Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90
Chương 36
Điền Điềm: “Đánh chết bà mày ý!”
Bà cụ xông lên túm chặt Châu Tuyết Hoa, đánh liền hai cái. Châu Tuyết Hoa ăn mấy cái tát của Trần Lan Hoa lại càng tức muốn ngất xỉu. Đôi mắt Châu Tuyết Hoa đỏ bừng, kéo chặt Trần Lan Hoa không buông nhằm đánh trả lại.
Bốp!
Trần Lan Hoa: “Bà già ngoan cố!”
Trần Lan Hoa ăn trọn một cú tát mạnh, không chịu nổi nữa, tay liền múa máy lung tung: “Xem đi! Trần Lan Hoa tôi chưa từng đánh nhau thua ai!”
Bốp bốp bốp!
Bốp bốp!
Sức chiến đấu của hai bà cụ đều rất mạnh. Trần Lan Hoa cao giọng: “Điền Điềm đứng qua một bên cho bà, đừng để bị thương!”
Điền Điềm lập tức lùi ra. Điền Diệu Tổ vừa thấy Điền Điềm lùi ra thì khom người đánh về phía Điền Đào: “Chị, mau tránh đi.”
Điền Điềm vội vàng chạy đi. Điền Diệu Tổ la lên một tiếng, không đánh trúng cô mà lại tiếp tục lao về phía trước. Bốp, cậu ta lỡ tay đánh lên người bà nội của mình, Châu Tuyết Hoa kêu lên: “Ôi chao ôi!”
Điền Diệu Tổ: “Sao bà vô dụng vậy, còn không biết tránh ra!”
Đồng đội heo còn oán trách người khác, Trần Lan Hoa nhấc chân đá một cú rồi mắng: “Bà già ngoan cố, cho chừa cái tật kiêu ngạo... A!”
Điền Điềm kéo tên nhóc lại đánh mạnh một cái. Điền Diệu Tổ là cục cưng của nhà Điền Phú Quý, được nâng niu yêu chiều, dù là lúc chạy nạn cũng mập mạp hơn những đứa trẻ khác. Điền Điềm không kéo nổi, nhưng vừa hay những người khác đã chạy tới.
Không ít nhà lên núi nhặt củi, nhưng chỗ này rất lớn, tản ra xa tới giờ nghe thấy tiếng động thì mới chạy tới.
“Mấy người làm gì vậy? Mau buông ra, sao lại đánh nhau rồi, mau buông ra, mau buông ra.”
“Đừng đánh, đừng đánh!”
...
Mọi người cố khuyên nhưng càng khuyên, hai bà cụ lại càng cảm thấy không thể buông ra. Không phân biệt được thắng bại chẳng phải là làm mất mặt nhà mình sao? Là người đứng đầu thôn, bọn họ không chịu nổi sự mất mặt này.
Dù là Trần Lan Hoa hay là Châu Tuyết Hoa đều cho rằng gia đình mình dẫn đầu thôn nên muốn phân thắng bại tới cùng.
Châu Tuyết Hoa múa may hai tay, chân cũng không ngừng đá loạn xạ. Lúc còn ở trong thôn, nhà bà ta giàu số một, nhưng khi chạy nạn cũng phải khom lưng cúi đầu, dù có giận thì cũng phải nén nhịn. Bây giờ đã yên ổn, bà ta lập tức muốn lấy lại địa vị của mình.
Trần Lan Hoa... chồng Trần Lan Hoa làm trưởng thôn, bà cụ cảm thấy lần chạy nạn này do nhà mình dẫn đầu, mọi người đều khen bà cụ. Bà cụ tự cho là nhà mình đứng nhất. Bà già này muốn áp chế bà sao?
Đừng có nằm mơ!
Vì vinh dự mà hai bà lão càng đánh càng hăng!
“Bà già này, tôi biết bà chẳng tốt lành gì, cũng chẳng dạy được đứa nhỏ nào tốt lành. Con nhóc này dám đánh con trai, đúng là làm phản.” Châu Tuyết Hoa hùng hổ mắng.
Trần Lan Hoa: “Điền Điềm nhà tôi là đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nếu không phải nhãi ranh nhà bà kiếm chuyện trước, Điền Điềm nhà tôi sẽ ra tay sao? Sao nào? Nhà các người bận rộn còn muốn tới nhà tôi diễu võ giương oai? Tôi nói cho bà biết, nằm mơ đi!”
“Hiểu chuyện? Bà đừng có bốc phét, nếu cháu bà hiểu chuyện thì chẳng có đứa trẻ nào không hiểu chuyện. Một con nhóc mà lại chẳng ngoan hiền, đánh nhau như một đứa không được dạy dỗ, nhất định sau này sẽ không thể gả đi!” Châu Tuyết Hoa tức giận mắng.
Trần Lan Hoa cười lạnh: “Chuyện nhà tôi còn cần bà xen mồm vào? Bà là cái thá gì! Điền Điềm nhà tôi vừa thông minh vừa lanh lợi, đâu có giống một đám cá chết nhà bà? Châu Tuyết Hoa, nhà bà chà đạp con gái còn không biết xấu hổ mà chê cười nhà người khác? Thứ chó má gì vậy! Thật xấu hổ, cháu gái tôi lanh lợi, sau này sẽ có người muốn cưới, bà tưởng ai cũng như nhà bà chắc? Tôi nhổ, nhổ vào!”
Hai bà lão liên tục công kích nhau, động tác trên tay cũng không dừng. Hai người đánh vô cùng kịch liệt, chẳng ai dám vào can.
Sợ sẽ bị thương!
Bà cụ xông lên túm chặt Châu Tuyết Hoa, đánh liền hai cái. Châu Tuyết Hoa ăn mấy cái tát của Trần Lan Hoa lại càng tức muốn ngất xỉu. Đôi mắt Châu Tuyết Hoa đỏ bừng, kéo chặt Trần Lan Hoa không buông nhằm đánh trả lại.
Bốp!
Trần Lan Hoa: “Bà già ngoan cố!”
Trần Lan Hoa ăn trọn một cú tát mạnh, không chịu nổi nữa, tay liền múa máy lung tung: “Xem đi! Trần Lan Hoa tôi chưa từng đánh nhau thua ai!”
Bốp bốp bốp!
Bốp bốp!
Sức chiến đấu của hai bà cụ đều rất mạnh. Trần Lan Hoa cao giọng: “Điền Điềm đứng qua một bên cho bà, đừng để bị thương!”
Điền Điềm lập tức lùi ra. Điền Diệu Tổ vừa thấy Điền Điềm lùi ra thì khom người đánh về phía Điền Đào: “Chị, mau tránh đi.”
Điền Điềm vội vàng chạy đi. Điền Diệu Tổ la lên một tiếng, không đánh trúng cô mà lại tiếp tục lao về phía trước. Bốp, cậu ta lỡ tay đánh lên người bà nội của mình, Châu Tuyết Hoa kêu lên: “Ôi chao ôi!”
Điền Diệu Tổ: “Sao bà vô dụng vậy, còn không biết tránh ra!”
Đồng đội heo còn oán trách người khác, Trần Lan Hoa nhấc chân đá một cú rồi mắng: “Bà già ngoan cố, cho chừa cái tật kiêu ngạo... A!”
Điền Điềm kéo tên nhóc lại đánh mạnh một cái. Điền Diệu Tổ là cục cưng của nhà Điền Phú Quý, được nâng niu yêu chiều, dù là lúc chạy nạn cũng mập mạp hơn những đứa trẻ khác. Điền Điềm không kéo nổi, nhưng vừa hay những người khác đã chạy tới.
Không ít nhà lên núi nhặt củi, nhưng chỗ này rất lớn, tản ra xa tới giờ nghe thấy tiếng động thì mới chạy tới.
“Mấy người làm gì vậy? Mau buông ra, sao lại đánh nhau rồi, mau buông ra, mau buông ra.”
“Đừng đánh, đừng đánh!”
...
Mọi người cố khuyên nhưng càng khuyên, hai bà cụ lại càng cảm thấy không thể buông ra. Không phân biệt được thắng bại chẳng phải là làm mất mặt nhà mình sao? Là người đứng đầu thôn, bọn họ không chịu nổi sự mất mặt này.
Dù là Trần Lan Hoa hay là Châu Tuyết Hoa đều cho rằng gia đình mình dẫn đầu thôn nên muốn phân thắng bại tới cùng.
Châu Tuyết Hoa múa may hai tay, chân cũng không ngừng đá loạn xạ. Lúc còn ở trong thôn, nhà bà ta giàu số một, nhưng khi chạy nạn cũng phải khom lưng cúi đầu, dù có giận thì cũng phải nén nhịn. Bây giờ đã yên ổn, bà ta lập tức muốn lấy lại địa vị của mình.
Trần Lan Hoa... chồng Trần Lan Hoa làm trưởng thôn, bà cụ cảm thấy lần chạy nạn này do nhà mình dẫn đầu, mọi người đều khen bà cụ. Bà cụ tự cho là nhà mình đứng nhất. Bà già này muốn áp chế bà sao?
Đừng có nằm mơ!
Vì vinh dự mà hai bà lão càng đánh càng hăng!
“Bà già này, tôi biết bà chẳng tốt lành gì, cũng chẳng dạy được đứa nhỏ nào tốt lành. Con nhóc này dám đánh con trai, đúng là làm phản.” Châu Tuyết Hoa hùng hổ mắng.
Trần Lan Hoa: “Điền Điềm nhà tôi là đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nếu không phải nhãi ranh nhà bà kiếm chuyện trước, Điền Điềm nhà tôi sẽ ra tay sao? Sao nào? Nhà các người bận rộn còn muốn tới nhà tôi diễu võ giương oai? Tôi nói cho bà biết, nằm mơ đi!”
“Hiểu chuyện? Bà đừng có bốc phét, nếu cháu bà hiểu chuyện thì chẳng có đứa trẻ nào không hiểu chuyện. Một con nhóc mà lại chẳng ngoan hiền, đánh nhau như một đứa không được dạy dỗ, nhất định sau này sẽ không thể gả đi!” Châu Tuyết Hoa tức giận mắng.
Trần Lan Hoa cười lạnh: “Chuyện nhà tôi còn cần bà xen mồm vào? Bà là cái thá gì! Điền Điềm nhà tôi vừa thông minh vừa lanh lợi, đâu có giống một đám cá chết nhà bà? Châu Tuyết Hoa, nhà bà chà đạp con gái còn không biết xấu hổ mà chê cười nhà người khác? Thứ chó má gì vậy! Thật xấu hổ, cháu gái tôi lanh lợi, sau này sẽ có người muốn cưới, bà tưởng ai cũng như nhà bà chắc? Tôi nhổ, nhổ vào!”
Hai bà lão liên tục công kích nhau, động tác trên tay cũng không dừng. Hai người đánh vô cùng kịch liệt, chẳng ai dám vào can.
Sợ sẽ bị thương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất