Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Chương 8: Ta Là Đệ Nhất Danh (3)
Lý Tiểu Hổ thấy nàng nở nụ cười, mới yên lòng, khôi phục lại giọng điệu lúc trước: " Được rồi, nhìn xem tóc của ngươi còn đang rối bù cả lên kia kìa, mau rửa mặt chải đầu một chút, cùng mọi người đi chính điện đi. "
Hạ Nhất Y nghe vậy sờ mái tóc dài xõa tung trên vai, nhất thời có chút hoảng hốt.
Từ khi mười lăm tuổi nữ giả nam trang bái nhập Thương Vũ môn, nàng vẫn luôn đem mái tóc dài của mình buộc thành một cái búi nhỏ ở đỉnh đầu như một cái thiếu niên. Giờ trở lại với mái tóc dài bồng bềnh của nữ tử khuê phòng, nàng cảm thấy có chút không quen.
Hạ Nhất Y xoay người vào trong phòng, ở bên giường tìm được một cái lược, một bên chải tóc, một bên nói với Lý Tiểu Hổ ở ngoài cửa: " Được rồi, ta đi rửa mặt chải đầu. Ngươi cùng mọi người đi chính điện trước đi, ta sẽ lập tức tới. "
Lý Tiểu Hổ nhìn theo bóng lưng của nàng, kỳ quái nói: " Ngươi lại không biết đường, như thế nào tự mình đi? "
Hạ Nhất Y đưa lưng về phía hắn chải đầu, giọng nói trong trẻo nhưng có chút lãnh đạm: " Ngươi yên tâm, ta biết đường. "
Lý Tiểu Hổ còn định nói gì đó, nhưng Hạ Nhất Y quay đầu lại mỉm cười với hắn: " Được rồi, ngươi đi trước đi. Ngươi là nam tử, cứ nhìn chằm chằm nữ tử chải đầu thì ra thể thống gì? "
Lý Tiểu Hổ bị nàng nói đến mặt tròn đỏ bừng, thầm nghĩ cũng đúng, xoay người định chạy.
Vừa xoay người, lại nghe Hạ Nhất Y khẽ nói: " Kỳ thật người ta muốn tìm không phải là muội muội của ta, mà là một lý do. Nếu ngay cả người thân cận nhất cũng có thể không cần lý do gì mà phản bội ta, ta sợ rằng suốt đời này sẽ không thể tin tưởng ai được nữa. "
.
Chính điện của Thương Vũ môn là dùng bạch ngọc toàn bộ trải thành, không gian bên trong rộng lớn vô cùng, luôn tỏa ra mùi trầm hương làm cho người ta cảm thấy thanh tịnh.
Trên vị trí chủ tọa, bảy chiếc ghế bằng gỗ mun được chạm khắc tinh xảo theo thứ tự xếp hàng, thoạt nhìn trang trọng mà cao thượng, hùng vĩ mà uy nghiêm.
Và, vô cùng có khí tràng.
Không hổ danh là đệ nhất chính phái.
Mấy trăm tên đệ tử mới đến đều như những tên nhà quê lần đầu tiên vào thành, hết trầm trồ rồi lại phấn khích, nhưng khi bước vào trong đại điện tiên khí mờ ảo này, bất giác trở nên căng thẳng, tự ti cùng xấu hổ.
Hạ Nhất Y là đạp thời gian cuối cùng chạy tới, nhìn qua lại có vẻ phá lệ thong dong cùng bình tĩnh, chọc cho các đệ tử mới tới ở đây đều quay đầu lại nhìn nàng.
Lý Tiểu Hổ đứng ngoài cùng bên trái của mấy trăm người này, đặc biệt để lại cho Hạ Nhất Y một vị trí tốt ở hàng thứ nhất, thấy nàng đến, vội vàng vẫy tay gọi nàng.
Sau đó hắn liền kinh ngạc phát hiện, Hạ Nhất Y bình thường quý trọng mái tóc dài của mình nhất, nay lại buộc tóc lại, chải thành một cái đuôi ngựa cao cao, dùng một sợi dây tóc màu đỏ sẫm buộc lại.
Tuy rằng không còn dáng vẻ dịu dàng như ngày thường, nhưng thoạt nhìn lại trông tư thế rất oai hùng, động lòng người.
Hạ Nhất Y nghe vậy sờ mái tóc dài xõa tung trên vai, nhất thời có chút hoảng hốt.
Từ khi mười lăm tuổi nữ giả nam trang bái nhập Thương Vũ môn, nàng vẫn luôn đem mái tóc dài của mình buộc thành một cái búi nhỏ ở đỉnh đầu như một cái thiếu niên. Giờ trở lại với mái tóc dài bồng bềnh của nữ tử khuê phòng, nàng cảm thấy có chút không quen.
Hạ Nhất Y xoay người vào trong phòng, ở bên giường tìm được một cái lược, một bên chải tóc, một bên nói với Lý Tiểu Hổ ở ngoài cửa: " Được rồi, ta đi rửa mặt chải đầu. Ngươi cùng mọi người đi chính điện trước đi, ta sẽ lập tức tới. "
Lý Tiểu Hổ nhìn theo bóng lưng của nàng, kỳ quái nói: " Ngươi lại không biết đường, như thế nào tự mình đi? "
Hạ Nhất Y đưa lưng về phía hắn chải đầu, giọng nói trong trẻo nhưng có chút lãnh đạm: " Ngươi yên tâm, ta biết đường. "
Lý Tiểu Hổ còn định nói gì đó, nhưng Hạ Nhất Y quay đầu lại mỉm cười với hắn: " Được rồi, ngươi đi trước đi. Ngươi là nam tử, cứ nhìn chằm chằm nữ tử chải đầu thì ra thể thống gì? "
Lý Tiểu Hổ bị nàng nói đến mặt tròn đỏ bừng, thầm nghĩ cũng đúng, xoay người định chạy.
Vừa xoay người, lại nghe Hạ Nhất Y khẽ nói: " Kỳ thật người ta muốn tìm không phải là muội muội của ta, mà là một lý do. Nếu ngay cả người thân cận nhất cũng có thể không cần lý do gì mà phản bội ta, ta sợ rằng suốt đời này sẽ không thể tin tưởng ai được nữa. "
.
Chính điện của Thương Vũ môn là dùng bạch ngọc toàn bộ trải thành, không gian bên trong rộng lớn vô cùng, luôn tỏa ra mùi trầm hương làm cho người ta cảm thấy thanh tịnh.
Trên vị trí chủ tọa, bảy chiếc ghế bằng gỗ mun được chạm khắc tinh xảo theo thứ tự xếp hàng, thoạt nhìn trang trọng mà cao thượng, hùng vĩ mà uy nghiêm.
Và, vô cùng có khí tràng.
Không hổ danh là đệ nhất chính phái.
Mấy trăm tên đệ tử mới đến đều như những tên nhà quê lần đầu tiên vào thành, hết trầm trồ rồi lại phấn khích, nhưng khi bước vào trong đại điện tiên khí mờ ảo này, bất giác trở nên căng thẳng, tự ti cùng xấu hổ.
Hạ Nhất Y là đạp thời gian cuối cùng chạy tới, nhìn qua lại có vẻ phá lệ thong dong cùng bình tĩnh, chọc cho các đệ tử mới tới ở đây đều quay đầu lại nhìn nàng.
Lý Tiểu Hổ đứng ngoài cùng bên trái của mấy trăm người này, đặc biệt để lại cho Hạ Nhất Y một vị trí tốt ở hàng thứ nhất, thấy nàng đến, vội vàng vẫy tay gọi nàng.
Sau đó hắn liền kinh ngạc phát hiện, Hạ Nhất Y bình thường quý trọng mái tóc dài của mình nhất, nay lại buộc tóc lại, chải thành một cái đuôi ngựa cao cao, dùng một sợi dây tóc màu đỏ sẫm buộc lại.
Tuy rằng không còn dáng vẻ dịu dàng như ngày thường, nhưng thoạt nhìn lại trông tư thế rất oai hùng, động lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất