Xuyên Thành Người Phàm Tục Bần Hàn
Chương 25
"Nhị thúc, đừng sợ, ta không có bị thương, máu trên người ta đều không phải là của ta.'' Lý Ngũ Nha cúi đầu cười sờ vết máu trên quần áo: "Máu này là của một tên Bắc Yến, gã ta núp ở sau tủ quần áo, ta giơ kiếm đâm vào.''
"Nhưng một kiếm không thể đâm chết người kia, gã ta còn muốn giết ta, ta lập tức rút kiếm, lại đâm gã ta một nhát, sau đó gã ta chết rồi.''
Lý Ngũ Nha vừa nói, vừa diễn tả bằng động tác, cây gậy gỗ mà nàng nắm trong tay giống như là biến thành một cây kiếm sắc bén, nàng duỗi tay về phía Lý Trường Lâm, Lý Trường Lâm bị dọa sợ ngã xuống đất.
"A a~."
Lý Ngũ Nha che miệng cười ha ha: "Nhị thúc, lá gan của thúc cũng quá nhỏ rồi, chẳng lẽ ta lại giết thúc sao?"
Một giây trước thì đánh đánh giết giết, một giây sau lại che miệng cười ngọt ngào.
Ghê gớm tới mức đám người Lý gia đều sững sờ tại chỗ.
Lý Ngũ Nha cười một hồi, sau đó chợt thu lại nụ cười, vẻ mặt lãnh đạm quét mắt qua đám người Lý gia: "Trong rương là dược liệu, là ta và ca ca dùng mạng lấy về, nếu như ai dám cướp..."
''Phịch'' một tiếng, cây gậy gỗ trong tay bị nàng cắm ở trên mặt đất.
Trong sân Lý gia yên tĩnh, qua một lúc lâu, Lý lão nương nhìn về phía Lý Trường Mộc: "Lão tam, còn không đi dìu nhị ca của con dậy.'' Nói xong, nhìn Lý Ngũ Nha một cái, không nói tiếng nào quay về nhà trên.
Trong bốn đứa trẻ nhà lão đại, người làm cho bà ta sợ nhất chính là nha đầu thối này.
Lúc đôi mắt nhìn chằm chằm vào người khác, lập tức khiến cho lưng người khác rét lạnh.
“Tam Lang và Ngũ Nha bị thương rồi, thê tử Trường Sâm, nhanh quay về phòng nhìn bọn họ một chút, xem xem có cần mời đại phu hay không?”
Lý lão gia thấy Lý lão phu nhân đã dừng chửi bới, lão ta nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt lão ta lo lắng thúc giục Kim Nguyệt Nga, người nào không biết lão ta như thế nào còn nghĩ lão ta là một gia gia tốt quan tâm đến tôn tử tôn nữ.
Khóe miệng Lý Ngũ Nha hiện lên một tia châm chọc, vị gia gia này của bọn họ là một mã pháo điển hình, lão ta mãi mãi chỉ xuất hiện sau khi mọi việc đã được dẹp loạn.
Kim Nguyệt Nga đang lo lắng cho vết thương của nhi tử và nữ nhi, bà ấy cũng lười phí lời với những người khác của Lý gia, bà ấy gật đầu một cái rồi nhanh chóng đưa bốn hài từ và rương dược liệu trở về đông phòng.
Ba gian phòng ở phía đông là do Lý Trường Sâm vì thành thân mà đặc biệt xây lên, một ngoài hai phòng trong, phòng ở giữa là nơi ở của Lý Trường Sâm và Kim Nguyệt Nga, hai gian khác một gian là Lý Tam Lang và Lý Thất Lang ở, một gian là nơi ở của Lý Nhị Nha và Lý Ngũ Nha.
Khi quay về phòng Kim Nguyệt Nga không thể chờ đợi được nữa muốn kiểm tra vết thương trên người Lý Tam Lang và Lý Ngũ Nha.
Lý Nhị Nha vội vàng nói: “Mẫu thân, nữ nhi thật sự không có bị thương, người đi xem huynh ấy đi! Trên vai huynh ấy trúng một mũi tên.”
Kim Nguyệt Nga không quan tâm, vẫn cẩn thận kiểm tra Lý Ngũ Nha một lượt trước, khi bà ấy xác định nàng không có bị thương mới đi xem vết thương của Lý Tam Lang.
“Mẫu thân, huynh ấy bị thương có nghiêm trọng không? Có cần mời đại phu không?” Lý Nhị Nha lo lắng hỏi.
Kim Nguyệt Nga nhìn vết thương hơi đông lại của trưởng tử, vẻ mặt buông lỏng: “Vết thương không nghiêm trọng, mẫu thân có thể xử lý.” Bà ấy nói rồi đi tìm thuốc.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
"Nhưng một kiếm không thể đâm chết người kia, gã ta còn muốn giết ta, ta lập tức rút kiếm, lại đâm gã ta một nhát, sau đó gã ta chết rồi.''
Lý Ngũ Nha vừa nói, vừa diễn tả bằng động tác, cây gậy gỗ mà nàng nắm trong tay giống như là biến thành một cây kiếm sắc bén, nàng duỗi tay về phía Lý Trường Lâm, Lý Trường Lâm bị dọa sợ ngã xuống đất.
"A a~."
Lý Ngũ Nha che miệng cười ha ha: "Nhị thúc, lá gan của thúc cũng quá nhỏ rồi, chẳng lẽ ta lại giết thúc sao?"
Một giây trước thì đánh đánh giết giết, một giây sau lại che miệng cười ngọt ngào.
Ghê gớm tới mức đám người Lý gia đều sững sờ tại chỗ.
Lý Ngũ Nha cười một hồi, sau đó chợt thu lại nụ cười, vẻ mặt lãnh đạm quét mắt qua đám người Lý gia: "Trong rương là dược liệu, là ta và ca ca dùng mạng lấy về, nếu như ai dám cướp..."
''Phịch'' một tiếng, cây gậy gỗ trong tay bị nàng cắm ở trên mặt đất.
Trong sân Lý gia yên tĩnh, qua một lúc lâu, Lý lão nương nhìn về phía Lý Trường Mộc: "Lão tam, còn không đi dìu nhị ca của con dậy.'' Nói xong, nhìn Lý Ngũ Nha một cái, không nói tiếng nào quay về nhà trên.
Trong bốn đứa trẻ nhà lão đại, người làm cho bà ta sợ nhất chính là nha đầu thối này.
Lúc đôi mắt nhìn chằm chằm vào người khác, lập tức khiến cho lưng người khác rét lạnh.
“Tam Lang và Ngũ Nha bị thương rồi, thê tử Trường Sâm, nhanh quay về phòng nhìn bọn họ một chút, xem xem có cần mời đại phu hay không?”
Lý lão gia thấy Lý lão phu nhân đã dừng chửi bới, lão ta nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, vẻ mặt lão ta lo lắng thúc giục Kim Nguyệt Nga, người nào không biết lão ta như thế nào còn nghĩ lão ta là một gia gia tốt quan tâm đến tôn tử tôn nữ.
Khóe miệng Lý Ngũ Nha hiện lên một tia châm chọc, vị gia gia này của bọn họ là một mã pháo điển hình, lão ta mãi mãi chỉ xuất hiện sau khi mọi việc đã được dẹp loạn.
Kim Nguyệt Nga đang lo lắng cho vết thương của nhi tử và nữ nhi, bà ấy cũng lười phí lời với những người khác của Lý gia, bà ấy gật đầu một cái rồi nhanh chóng đưa bốn hài từ và rương dược liệu trở về đông phòng.
Ba gian phòng ở phía đông là do Lý Trường Sâm vì thành thân mà đặc biệt xây lên, một ngoài hai phòng trong, phòng ở giữa là nơi ở của Lý Trường Sâm và Kim Nguyệt Nga, hai gian khác một gian là Lý Tam Lang và Lý Thất Lang ở, một gian là nơi ở của Lý Nhị Nha và Lý Ngũ Nha.
Khi quay về phòng Kim Nguyệt Nga không thể chờ đợi được nữa muốn kiểm tra vết thương trên người Lý Tam Lang và Lý Ngũ Nha.
Lý Nhị Nha vội vàng nói: “Mẫu thân, nữ nhi thật sự không có bị thương, người đi xem huynh ấy đi! Trên vai huynh ấy trúng một mũi tên.”
Kim Nguyệt Nga không quan tâm, vẫn cẩn thận kiểm tra Lý Ngũ Nha một lượt trước, khi bà ấy xác định nàng không có bị thương mới đi xem vết thương của Lý Tam Lang.
“Mẫu thân, huynh ấy bị thương có nghiêm trọng không? Có cần mời đại phu không?” Lý Nhị Nha lo lắng hỏi.
Kim Nguyệt Nga nhìn vết thương hơi đông lại của trưởng tử, vẻ mặt buông lỏng: “Vết thương không nghiêm trọng, mẫu thân có thể xử lý.” Bà ấy nói rồi đi tìm thuốc.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất