Đại Lão Chỉ Yêu Tôi

Chương 45:

Trước Sau
An Nhiễm còn nhớ rõ chuyện lần trước thái hậu buộc cô nhìn chó đâu, tận mắt nhìn thấy thái hậu bị Kỳ Diêm dỗi đến sắc mặt tái xanh, tuy rất vô đạo đức nhưng cô lại cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng.

Cô yên lặng đi theo bên cạnh Kỳ Diêm, mới đi ra khỏi cửa cung, liền nghe một giọng nói uyển chuyển dịu dàng.

“Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Cho dù đều là con gái, An Nhiễm cũng cảm thấy giọng nói này được ông trời ưu ái, quá là dễ nghe.

Cô không nhịn được nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một cô gái mặc áo khoác màu nhạt. Ánh mắt lướt qua khuôn mặt của cô gái, An Nhiễm hơi mở to mắt.

Cô gái này thật đẹp.

Làn da của cô ấy rất trắng, mắt hạnh, chân mày lá liễu, cái mũi đẹp đẽ tinh xảo, môi vừa nhỏ vừa mỏng, một khuôn mặt trái xoan nhìn rất đẹp. Dáng người nhìn qua cao gầy mảnh khảnh, cho dù mặc quần áo thật dày, cũng không che giấu được cảm giác cô ấy mảnh mai đến mức làm cho người khác tràn ngập ý muốn bảo vệ.

Ông trời thật sự là...... Quá ưu ái.

Chỉ dựa vào khuôn mặt, mặc dù cô nhỉnh hơn một chút, nhưng cô không có giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe như đối phương.

Cô không mập, cũng không gầy, khá gợi cảm, không giống như cô gái ở phía đối diện, có loại cảm giác để cho người ta sinh ra xúc động bảo vệ cô ấy.

Cô nhìn hồi lâu, đợi một lúc lâu cũng không có đợi được hoàng thượng nói gì với phi tần, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía người bên cạnh. Sau đó phát hiện, hoàng thượng đang nhìn cô.

Sao...... Làm sao vậy?

Ánh mắt của hoàng thượng không quá thân thiện, An Nhiễm nghĩ một lát, đột nhiên kịp phản ứng, vị này chắc là Tô Hiền Phi mà thái hậu vừa mới nói.

Đối phương đã là phi vị, mà cô vẫn chỉ là mỹ nhân nho nhỏ như cũ. Cô gặp cô ấy, cũng phải chào và hành lễ.

Chẳng lẽ hoàng thượng đang tức giận về việc cô không hiểu quy củ sao?

An Nhiễm cúi đầu hơi cong đầu gối, còn chưa kịp quỳ gối, liền đột nhiên bị một cánh tay đưa qua kéo lên.

“Đi lên.” Kỳ Diêm nhìn về phía xe ngựa to dừng ở trước mặt bọn họ, gần như là nửa kéo theo An Nhiễm đi lên.

An Nhiễm...... Được rồi, đoán sai.



Tô Hiền Phi vô cùng hiểu biết đạo lý quan trọng, hành lễ xong, đợi Kỳ Diêm lên xe ngựa, liền quay người trở về chiếc xe ngựa kia của chính mình, hình như không hề để ý đến việc hoàng thượng bảo vệ An Mỹ Nhân.

Thái hậu là người đi ra cuối cùng, lúc đầu vẻ mặt cực kỳ xấu, khi nhìn thấy cậu bé đi từ chỗ rẽ ra, lập tức vui vẻ trở lại.

“Chiêu Nhi.”

“Nhi thần chào mẫu hậu.”

“Nhanh...... Mau tới đây, để ai gia nhìn con thật kỹ nào.”

Từ khi Kỳ Diêm lên ngôi, Kỳ Chiêu liền bị đuổi ra cung, ở một tòa phủ đệ (*) bên ngoài cung. Mà thái hậu ở trong cung, không thể thường xuyên gặp mặt cậu bé.

(*) Phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ

Thái hậu lấy tay che mặt, vừa cẩn thận vừa khẩn trương đánh giá cậu bé, đau lòng nói:

“Lại gầy, cũng cao hơn.”

Bà hiền từ sờ đầu của Kỳ Chiêu, lẩm bẩm nói:

“Con đã trưởng thành rồi, lớn lên rất tốt!”

Lúc này, Kỳ Chiêu vòng sang hướng khác, hướng về phía màn cửa sổ Kỳ Diêm mở ra thở dài:

“Thần đệ gặp qua hoàng huynh.”

Thấy ánh mắt của Kỳ Diêm nặng nề, lúc này thái hậu đưa Kỳ Chiêu ra sau lưng:

“Thời gian không còn sớm, lên đường đi.”

Không ai trả lời bà, đội xe cũng không di chuyển nửa phần.

Thái hậu siết chặt tay lại, thăm dò nhìn xung quanh.

Đoàn hộ tống đang ở phía trước, xe ngựa của hoàng thượng quá cao, cản trở ánh mắt. Nhưng Triệu Hằng là người mà bà đã sắp xếp rồi, nghe được mệnh lệnh của bà, vì sao lại không di chuyển?

Kỳ Diêm ung dung thản nhiên nhếch môi, bình tĩnh đối nói với Kỳ Chiêu:



“Cậu không thể đi.”

Thái hậu cáu kỉnh hét lớn: “Hoàng thượng! Chiêu Nhi là em trai ruột của hoàng thượng, nó là dòng dõi của hoàng gia, đi cúng tế cùng hoàng thượng chính là việc nằm trong phận sự của nó. Ngài đã là hoàng đế, Chiêu Nhi cũng bị ngài đuổi ra hoàng cung, nó cũng không uy hiếp được ngài, sao ngài còn khó xử nó nữa?”

“Khó xử sao?”

Kỳ Diêm suy nghĩ hai chữ này, cảm thấy buồn cười, thế là thật sự bật cười. Bỗng nhiên, giọng nói đột nhiên tàn nhẫn:

“Được a, bà nói tiếp đi, trẫm sẽ không làm khó dễ nó nữa.”

“Trẫm sẽ trực tiếp giết nó.”

Đồ khốn! Súc sinh!

Thái hậu tức giận đến mức hai mắt biến thành màu đen, choáng váng một lúc.

Kỳ Diêm lại buông rèm xuống, ra lệnh một cách bình tĩnh:

“Đi!”

Cái kiệu phía trước bị Tô Thái Úy ngăn cản lại cao giọng nói: “Xuất phát!”

Cái giọng này...... Tô Thái Úy!!!

Triệu Hằng đâu?

Đôi mắt của Thái Hậu nhìn chằm chằm, đột nhiên không đen, cũng không choáng váng nữa. Bước nhanh tiến lên, xác nhận thật sự là Tô Thái Úy, tức giận đến mức ngực đau nhức, thiếu chút nữa liền chửi ầm lên.

Bà lại bị hoàng thượng đùa nghịch rồi!

Nhận ra mình đã bị lừa, con trai nhỏ cũng không thể giữ ở bên người, thái hậu tức giận đến mức hoàn toàn không di chuyển được, cuối cùng nhờ cung nữ đỡ lên xe.

Khuôn mặt nhợt nhạt bị mây đen che phủ, móng tay siết chặt vào lòng bàn tay. Cô cũng không thấy đau, trong đầu tràn ngập những lời nói mà hoàng thượng vừa nói.

Hoàng thượng vừa về, liền đuổi Chiêu Nhi của bà ra khỏi cung. Bây giờ, ngay cả loại lời nói giết Chiêu Nhi này đều nói ra được. Em trai ruột thịt của mình đều không tha cho, người mẹ ruột như bà lại có thể trông cậy vào cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau