Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng

Chương 15: Tính Kế

Trước Sau
Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, bổn vương đường đường là cửu vương tử của Đại Vũ, đấu trong hoàng cung ăn tươi nuốt sống mười mấy năm, giẫm xuống từng chồng xương trắng sống sót, không phải vì mỗi ngày trấn an nữ tử khóc sướt mướt.

Cho dù đây là tiểu thuyết, cho dù hắn ta là nhân vật được sắp xếp sẵn, hắn ta cũng tuyệt đối không chịu bất cứ thao túng gì, hắn ta muốn dựa theo tâm ý của bản thân còn sống.

“Hữu Vi, đưa Hạ tiểu thư trở về.”

Hạ Tuyết Kiến sững sờ, đã quên khóc lóc.

“Cửu vương gia, ta…”

“Có chuyện gì sao?” Nam Cung Mộ Vân quay đầu nhìn nàng ta, thậm chí còn không xoay người, ngay cả sợi tóc cũng viết lạnh lùng.

Hạ Tuyết Kiến há miệng thở dốc, không biết nên nói gì.

Rõ ràng một giây trước cửu vương gia còn vô cùng quan tâm nàng ta, dịu dàng có thừa, sao nói thay đổi sắc mặt là thay đổi sắc mặt.

“Không có việc gì thì ta đi trước.”

Sau khi nói xong không quay đầu lại rời đi.

Chuyện này, chuyện này…

Chuyện đó…

Hắn ta…

“Quả nhiên là cửu vương gia ghét bỏ ta, hu hu…” Hạ Tuyết Kiến oa một tiếng khóc ra.



Trên lầu các bên cầu, Liễu Thịnh đang xem diễn bị nàng ta gào rống như vậy trực tiếp phun trà ra.

“Ha ha ha, hóa ra thế giới này thú vị như vậy, sao trước đây không phát hiện ra?”

“Công tử, ngươi nói gì thế?” Tiểu Tư ở bên cạnh Liễu Thịnh không rõ chân tướng hỏi.

“Không có gì, đột nhiên phát hiện có chuyện rất thú vị.” Liễu Thịnh cười gian nói, ánh mắt dần lạnh lùng xuống: “Còn có một người… Trêu đùa rất vui.”

“Hả?” Tiểu Tư bị lời hắn nói làm cho lờ mờ: “Công tử có cô nương mình thích sao?”

“Cô nương mình thích sao?” Liễu Thịnh nghĩ một lát, dường như không thể nói rõ, chỉ cảm thấy cô rất thú vị.

Cô biết kết cục của mọi người, tất cả tình tiết mọi chuyện, giống y như thần tiên, nhưng không phải là nhân vật chính, còn phải hi sinh mình thành toàn cho nhân vật chính, cô thật sự cam tâm sao?

Hiện giờ hắn rất tò mò, tình tiết tiểu thuyết sau đó, cô còn có thể vui vẻ chịu đựng sắm vai nhân vật hi sinh hay không.

“Thạch Hộc, hồi phủ lấy một ít trang sức tinh xảo, vải dệt tặng cho Diệp tiểu thư.”

Đặc biệt hưởng thụ đãi ngộ chỉ nhân vật chính mới có, cô còn có thể tiếp tục làm vai phụ hay không.

Bỗng nhiên Liễu Thịnh hưng phấn hơn, giống y như con sói đói bụng đã lâu, đang nhìn chằm chằm con mồi béo mập bước từng bước tiến vào trong bẫy của hắn.

Nam Cung Mộ Vân rời khỏi cầu Xuân Húc, luôn do dự mãi vẫn đi tới Di Hồng Lâu.

Diệp Khanh Oản!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau