Chương 10: Không Còn Đơn Độc
Tiếng cửa phòng bị đóng mạnh, Hiểu Khê lúc nãy mới nằm gục trên sàn nhà, cô bật khóc nức nở, cả người cô đau vô cùng, tự hỏi tại sao cùng là họ Sở, cùng một huyết mạch trong người nhưng sao bọn họ có thể đối xử thô bạo như vậy với cô chứ, ngày xưa mẹ cũng từng bị đánh, bị hành hạ giống như cô bây giờ, vì thế mà mẹ phải đưa cô bỏ chạy, tránh xa những con người độc ác đó. Tiếng mở cửa vang lên một lần nữa, Hiểu Khê không quay đầu lại nhìn, nhưng cô đoán chắc là hai người lúc nãy quay lại để lục tìm thêm những thứ khác có giá trị trong phòng cô. Ngừng khóc, Hiểu Khê nghiến răng, cố nhịn cơn đau ở phía sau lưng, cô quát.
- Cút đi...tôi không còn gì để các người lấy nữa đâu...
- Hiểu Khê, có chuyện gì thế?
Giọng nói của Nhậm Cơ truyền đến từ phía sau, Hiểu Khê liền nhổm người dậy một chút, cô quay lại nhìn anh, để anh thấy bộ dạng này, Hiểu Khê càng bối rối hơn.
- Nhậm Cơ...em...em...
Nhìn hai mắt cô đỏ hoe vừa mới khóc xong, đầu tóc rối bù, hai bên mặt đều hiện rõ vết tích bị đánh, trên khóe môi còn dính máu, hai tay và chân cũng đầy vết thương. Anh vội đi nhanh đến, quỳ một chân xuống xong đỡ cô ngồi dậy trước, đưa tay vén tóc cô ra phía sau, hai bên khuôn mặt hiện rõ dấu tay.
- Là bọn họ đánh em?
Ngẩng đầu nhìn Nhậm Cơ, rõ ràng anh đang tức giận, ánh mắt rất căng thẳng, giọng anh cũng trở nên trầm thấp, Hiểu Khê vội nói.
- Em xin lỗi, nhưng đồng hồ của anh bị bọn họ lấy đi, em cản không được...
- Anh đưa em đi bệnh viện. - Nhậm Cơ vừa nói liền giúp Hiểu Khê đứng dậy.
- Thôi, em không đi đâu, chỉ bị bầm dập tí thôi, để em tìm bọn họ đòi đồng hồ cho anh... – Hiểu Khê vừa đứng dậy liền nhăn nhó vì đau.
Thấy cô đau, Nhậm Cơ liền nhấc bổng cô lên đi vào phòng ngủ, trong này cũng bị lục lọi lung tung cả lên, đặt Hiểu Khê nằm xuống giường trước.
- Em nằm đi, chuyện còn lại để anh xử lý.
Thấy Nhậm Cơ định rời đi, Hiểu Khê liền giữ tay anh lại, cô nhìn anh đầy tiếc nuối.
- Em xin lỗi...
- Không sao, em nằm yên đi, một lát anh quay lại. - Nhậm Cơ xoa đầu tóc đang rối bù của cô, anh nói.
Ra khỏi phòng ngủ, Nhậm Cơ rút điện thoại ra khỏi túi áo vest, anh gọi cho Y Vân, vừa nghe bên kia phản hồi, anh liền nói.
- Cậu điều tra cho tôi một việc, xử lý cho tốt, và gửi lời tôi đến tất cả văn phòng quận.
Nhìn đống ngổn ngang trong phòng, chưa từng nghĩ đến cảnh cha ruột mà có thể xuống tay đánh con gái như thế, đúng là chuyện khiến người ta phẫn nộ, xong, anh đi ra khỏi phòng.
Đưa tay chạm vào mặt, sức nóng tỏa ra từ các vết thương làm Hiểu Khê xuýt xoa vì đau, trên cánh tay đầy vết hằn do bị giữ quá chặt, nhưng mà chắc thắt lưng bị va đập mạnh nên bây giờ đau không cử động nổi. Chắc ngày mai phải tìm một chỗ ở mới, cứ để tình trạng này xảy ra vài lần nữa chắc bọn họ giết cô chết mất. Không giữ được đồng hồ của Nhậm Cơ, lại còn để anh thấy bộ dạng thê thảm này, Hiểu Khê buồn rầu hơn. Cô xoay người, bám vào đầu giường để tìm thế ngồi dậy trước, còn phải đi dọn dẹp đống hỗn loạn lúc nãy nữa, phần thắt lưng cô đau thốn, chỉ mới ngồi dậy mà đã thở không ra hơi.
- Anh nói em nằm yên, không nghe sao?
Nhậm Cơ vừa đẩy cửa phòng ngủ đi vào, anh đi mua rất nhiều thuốc uống và thuốc bôi giảm đau, còn cả hộp miếng dán giảm đau. Lần đầu tiên, anh tự mua những thứ này, nên mua cả đống về cho chắc. Hiểu Khê nhìn anh, xong cô tự giác búi tóc cho gọn gàng, Nhậm Cơ ngồi xuống giường, anh cẩn thận lấy khăn ướt lau sạch máu dính trên mặt Hiểu Khê trước. Thấy anh thao tác hơi chậm, Hiểu Khê liền rút thêm khăn ướt, cô lau xẹt xẹt cho anh xem.
- Đau lúc bị đánh thôi, giờ em không đau, anh nghĩ em yếu đuối vậy à?
- Còn giỡn được, em có muốn đổi chỗ ở không? - Nhậm Cơ vừa bôi thuốc lên mặt Hiểu Khê vừa hỏi.
- Có, ngày mai em đi tìm nơi ở khác, nhưng mà em không còn một đồng nào cả, nên để tháng sau em tìm. - Hiểu Khê chợt nhớ ra cô đã chuyển sạch tiền cho những người kia rồi.
- Em cũng ngốc thật, cứ để họ lấy đồng hồ, việc gì phải gửi tiền cho họ. - Nhậm Cơ nhìn cô.
- Thì tại em dễ tin người...nhẹ tay chút...môi em bị đứt ở phía trong... – Hiểu Khê vội giữ tay Nhậm Cơ lại, cô nhăn mặt nói.
Xong xuôi, Nhậm Cơ giúp cô đứng dậy, thấy dáng vẻ không đứng vững của Hiểu Khê, anh liền nói.
- Cởi váy ra anh xem sau lưng em.
- Thôi, để một lát em tự bôi thuốc, giờ em phải dọn dẹp. – Hiểu Khê từ chối.
Không cho Hiểu Khê đi, Nhậm Cơ giữ tay cô lại, anh kéo dây váy cô tụt xuống tận eo, thấy vết hằn đỏ ngang thắt lưng, anh mới quát nhẹ.
- Đứng yên đi, anh giúp em bôi thuốc và dán miếng giảm đau.
Hai tay giữ phần váy che trước ngực, nghe Nhậm Cơ quát nên cô cũng chịu đứng yên để anh bôi thuốc. Xong giúp cô chỉnh lại váy, cả hai mới đi ra bên ngoài phòng khách, Nhậm Cơ mua sẵn mì và một số món ăn đi kèm khác, đặt lên bàn cùng túi đựng thuốc.
- Ăn rồi uống thuốc vào, nếu không ngày mai mặt em sẽ sưng to hơn ngực đấy.
- Anh không ăn sao? - Hiểu Khê mỉm cười nhìn anh.
- Anh ăn với đối tác rồi.
Nói rồi Nhậm Cơ cúi người thu dọn những thứ ngổn ngang trên sàn, anh ném hết vào một góc rồi đi vào phòng ngủ dọn tiếp.
- Ngày mai em dọn tiếp đi, anh không rành mấy chuyện này.
- Cảm ơn anh, Nhậm Cơ.
Hiểu Khê nhìn anh, nếu là trước đây, khi gặp những chuyện này chắc cô tiêu cực đến chết mất, nhưng bây giờ ít ra vẫn có một người chịu ở cạnh cô. Thấy ánh mắt buồn bã của Hiểu Khê, nếu là người khác chắc đã khóc lóc không ngừng, hét ầm cả lên, Nhậm Cơ bước lại gần, anh đưa tay xoa đầu cô.
- Có anh đây, không ai được phép đánh em nữa.
- Để anh đánh thôi hả ? - Hiểu Khê nắm lấy tay anh, cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
- Biết hay thế, mau ăn đi, còn đi ngủ nữa. - Nhậm Cơ nói.
Lúc quay lại giường, Hiểu Khê cũng rất chật vật nhịn đau để nằm xuống, Nhậm Cơ nhích vào sát và đưa tay ôm lấy cô. Áp tai lên lồng ngực rắn chắc của anh, Hiểu Khê nghe được cả nhịp tim chậm rãi của anh, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh.
- Thật may mắn là anh chịu ở lại với em, nếu chỉ có một mình em đơn độc trong cuộc đời này, em sẽ rất suy sụp...
- Nói gì thế, dù anh không có ở đây, thì em cũng phải tự biết bảo vệ bản thân. - Nhậm Cơ vuốt ve mái tóc xoăn của cô.
- Em nói là lúc trước khi chưa quen biết anh, anh xuất hiện như một ánh sáng trong quãng thời gian tăm tối nhất của em, em đã rất cảm động...Nhậm Cơ... anh rất tốt... đừng để em đơn độc... – Hiểu Khê nhẹ giọng nói.
- Ngủ đi, Hiểu Khê... - Nhậm Cơ vỗ nhẹ lên tóc cô.
Nhưng Hiểu Khê đã ngủ say trong tay anh rồi, anh cúi đầu hôn lên trán cô, xong nâng cánh tay đang đeo chiếc vòng kia lên nhìn, bàn tay cô thật nhỏ và đẹp. Anh không nghĩ bản thân xuất hiện bất ngờ, lại có thể trở thành một điều gì đó tốt đẹp đối với một người khác, dù mục đích ban đầu của anh khi tiếp cận cô là không đúng, nhưng lâu dần anh lại không thể thoát ra được khỏi ánh mắt, nụ cười, cử chỉ của Hiểu Khê, ở gần cô thật sự rất dễ chịu.
Ngày hôm sau, tuy mặt hơi sưng, vết đánh vẫn còn thấy rõ nhưng Hiểu Khê vẫn phải đến công ty, để không bị mọi người bàn tán, cô phải xõa tóc che hơn nữa mặt, mọi người cũng để ý hỏi thăm, nhưng cô đành bao biện rằng giỡn với bạn bè xong bị té ngã, tất nhiên là ai cũng bán tín bán nghi. Nhậm Cơ muốn cô nghỉ làm vài hôm, anh phàn nàn cả buổi sáng, nhưng Hiểu Khê cứng đầu quá, cứ thế mà rời khỏi chung cư.
Tập đoàn FAURECIA, vừa đến công ty, nhân viên bảo an vội bước nhanh đến mở cửa xe, Nhậm Cơ vừa xuống xe, Y Phúc cùng thư ký liền ra đón anh.
- Tiên sinh, Kỳ Tổng đang chờ ngài từ sớm.
- Nếu là vì dự án ở Thanh Đảo thì không cần gặp, cậu đưa thỏa thuận cho bên đấy là được. - Nhậm Cơ nói xong liền bước vào thang máy.
Lên đến tầng 45, anh đẩy cửa phòng giám đốc đi vào, liền thấy cha anh - Nhậm Ni đã ngồi chờ trong phòng từ lâu. Vừa về Thượng Hải vào sáng nay, hai khuôn mặt như cùng một khuôn đúc ra, Nhậm Cơ cao hơn cha rất nhiều, nhưng cả hai cha con đều sở hữu vẻ ngoài lịch lãm.
- Kế hoạch của cha và các chú tuyệt đấy, vừa có thể kiềm hãm con vừa không phải mang tiếng xấu.
- Cha đến đây không phải để cãi lý với con, các trưởng bối đặt ra điều kiện để xem năng lực con tới đâu, nếu không thể xử lý làm sao họ đồng ý cho con tách FAURECIA. - Nhậm Ni ngồi trên ghế sofa nhìn.
Nhậm Cơ không nói gì, anh đi một mạch về chỗ ghế ngay bàn làm việc và ngồi xuống.
- Con đang mở rộng hoạt động sang Thâm Quyến, sẽ thu mua LIXUN, cha có tham gia không?
- Con suy nghĩ cẩn thận, có gì cần giúp đỡ thì gửi thư điện tử, bây giờ cha phải đi Hồng Kông, có vài cuộc họp báo giới thiệu với tập đoàn S/V.
Nhậm Ni nhìn đồng hồ trên tay rồi mới chậm rãi đi ra khỏi phòng, hai thư ký riêng của ông cũng vội vàng đi theo. Thư ký đi vào, đặt một số giấy tờ để Nhậm Cơ xác nhận, anh liếc mắt nhìn xong liền đặt bút ký, thư ký liền nhận lại giấy tờ và đi ra ngoài. Y Vân cũng vừa lúc bước vào.
- Tiên sinh, chuyện ngài căn dặn tôi đã điều tra xong, cũng đã cho người đến xử lý thỏa đáng.
- Được rồi, để đó cho tôi, cậu cùng Y Phúc mau xử lý các hợp đồng quan trọng với Hoa Thị ở Kim Sơn, đẩy hết lên trong tuần tiếp theo. - Nhậm Cơ kéo tập tài liệu đến trước mặt.
- Vâng, tôi xin phép.
Nói rồi, Y Vân lập tức rời khỏi phòng, Nhậm Cơ lật tài liệu ra xem, thì ra Hiểu Khê đã kể giảm lược rất nhiều những thứ tồi tệ đã xảy ra trong cuộc đời của cô ấy. Sau khi cùng mẹ trốn chạy đến Hồ Nam vẫn tiếp tục bị dòng họ của cha cô đến gây sự, bắt chu cấp tiền một cách trơ trẽn cho đứa em trai khác mẹ của Hiểu Khê, không đưa thì bị đánh đập dã man.
Cùng lúc đó ở Vũ Hán, gia đình riêng của Sở Vĩnh Hy đang bị một đám người vây quanh, còn cả điều tra viên đến, vì có thư tố cáo Sở Vĩnh Hy đã ăn trộm chiếc đồng hồ trị giá hơn 80 vạn tệ của một người khác. Sở Vĩnh Thành, cha của Hiểu Khê, ông ta lấp bấp giọng chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay con trai.
- Cái ... cái đó là tôi mượn ở chỗ con gái tôi... các điều tra viên có gì nhầm lẫn không?
- Đúng rồi, đây là chị gái tôi cho mượn, nếu có ăn cắp thì là chị ta lấy, không liên quan đến tôi... - Sở Vĩnh Hy mặt không còn giọt máu nói.
Một điều tra viên đi phía sau liền bước lên đặt giấy chứng nhận quyền sở hữu chiếc đồng hồ, đồng thời đưa theo một chuyên viên kiểm định của hãng đồng hồ để kiểm tra tình trạng. Vợ của Sở Vĩnh Hy liền hối thúc hắn ta mau tháo trả chiếc đồng hồ.
- Mau đưa lại cho người ta đi kìa, anh muốn cả nhà bị bắt hay sao?
Nghe vậy Sở Vĩnh Thành cũng quay lại thúc giục con trai mau tháo đồng hồ ra. Chuyên viên cầm đồng hồ lên xem xét cẩn thận bằng kính soi chuyên dụng, một lúc sau thì xác nhận là đồng hồ thật và lập tức thu hồi.
- Mời hai người theo chúng tôi về đồn để tiếp tục điều tra hành vi gian dối, nếu chống cự chống tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế. - Điều tra viên nói.
- Tôi...tôi không có ăn cắp...thật đấy... - Sở Vĩnh Hy mặt tái xanh, vội giải thích.
- Chúng tôi không ăn cắp thưa sĩ quan, không tin hãy gọi cho con gái tôi kiểm chứng... - Sở Vĩnh Thành liền nói.
- Không nói nhiều, mời hai người theo chúng tôi, khi nào điều tra xong chúng tôi sẽ thông báo.
Thấy sự việc nghiêm trọng, vợ của Sở Vĩnh Hy liền hối thúc hai người kia mau đồng thuận đi theo về đồn, còn cô ta sẽ đi tìm Hiểu Khê để nói cô ra làm chứng là họ không ăn cắp đồng hồ đắt tiền đó.
Thượng Hải, Hiểu Khê vừa tan làm về căn hộ, cô liền bắt tay vào dọn dẹp trước, gom hết những chậu cây bị đổ cho vào túi rác, xong cô quét dọn từ trong phòng ngủ ra tận cửa, gom thảm và rèm cửa cho hết vào máy giặt. Vừa lúc Nhậm Cơ cũng vừa đẩy cửa bước vào, anh tháo giày ra rồi bước đến bàn ngay ghế sofa, đặt điện thoại cùng chìa khóa xe lên đó, cởi áo vest ra ném lên ghế.
- Mặt em đỡ sưng chưa, lưng thế nào?
- Em không sao, chờ em dọn dẹp một chút sẽ nấu cơm, hôm nay anh về sớm thế? - Hiểu Khê đang lau chùi bệ bếp.
- Ừ, mai anh đi công tác vài ngày. – Nói xong, Nhậm Cơ đi thẳng vào phòng ngủ.
Hiểu Khê tiếp tục lau dọn, xong xuôi cô mới bắt đầu nấu cơm, xào vài món cơ bản rồi dọn ra bàn ăn, mở cửa phòng ngủ thì thấy Nhậm Cơ đang mở máy tính, anh đang xem thư điện tử liên quan đến công việc.
- Em nấu xong rồi, chúng ta ăn cơm thôi.
- Ừ, để anh tắt máy tính.
Ngồi ăn cùng nhau, Hiểu Khê thấy anh hơi đăm chiêu, cô gắp thức ăn cho vào bát anh rồi hỏi.
- Công việc không thuận lợi sao?
- Ừ, anh đang khá đau đầu, chưa nghĩ ra phương án phù hợp. - Nhậm Cơ gắp lại thức ăn đặt vào bát cơm của cô.
- Em có thể xem không? - Hiểu Khê nói.
- Một lát nữa anh cho em xem, mau ăn cơm đi. - Nhậm Cơ hối.
Sau khi cả hai đã tắm và thay đồ xong, Hiểu Khê vào phòng ngủ trước, cô kéo rèm cửa sổ lại, Nhậm Cơ vừa đi vào liền ngồi xuống ghế, mở máy tính của anh lên, anh mở hàng loạt thư mục và tệp dữ liệu trong đó. Hiểu Khê đứng nhìn, cô cúi đầu quan sát và lắng nghe những điều Nhậm Cơ đang phân tích, thấy cô đứng khá lâu, anh liền kéo cô ngồi lên chân, đặt tay lên eo cô. Hiểu Khê giật mình định đứng dậy, mặt cô ửng hồng nhìn anh.
- Ngồi đây, đừng xấu hổ, anh chỉ muốn nói về công việc thôi.
- Ừm, thế này em cũng dễ nhìn hơn. – Hiểu Khê nhìn anh.
Cả hai lại tiếp tục bàn luận về những vấn đề có thể phát sinh khi thực hiện triển khai phương án này, phương án kia, Hiểu Khê đưa ra rất nhiều hướng dự trù, Nhậm Cơ nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi ngược lại những sai sót trong đó. Hiểu Khê cũng không vừa, cô hỏi vặn lại anh nhiều câu còn hốc búa hơn.
- Anh muốn đẩy hiệu suất thương vụ này lên 60%, em thấy thế nào?
- 48% là hạn tối đa rồi, làm sao anh đẩy thêm được con số đó, dù thêm cả Sichuan cũng không thể, trừ khi... - Hiểu Khê ngập ngừng.
- Trừ khi gì? – Nhậm Cơ nhìn cô.
Ngập ngừng một chút, Hiểu Khê liền mở lại bảng dự toán đối với một số tập đoàn lớn ở Thâm Quyến, cô tập trung xem xét thật cẩn thận từng con số và so sánh đối chiếu qua lại, phải hơn 20 phút cô mới lên tiếng.
- Nếu anh thu mua được LIXUN, em thấy có mỗi tập đoàn này đáp ứng được yêu cầu cao nhất mà anh có thể mong muốn, nhưng mà vẫn còn thiếu 4%, bất khả thi thật sự... Anh thấy thế nào?
Thấy Hiểu Khê phán đoán kết quả giống như anh đã tính toán, Nhậm Cơ khá bất ngờ về sự thông minh của cô, lần hỏi khó cô ở Faurecia mà cô vẫn trả lời liền mạch, ngay cả bài kiểm tra công chức của cô anh cũng từng xem qua, phải đặt lời khen ngợi cho khả năng làm việc của Hiểu Khê.
- Nhậm Cơ, công ty HongYuan này ở mục cuối cùng, tuy không thể đạt đủ 4% còn lại, nhưng nhiều nhất cũng tăng 1%, anh đầu tư theo kiểu "cộng hưởng” sẽ sản sinh lợi tức, anh chuyển tất cả vào Lixun sẽ đẩy lợi tức lên 4%, anh xem thử đi.
- Để anh xem. – Nghe Hiểu Khê nói, anh liền tập trung xem xét.
Cách Hiểu Khê nói không sai, Nhậm Cơ ôm đầu phá cười lên, hay lắm, không ngờ anh lại gặp may phút cuối, anh kéo tay Hiểu Khê đứng dậy, xong đi nhanh ra phòng khách, lấy điện thoại gọi cho Y Vân lập tức thu thập thông tin về HongYuan trước, ngày mai anh sẽ lập tức đến đó xem xét toàn diện. Xong việc này, anh sẽ lập tức triển khai kế hoạch thu mua Lixun, sau đó tiếp tục những bước còn lại, anh nhất định phải tách FAURECIA ra khỏi gia tộc.
- Cút đi...tôi không còn gì để các người lấy nữa đâu...
- Hiểu Khê, có chuyện gì thế?
Giọng nói của Nhậm Cơ truyền đến từ phía sau, Hiểu Khê liền nhổm người dậy một chút, cô quay lại nhìn anh, để anh thấy bộ dạng này, Hiểu Khê càng bối rối hơn.
- Nhậm Cơ...em...em...
Nhìn hai mắt cô đỏ hoe vừa mới khóc xong, đầu tóc rối bù, hai bên mặt đều hiện rõ vết tích bị đánh, trên khóe môi còn dính máu, hai tay và chân cũng đầy vết thương. Anh vội đi nhanh đến, quỳ một chân xuống xong đỡ cô ngồi dậy trước, đưa tay vén tóc cô ra phía sau, hai bên khuôn mặt hiện rõ dấu tay.
- Là bọn họ đánh em?
Ngẩng đầu nhìn Nhậm Cơ, rõ ràng anh đang tức giận, ánh mắt rất căng thẳng, giọng anh cũng trở nên trầm thấp, Hiểu Khê vội nói.
- Em xin lỗi, nhưng đồng hồ của anh bị bọn họ lấy đi, em cản không được...
- Anh đưa em đi bệnh viện. - Nhậm Cơ vừa nói liền giúp Hiểu Khê đứng dậy.
- Thôi, em không đi đâu, chỉ bị bầm dập tí thôi, để em tìm bọn họ đòi đồng hồ cho anh... – Hiểu Khê vừa đứng dậy liền nhăn nhó vì đau.
Thấy cô đau, Nhậm Cơ liền nhấc bổng cô lên đi vào phòng ngủ, trong này cũng bị lục lọi lung tung cả lên, đặt Hiểu Khê nằm xuống giường trước.
- Em nằm đi, chuyện còn lại để anh xử lý.
Thấy Nhậm Cơ định rời đi, Hiểu Khê liền giữ tay anh lại, cô nhìn anh đầy tiếc nuối.
- Em xin lỗi...
- Không sao, em nằm yên đi, một lát anh quay lại. - Nhậm Cơ xoa đầu tóc đang rối bù của cô, anh nói.
Ra khỏi phòng ngủ, Nhậm Cơ rút điện thoại ra khỏi túi áo vest, anh gọi cho Y Vân, vừa nghe bên kia phản hồi, anh liền nói.
- Cậu điều tra cho tôi một việc, xử lý cho tốt, và gửi lời tôi đến tất cả văn phòng quận.
Nhìn đống ngổn ngang trong phòng, chưa từng nghĩ đến cảnh cha ruột mà có thể xuống tay đánh con gái như thế, đúng là chuyện khiến người ta phẫn nộ, xong, anh đi ra khỏi phòng.
Đưa tay chạm vào mặt, sức nóng tỏa ra từ các vết thương làm Hiểu Khê xuýt xoa vì đau, trên cánh tay đầy vết hằn do bị giữ quá chặt, nhưng mà chắc thắt lưng bị va đập mạnh nên bây giờ đau không cử động nổi. Chắc ngày mai phải tìm một chỗ ở mới, cứ để tình trạng này xảy ra vài lần nữa chắc bọn họ giết cô chết mất. Không giữ được đồng hồ của Nhậm Cơ, lại còn để anh thấy bộ dạng thê thảm này, Hiểu Khê buồn rầu hơn. Cô xoay người, bám vào đầu giường để tìm thế ngồi dậy trước, còn phải đi dọn dẹp đống hỗn loạn lúc nãy nữa, phần thắt lưng cô đau thốn, chỉ mới ngồi dậy mà đã thở không ra hơi.
- Anh nói em nằm yên, không nghe sao?
Nhậm Cơ vừa đẩy cửa phòng ngủ đi vào, anh đi mua rất nhiều thuốc uống và thuốc bôi giảm đau, còn cả hộp miếng dán giảm đau. Lần đầu tiên, anh tự mua những thứ này, nên mua cả đống về cho chắc. Hiểu Khê nhìn anh, xong cô tự giác búi tóc cho gọn gàng, Nhậm Cơ ngồi xuống giường, anh cẩn thận lấy khăn ướt lau sạch máu dính trên mặt Hiểu Khê trước. Thấy anh thao tác hơi chậm, Hiểu Khê liền rút thêm khăn ướt, cô lau xẹt xẹt cho anh xem.
- Đau lúc bị đánh thôi, giờ em không đau, anh nghĩ em yếu đuối vậy à?
- Còn giỡn được, em có muốn đổi chỗ ở không? - Nhậm Cơ vừa bôi thuốc lên mặt Hiểu Khê vừa hỏi.
- Có, ngày mai em đi tìm nơi ở khác, nhưng mà em không còn một đồng nào cả, nên để tháng sau em tìm. - Hiểu Khê chợt nhớ ra cô đã chuyển sạch tiền cho những người kia rồi.
- Em cũng ngốc thật, cứ để họ lấy đồng hồ, việc gì phải gửi tiền cho họ. - Nhậm Cơ nhìn cô.
- Thì tại em dễ tin người...nhẹ tay chút...môi em bị đứt ở phía trong... – Hiểu Khê vội giữ tay Nhậm Cơ lại, cô nhăn mặt nói.
Xong xuôi, Nhậm Cơ giúp cô đứng dậy, thấy dáng vẻ không đứng vững của Hiểu Khê, anh liền nói.
- Cởi váy ra anh xem sau lưng em.
- Thôi, để một lát em tự bôi thuốc, giờ em phải dọn dẹp. – Hiểu Khê từ chối.
Không cho Hiểu Khê đi, Nhậm Cơ giữ tay cô lại, anh kéo dây váy cô tụt xuống tận eo, thấy vết hằn đỏ ngang thắt lưng, anh mới quát nhẹ.
- Đứng yên đi, anh giúp em bôi thuốc và dán miếng giảm đau.
Hai tay giữ phần váy che trước ngực, nghe Nhậm Cơ quát nên cô cũng chịu đứng yên để anh bôi thuốc. Xong giúp cô chỉnh lại váy, cả hai mới đi ra bên ngoài phòng khách, Nhậm Cơ mua sẵn mì và một số món ăn đi kèm khác, đặt lên bàn cùng túi đựng thuốc.
- Ăn rồi uống thuốc vào, nếu không ngày mai mặt em sẽ sưng to hơn ngực đấy.
- Anh không ăn sao? - Hiểu Khê mỉm cười nhìn anh.
- Anh ăn với đối tác rồi.
Nói rồi Nhậm Cơ cúi người thu dọn những thứ ngổn ngang trên sàn, anh ném hết vào một góc rồi đi vào phòng ngủ dọn tiếp.
- Ngày mai em dọn tiếp đi, anh không rành mấy chuyện này.
- Cảm ơn anh, Nhậm Cơ.
Hiểu Khê nhìn anh, nếu là trước đây, khi gặp những chuyện này chắc cô tiêu cực đến chết mất, nhưng bây giờ ít ra vẫn có một người chịu ở cạnh cô. Thấy ánh mắt buồn bã của Hiểu Khê, nếu là người khác chắc đã khóc lóc không ngừng, hét ầm cả lên, Nhậm Cơ bước lại gần, anh đưa tay xoa đầu cô.
- Có anh đây, không ai được phép đánh em nữa.
- Để anh đánh thôi hả ? - Hiểu Khê nắm lấy tay anh, cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
- Biết hay thế, mau ăn đi, còn đi ngủ nữa. - Nhậm Cơ nói.
Lúc quay lại giường, Hiểu Khê cũng rất chật vật nhịn đau để nằm xuống, Nhậm Cơ nhích vào sát và đưa tay ôm lấy cô. Áp tai lên lồng ngực rắn chắc của anh, Hiểu Khê nghe được cả nhịp tim chậm rãi của anh, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh.
- Thật may mắn là anh chịu ở lại với em, nếu chỉ có một mình em đơn độc trong cuộc đời này, em sẽ rất suy sụp...
- Nói gì thế, dù anh không có ở đây, thì em cũng phải tự biết bảo vệ bản thân. - Nhậm Cơ vuốt ve mái tóc xoăn của cô.
- Em nói là lúc trước khi chưa quen biết anh, anh xuất hiện như một ánh sáng trong quãng thời gian tăm tối nhất của em, em đã rất cảm động...Nhậm Cơ... anh rất tốt... đừng để em đơn độc... – Hiểu Khê nhẹ giọng nói.
- Ngủ đi, Hiểu Khê... - Nhậm Cơ vỗ nhẹ lên tóc cô.
Nhưng Hiểu Khê đã ngủ say trong tay anh rồi, anh cúi đầu hôn lên trán cô, xong nâng cánh tay đang đeo chiếc vòng kia lên nhìn, bàn tay cô thật nhỏ và đẹp. Anh không nghĩ bản thân xuất hiện bất ngờ, lại có thể trở thành một điều gì đó tốt đẹp đối với một người khác, dù mục đích ban đầu của anh khi tiếp cận cô là không đúng, nhưng lâu dần anh lại không thể thoát ra được khỏi ánh mắt, nụ cười, cử chỉ của Hiểu Khê, ở gần cô thật sự rất dễ chịu.
Ngày hôm sau, tuy mặt hơi sưng, vết đánh vẫn còn thấy rõ nhưng Hiểu Khê vẫn phải đến công ty, để không bị mọi người bàn tán, cô phải xõa tóc che hơn nữa mặt, mọi người cũng để ý hỏi thăm, nhưng cô đành bao biện rằng giỡn với bạn bè xong bị té ngã, tất nhiên là ai cũng bán tín bán nghi. Nhậm Cơ muốn cô nghỉ làm vài hôm, anh phàn nàn cả buổi sáng, nhưng Hiểu Khê cứng đầu quá, cứ thế mà rời khỏi chung cư.
Tập đoàn FAURECIA, vừa đến công ty, nhân viên bảo an vội bước nhanh đến mở cửa xe, Nhậm Cơ vừa xuống xe, Y Phúc cùng thư ký liền ra đón anh.
- Tiên sinh, Kỳ Tổng đang chờ ngài từ sớm.
- Nếu là vì dự án ở Thanh Đảo thì không cần gặp, cậu đưa thỏa thuận cho bên đấy là được. - Nhậm Cơ nói xong liền bước vào thang máy.
Lên đến tầng 45, anh đẩy cửa phòng giám đốc đi vào, liền thấy cha anh - Nhậm Ni đã ngồi chờ trong phòng từ lâu. Vừa về Thượng Hải vào sáng nay, hai khuôn mặt như cùng một khuôn đúc ra, Nhậm Cơ cao hơn cha rất nhiều, nhưng cả hai cha con đều sở hữu vẻ ngoài lịch lãm.
- Kế hoạch của cha và các chú tuyệt đấy, vừa có thể kiềm hãm con vừa không phải mang tiếng xấu.
- Cha đến đây không phải để cãi lý với con, các trưởng bối đặt ra điều kiện để xem năng lực con tới đâu, nếu không thể xử lý làm sao họ đồng ý cho con tách FAURECIA. - Nhậm Ni ngồi trên ghế sofa nhìn.
Nhậm Cơ không nói gì, anh đi một mạch về chỗ ghế ngay bàn làm việc và ngồi xuống.
- Con đang mở rộng hoạt động sang Thâm Quyến, sẽ thu mua LIXUN, cha có tham gia không?
- Con suy nghĩ cẩn thận, có gì cần giúp đỡ thì gửi thư điện tử, bây giờ cha phải đi Hồng Kông, có vài cuộc họp báo giới thiệu với tập đoàn S/V.
Nhậm Ni nhìn đồng hồ trên tay rồi mới chậm rãi đi ra khỏi phòng, hai thư ký riêng của ông cũng vội vàng đi theo. Thư ký đi vào, đặt một số giấy tờ để Nhậm Cơ xác nhận, anh liếc mắt nhìn xong liền đặt bút ký, thư ký liền nhận lại giấy tờ và đi ra ngoài. Y Vân cũng vừa lúc bước vào.
- Tiên sinh, chuyện ngài căn dặn tôi đã điều tra xong, cũng đã cho người đến xử lý thỏa đáng.
- Được rồi, để đó cho tôi, cậu cùng Y Phúc mau xử lý các hợp đồng quan trọng với Hoa Thị ở Kim Sơn, đẩy hết lên trong tuần tiếp theo. - Nhậm Cơ kéo tập tài liệu đến trước mặt.
- Vâng, tôi xin phép.
Nói rồi, Y Vân lập tức rời khỏi phòng, Nhậm Cơ lật tài liệu ra xem, thì ra Hiểu Khê đã kể giảm lược rất nhiều những thứ tồi tệ đã xảy ra trong cuộc đời của cô ấy. Sau khi cùng mẹ trốn chạy đến Hồ Nam vẫn tiếp tục bị dòng họ của cha cô đến gây sự, bắt chu cấp tiền một cách trơ trẽn cho đứa em trai khác mẹ của Hiểu Khê, không đưa thì bị đánh đập dã man.
Cùng lúc đó ở Vũ Hán, gia đình riêng của Sở Vĩnh Hy đang bị một đám người vây quanh, còn cả điều tra viên đến, vì có thư tố cáo Sở Vĩnh Hy đã ăn trộm chiếc đồng hồ trị giá hơn 80 vạn tệ của một người khác. Sở Vĩnh Thành, cha của Hiểu Khê, ông ta lấp bấp giọng chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay con trai.
- Cái ... cái đó là tôi mượn ở chỗ con gái tôi... các điều tra viên có gì nhầm lẫn không?
- Đúng rồi, đây là chị gái tôi cho mượn, nếu có ăn cắp thì là chị ta lấy, không liên quan đến tôi... - Sở Vĩnh Hy mặt không còn giọt máu nói.
Một điều tra viên đi phía sau liền bước lên đặt giấy chứng nhận quyền sở hữu chiếc đồng hồ, đồng thời đưa theo một chuyên viên kiểm định của hãng đồng hồ để kiểm tra tình trạng. Vợ của Sở Vĩnh Hy liền hối thúc hắn ta mau tháo trả chiếc đồng hồ.
- Mau đưa lại cho người ta đi kìa, anh muốn cả nhà bị bắt hay sao?
Nghe vậy Sở Vĩnh Thành cũng quay lại thúc giục con trai mau tháo đồng hồ ra. Chuyên viên cầm đồng hồ lên xem xét cẩn thận bằng kính soi chuyên dụng, một lúc sau thì xác nhận là đồng hồ thật và lập tức thu hồi.
- Mời hai người theo chúng tôi về đồn để tiếp tục điều tra hành vi gian dối, nếu chống cự chống tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế. - Điều tra viên nói.
- Tôi...tôi không có ăn cắp...thật đấy... - Sở Vĩnh Hy mặt tái xanh, vội giải thích.
- Chúng tôi không ăn cắp thưa sĩ quan, không tin hãy gọi cho con gái tôi kiểm chứng... - Sở Vĩnh Thành liền nói.
- Không nói nhiều, mời hai người theo chúng tôi, khi nào điều tra xong chúng tôi sẽ thông báo.
Thấy sự việc nghiêm trọng, vợ của Sở Vĩnh Hy liền hối thúc hai người kia mau đồng thuận đi theo về đồn, còn cô ta sẽ đi tìm Hiểu Khê để nói cô ra làm chứng là họ không ăn cắp đồng hồ đắt tiền đó.
Thượng Hải, Hiểu Khê vừa tan làm về căn hộ, cô liền bắt tay vào dọn dẹp trước, gom hết những chậu cây bị đổ cho vào túi rác, xong cô quét dọn từ trong phòng ngủ ra tận cửa, gom thảm và rèm cửa cho hết vào máy giặt. Vừa lúc Nhậm Cơ cũng vừa đẩy cửa bước vào, anh tháo giày ra rồi bước đến bàn ngay ghế sofa, đặt điện thoại cùng chìa khóa xe lên đó, cởi áo vest ra ném lên ghế.
- Mặt em đỡ sưng chưa, lưng thế nào?
- Em không sao, chờ em dọn dẹp một chút sẽ nấu cơm, hôm nay anh về sớm thế? - Hiểu Khê đang lau chùi bệ bếp.
- Ừ, mai anh đi công tác vài ngày. – Nói xong, Nhậm Cơ đi thẳng vào phòng ngủ.
Hiểu Khê tiếp tục lau dọn, xong xuôi cô mới bắt đầu nấu cơm, xào vài món cơ bản rồi dọn ra bàn ăn, mở cửa phòng ngủ thì thấy Nhậm Cơ đang mở máy tính, anh đang xem thư điện tử liên quan đến công việc.
- Em nấu xong rồi, chúng ta ăn cơm thôi.
- Ừ, để anh tắt máy tính.
Ngồi ăn cùng nhau, Hiểu Khê thấy anh hơi đăm chiêu, cô gắp thức ăn cho vào bát anh rồi hỏi.
- Công việc không thuận lợi sao?
- Ừ, anh đang khá đau đầu, chưa nghĩ ra phương án phù hợp. - Nhậm Cơ gắp lại thức ăn đặt vào bát cơm của cô.
- Em có thể xem không? - Hiểu Khê nói.
- Một lát nữa anh cho em xem, mau ăn cơm đi. - Nhậm Cơ hối.
Sau khi cả hai đã tắm và thay đồ xong, Hiểu Khê vào phòng ngủ trước, cô kéo rèm cửa sổ lại, Nhậm Cơ vừa đi vào liền ngồi xuống ghế, mở máy tính của anh lên, anh mở hàng loạt thư mục và tệp dữ liệu trong đó. Hiểu Khê đứng nhìn, cô cúi đầu quan sát và lắng nghe những điều Nhậm Cơ đang phân tích, thấy cô đứng khá lâu, anh liền kéo cô ngồi lên chân, đặt tay lên eo cô. Hiểu Khê giật mình định đứng dậy, mặt cô ửng hồng nhìn anh.
- Ngồi đây, đừng xấu hổ, anh chỉ muốn nói về công việc thôi.
- Ừm, thế này em cũng dễ nhìn hơn. – Hiểu Khê nhìn anh.
Cả hai lại tiếp tục bàn luận về những vấn đề có thể phát sinh khi thực hiện triển khai phương án này, phương án kia, Hiểu Khê đưa ra rất nhiều hướng dự trù, Nhậm Cơ nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi ngược lại những sai sót trong đó. Hiểu Khê cũng không vừa, cô hỏi vặn lại anh nhiều câu còn hốc búa hơn.
- Anh muốn đẩy hiệu suất thương vụ này lên 60%, em thấy thế nào?
- 48% là hạn tối đa rồi, làm sao anh đẩy thêm được con số đó, dù thêm cả Sichuan cũng không thể, trừ khi... - Hiểu Khê ngập ngừng.
- Trừ khi gì? – Nhậm Cơ nhìn cô.
Ngập ngừng một chút, Hiểu Khê liền mở lại bảng dự toán đối với một số tập đoàn lớn ở Thâm Quyến, cô tập trung xem xét thật cẩn thận từng con số và so sánh đối chiếu qua lại, phải hơn 20 phút cô mới lên tiếng.
- Nếu anh thu mua được LIXUN, em thấy có mỗi tập đoàn này đáp ứng được yêu cầu cao nhất mà anh có thể mong muốn, nhưng mà vẫn còn thiếu 4%, bất khả thi thật sự... Anh thấy thế nào?
Thấy Hiểu Khê phán đoán kết quả giống như anh đã tính toán, Nhậm Cơ khá bất ngờ về sự thông minh của cô, lần hỏi khó cô ở Faurecia mà cô vẫn trả lời liền mạch, ngay cả bài kiểm tra công chức của cô anh cũng từng xem qua, phải đặt lời khen ngợi cho khả năng làm việc của Hiểu Khê.
- Nhậm Cơ, công ty HongYuan này ở mục cuối cùng, tuy không thể đạt đủ 4% còn lại, nhưng nhiều nhất cũng tăng 1%, anh đầu tư theo kiểu "cộng hưởng” sẽ sản sinh lợi tức, anh chuyển tất cả vào Lixun sẽ đẩy lợi tức lên 4%, anh xem thử đi.
- Để anh xem. – Nghe Hiểu Khê nói, anh liền tập trung xem xét.
Cách Hiểu Khê nói không sai, Nhậm Cơ ôm đầu phá cười lên, hay lắm, không ngờ anh lại gặp may phút cuối, anh kéo tay Hiểu Khê đứng dậy, xong đi nhanh ra phòng khách, lấy điện thoại gọi cho Y Vân lập tức thu thập thông tin về HongYuan trước, ngày mai anh sẽ lập tức đến đó xem xét toàn diện. Xong việc này, anh sẽ lập tức triển khai kế hoạch thu mua Lixun, sau đó tiếp tục những bước còn lại, anh nhất định phải tách FAURECIA ra khỏi gia tộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất