Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 163: Cuộc đời của cô ấy, tôi chịu trách nhiệm (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Viễn Ái không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, phiền muộn trong lòng càng lúc càng lan tràn.
Tận đến khi xe dừng trước cửa Lâm gia, Lâm Viễn Ái mãi không tắt xe, cuối cùng vẫn do Lục Tương Nghi lên tiếng nhắc nhở, Lâm Viễn Ái mới tỉnh hồn, rút chìa khóa, cầm đồ đạc bên trong lên rồi theo Lục Tương Nghi xuống xe.
Trở lại phòng của Lục Tương Nghi, Lâm Viễn Ái rót cho Lục Tương Nghi một cố nước ấm, nhìn Lục Tương Nghi uống thuốc, rồi nằm lên giường xong xuôi, cậu mới rời khỏi.
Lâm Viễn Ái xem đồng hồ, chỉ mới hơn mười một giờ, với cậu giờ này còn sớm chán, đổi thành thường ngày, tầm này cậu ta vẫn ở những nơi trăng hoa kia ăn chơi lêu lổng, nhưng hôm nay lại không có chút hứng thú nào, đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng Lục Tương Nghi hồi lâu mowiss vò đầu bứt tóc trở về phòng mình.
Đã hơn nửa tháng cậu chưa về Lâm gia, nhưng phòng ốc vẫn được người giúp việc dọn dẹp rất sạch sẽ, ga trải giường đã thay mới, Lâm Viễn Ái mệt mỏi đỏ người lên giường, nhắm hai mắt lại, trong đầu chỉ toàn hình dáng của Lâm Thâm Thâm, từ cô cười, cô giận đến vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi của cô.
Nằm một lúc, Lâm Viễn Ái bực bội bật dậy, cầm đồng hồ lên nhìn, từ nãy đến giờ mới qua hai mươi phút, cậu bực bội ném đồng hồ xuống đất, đứng dậy đi uống nước, lúc xoay người, vừa vặn nhìn đến bức ảnh đóng khung trên tường, đó là ảnh gia đình nhà bọn họ, có cha mẹ, có Lâm Thâm Thâm, có cậu ta.
Trong bức ảnh này cậu mới tám tuổi, rất non nớt, mặc bộ vest dành cho trẻ con màu xanh nhạt, trên cổ còn đeo một cái nơ màu đỏ, rúc vào trong ngực mẹ, bên cạnh là Lâm Thâm Thâm cao hơn cậu một cái đầu, mặc một chiếc váy màu xanh giống bộ vest của cậu, tóc buộc đuôi ngựa, cười ngọt ngào tựa vào lòng ba.
Bức ảnh gia đình này, cậu nhớ chụp vào hôm sinh nhật cậu ta tròn tám tuổi, khi đó, cậu vẫn sống không buồn không lo, mà Lâm Thâm Thâm vừa bước vào tuổi thiếu ữn, cả người tràn đầy sức sống.
Lâm Viễn Ái nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, mới chậm rãi rời mắt, bực bội đi về giường, muốn hút thuốc để giải bớt muộn phiền, nhưng hút mấy hơi lại chẳng có tác dụng gì, ngược lại cậu còn có xúc động muốn gọi cho mấy người bạn cùng tụ tập với mình tối nay.
Nhưng tìm thấy số điện thoại, Lâm Viễn Ái muốn ấn gọi nhưng tay cứ cứng đơ, bực bội ném mạnh di động xuống đất.
Cậu dùng lực mạnh, di động vỡ tan tành.
Lâm Viễn Ái chỉ thấy cơn bực trong lòng càng lúc càng dữ dội, tuy nhiên lại chẳng tìm thấy chỗ trút!
Nếu như không tại Lâm Thâm Thâm, cha mẹ sẽ không chết, nếu như không tại Lâm Thâm Thâm, bây giờ cậu ta có thể vẫn được như trong bức ảnh kia, không buồn không lo, gia đình êm ấm.
Sự tùy hứng bướng bỉnh của chị ta hủy hoại cả nhà bọn họ, sau đó còn bất ngờ mang thai, bỏ cậu ta một mình lại Bắc Kinh, bay sang Mỹ!
Lâm Viễn Ái không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, phiền muộn trong lòng càng lúc càng lan tràn.
Tận đến khi xe dừng trước cửa Lâm gia, Lâm Viễn Ái mãi không tắt xe, cuối cùng vẫn do Lục Tương Nghi lên tiếng nhắc nhở, Lâm Viễn Ái mới tỉnh hồn, rút chìa khóa, cầm đồ đạc bên trong lên rồi theo Lục Tương Nghi xuống xe.
Trở lại phòng của Lục Tương Nghi, Lâm Viễn Ái rót cho Lục Tương Nghi một cố nước ấm, nhìn Lục Tương Nghi uống thuốc, rồi nằm lên giường xong xuôi, cậu mới rời khỏi.
Lâm Viễn Ái xem đồng hồ, chỉ mới hơn mười một giờ, với cậu giờ này còn sớm chán, đổi thành thường ngày, tầm này cậu ta vẫn ở những nơi trăng hoa kia ăn chơi lêu lổng, nhưng hôm nay lại không có chút hứng thú nào, đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng Lục Tương Nghi hồi lâu mowiss vò đầu bứt tóc trở về phòng mình.
Đã hơn nửa tháng cậu chưa về Lâm gia, nhưng phòng ốc vẫn được người giúp việc dọn dẹp rất sạch sẽ, ga trải giường đã thay mới, Lâm Viễn Ái mệt mỏi đỏ người lên giường, nhắm hai mắt lại, trong đầu chỉ toàn hình dáng của Lâm Thâm Thâm, từ cô cười, cô giận đến vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi của cô.
Nằm một lúc, Lâm Viễn Ái bực bội bật dậy, cầm đồng hồ lên nhìn, từ nãy đến giờ mới qua hai mươi phút, cậu bực bội ném đồng hồ xuống đất, đứng dậy đi uống nước, lúc xoay người, vừa vặn nhìn đến bức ảnh đóng khung trên tường, đó là ảnh gia đình nhà bọn họ, có cha mẹ, có Lâm Thâm Thâm, có cậu ta.
Trong bức ảnh này cậu mới tám tuổi, rất non nớt, mặc bộ vest dành cho trẻ con màu xanh nhạt, trên cổ còn đeo một cái nơ màu đỏ, rúc vào trong ngực mẹ, bên cạnh là Lâm Thâm Thâm cao hơn cậu một cái đầu, mặc một chiếc váy màu xanh giống bộ vest của cậu, tóc buộc đuôi ngựa, cười ngọt ngào tựa vào lòng ba.
Bức ảnh gia đình này, cậu nhớ chụp vào hôm sinh nhật cậu ta tròn tám tuổi, khi đó, cậu vẫn sống không buồn không lo, mà Lâm Thâm Thâm vừa bước vào tuổi thiếu ữn, cả người tràn đầy sức sống.
Lâm Viễn Ái nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, mới chậm rãi rời mắt, bực bội đi về giường, muốn hút thuốc để giải bớt muộn phiền, nhưng hút mấy hơi lại chẳng có tác dụng gì, ngược lại cậu còn có xúc động muốn gọi cho mấy người bạn cùng tụ tập với mình tối nay.
Nhưng tìm thấy số điện thoại, Lâm Viễn Ái muốn ấn gọi nhưng tay cứ cứng đơ, bực bội ném mạnh di động xuống đất.
Cậu dùng lực mạnh, di động vỡ tan tành.
Lâm Viễn Ái chỉ thấy cơn bực trong lòng càng lúc càng dữ dội, tuy nhiên lại chẳng tìm thấy chỗ trút!
Nếu như không tại Lâm Thâm Thâm, cha mẹ sẽ không chết, nếu như không tại Lâm Thâm Thâm, bây giờ cậu ta có thể vẫn được như trong bức ảnh kia, không buồn không lo, gia đình êm ấm.
Sự tùy hứng bướng bỉnh của chị ta hủy hoại cả nhà bọn họ, sau đó còn bất ngờ mang thai, bỏ cậu ta một mình lại Bắc Kinh, bay sang Mỹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất