Sau Khi Thiên Kim Thật Thừa Kế Đạo Quán

Chương 15

Trước Sau
"Đồ ngốc, đã bảo anh đừng nhớ nữa, có gì hay mà nhớ?"

Lưu Hiểu Phù không nhịn được phàn nàn, oán khí cuồn cuộn trong người cũng dần phai nhạt đi nhiều.

Mạnh Hoài vốn chỉ bán tín bán nghi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, sự kiên trì cuối cùng trong lòng cậu cũng bắt đầu lung lay.

Có lẽ, trên thế giới này thực sự có linh hồn?

Mạnh Hoài không nhịn được nhìn về phía Tống Đàn, cô cảm nhận được ánh mắt của cậu đang nhìn mình, liền hờ hững nhìn lại.

"Còn chuyện gì nữa?"

Mạnh Hoài: "..."

Làm sao có thể không có chuyện gì nữa!

"Cô..."

Mạnh Hoài vốn định nói gì đó, nhưng khi lời nói đến miệng lại nuốt lại: "Cô lên xe trước đi, tôi hiện tại sẽ đi gặp Liễu Liễu, nếu Liễu Liễu không có vấn đề gì, tôi sẽ trực tiếp đưa cô đến đồn cảnh sát!"

Nguyên nhân của toàn bộ sự việc này chính là Liễu Liễu, cậu không hiểu tại sao Tống Đàn lại khăng khăng rằng bạn gái mình có vấn đề, nhưng trong tình huống hiện tại, cậu cũng không nhịn được mà sinh lòng nghi ngờ - Liễu Liễu có thực sự có vấn đề?



Tống Đàn ngược lại không hề sợ hãi, "Đi thì đi, đều để cậu quyết định."

Kể cả bây giờ cậu ta có đưa cô đến đồn cảnh sát cũng không sao, cô chỉ đập vào vai trái của cậu một luồng dương khí, khoa học không thể nào kiểm tra được thứ này, lẽ nào trên đường đập vai người ta lại là hành động vi phạm pháp luật sao?

Tống Đàn kéo hành lý đi ra phía sau, Lưu Hiểu Phù liếc nhìn vội vàng thúc giục: "Anh ngốc à, mau đi giúp người ta bỏ đồ vào, chẳng phải muốn mở miệng nhờ người ta giúp đỡ để chúng ta gặp nhau sao?"

Nhưng anh Lý hoàn toàn không nghe thấy tiếng của cô ấy, vẫn đắm chìm trong cảm xúc kích động khi được gặp lại người vợ đã khuất.

Cuối cùng Mạnh Hoài không thể chịu đựng được nữa, đẩy anh Lý một cái, "Vợ anh bảo anh đi bê vali, tốt nhất là mở miệng nhờ người ta giúp đỡ để hai người gặp nhau."

"A - Đúng đúng đúng! Đi đây, tôi đi đây!"

Anh Lý bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, nhưng do quá kích động nên quên cúi đầu, trán đập thẳng vào khung cửa xe.

"Rầm!"

Mạnh Hoài: "..."

Lưu Hiểu Phù: "... Ngốc chết mất thôi"

"Ai da..."

Anh Lý ôm trán, nhăn mặt, nụ cười trên môi không thể kìm nén được. Anh ấy nhanh chóng bước đến bên cạnh Tống Đàn, chủ động lấy cái vali từ tay cô, nhiệt tình nói: "Để tôi, để rôi! Cô cứ lên xe là được."



Nhìn vẻ nhiệt tình của anh ấy, Tống Đàn cũng đoán được ý đồ của đối phương: "Tôi có thể để anh nhìn thấy cô ấy, nhưng trước khi trời sáng, cô ấy nhất định phải về Địa Phủ báo cáo. Hiểu chưa?"

Nghe vậy, nụ cười trên môi anh Lý đột nhiên cứng đờ.

Vậy nếu anh ấy chọn không gặp mặt, Tiểu Phù có thể tiếp tục đi theo bên cạnh anh ấy không?

Tống Đàn liếc mắt nhìn anh Lý, cô cũng đoán được suy nghĩ của anh ấy, liền nói thêm: "Tất nhiên, ngay cả khi anh không gặp mặt, tôi vẫn sẽ đưa cô ấy xuống báo cáo. Đây là trách nhiệm của tôi."

Anh Lý: "..."

Anh ấy nghiến răng, "Đi thôi, làm phiền cô rồi!"

Nếu nhất định phải đi trước khi trời sáng, vậy ít nhất hãy nói lời tạm biệt tử tế với Tiểu Phù trước khi cô ấy vĩnh viễn rời đi.

Tống Đàn vỗ vai anh ấy, đi thẳng đến ghế phụ lái mở cửa xe, ra hiệu cho Mạnh Hoài: "Cậu lái xe."

Mạnh Hoài nhìn cô với vẻ mặt kỳ quặc, "Tại sao tôi phải lái xe?"

Bình thường anh Lý vẫn lái xe mà, sao không tiếp tục để anh ấy lái?

Tống Đàn hơi bất ngờ, "Vợ chồng người ta âm dương cách biệt, ngày mai sẽ phải chia tay vĩnh viễn, cậu không muốn dành cho họ thêm chút thời gian bên nhau sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau