Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng

Chương 22: Phá Án

Trước Sau
Diệp Khanh Oản khinh thường đánh giá hắn ta một cái, nhìn dáng vẻ xui xẻo này của hắn ta, cũng sống không được bao lâu.

Lại quá hai tập, Lương gia sẽ tự mình trêu chọc nữ chính.

Có lẽ là Diệp Khanh Oản nhìn chằm chằm vào Lương công tử, Liễu Thịnh không nhịn được hỏi.

“Có cần bản quan giới thiệu cho ngươi không?”

“Không cần, cảm ơn.” Diệp Khanh Oản lập tức để đôi tay giao nhau làm dấu X trước ngực, thuận tiện dẫn ra cốt truyện: “Trong lòng ta chỉ có Mộ Vân ca ca.”

Liễu Thịnh làm biểu cảm buồn nôn, nếu không phải biết bí mật của ngươi, thật sự sẽ tin ngươi.

“Nhìn xem.” Liễu Thịnh hất cằm về phía thi thể.

Diệp Khanh Oản choáng váng: “Nhìn cái gì?”

“Nàng ta là trúng độc chết, không phải là ngươi biết hạ độc sao, nhìn xem nàng ta trúng độc gì?”

?



Trên gương mặt Diệp Khanh Oản tràn ngập dấu chấm hỏi, ta đường đường là thiên kim tướng phủ, chạy đến nhà lao âm u này làm ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) cho ngươi sao?

Đúng là không hợp thói thường!

Diệp Khanh Oản bĩu môi, rất không tình nguyện tiến lại gần vén vải trắng lên, trên mặt, gáy còn có đùi gần chỗ riêng tư đều có màu đỏ tươi, đặc biệt là xương gò má giống như anh đào.

Là trúng độc.

Cô lại nắm lấy tay người chết, phát hiện móng tay nàng ta có chút bụi than.

“Tối qua trong phòng có than lửa không?”

Hai vị công tử đang cãi nhau ầm ĩ lập tức im lặng.

“Thời tiết lạnh như thế, đương nhiên là có.” Lục công tử nói.

“Cửa sổ đóng kín sao?”

Lục công tử nhíu mày, có lẽ là cảm thấy cô đang tìm việc, lén liếc mắt nhìn Liễu Thịnh một cái, lúc này mới không tình nguyện nói:

“Đúng vậy.”



Diệp Khanh Oản nghe thấy thế gật đầu.

Đúng là như vậy rồi.

“Là trúng độc cacbon monoxit.”

Liễu Thịnh nhíu mày: “Mo… Oxy hóa cái gì?”

“Là một loại khí độc.” Diệp Khanh Oản giải thích không rõ: “Bình thường khi đốt than lửa sẽ sinh ra lượng lớn khí độc này, nếu ở trong hoàn cảnh khép kín, không thông gió mà nói, rất dễ dàng hít vào lượng lớn dẫn tới trúng độc.”

“Còn có loại khí thể này ư.” Liễu Thịnh nhìn cô một cái.

“Ngươi nói linh tinh gì đấy? Cái gì mà khí độc, một tiểu nữ tử không biết gì thì đừng nói linh tinh.” Rõ ràng là Lương công tử không thể tiếp nhận cách nói này, rít gào lên với Diệp Khanh Oản.

“Sao lại nói linh tinh, vậy không phải có khí độc, ngươi nói xem đó là gì?” Lục công tử tiến lên bảo vệ Diệp Khanh Oản trước tiên, hai người lại bắt đầu mặt đỏ tai hồng cãi vã.

Ầm ĩ!

Trong đầu Diệp Khanh Oản ong ong, chỉ vào Lương công tử: “Ngươi không tin đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau