Thập Niên 80: Mua Nhà Làm Giàu
Chương 19:
"Hai người đi đâu vậy, mình đợi lâu lắm rồi." Tạ Quân Hiền nói, cô ấy tưởng Lâm Du sáng sớm đi bán hàng, chiều sẽ ở nhà
Nhưng Tạ Quân Hiền quên rằng hai người còn phải đi mua hàng, cũng cần có thời gian.
Vì vậy Tạ Quân Hiền sau khi ăn trưa xong liền đến.
Không ngờ đợi mãi, nắng lại to.
"Xin lỗi nha Quân Hiền, đã để cậu đợi lâu rồi."
Tạ Quân Hiền tất nhiên không thực sự trách Lâm Du, nghe vậy liền chuyển chủ đề: "Hôm nay hai người buôn bán thế nào?"
Lâm Du nghe vậy, liền kể bán được bao nhiêu, kiếm được bao nhiêu cho Tạ Quân Hiền nghe.
Tạ Quân Hiền nghe xong, hai mắt mở to, không ngờ lại bán được nhiều như thế, kinh doanh khá tốt.
Sau đó Trần Đào lại kể sinh động cảnh bán hàng hôm nay.
Tạ Quân Hiền nghe mà say mê, nói: "Nghe có vẻ vui quá, sau này có cơ hội mình cũng muốn đi cùng hai người."
Lâm Du tất nhiên đồng ý ngay.
Nhưng khi nói đến đây, Tạ Quân Hiền lại nghĩ đến việc anh họ Tạ Quân Diêm sẽ dạy học cho mình.
Lập tức tâm trạng chùng xuống, Lâm Du nhận ra có điều gì đó không đúng hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Quân Hiền liền kể chuyện anh họ đến dạy học cho Lâm Du.
"Thế thì tốt mà? Có người dạy cậu, lần sau thì sẽ tự tin hơn."
Tạ Quân Hiền cười khổ nói, "Cậu không biết đâu... Thôi, nỗi buồn của con người không thể chia sẻ."
Sau đó Tạ Quân Hiền liền kể chuyện đã tìm được nhà cho Lâm Du nghe.
Lâm Du không ngờ Tạ Quân Hiền lại tìm được nhà thật.
Liền hỏi: "Ở đâu vậy?"
"Nhà anh họ mình, vừa hay anh ấy có một căn để trống, muốn cho thuê, sáng nay mình đi xem rồi, là một ngôi nhà nhỏ, hoàn cảnh rất tốt, anh họ cũng không lấy tiền thuê cao."
Mười đồng thật ra không nhiều, dù sao cũng là một ngôi nhà, nghe nói còn có đủ đồ đạc.
Nhưng số tiền này đối với Lâm Du hiện tại là khá nhiều, là một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng cô vẫn quyết định đi xem thử, nhà cửa không dễ tìm. Khó khăn lắm mới có người cho thuê.
Vì vậy ba người cùng nhau đạp xe về phía tây Hoài Thành khi hoàng hôn buông xuống.
Nhà của anh họ Tạ Quân Hiền ở phía tây thành phố, vị trí rất tốt, trong sân có cây táo, lúc này quả rất nhiều, làm cành cây cong xuống.
Phải nói, ngôi nhà này thực sự rất tốt. Vị trí tốt, không lớn lắm.
Trong sân có một lối đi nhỏ trải đá cuội, có một khoảng đất trống, trên đó đầy chậu hoa, nhìn là biết chủ nhân chăm sóc kỹ lưỡng.
Nhà có 4 phòng, đầy đủ nội thất và thiết bị điện, còn có nhà vệ sinh riêng.
Thực sự là ngôi nhà đáng mơ ước.
Nhưng Lâm Du vẫn có chút do dự. Nhà thực sự rất tốt nhưng tiền thuê có hơi đắt. Với điều kiện hiện tại, cô thực sự không đủ khả năng thuê nhà đắt như vậy.
“Anh họ tôi nói rằng, cô có thể trả tiền thuê theo tháng hoặc từng lần, dù sao anh ấy cũng không thiếu tiền, chỉ mong có người trông coi căn nhà là được.”
Lâm Du nghe thế thì động lòng ngay lập tức. Bây giờ nhà cửa đều phải trả tiền thuê theo năm, hơn nữa dù có trả theo năm cũng không chắc đã tìm được nhà cho thuê. Vì vậy, Lâm Du cũng không băn khoăn nữa lập tức đồng ý ngay.
Tiếp theo là ký hợp đồng, vì trước đó Tạ Quân Hiền đã viết sẵn văn bản, chỉ cần ký tên của mình là xong.
Có người quen thật tiện, mọi thứ đều diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Cuối cùng, Lâm Du cũng đã có một căn nhà của riêng mình. Lâm Du thực sự rất vui.
Kiếp trước, dù ở nhà cha mẹ hay Dương gia, thì chung quy vẫn cô luôn sống trong nhà của người khác, không có một nơi nào chân chính thuộc về mình.
Kiếp này, cuối cùng cô cũng đã có một căn nhà của riêng mình,cho dù là thuê đi nữa thì cảm giác vẫn hoàn toàn khác biệt.
Đây là không gian hoàn toàn thuộc về mình, dù sân nhỏ nhưng cô vẫn rất hài lòng.
Hơn nữa, sân này còn rất sạch sẽ và thuận tiện.
Sau đó, Tạ Quân Hiền và Trần Đào giúp cô dọn dẹp nhà cửa.
Thực ra cũng không cần dọn nhiều, cũng không cần phải mua thêm đồ gì.
Lâm Du bày tỏ sẽ nấu một bữa thịnh soạn để cảm ơn mọi người, mời mọi người ăn cơm, cũng coi như đãi tiệc tân gia.
Cô cũng mời anh họ của Tạ Quân Hiền, bởi nếu không nhờ anh, thì cô cũng không thể có được một căn nhà tốt như vậy.
Căn nhà này nhìn qua cũng biết là anh đang cho cô thuê với giả rẻ.
Tạ Quân Hiền đồng ý, nhưng cô ấy không chắc là anh họ mình có thể đến hay không, dù sao tính cách anh họ luôn khó đoán.
Nhưng không ngờ khi Tạ Quân Hiền nói Lâm Du muốn mời cơm để cảm ơn chuyện cho thuê nhà, thì Tạ Quân Diêm lại nhanh chóng lại đồng ý!!!
Anh họ lại đồng ý!
Nhưng Tạ Quân Hiền quên rằng hai người còn phải đi mua hàng, cũng cần có thời gian.
Vì vậy Tạ Quân Hiền sau khi ăn trưa xong liền đến.
Không ngờ đợi mãi, nắng lại to.
"Xin lỗi nha Quân Hiền, đã để cậu đợi lâu rồi."
Tạ Quân Hiền tất nhiên không thực sự trách Lâm Du, nghe vậy liền chuyển chủ đề: "Hôm nay hai người buôn bán thế nào?"
Lâm Du nghe vậy, liền kể bán được bao nhiêu, kiếm được bao nhiêu cho Tạ Quân Hiền nghe.
Tạ Quân Hiền nghe xong, hai mắt mở to, không ngờ lại bán được nhiều như thế, kinh doanh khá tốt.
Sau đó Trần Đào lại kể sinh động cảnh bán hàng hôm nay.
Tạ Quân Hiền nghe mà say mê, nói: "Nghe có vẻ vui quá, sau này có cơ hội mình cũng muốn đi cùng hai người."
Lâm Du tất nhiên đồng ý ngay.
Nhưng khi nói đến đây, Tạ Quân Hiền lại nghĩ đến việc anh họ Tạ Quân Diêm sẽ dạy học cho mình.
Lập tức tâm trạng chùng xuống, Lâm Du nhận ra có điều gì đó không đúng hỏi: "Sao vậy?"
Tạ Quân Hiền liền kể chuyện anh họ đến dạy học cho Lâm Du.
"Thế thì tốt mà? Có người dạy cậu, lần sau thì sẽ tự tin hơn."
Tạ Quân Hiền cười khổ nói, "Cậu không biết đâu... Thôi, nỗi buồn của con người không thể chia sẻ."
Sau đó Tạ Quân Hiền liền kể chuyện đã tìm được nhà cho Lâm Du nghe.
Lâm Du không ngờ Tạ Quân Hiền lại tìm được nhà thật.
Liền hỏi: "Ở đâu vậy?"
"Nhà anh họ mình, vừa hay anh ấy có một căn để trống, muốn cho thuê, sáng nay mình đi xem rồi, là một ngôi nhà nhỏ, hoàn cảnh rất tốt, anh họ cũng không lấy tiền thuê cao."
Mười đồng thật ra không nhiều, dù sao cũng là một ngôi nhà, nghe nói còn có đủ đồ đạc.
Nhưng số tiền này đối với Lâm Du hiện tại là khá nhiều, là một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng cô vẫn quyết định đi xem thử, nhà cửa không dễ tìm. Khó khăn lắm mới có người cho thuê.
Vì vậy ba người cùng nhau đạp xe về phía tây Hoài Thành khi hoàng hôn buông xuống.
Nhà của anh họ Tạ Quân Hiền ở phía tây thành phố, vị trí rất tốt, trong sân có cây táo, lúc này quả rất nhiều, làm cành cây cong xuống.
Phải nói, ngôi nhà này thực sự rất tốt. Vị trí tốt, không lớn lắm.
Trong sân có một lối đi nhỏ trải đá cuội, có một khoảng đất trống, trên đó đầy chậu hoa, nhìn là biết chủ nhân chăm sóc kỹ lưỡng.
Nhà có 4 phòng, đầy đủ nội thất và thiết bị điện, còn có nhà vệ sinh riêng.
Thực sự là ngôi nhà đáng mơ ước.
Nhưng Lâm Du vẫn có chút do dự. Nhà thực sự rất tốt nhưng tiền thuê có hơi đắt. Với điều kiện hiện tại, cô thực sự không đủ khả năng thuê nhà đắt như vậy.
“Anh họ tôi nói rằng, cô có thể trả tiền thuê theo tháng hoặc từng lần, dù sao anh ấy cũng không thiếu tiền, chỉ mong có người trông coi căn nhà là được.”
Lâm Du nghe thế thì động lòng ngay lập tức. Bây giờ nhà cửa đều phải trả tiền thuê theo năm, hơn nữa dù có trả theo năm cũng không chắc đã tìm được nhà cho thuê. Vì vậy, Lâm Du cũng không băn khoăn nữa lập tức đồng ý ngay.
Tiếp theo là ký hợp đồng, vì trước đó Tạ Quân Hiền đã viết sẵn văn bản, chỉ cần ký tên của mình là xong.
Có người quen thật tiện, mọi thứ đều diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Cuối cùng, Lâm Du cũng đã có một căn nhà của riêng mình. Lâm Du thực sự rất vui.
Kiếp trước, dù ở nhà cha mẹ hay Dương gia, thì chung quy vẫn cô luôn sống trong nhà của người khác, không có một nơi nào chân chính thuộc về mình.
Kiếp này, cuối cùng cô cũng đã có một căn nhà của riêng mình,cho dù là thuê đi nữa thì cảm giác vẫn hoàn toàn khác biệt.
Đây là không gian hoàn toàn thuộc về mình, dù sân nhỏ nhưng cô vẫn rất hài lòng.
Hơn nữa, sân này còn rất sạch sẽ và thuận tiện.
Sau đó, Tạ Quân Hiền và Trần Đào giúp cô dọn dẹp nhà cửa.
Thực ra cũng không cần dọn nhiều, cũng không cần phải mua thêm đồ gì.
Lâm Du bày tỏ sẽ nấu một bữa thịnh soạn để cảm ơn mọi người, mời mọi người ăn cơm, cũng coi như đãi tiệc tân gia.
Cô cũng mời anh họ của Tạ Quân Hiền, bởi nếu không nhờ anh, thì cô cũng không thể có được một căn nhà tốt như vậy.
Căn nhà này nhìn qua cũng biết là anh đang cho cô thuê với giả rẻ.
Tạ Quân Hiền đồng ý, nhưng cô ấy không chắc là anh họ mình có thể đến hay không, dù sao tính cách anh họ luôn khó đoán.
Nhưng không ngờ khi Tạ Quân Hiền nói Lâm Du muốn mời cơm để cảm ơn chuyện cho thuê nhà, thì Tạ Quân Diêm lại nhanh chóng lại đồng ý!!!
Anh họ lại đồng ý!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất