Thập Niên 80: Mua Nhà Làm Giàu
Chương 2:
Từ nhỏ đến lớn cô không nên hiểu chuyện như vậy.
Bởi vì không đành lòng nhìn ba mẹ quá vất cả cho nên khi người còn chưa cao đến bệ bếp cô đã bắt đầu học nấu ăn.
Mỗi ngày chỉ cần nghe thấy lục lạc của ba Lâm vang lên, cô đã đi đến đầu ngõ chờ, thay ông đỡ xe đạp.
Bởi vì thấy da tay mẹ Lâm bị nứt cho nên liền lén đi nhặt than mua thuốc cho bà.
Sau khi xuống nông thôn lại liều mạng làm việc tích góp phiếu, cô không nỡ dùng, toàn bộ đều giữ lại, sau khi trở về thành phố liền đưa cho ba mẹ.
Anh trai Lâm Đại Khánh của cô không hiểu chuyện, thường xuyên làm cho ba mẹ phải lo lắng tức giận.
Cô hy vọng ba mẹ mình có thể nhẹ nhàng một chút cho nên mấy năm nay tiền công đi làm ở xưởng may, ngoại trừ chừa lại đủ tiền sinh hoạt ra, sợ ba mẹ không nỡ tiêu cho nên liền dùng tiền mua đồ cho hai người họ.
Hơn nữa trong nhà từ lớn đến nhỏ còn không phải do cô mua sao.
Quần áo trong tủ của ba mẹ, khăn lông đã dùng lâu không nỡ ném, bàn ăn cơm, quần áo giày, có cái nào mà không phải cô mua.
Cuối cùng chỉ đổi lại được một câu, vong ơn phụ nghĩa.
Còn anh trai của cô thì sao? Rõ ràng anh ta cũng là con của bọn họ, tại sao anh ta một phân tiền cũng không cần đưa cho ba mẹ, ngược lại ba mẹ còn phải đưa tiền cho anh ta.
A, chỉ vì anh ta là con trai sao?
Công bằng sao?
Lâm Du nhịn lại cảm giác đau lòng, đồng tình nói:
“ Đúng vậy, con là đứa vong ân phụ nghĩa. Chỉ có mình Lâm Đại Khánh là không phải, vậy sao này hai người tìm anh ta mà đòi tiền đi, dù sao con cũng chỉ là một đứa vong ơn phụ nghĩa thôi.”
Lâm Du lau nước mắt.
“ Nhị Ny, ba con không phải có ý đó. Con đừng có so đo với ông ấy, ông ấy chỉ quan tâm con mà thôi.”
Mẹ Lâm nghe thấy Lâm Du nói không đưa tiền nữa liền vội vàng nói.
Nhưng ba Lâm lại không cho là đúng:
“ Mày cho rằng chỉ cần mua một hai túi hoa quả về, đã là hiếu thảo rồi sao? Ai mà hiếm lạ mấy thứ dưa táo sứt vẹo này của mày. Mày còn so sánh với Đại Khánh, mày ngay cả móng tay nó cũng không bằng. Tao nói cho mày biết, nếu như mày không kết hôn muốn ở lại cái nhà này đợi chia gia sản thì tao khuyên mày bỏ cái cái suy nghĩ đó đi.
Mấy thứ này bao gồm cả nhà ở toàn bộ đều sẽ để lại cho anh trai mày, mày nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Hôm nay tao nói luôn, sau này bọn tao cho dù là tế phế hay què quặt cũng không cần đến một người ngoài như mày lo.”
Lâm Du đã sớm biết ba mẹ mình trọng nam khinh nữ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô xác thực được từ lời nói của ba mình, đáng tiếc làm cho bọn họ thất vọng rồi, trong lòng cô chưa từng nghĩ đến muốn cùng Lâm Đại Khánh tranh giành “gia sản” gì cả, cho dù là căn nhà này trước khi mất ông nội đã sửa lại thành tên cô.
Mẹ Lâm cũng sợ con gái thật sự nghĩ đến chuyện phân chia tài sản, không khỏi lên tiếng.
Trước đó không lâu gần đây có một gia đình có con gả đã gả đi, sau khi ba mẹ chết lại muốn về nhà chia tài sản, nhà kia quậy lên tất cả mọi người đều biết, mất hết mặt mũi, mẹ Lâm không muốn sau này mình cũng trở thành trò cười cho người khác.
Huống chi từ xưa đến nay tài sản đều là của con trai, làm gì có đạo lý tài sản để lại cho con gái.
“ Hai người yên tâm đi, căn nhà này tôi cũng không muốn, sau này cho dù con có xin ăn cũng sẽ không đến nhà mấy người đâu.”
Lâm Du lạnh lùng nói, vô cùng xa lạ nhìn ba mẹ mình, máu cũng lạnh đi, tia cảm tình cuối cùng cũng biến mất.
“ Vậy thì quá tốt rồi, con nhất định phải nhớ kỹ lời này đó.”
Nghe thấy Lâm Du hứa hẹn sẽ không giành nhà ở, mẹ Lâm vội vàng tiếp lời, giống như sợ cô sẽ đổi ý.
“Vốn dĩ nên như vậy.”
Ba Lâm nói tiếp, năm đó cũng không biết ông nội Lâm phát điên cái gì, thế mà trước khi chết đã đem người đứng tên căn nhà đổi thành Lâm Du, rõ ràng ông mới là con trai ông nội Lâm.
Hơn nữa, con gái thì có lợi ích gì chứ? Sau này còn không phải sẽ trở thành con của người khác sao, có thể có tiền đồ gì chứ.
Lúc này ba Lâm đã sớm quên năm đó ông đã khắt khe với ông nội Lâm như thế nào.
Bây giờ ăn cơm nhất đính sẽ không có tâm trạng để ăn, Lâm Du xoay người đi vào phòng,
Ngồi một lát, Lâm Du liền đem tất cả đồ đạc của mình thu dọn lại. Thật sự là ít đến đáng thương, ngay cả một túi xách cũng không đầy.
Lúc này, ba Lâm cùng mẹ Lâm đã bắt đầu ăn cơm, thấy Lâm Du giận dỗi muốn ra ngoài, cũng không thèm nhìn cô một cái.
Chờ người đi rồi, mẹ Lâm mới buông đũa nhìn về phía chồng mình.
“ Thật sự để nó đi ra ngoài sao? Con gái một mình ra ngoài vào đêm khuya cũng không ổn.”
Ba Lâm gấp một đũa đậu phồng, thảnh thơi nói:
“ Nó còn có thể đi đâu? Còn không phải là đến tìm Tiểu Dương sao, nói không chừng hai đứa nó còn sẽ là hòa nữa đó. Hơn nữa phân xưởng của nó không phải vẫn còn ký túc xá sao?”
Mẹ Lâm nghe cũng cảm thấy có lý, vì thế nói:
“ Vậy cũng tốt, Đại Khánh cũng đã lớn tuổi rồi, phonhf kia thật sự quá nhỏ, cưới vợ sao có thể ở đó nữa, cũng vừa lúc đem hai căn phòng kia thông thành một phòng, ông cảm thấy sao?”
Ba Lâm tất nhiên không có phản đối: “ Khá tốt.”
Bây giờ trời đã hoàn toàn tối đen, Lâm Du vừa ra ngoài đã nhìn thấy ngõ nhỏ một mảnh tối đen.
Cô phát hiện bản thân đã quá xúc động rồi, vừa nãy bản thân giống như đã bị thứ gì đó khống chế. Trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là phải rời hỏi nhà, rời khỏi cái nơi mà đã làm cô đau lòng kia, tùy tiện đi đến đâu cũng được cả.
Nhưng đến khi thật sự rời đi, sau khi bình tĩnh lại, cô thậm chí còn không biết bản thân mình sẽ đi đâu.
Không phải là cô không có bạn bè nhưng bây giờ đã trễ như thế này rồ, hơn nữa bây giờ nhà ai mà không có nhiều anh em, nhà ở cũng phải chen chúc mới ở được, người ta còn không đủ ở, làm sao còn có chỗ cho cô ở nhờ?
Bởi vì không đành lòng nhìn ba mẹ quá vất cả cho nên khi người còn chưa cao đến bệ bếp cô đã bắt đầu học nấu ăn.
Mỗi ngày chỉ cần nghe thấy lục lạc của ba Lâm vang lên, cô đã đi đến đầu ngõ chờ, thay ông đỡ xe đạp.
Bởi vì thấy da tay mẹ Lâm bị nứt cho nên liền lén đi nhặt than mua thuốc cho bà.
Sau khi xuống nông thôn lại liều mạng làm việc tích góp phiếu, cô không nỡ dùng, toàn bộ đều giữ lại, sau khi trở về thành phố liền đưa cho ba mẹ.
Anh trai Lâm Đại Khánh của cô không hiểu chuyện, thường xuyên làm cho ba mẹ phải lo lắng tức giận.
Cô hy vọng ba mẹ mình có thể nhẹ nhàng một chút cho nên mấy năm nay tiền công đi làm ở xưởng may, ngoại trừ chừa lại đủ tiền sinh hoạt ra, sợ ba mẹ không nỡ tiêu cho nên liền dùng tiền mua đồ cho hai người họ.
Hơn nữa trong nhà từ lớn đến nhỏ còn không phải do cô mua sao.
Quần áo trong tủ của ba mẹ, khăn lông đã dùng lâu không nỡ ném, bàn ăn cơm, quần áo giày, có cái nào mà không phải cô mua.
Cuối cùng chỉ đổi lại được một câu, vong ơn phụ nghĩa.
Còn anh trai của cô thì sao? Rõ ràng anh ta cũng là con của bọn họ, tại sao anh ta một phân tiền cũng không cần đưa cho ba mẹ, ngược lại ba mẹ còn phải đưa tiền cho anh ta.
A, chỉ vì anh ta là con trai sao?
Công bằng sao?
Lâm Du nhịn lại cảm giác đau lòng, đồng tình nói:
“ Đúng vậy, con là đứa vong ân phụ nghĩa. Chỉ có mình Lâm Đại Khánh là không phải, vậy sao này hai người tìm anh ta mà đòi tiền đi, dù sao con cũng chỉ là một đứa vong ơn phụ nghĩa thôi.”
Lâm Du lau nước mắt.
“ Nhị Ny, ba con không phải có ý đó. Con đừng có so đo với ông ấy, ông ấy chỉ quan tâm con mà thôi.”
Mẹ Lâm nghe thấy Lâm Du nói không đưa tiền nữa liền vội vàng nói.
Nhưng ba Lâm lại không cho là đúng:
“ Mày cho rằng chỉ cần mua một hai túi hoa quả về, đã là hiếu thảo rồi sao? Ai mà hiếm lạ mấy thứ dưa táo sứt vẹo này của mày. Mày còn so sánh với Đại Khánh, mày ngay cả móng tay nó cũng không bằng. Tao nói cho mày biết, nếu như mày không kết hôn muốn ở lại cái nhà này đợi chia gia sản thì tao khuyên mày bỏ cái cái suy nghĩ đó đi.
Mấy thứ này bao gồm cả nhà ở toàn bộ đều sẽ để lại cho anh trai mày, mày nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Hôm nay tao nói luôn, sau này bọn tao cho dù là tế phế hay què quặt cũng không cần đến một người ngoài như mày lo.”
Lâm Du đã sớm biết ba mẹ mình trọng nam khinh nữ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô xác thực được từ lời nói của ba mình, đáng tiếc làm cho bọn họ thất vọng rồi, trong lòng cô chưa từng nghĩ đến muốn cùng Lâm Đại Khánh tranh giành “gia sản” gì cả, cho dù là căn nhà này trước khi mất ông nội đã sửa lại thành tên cô.
Mẹ Lâm cũng sợ con gái thật sự nghĩ đến chuyện phân chia tài sản, không khỏi lên tiếng.
Trước đó không lâu gần đây có một gia đình có con gả đã gả đi, sau khi ba mẹ chết lại muốn về nhà chia tài sản, nhà kia quậy lên tất cả mọi người đều biết, mất hết mặt mũi, mẹ Lâm không muốn sau này mình cũng trở thành trò cười cho người khác.
Huống chi từ xưa đến nay tài sản đều là của con trai, làm gì có đạo lý tài sản để lại cho con gái.
“ Hai người yên tâm đi, căn nhà này tôi cũng không muốn, sau này cho dù con có xin ăn cũng sẽ không đến nhà mấy người đâu.”
Lâm Du lạnh lùng nói, vô cùng xa lạ nhìn ba mẹ mình, máu cũng lạnh đi, tia cảm tình cuối cùng cũng biến mất.
“ Vậy thì quá tốt rồi, con nhất định phải nhớ kỹ lời này đó.”
Nghe thấy Lâm Du hứa hẹn sẽ không giành nhà ở, mẹ Lâm vội vàng tiếp lời, giống như sợ cô sẽ đổi ý.
“Vốn dĩ nên như vậy.”
Ba Lâm nói tiếp, năm đó cũng không biết ông nội Lâm phát điên cái gì, thế mà trước khi chết đã đem người đứng tên căn nhà đổi thành Lâm Du, rõ ràng ông mới là con trai ông nội Lâm.
Hơn nữa, con gái thì có lợi ích gì chứ? Sau này còn không phải sẽ trở thành con của người khác sao, có thể có tiền đồ gì chứ.
Lúc này ba Lâm đã sớm quên năm đó ông đã khắt khe với ông nội Lâm như thế nào.
Bây giờ ăn cơm nhất đính sẽ không có tâm trạng để ăn, Lâm Du xoay người đi vào phòng,
Ngồi một lát, Lâm Du liền đem tất cả đồ đạc của mình thu dọn lại. Thật sự là ít đến đáng thương, ngay cả một túi xách cũng không đầy.
Lúc này, ba Lâm cùng mẹ Lâm đã bắt đầu ăn cơm, thấy Lâm Du giận dỗi muốn ra ngoài, cũng không thèm nhìn cô một cái.
Chờ người đi rồi, mẹ Lâm mới buông đũa nhìn về phía chồng mình.
“ Thật sự để nó đi ra ngoài sao? Con gái một mình ra ngoài vào đêm khuya cũng không ổn.”
Ba Lâm gấp một đũa đậu phồng, thảnh thơi nói:
“ Nó còn có thể đi đâu? Còn không phải là đến tìm Tiểu Dương sao, nói không chừng hai đứa nó còn sẽ là hòa nữa đó. Hơn nữa phân xưởng của nó không phải vẫn còn ký túc xá sao?”
Mẹ Lâm nghe cũng cảm thấy có lý, vì thế nói:
“ Vậy cũng tốt, Đại Khánh cũng đã lớn tuổi rồi, phonhf kia thật sự quá nhỏ, cưới vợ sao có thể ở đó nữa, cũng vừa lúc đem hai căn phòng kia thông thành một phòng, ông cảm thấy sao?”
Ba Lâm tất nhiên không có phản đối: “ Khá tốt.”
Bây giờ trời đã hoàn toàn tối đen, Lâm Du vừa ra ngoài đã nhìn thấy ngõ nhỏ một mảnh tối đen.
Cô phát hiện bản thân đã quá xúc động rồi, vừa nãy bản thân giống như đã bị thứ gì đó khống chế. Trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là phải rời hỏi nhà, rời khỏi cái nơi mà đã làm cô đau lòng kia, tùy tiện đi đến đâu cũng được cả.
Nhưng đến khi thật sự rời đi, sau khi bình tĩnh lại, cô thậm chí còn không biết bản thân mình sẽ đi đâu.
Không phải là cô không có bạn bè nhưng bây giờ đã trễ như thế này rồ, hơn nữa bây giờ nhà ai mà không có nhiều anh em, nhà ở cũng phải chen chúc mới ở được, người ta còn không đủ ở, làm sao còn có chỗ cho cô ở nhờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất