[Tn70] Không Gian Siêu Thị: Cô Gái Được Yêu Thích Nhất Muốn Làm Giàu
Chương 36: Vung Tay Tát Người
Dưới cái nhìn của cô, quần của thời đại này thực sự quá dài rồi, nói gì mà không có tiền không có phiếu, chẳng lẽ tiết kiệm một chút là có thể làm hai cái quần, nếu không làm được hai cái quần thì tiết kiệm làm một cái. Cái quần này cô mặc vào, hai chân xỏ chung vào một cái ống quần vẫn còn rộng.
Nói xem có đúng là quá lớn hay không!
“Hơn nữa, ở đây vẫn còn một bao nữa, chúng ta còn chưa lấy ra xem, nói không chừng bên trong còn có vải lớn ở trong.” Tô Điềm vừa nói vừa lay bao vải to, cái túi to này đủ làm hai cái quần.
Mẹ Tô như trở lại làm một đứa trẻ, hai mắt sáng ngời đứng lên giúp con gái lắc túi.
Trong lúc đang lắc hăng say, Tô Điềm nghe thấy có tiếng động, cô quay lại nhìn, liền gặp phải ánh mắt trông như bình tĩnh nhưng lại chứa đầy sự tham lam cùng đố kỵ của bà cụ Tô. Bà ta nhìn qua chỗ vải vóc trên giường, đôi mắt sắc bén nhìn về bốn người nhà Tô Hòa Bình, hận không thể đem những người này chém chết.
Đằng sau bà cụ Tô là Trương Thúy Hoa vẻ mặt ghen tỵ và Tô Hiểu Vân mang theo một bụng ý xấu.
Trương Thúy Hoa khoa trương nói to: “Cậu hai, nhà cậu sống thật tốt, cha mẹ đã lâu rồi chưa được mặc quần áo mới, cả nhà cậu thì có đồ mới, đâu giống như chị với anh cả của cậu, một mảnh vải to chừng bàn tay cũng đưa cho mẹ trước, không chừng tích lũy nhiều là có thể làm cho mẹ một đôi giày.
Ôi! Như vậy là sai rồi, cậu hai, cậu thật độc ác, cậu giả vờ mượn thức ăn từ đại đội trưởng, sao mà có tiền mua vải chứ, lại còn mua nhiều như này, chắc chắn phải hơn mấy chục. Cậu đã giấu bao nhiêu tiền riêng chứ?”
“Mẹ, mẹ nói gì thế, chú hai chẳng lẽ lại là loại người như thế sao? Không chừng là chú hai nghe ai đó nói nên mới làm ra chuyện khiến bà nội buồn lòng. Hơn nữa, từ trước tới nay chú hai là người hiếu thuận với bà nội nhất, có gì ăn ngon đều đưa cho ông bà ăn trước, làm sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy được phải không chú hai? Chú hai đang chuẩn bị đưa những thứ này cho bà nội đúng không?”
Tô Hiểu Vân khôn khéo, hiền lành nói chuyện “thay” Tô Hòa Bình, mỗi một câu đều nói đến chân thành thiết tha.
Tô Hiểu Vân nói bóng nói gió, bà cụ Tô nghe thấy, sắc mặt vừa mới tốt lên lại trầm mặt xuống.
Còn có thể nghe ai nói nữa, còn không phải do con hồ ly tinh lẳng lơ Chu Tuệ Ngọc kia sao, để xem hôm nay bà ta có đánh chết cái thứ không biết xấu hổ này không.
Bà cụ Tô tiến lên hai bước, vung lên đôi tay khô gầy, muốn tát lên mặt mẹ Tô.
Vẻ mặt của Tô Hiểu Vân sung sướng, dựa vào đâu mà Tô Điềm được mặc quần áo mới chứ, chỉ với cái bộ dạng kia sao? Tô Điềm chỉ nên được mặc đồ đã vứt đi của Tô Hiểu Vân chị ta mà thôi, cô chỉ nên quỳ dưới đất, ước ao nhìn lên chị ta, tiền mà chú hai kiếm được cũng nên để cho nhà bọn họ tiêu.
Cả nhà đều là đồ vô dụng, còn muốn vươn lên. Chỉ cần một ngày bà cụ Tô còn sống thì cả nhà chú hai sẽ không thể ngóc đầu lên được.
Hai mẹ con Tô Hiểu Vân nhìn thấy bà cụ Tô vung tay muốn tát người, hai người nhìn nhau cười, trong mắt không che giấu sự hả hê. Không ngoan ngoãn ở nhà kiếm công điểm lại còn muốn đi dọn ra ngoài, đừng tưởng rằng ra ở riêng là mọi việc xong xuôi, cái này còn phải xem mẹ con chị ta có đồng ý hay không.
Nói xem có đúng là quá lớn hay không!
“Hơn nữa, ở đây vẫn còn một bao nữa, chúng ta còn chưa lấy ra xem, nói không chừng bên trong còn có vải lớn ở trong.” Tô Điềm vừa nói vừa lay bao vải to, cái túi to này đủ làm hai cái quần.
Mẹ Tô như trở lại làm một đứa trẻ, hai mắt sáng ngời đứng lên giúp con gái lắc túi.
Trong lúc đang lắc hăng say, Tô Điềm nghe thấy có tiếng động, cô quay lại nhìn, liền gặp phải ánh mắt trông như bình tĩnh nhưng lại chứa đầy sự tham lam cùng đố kỵ của bà cụ Tô. Bà ta nhìn qua chỗ vải vóc trên giường, đôi mắt sắc bén nhìn về bốn người nhà Tô Hòa Bình, hận không thể đem những người này chém chết.
Đằng sau bà cụ Tô là Trương Thúy Hoa vẻ mặt ghen tỵ và Tô Hiểu Vân mang theo một bụng ý xấu.
Trương Thúy Hoa khoa trương nói to: “Cậu hai, nhà cậu sống thật tốt, cha mẹ đã lâu rồi chưa được mặc quần áo mới, cả nhà cậu thì có đồ mới, đâu giống như chị với anh cả của cậu, một mảnh vải to chừng bàn tay cũng đưa cho mẹ trước, không chừng tích lũy nhiều là có thể làm cho mẹ một đôi giày.
Ôi! Như vậy là sai rồi, cậu hai, cậu thật độc ác, cậu giả vờ mượn thức ăn từ đại đội trưởng, sao mà có tiền mua vải chứ, lại còn mua nhiều như này, chắc chắn phải hơn mấy chục. Cậu đã giấu bao nhiêu tiền riêng chứ?”
“Mẹ, mẹ nói gì thế, chú hai chẳng lẽ lại là loại người như thế sao? Không chừng là chú hai nghe ai đó nói nên mới làm ra chuyện khiến bà nội buồn lòng. Hơn nữa, từ trước tới nay chú hai là người hiếu thuận với bà nội nhất, có gì ăn ngon đều đưa cho ông bà ăn trước, làm sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy được phải không chú hai? Chú hai đang chuẩn bị đưa những thứ này cho bà nội đúng không?”
Tô Hiểu Vân khôn khéo, hiền lành nói chuyện “thay” Tô Hòa Bình, mỗi một câu đều nói đến chân thành thiết tha.
Tô Hiểu Vân nói bóng nói gió, bà cụ Tô nghe thấy, sắc mặt vừa mới tốt lên lại trầm mặt xuống.
Còn có thể nghe ai nói nữa, còn không phải do con hồ ly tinh lẳng lơ Chu Tuệ Ngọc kia sao, để xem hôm nay bà ta có đánh chết cái thứ không biết xấu hổ này không.
Bà cụ Tô tiến lên hai bước, vung lên đôi tay khô gầy, muốn tát lên mặt mẹ Tô.
Vẻ mặt của Tô Hiểu Vân sung sướng, dựa vào đâu mà Tô Điềm được mặc quần áo mới chứ, chỉ với cái bộ dạng kia sao? Tô Điềm chỉ nên được mặc đồ đã vứt đi của Tô Hiểu Vân chị ta mà thôi, cô chỉ nên quỳ dưới đất, ước ao nhìn lên chị ta, tiền mà chú hai kiếm được cũng nên để cho nhà bọn họ tiêu.
Cả nhà đều là đồ vô dụng, còn muốn vươn lên. Chỉ cần một ngày bà cụ Tô còn sống thì cả nhà chú hai sẽ không thể ngóc đầu lên được.
Hai mẹ con Tô Hiểu Vân nhìn thấy bà cụ Tô vung tay muốn tát người, hai người nhìn nhau cười, trong mắt không che giấu sự hả hê. Không ngoan ngoãn ở nhà kiếm công điểm lại còn muốn đi dọn ra ngoài, đừng tưởng rằng ra ở riêng là mọi việc xong xuôi, cái này còn phải xem mẹ con chị ta có đồng ý hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất