Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Chương 263: Lơ đãng hỏi han ân cần (11)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô âm thầm dùng sức cắn cắn răng, vừa định chịu đựng đau, ngẩng đầu, Lâm Thâm Thâm đã nghe thấy bên ghế cạnh mình truyền đến tiếng ma sát của ghế kéo về sau với mặt đất.
Lâm Thâm Thâm còn chưa kịp nhìn xem rốt cuộc Cẩm Dương bên cạnh định làm gì, cánh tay của cô đã bị người nhấc lên.
Lâm Thâm Thâm có lẽ bởi vì đổ máu quá nhiều, bị tuột huyết áp, bây giờ bị Cẩm Dương kéo mạnh, đầu óc của cô choáng váng, chân mất thăng bằng, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Cẩm Dương tay mắt lanh lẹ duỗi tay ra ôm lấy eo cô, sau đó một tay xoa đầu cô, một giây sau, cả người cô đã bị người ôm ngang lên, rơi vào trong lồng ngực ấm áp rắn chắc.
"Lâm tiểu thư làm sao vậy?" Cố Lan San lên tiếng hỏi một câu.
Lúc này Lâm Thâm Thâm đã đau đến nỗi nói không ra lời, hai mắt khép hờ, cánh môi run rẩy, bởi vì đau đớn, bàn tay túm áo của Cẩm Dương hơi dùng sức.
Cẩm Dương nhìn qua Lâm Thâm Thâm trong ngực, dù cô trang điểm, thế nhưng là sắc mặt cô nhìn vẫn rất đáng sợ, mà lại cơ thể mảnh khảnh ở trong ngực của anh không ngừng run rẩy, sắc môi cũng trắng bệch, vô cùng đáng thương, không hề có vẻ chín chắn hào phóng như ngày thường.
Trong lòng Cẩm Dương lập tức dâng lên sự đau lòng, anh nhíu mày nhìn Lâm Thâm Thâm điềm đạm đáng yêu trong ngực, rồi quay người, mở miệng nói xin lỗi với Thịnh Thế và Cố Lan San: "Thật ngại quá, chúng tôi phải đi trước một bước."
Nói xong, cũng không đợi Thịnh Thế và Cố Lan San có phản ứng, Cẩm Dương đã bế Lâm Thâm Thâm, sải bước nhanh chóng rời đi.
Xe đỗ hơi xa, trên đường đi, Cẩm Dương cứ thế bế Lâm Thâm Thâm, băng qua con đường "Mười dặm Thịnh Thế", bước chân vội vã chạy đến trước xe mình, mở cửa xe, cẩn thận để Lâm Thâm Thâm ngồi vào.
Cẩm Dương nhanh chóng lên xe, vừa khởi động xe, vừa lấy điện thoại di động ra tìm bệnh viện gần nhất.
Lâm Thâm Thâm yếu ớt dựa vào ghế xe, quay đầu, nhìn thấy Cẩm Dương định vị một bệnh viện, chuẩn bị lái xe, liền lên tiếng nói: "Không cần đi bệnh viện."
Cẩm Dương tức giận quay đầu, nhìn thoáng qua Lâm Thâm Thâm, trực tiếp khởi động xe.
Lâm Thâm Thâm nhìn thấy Cẩm Dương khăng khăng, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, sau đó nhăn nhó một chút, mới lên tiếng nói: "Tôi..... người thân của tôi tới."
Cẩm Dương nhất thời chưa kịp phản ứng, nhìn qua Lâm Thâm Thâm nhíu nhíu mày, giọng nói càng thêm không vui: "Đã khó chịu thành thế này, còn trở về gặp thân thích làm gì!"
Trong nháy mắt khuôn mặt của Lâm Thâm Thâm đỏ đến nỗi như sắp nhỏ ra máu, người thân trong miệng cô dĩ nhiên không phải là người thân thật, cô vốn cho rằng cô nói như vậy, anh sẽ hiểu, ai biết anh lại thật sự cho rằng cô muốn đi gặp người thân, Lâm Thâm Thâm ảo não nhìn trái nhìn phải, dường như rất gấp, dưới tình thế cấp bách, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, hất cằm với Cẩm Dương chuyên chú lái xe, giọng nói mang theo nuông chiều và cao ngạo của riêng Lâm Thâm Thâm, nói: "Này, Cẩm Dương, rốt cuộc anh có bị ngốc không vậy, tôi đã nói người thân đó của tôi tới, sao anh còn muốn đưa tôi đi bệnh viện!"
Cơ thể Cẩm Dương chấn động mạnh, xoay người, nhìn phía Lâm Thâm Thâm.
Dù cô gái bị đau, sắc mặt không tốt, thế nhưng khuôn mặt vẫn không che đi được vẻ kiêu ngạo, hình như cô sốt ruột, cánh môi mím chặt, còn mang theo vẻ mất kiên nhẫn.
Cô âm thầm dùng sức cắn cắn răng, vừa định chịu đựng đau, ngẩng đầu, Lâm Thâm Thâm đã nghe thấy bên ghế cạnh mình truyền đến tiếng ma sát của ghế kéo về sau với mặt đất.
Lâm Thâm Thâm còn chưa kịp nhìn xem rốt cuộc Cẩm Dương bên cạnh định làm gì, cánh tay của cô đã bị người nhấc lên.
Lâm Thâm Thâm có lẽ bởi vì đổ máu quá nhiều, bị tuột huyết áp, bây giờ bị Cẩm Dương kéo mạnh, đầu óc của cô choáng váng, chân mất thăng bằng, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Cẩm Dương tay mắt lanh lẹ duỗi tay ra ôm lấy eo cô, sau đó một tay xoa đầu cô, một giây sau, cả người cô đã bị người ôm ngang lên, rơi vào trong lồng ngực ấm áp rắn chắc.
"Lâm tiểu thư làm sao vậy?" Cố Lan San lên tiếng hỏi một câu.
Lúc này Lâm Thâm Thâm đã đau đến nỗi nói không ra lời, hai mắt khép hờ, cánh môi run rẩy, bởi vì đau đớn, bàn tay túm áo của Cẩm Dương hơi dùng sức.
Cẩm Dương nhìn qua Lâm Thâm Thâm trong ngực, dù cô trang điểm, thế nhưng là sắc mặt cô nhìn vẫn rất đáng sợ, mà lại cơ thể mảnh khảnh ở trong ngực của anh không ngừng run rẩy, sắc môi cũng trắng bệch, vô cùng đáng thương, không hề có vẻ chín chắn hào phóng như ngày thường.
Trong lòng Cẩm Dương lập tức dâng lên sự đau lòng, anh nhíu mày nhìn Lâm Thâm Thâm điềm đạm đáng yêu trong ngực, rồi quay người, mở miệng nói xin lỗi với Thịnh Thế và Cố Lan San: "Thật ngại quá, chúng tôi phải đi trước một bước."
Nói xong, cũng không đợi Thịnh Thế và Cố Lan San có phản ứng, Cẩm Dương đã bế Lâm Thâm Thâm, sải bước nhanh chóng rời đi.
Xe đỗ hơi xa, trên đường đi, Cẩm Dương cứ thế bế Lâm Thâm Thâm, băng qua con đường "Mười dặm Thịnh Thế", bước chân vội vã chạy đến trước xe mình, mở cửa xe, cẩn thận để Lâm Thâm Thâm ngồi vào.
Cẩm Dương nhanh chóng lên xe, vừa khởi động xe, vừa lấy điện thoại di động ra tìm bệnh viện gần nhất.
Lâm Thâm Thâm yếu ớt dựa vào ghế xe, quay đầu, nhìn thấy Cẩm Dương định vị một bệnh viện, chuẩn bị lái xe, liền lên tiếng nói: "Không cần đi bệnh viện."
Cẩm Dương tức giận quay đầu, nhìn thoáng qua Lâm Thâm Thâm, trực tiếp khởi động xe.
Lâm Thâm Thâm nhìn thấy Cẩm Dương khăng khăng, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, sau đó nhăn nhó một chút, mới lên tiếng nói: "Tôi..... người thân của tôi tới."
Cẩm Dương nhất thời chưa kịp phản ứng, nhìn qua Lâm Thâm Thâm nhíu nhíu mày, giọng nói càng thêm không vui: "Đã khó chịu thành thế này, còn trở về gặp thân thích làm gì!"
Trong nháy mắt khuôn mặt của Lâm Thâm Thâm đỏ đến nỗi như sắp nhỏ ra máu, người thân trong miệng cô dĩ nhiên không phải là người thân thật, cô vốn cho rằng cô nói như vậy, anh sẽ hiểu, ai biết anh lại thật sự cho rằng cô muốn đi gặp người thân, Lâm Thâm Thâm ảo não nhìn trái nhìn phải, dường như rất gấp, dưới tình thế cấp bách, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, hất cằm với Cẩm Dương chuyên chú lái xe, giọng nói mang theo nuông chiều và cao ngạo của riêng Lâm Thâm Thâm, nói: "Này, Cẩm Dương, rốt cuộc anh có bị ngốc không vậy, tôi đã nói người thân đó của tôi tới, sao anh còn muốn đưa tôi đi bệnh viện!"
Cơ thể Cẩm Dương chấn động mạnh, xoay người, nhìn phía Lâm Thâm Thâm.
Dù cô gái bị đau, sắc mặt không tốt, thế nhưng khuôn mặt vẫn không che đi được vẻ kiêu ngạo, hình như cô sốt ruột, cánh môi mím chặt, còn mang theo vẻ mất kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất