thư Điềm trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn hắn, Tả Tư Nam nhéo một cái rồi buông ra, nhẹ giọng nói: "Bẩn."

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, cảm giác kì quái trong lòng lập tức tiêu tan.

Mu bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ hai má, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn lên nhìn hắn, ngoan ngoãn cực kỳ, mềm như bông nói: "Còn không?"

Quá ngoan.

Tả Tư Nam vô cảm gật đầu, mặt dày vô sỉ nói: "Còn."

Nói xong cũng không đợi Thẩm Thư Điềm phản ứng lại đã trực tiếp ra tay, lần này hắn thật sự sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của cô không chút nương tay.

Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn đứng bất động, còn ngửa mặt lên, cô cũng ngại đem cái mặt mèo ra ngoài.

Chỉ là, khi đầu ngón tay ấm áp sắp chạm vào khóe miệng, cô rầu rĩ nói: "Bẩn vậy sao?"

Sao cô lại có cảm giác như nửa khuôn mặt mình bị chạm vào hết vậy?

Tả Tư Nam thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói: "Được rồi."

"Ồ."

Thẩm Thư Điềm vẫn có chút không yên tâm, tự mình lau thêm lần nữa. Cầm lấy bài thi, giống như thỏ con nhảy hai bước, quay người lại: "Chúng ta mau đem bài thi qua thôi."

Tả Tư Nam đứng thẳng lưng đứng lên, chậm rãi đi theo sau cô gái.



Bài thi được đưa đến văn phòng tầng một của toà nhà giảng dạy đầu tiên, lúc này có không ít học sinh ở trên hành làng chưa đi ăn cơm

Nhìn thấy Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam đi cùng một chỗ, không ít người quay qua nhìn, đặc biệt là những học sinh trên tầng càng không kiêng nể gì.

Tư thế của thiếu niên vẫn như cũ, nhưng động tác che góc áo lại hiển nhiên đính chính tin đồn họ nghe được là không sai.

Trong lúc nhất thời, âm thanh thảo luận càng thêm sôi nổi.

Quả nhiên trợ lý của giáo viên vẫn đợi ở phòng chờ, đang sắp xếp lại một số tài liệu, còn có hai học sinh đang hỗ trợ.

Khi bọn họ đi vào, hai người kia vừa sắp xếp lại vừa giả vờ lơ đãng nhìn hai người bọn họ.

Dù sao thanh danh của Thái tử gia ở bên ngoài, bọn họ cũng không dám nhìn thẳng, chỉ sợ tâm tình hắn không tốt, bọn họ sẽ gặp rắc rối.

Trợ lý của giáo viên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Tả Tư Nam bước vào, vừa rồi Thái tử gia vô tư bước vào, nói rằng muốn giám sát các thí sinh ở giảng đường, còn phải đổi phòng thi cho một thí sinh tên là Trịnh Hằng.

Bọn họ cảm thấy khó hiểu, ngoại trừ không dám trêu chọc, cũng biết Tả Tư Nam ở phương diện nào đó vẫn có chừng mực, cho nên cuối cùng cũng để cho hắn đi.

Chỉ là sau khi thời gian thi kết thúc lâu như vậy mà vẫn chưa thấy hắn mang bài thi đến.

Thầy trợ lý ở trước mặt học sinh thì có vẻ vẫn bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng lại hoảng sợ, chờ muốn tuyệt vọng luôn. Nếu xảy ra chuyện gì, thì không phải thầy là người chịu trận hay sao.

Hiện tại nhìn thấy Tả Tư Nam, giống như nhìn thấy ba mình, cảm động đến rơi nước mắt.

Thầy trợ lý đáng thương thậm chí còn tiến lên đón, nhưng cố gắng kiềm chế bước chân không cần quá nhanh, nếu không sẽ rất xấu hổ.

Thẩm Thư Điềm đưa bài thi trong tay qua cho thầy, khuôn mặt trắng nõn mềm mại có chút xấu hổ, nắm chặt góc áo: "Thật ngại quá, để thầy đợi lâu rồi."

Trợ lý liếc nhìn Tả Tư Nam một cái, hắn không nói gì, chỉ thản nhiên đứng đó, nhưng điều này làm thầy thấy rất áp lực.

Thầy trợ lý cố gắng bình tĩnh nói: "Không sao, các giáo viên khác cũng mới đưa bài tới, bọn họ vừa rời đi thôi."

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, cảm thấy không hợp lý, nhưng cũng không hỏi gì thêm, nhẹ giọng nói: "Vậy thì tốt."

Mặt thầy trợ lý cố gắng giữ bình tĩnh, gật đầu nói: "Đến giờ ăn cơm rồi, các em đi ăn đi."

Đi nhanh đi, thầy sắp không kiểm soát được biểu cảm rồi.

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, hai gò má ửng hồng, ngọt ngào nói: "Chúng ta đi thôi."

Tả Tư Nam trong mắt mang theo ý cười, đi theo sau cô gái.

Thầy trợ lý mừng như điên thét chói tai trong lòng, xoay người đi vào bước chân đã nhẹ hơn rất nhiều, cuối cùng cũng tiễn vị đại thần này đi rồi.

Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên từ phía sau: "Sao lại không đi nữa rồi?"

Bước chân đang nhẹ nhàng của thầy trợ lý bỗng trở nên nặng nề, thân thể cứng ngắc xoay người lại.

Tả Tư Nam lạnh nhạt nói: "Kì thi sau vẫn bố trí giám thị nhưng người kia không cần đổi lại."

Thầy trợ lý vội vàng gật đầu, nhìn hai người biến mất sau cánh cửa. Bả vai rốt cục cũng buông lỏng, cũng không có tâm tư chú ý biểu tình khác thường của học sinh bên cạnh.

Hai học sinh sắp xếp lại bài thi rồi cũng rời khỏi văn phòng, giờ ăn cơm là thời gian bốc phét của đám học sinh.

Rất nhiều học sinh vừa biết chuyện của hoa khôi trường và Thái tử gia, lúc này đang bàn luận rất sôi nổi.

"Thật sao? Mấy người tận mắt nhìn thấy Thẩm hoa khôi lột áo của Thái tử gia ở giảng đường sao?"

"Không phải tôi. Là bạn của một đứa bạn tôi, lúc ấy cùng phòng thi với Thẩm hoa khôi, tận mắt nhìn thấy. Chính Thái tử gia coi thi, thật không thể tin được."

"Tôi cũng nghe nói qua, là sự thật."

"Tôi cá là giữa bọn họ có gian tình. Aizz, Thẩm hoa khôi xinh đẹp thật sự, vừa xinh vừa mềm mại, lại còn ngọt ngào nữa."

"Đúng vậy, tôi cũng gặp người thật rồi. Thực sự rất đẹp, lúc ấy tôi còn ngây cả người ra, mất mặt quá. Hiện tại hai người họ lại ở cùng một chỗ. Thật sự khiến người ta mơ màng."

Hai người nữa ngồi xuống hỏi: "Các cậu đang nói chuyện gì vậy?"

"Là chuyện của Thẩm hoa khôi và Thái tử gia, các cậu biết không....."

Hai người vừa tới liếc mắt nhìn nhau, một người đột nhiên lên tiếng.

"Vừa rồi bọn mình nhìn thấy bọn họ ở văn phòng, bọn họ cùng nhau tới đưa bài thi, mình để ý trên cổ của Thái tử gia có một vết xước đỏ."

"What!!! Không phải cái kia đấy chứ?"

"Cái gì?"

"Đồ ngu, một nam một nữ, còn có thể là cái gì?"

......

Bên kia, Thẩm Thư Điềm vẫn không để ý đến chuyện này, vội vàng lấy kim chỉ từ trong túi ra, chuẩn bị khâu lại áo cho Thái tử gia.

Chỉ là vất vả để chuẩn bị cho tốt, cô nhíu mày do dự, có nên cởi chiếc áo này ra không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau