Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 10: Nam Chính Bị Ta Đánh Bay
Diệp Khanh Oản đã hạ thấp nhu cầu, nhắm mắt lại, cũng đợi một chưởng của hắn ta đánh bay mình ra ngoài.
Cảnh tượng bay ra ngoài như trong dự đoán không xuất hiện, trái lại cơ thể cửu vương gia lắc lư một cái đặt mông ngồi trở lại xe ngựa.
“…”
Thời gian giống như dừng lại vào giây phút này.
Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều dùng ánh mắt khó mà tin nhìn đối phương.
Khóe mắt Diệp Khanh Oản thì giật giật một lát.
Xấu hổ quá…
Hắn ta không đánh lại mình!
Làm sao bây giờ?
Đôi mắt Diệp Khanh Oản khẽ đảo, thấy diễn trò sắp bị diễn bể, cô hạ quyết tâm nắm lấy chân hắn ta, cố chấp ấn lên bụng mình.
Sau đó phối với nội lực, rồi ngã xuống…
Chỉ trong nháy mắt ngã xuống xe ngựa, lăn mấy vòng ngay tại chỗ, lại té ngã đến bên cạnh xe ngựa, vừa khóc vừa kêu to Mộ Vân ca ca đừng vứt bỏ cô, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Có lẽ đám người chưa từng thấy cảnh quấn quýt làm phiền như vậy, ngay cả thanh danh mặt mũi của nữ tử đều không cần, nhất thời đều choáng váng, thổn thức không thôi.
Có lẽ là lúc này trong lòng đều suy nghĩ, không nghĩ tới không nghĩ tới, đường đường là thiên kim con vợ cả của tể tướng đại nhân, vậy mà không có lòng tự trọng như thế, vậy mà thiếu tự trọng như thế.
Tướng gia thông minh cả đời, lại dạy dỗ ra nữ nhi không biết xấu hổ như vậy, quả thực là sỉ nhục cả đời không ném đi được.
Diệp Khanh Oản nghiêng tai nghe đám người chỉ trỏ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Diễn đúng là khó, còn sợ nhân vật chính không đánh lại cô.
Hiện giờ chỉ đợi cửu vương gia dẫn theo Hạ Tuyết Kiến nghênh ngang rời đi, vở diễn này mới chào cảm ơn.
Nhưng vào lúc này, Nam Cung Mộ Vân nhảy xuống xe ngựa: “Diệp tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Diệp Khanh Oản được hắn ta nâng dậy, toàn bộ hành trình lờ mờ theo dõi hắn ta, ngay cả khóc đều đã quên.
“Diệp tiểu thư, rất xin lỗi, ta không nên nói mấy lời khiến ngươi khó xử trước mặt mọi người. Tuy bây giờ ta còn chưa thích ngươi, nhưng ta và Hạ tiểu thư cũng không có quan hệ sâu đậm, chỉ là trên đường tới ngựa xe của nàng ta bị hoảng sợ, ta cứu nàng ta mà thôi.”
“Hạ tiểu thư nghe xong cảnh ngộ ta gặp phải, nên đồng ý giúp ta giả làm vương phi tương lai của ta.”
“Nếu không còn chuyện gì, ta tiễn Hạ tiểu thư về trước.”
Dứt lời giao Diệp Khanh Oản “bị thương” cho nha hoàn, dẫn theo Hạ Tuyết Kiến rời đi.
Diệp Khanh Oản nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Vì sao… Hắn ta phải giải thích với mình?’
Cảnh tượng bay ra ngoài như trong dự đoán không xuất hiện, trái lại cơ thể cửu vương gia lắc lư một cái đặt mông ngồi trở lại xe ngựa.
“…”
Thời gian giống như dừng lại vào giây phút này.
Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều dùng ánh mắt khó mà tin nhìn đối phương.
Khóe mắt Diệp Khanh Oản thì giật giật một lát.
Xấu hổ quá…
Hắn ta không đánh lại mình!
Làm sao bây giờ?
Đôi mắt Diệp Khanh Oản khẽ đảo, thấy diễn trò sắp bị diễn bể, cô hạ quyết tâm nắm lấy chân hắn ta, cố chấp ấn lên bụng mình.
Sau đó phối với nội lực, rồi ngã xuống…
Chỉ trong nháy mắt ngã xuống xe ngựa, lăn mấy vòng ngay tại chỗ, lại té ngã đến bên cạnh xe ngựa, vừa khóc vừa kêu to Mộ Vân ca ca đừng vứt bỏ cô, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Có lẽ đám người chưa từng thấy cảnh quấn quýt làm phiền như vậy, ngay cả thanh danh mặt mũi của nữ tử đều không cần, nhất thời đều choáng váng, thổn thức không thôi.
Có lẽ là lúc này trong lòng đều suy nghĩ, không nghĩ tới không nghĩ tới, đường đường là thiên kim con vợ cả của tể tướng đại nhân, vậy mà không có lòng tự trọng như thế, vậy mà thiếu tự trọng như thế.
Tướng gia thông minh cả đời, lại dạy dỗ ra nữ nhi không biết xấu hổ như vậy, quả thực là sỉ nhục cả đời không ném đi được.
Diệp Khanh Oản nghiêng tai nghe đám người chỉ trỏ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Diễn đúng là khó, còn sợ nhân vật chính không đánh lại cô.
Hiện giờ chỉ đợi cửu vương gia dẫn theo Hạ Tuyết Kiến nghênh ngang rời đi, vở diễn này mới chào cảm ơn.
Nhưng vào lúc này, Nam Cung Mộ Vân nhảy xuống xe ngựa: “Diệp tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Diệp Khanh Oản được hắn ta nâng dậy, toàn bộ hành trình lờ mờ theo dõi hắn ta, ngay cả khóc đều đã quên.
“Diệp tiểu thư, rất xin lỗi, ta không nên nói mấy lời khiến ngươi khó xử trước mặt mọi người. Tuy bây giờ ta còn chưa thích ngươi, nhưng ta và Hạ tiểu thư cũng không có quan hệ sâu đậm, chỉ là trên đường tới ngựa xe của nàng ta bị hoảng sợ, ta cứu nàng ta mà thôi.”
“Hạ tiểu thư nghe xong cảnh ngộ ta gặp phải, nên đồng ý giúp ta giả làm vương phi tương lai của ta.”
“Nếu không còn chuyện gì, ta tiễn Hạ tiểu thư về trước.”
Dứt lời giao Diệp Khanh Oản “bị thương” cho nha hoàn, dẫn theo Hạ Tuyết Kiến rời đi.
Diệp Khanh Oản nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Vì sao… Hắn ta phải giải thích với mình?’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất