Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương

Chương 39: Đòi lại công bằng(2)

Trước Sau
Thuận Uy và A Tô cũng biết vó ngựa của bọn họ dù nhanh đến đâu cũng không theo kịp đoàn xe của Thuận Tĩnh và Thiên Du. Nhưng họ vẫn cố nhanh hơn để đến thị vệ sở trước khi mọi chuyện đi quá xa, họ đâu nghĩ rằng những điều không nên thấy Thiên Du cũng đã thấy cả rồi, bây giờ bọn họ đến chỉ để diệt trừ “ hậu họa” mà thôi

Thiên Du đôi mắt đỏ đầy những giọt nước mắt chạy đến nơi Thuận Tĩnh đang nghỉ ngơi. Nghiễm Nhi và Đông Anh đuổi theo phía sau cùng tiếng gọi vô vọng

- Công chúa…chờ nô tì với!

- Thiên Du…nàng nghe ta giải thích đã!

Giải thích sao? Giải thích gì chứ? Trong lòng tôi chỉ cảm thấy nặng trĩu, lồng ngực cứ nhói lên như ai đó xé tan thành trăm mảnh, đầu óc quay cuồng… Giải thích được gì chứ? Cũng đâu thay đổi được những điều tôi nhìn thấy khi nãy. Tôi muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, đến một giây cũng không muốn ở lại

- Tam hoàng huynh…

Tôi gọi Thuận Tĩnh bằng giọng khản đặc, nghèn nghẹn

- Hoàng muội, sao thế? Sao lại đến đây, chẳng phải muội đến chỗ Đông Anh sao?

Tôi nghe câu hỏi ấy như tìm được người bênh vực liền ấm ức mà khóc lớn

- Hic…muội không đến đó nữa…hic…muội muốn về cung…

Thuận Tĩnh đến gần kéo tôi ngồi xuống ghế, tay xoa đầu rồi hỏi tiếp

- Muội nín đi…ai bắt nạt muội? Là Đông Anh phải không?

Tôi gật đầu, nước mắt vẫn giàng dụa, nghẹn lời không đáp được lời cho câu hỏi ấy, trong lòng vụn vỡ biết bao. Phía bên ngoài Nghiễm Nhi cũng đã đến



- Bình thân vương…

- Nghiễm Nhi! Sao công chúa lại ấm ức chạy đến chỗ của ta? Chẳng phải chủ tớ hai người đến chỗ Đông Anh sao?

- Dạ đúng là công chúa và nô tì đến chỗ của nguyên soái nhưng mà khi đến nơi nô tì nhìn thấy…

- Thấy gì?

- Thấy ở chỗ nguyên soái có một nữ nhân khác ạ! Nô tì đã cản không để công chúa nhìn thấy để tránh kích động…nhưng nô tì lực bất tòng tâm! Bình thân vương người thứ lỗi cho nô tì…

Thuận Tĩnh nhíu mày một cái, gương mặt chuyển hồng như giận dữ

- Ta đi đòi lại công bằng cho muội!

Thiên Du nghe thấy vậy liền ngăn lại

- Tam hoàng huynh, muội không cần công bằng, muội muốn trở về cung…người như thế không đáng để huynh phải bận tâm đâu!

- Cho dù hôm nay có về cung, ta cũng sẽ cho hắn một bài học! Đông Anh…gan ngươi to lắm rồi!

Mặc kệ sự ngăn cản của Thiên Du, Thuận Tĩnh vẫn đi đến tìm Đông Anh để làm rõ mọi việc, đòi lại công bằng cho muội muội của y

Bên ngoài thì A Tô và Thuận Uy cũng đã đến kịp lúc trước khi mọi chuyện đi xa hơn như hoàng thượng đã nói trước. Vừa bước vào trong đã thấy Thuận Tĩnh nắm cổ áo của Đông Anh mà gặn hỏi về nữ nhân kia

- Ngươi to gan lắm rồi! Đã sắp thành hôn với muội muội của ta còn lén lúc nuôi thêm nữ nhân trong sở thị vệ! Có phải chán sống rồi không?

- Bình thân vương…thần không có! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Người mau nghe thần giải thích!



Thuận Uy nhìn thấy cảnh trước mắt liền kéo A Tô chạy đến thật nhanh để giải vây

- Tam hoàng huynh mau buông đệ ấy ra đi!

- Bình thân vương, người buông nguyên soái nhà nô tài ra đi ạ!

- Buông ra sao? Ngày hôm nay ta không dạy cho hắn một bài học thì Thuận Tĩnh ta không đáng làm Bình thân vương!

- Tam hoàng huynh, huynh mau buông ra đi! Nghe đệ ấy giải thích, còn nghe cả chuyện của A Tô kể đã rồi hẳn dạy cũng không muộn mà!

Thuận Uy kéo Thuận Tĩnh sang một bênh, được đà Thuận Tĩnh buông Đông Anh thật mạnh làm y ngã xuống đất

- Nguyên soái, người có sao không? A Tô đỡ người đứng lên! Bình thân vương, người nghe nô tài nói đã, chuyện không phải như người nghĩ đâu mà!

Thuận Tĩnh hít một hơi sâu để bình tĩnh rồi trả lời

- A Tô, chính mắt Nghiễm Nhi và Thiên Du nhìn thấy có nữ nhân trong lều trại của Đông Anh! Ngươi giải thích xem chuyện này là gì?

Thuận Uy nhìn A Tô như có chút ngạc nhiên, bọn họ không ngờ chỉ muộn một chút mà mọi thứ đã chuyển biến nhanh đến vậy. Thiên Du đã nhìn thấy những điều không nên thấy rồi sao? Thảo nào lại khiến Thuận Tĩnh nổi cơn thịnh nộ như vậy. Cũng chẳng trách được vì nếu có A Tô mọi chuyện đã khác rồi, sẽ không đến nông nỗi này đâu!

- Bình thân vương, người vào trong đi, nô tài sẽ từ từ kể lại cho người những chuyện xảy ra trong sở thị vệ gần đây!

Thuận Tĩnh nghe vậy liền quay người đi trở lại vào trong lều trại của Đông Anh. Thời khắc này Ngân Đình cũng chưa biết được những chuyện sắp tới sẽ thể thảm đến đâu? Chỉ biết là ngày hôm nay ả đã làm cho Đông Anh bị hiểu lầm và điều này càng dễ cho ả có thêm cơ hội đẩy chuyện kết hôn với Đông Anh đến gần hơn một bước

Bọn người Đông Anh cũng đã nghe đầu đuôi câu chuyện, họ cũng hiểu được những điều này, chỉ là chưa kể cho Thiên Du nghe. Bất giác một cái lưới được chuẩn bị sẵn để bẫy một con cá lớn, đã ở thị vệ sở lại còn mang ý làm loạn và tạo phản thì nhất định sẽ không có một kết quả tốt đẹp nào cho bọn người ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau