Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 212: Nhìn ở trong mắt, trong lòng thoải mái (4)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Thâm Thâm theo bản năng nghiêng đầu, nhìn về phía Lâm Viễn Ái, quả nhiên phát hiện, Lâm Viễn Ái cau chặt lông mày, sắc mặt trở nên không dễ nhìn.
Đáy lòng Lâm Thâm Thâm không kìm được xiết chặt, rồi nghiêng đầu, nhìn về phía Lâm lão phu nhân, cô vừa mới mở miệng, gọi một tiếng: "Bà nội ——", còn chưa nói tiếp, Cẩm Dương ngồi bên cạnh cô, lại đập mạnh đôi đũa trong tay xuống mặt bàn.
Khiến người trên bàn kinh hãi, đưa mắt nhìn về phía Cẩm Dương.
Chỉ thấy, người đàn ông tuấn nhã phi phàm, khuôn mặt căng lên, trên vầng trán ẩn chứa sự tức giận.
Tuy anh không hề nói câu nào, thế nhưng lại có khí thế không nói nên lời, thời gian dần trôi qua tỏa ra khắp nơi, mang theo cảm giác áp bách nồng đậm.
"Cẩm tiên sinh ——" Lâm lão phu nhân nhíu mày, gọi Cẩm Dương một tiếng.
Cẩm Dương nhếch môi, lạnh lùng nở nụ cười, sau đó ánh mắt lăng lệ đảo qua Lâm lão phu nhân, Lâm Chấn Đình, Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi, cuối cùng mới không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói không nặng, lại mang theo quyết đoán, trực tiếp hỏi: "Vừa rồi mọi người nói mập mờ như vậy, là đang hoài nghi Lâm Thâm Thâm và tôi đã làm gì không thể để người ta biết đúng không?"
Bản thân Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi vốn muốn khiến Lâm lão phu nhân bất mãn đối với Lâm Thâm Thâm, thế nhưng lại không ngờ Cẩm Dương trực tiếp vạch trần ý trong lời nói của bọn họ ra.
Trong lúc nhất thời, Lục Đình Phương chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, nói: "Cẩm tiên sinh, chúng tôi không có ý đó, chúng tôi chỉ tò mò sao Cẩm tiên sinh lại ký hợp đồng với Thâm Thâm thôi, nói thật, Cẩm tiên sinh có thể đến xí nghiệp Lâm thị, chúng tôi cầu còn không được."
"Có ý đó hay không, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, không phải sao?" Cẩm Dương nhếch môi nở nụ cười gằn, chậm rãi dựa người vào lưng gế, tư thái lười biếng nhíu mày, nói: "Sở dĩ tôi đồng ý với Lâm Thâm Thâm đi ăn máng khác đến xí nghiệp Lâm thị, là bởi vì trong những người muốn mời tôi, chỉ có cô ấy có thành ý nhất."
"Cô ấy không giống những người khác, mở miệng, đã ra giá rất cao mời tôi, cũng không giống những người khác, bày ra tư thái cao ngạo trước mắt tôi, cô ấy chỉ đơn thuần mang theo thái độ có việc muốn nhờ đến tìm tôi, thực không dám giấu giếm, ba tháng trước cô ấy đã tìm tới tôi, nhưng nửa tháng trước tôi mới đồng ý với cô ấy, nguyên nhân là, cô nói cho tôi nói, hiện tại xí nghiệp Lâm thị đã cùng đường mạt lộ, bà nội rất lớn tuổi, một người gánh vác cả công ty này, quá mệt mỏi, cô ấy thật sự muốn tôi giúp đỡ, cô ấy hi vọng tôi có thể giúp đỡ cô ấy, tôi chẳng qua là cảm thấy cô ấy là một cô gái hiếu thuận, cho nên tôi mới đồng ý lời nhờ vả của cô ấy, đi ăn máng khác tới xí nghiệp Lâm thị."
Vẻ mặt Lâm Thâm Thâm sững sờ, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Cẩm Dương, anh hoàn toàn đang nói lung tung nha, cô chưa bao giờ nói những lời này ở trước mặt anh hết!
Cẩm Dương không hề để ý tới ánh mắt của Lâm Thâm Thâm, ngược lại nhìn thẳng về phía Lâm lão phu nhân, giọng nói trở nên nặng nề: "Lâm Thâm Thâm ôm tâm tư muốn có thể giúp đỡ được bà nội nên mới tới nhờ vả tôi, kết quả đến nơi này, lại bị từng người các người nghĩ sai, các người cảm thấy xứng với cô ấy không?"
"Lui một vạn bước mà nói, nhân phẩm của Lâm Thâm Thâm thế nào, tôi không cần giải thích, nhưng các người nói như vậy, không phải ngay tiếp theo nhân phẩm của Cẩm Dương tôi cũng bị nghi hay ngờ sao?"
Lâm Thâm Thâm theo bản năng nghiêng đầu, nhìn về phía Lâm Viễn Ái, quả nhiên phát hiện, Lâm Viễn Ái cau chặt lông mày, sắc mặt trở nên không dễ nhìn.
Đáy lòng Lâm Thâm Thâm không kìm được xiết chặt, rồi nghiêng đầu, nhìn về phía Lâm lão phu nhân, cô vừa mới mở miệng, gọi một tiếng: "Bà nội ——", còn chưa nói tiếp, Cẩm Dương ngồi bên cạnh cô, lại đập mạnh đôi đũa trong tay xuống mặt bàn.
Khiến người trên bàn kinh hãi, đưa mắt nhìn về phía Cẩm Dương.
Chỉ thấy, người đàn ông tuấn nhã phi phàm, khuôn mặt căng lên, trên vầng trán ẩn chứa sự tức giận.
Tuy anh không hề nói câu nào, thế nhưng lại có khí thế không nói nên lời, thời gian dần trôi qua tỏa ra khắp nơi, mang theo cảm giác áp bách nồng đậm.
"Cẩm tiên sinh ——" Lâm lão phu nhân nhíu mày, gọi Cẩm Dương một tiếng.
Cẩm Dương nhếch môi, lạnh lùng nở nụ cười, sau đó ánh mắt lăng lệ đảo qua Lâm lão phu nhân, Lâm Chấn Đình, Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi, cuối cùng mới không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói không nặng, lại mang theo quyết đoán, trực tiếp hỏi: "Vừa rồi mọi người nói mập mờ như vậy, là đang hoài nghi Lâm Thâm Thâm và tôi đã làm gì không thể để người ta biết đúng không?"
Bản thân Lục Đình Phương và Lục Tương Nghi vốn muốn khiến Lâm lão phu nhân bất mãn đối với Lâm Thâm Thâm, thế nhưng lại không ngờ Cẩm Dương trực tiếp vạch trần ý trong lời nói của bọn họ ra.
Trong lúc nhất thời, Lục Đình Phương chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, nói: "Cẩm tiên sinh, chúng tôi không có ý đó, chúng tôi chỉ tò mò sao Cẩm tiên sinh lại ký hợp đồng với Thâm Thâm thôi, nói thật, Cẩm tiên sinh có thể đến xí nghiệp Lâm thị, chúng tôi cầu còn không được."
"Có ý đó hay không, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, không phải sao?" Cẩm Dương nhếch môi nở nụ cười gằn, chậm rãi dựa người vào lưng gế, tư thái lười biếng nhíu mày, nói: "Sở dĩ tôi đồng ý với Lâm Thâm Thâm đi ăn máng khác đến xí nghiệp Lâm thị, là bởi vì trong những người muốn mời tôi, chỉ có cô ấy có thành ý nhất."
"Cô ấy không giống những người khác, mở miệng, đã ra giá rất cao mời tôi, cũng không giống những người khác, bày ra tư thái cao ngạo trước mắt tôi, cô ấy chỉ đơn thuần mang theo thái độ có việc muốn nhờ đến tìm tôi, thực không dám giấu giếm, ba tháng trước cô ấy đã tìm tới tôi, nhưng nửa tháng trước tôi mới đồng ý với cô ấy, nguyên nhân là, cô nói cho tôi nói, hiện tại xí nghiệp Lâm thị đã cùng đường mạt lộ, bà nội rất lớn tuổi, một người gánh vác cả công ty này, quá mệt mỏi, cô ấy thật sự muốn tôi giúp đỡ, cô ấy hi vọng tôi có thể giúp đỡ cô ấy, tôi chẳng qua là cảm thấy cô ấy là một cô gái hiếu thuận, cho nên tôi mới đồng ý lời nhờ vả của cô ấy, đi ăn máng khác tới xí nghiệp Lâm thị."
Vẻ mặt Lâm Thâm Thâm sững sờ, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Cẩm Dương, anh hoàn toàn đang nói lung tung nha, cô chưa bao giờ nói những lời này ở trước mặt anh hết!
Cẩm Dương không hề để ý tới ánh mắt của Lâm Thâm Thâm, ngược lại nhìn thẳng về phía Lâm lão phu nhân, giọng nói trở nên nặng nề: "Lâm Thâm Thâm ôm tâm tư muốn có thể giúp đỡ được bà nội nên mới tới nhờ vả tôi, kết quả đến nơi này, lại bị từng người các người nghĩ sai, các người cảm thấy xứng với cô ấy không?"
"Lui một vạn bước mà nói, nhân phẩm của Lâm Thâm Thâm thế nào, tôi không cần giải thích, nhưng các người nói như vậy, không phải ngay tiếp theo nhân phẩm của Cẩm Dương tôi cũng bị nghi hay ngờ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất