Chương 14: Tiến Thêm Một Bước
Nghe tiếng Nhậm Cơ truyền đến, tất cả mọi người liền im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hiểu Khê, làm cô có chút lúng túng, nhưng mà tự dặn lòng phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
- Bên Lixun họ tăng giá cổ phiếu 3%, em nghĩ đây là phương án đối phó tạm thời nhằm gây sức ép với Faurecia, không có hiệu quả về lâu dài, bên HongYuan giờ cũng đã hoàn toàn chịu sự chi phối của Faurecia, em thấy trong 3 tháng tiếp theo cùng kỳ với dự án năng lượng mới mà Lixun đang theo đuổi, nếu đẩy hết cho Lixun chạy theo chắc chắn họ sẽ bị tụt giảm giá cổ phiếu trong tương lai.
Nhậm Cơ ngẩng đầu nhìn Hiểu Khê, những người còn lại cũng há hốc, như thế này là chấp nhận thiệt hại ở hiện tại sao.
- 42%. – Nhậm Cơ nói.
- Đúng, em cũng vừa tính ra thôi, nhiều nhất là 42%, thấp nhất là 38%, nếu đẩy hết cho Lixun, HongYuan sẽ không còn dự án bù trừ, em vừa nhìn thấy ở Sichuan đang có rất nhiều hạng mục đang chạy, nếu đẩy một phần sang đó sẽ giúp duy trì giá cổ phiếu mà anh mong muốn... – Hiểu Khê ngập ngừng, khi cô nhận ra mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô như nhìn quái vật.
Y Vân liền quay sang trao đổi cùng Y Phúc, những người kia cũng lần lượt bàn tán, quản Lý các phòng ban há hốc nhìn Hiểu Khê. Nhậm Cơ đứng dậy, anh chống hai tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, đưa mắt nhìn lần lượt từng người một, xong cuối cùng là nhìn thẳng vào mặt Hiểu Khê.
- Nếu Lixun không nhận thêm dự án mà Faurecia đẩy sang, em sẽ làm gì tiếp sao?
- Chắc chắn sẽ nhận, tin tức thu mua Lixun của anh đã truyền ra và cũng đã thực hiện hơn 30%, nếu Lixun không nhận thì đồng nghĩa với giá cổ phiếu hiện tại sẽ chạm đáy. – Hiểu Khê giải thích.
- Lợi tức thất thoát là bao nhiêu? – Nhậm Cơ hỏi tiếp.
Nghe anh hỏi xong, Hiểu Khê liền đặt bút tính toán, cô viết rất nhanh, cả bài tính như ma trận, những người kia nghe mà toát cả mồ hôi trán.
- 1.78%. – Hiểu Khê trả lời dứt khoát.
Nhận được câu trả lời của cô, Nhậm Cơ đứng thẳng lưng, anh cho hai tay vào túi quần, quay sang nhìn Y Vân rồi nói.
- Triển khai đi, có thắc mắc gì thông báo cho tôi.
- Vâng, thưa tiên sinh, tôi sẽ thực hiện ngay. – Y Vân nhận lệnh xong rời đi ngay.
Kết thúc cuộc họp căng thẳng, chờ Nhậm Cơ và các lãnh đạo cấp cao kia rời đi hết, quản lý phòng Marketing mới vội vàng quay sang nhìn Hiểu Khê với ánh mắt cảm kích.
- Cảm ơn quản lý Sở, cô vừa giúp phòng Marketing thoát khỏi biên bản kỷ luật, cảm ơn cô rất nhiều, lúc nãy tôi sợ muốn tụt đường huyết.
- Hiểu Khê này, cái đầu nhỏ của em đáng sợ thật đấy, chị nghe mà lùng bùng cả lỗ tai, chỗ hiểu chỗ không, em giỏi thật đấy. – Quản lý phòng Sale giữ hai tay Hiểu Khê lay mạnh.
- Nghe danh tiếng quản lý Sở xử lý công việc tồn kho của phòng Tài chính một cách nhanh chóng mà giờ mới biết cô làm việc tốt như thế, phải học hỏi mới được. – Anh chàng quản lý phòng Sản xuất khen ngợi.
- Em chỉ biết chút ít vậy thôi, em không giỏi như mọi người nói đâu ạ, đừng khen làm em ngại... – Hiểu Khê gãi gãi đầu tóc, cô ngại ngùng đáp.
- Mau đi nghỉ trưa thôi, quá giờ lâu rồi này, để tôi mời cô bữa trưa nhé. – Quản lý phòng Marketing nói.
- Đi thôi mọi người.
Tất cả cùng đồng loạt rời khỏi phòng họp, hướng nhà ăn ở tầng trệt đi xuống, sau sự cố nghiêm trọng lần này, mọi người đều vui mừng khi đã sắp xếp ổn thỏa, phòng ban Tài chính vì vậy mà được phòng Marketing gửi lên rất nhiều bánh và cà phê để thay cho lời cảm ơn.
Buổi tối, sau khi tạm biệt nhau trước cổng công ty, người thì có bạn trai đến đón, người thì tự lái xe, người thì vẫy tay gọi taxi để về nhà, Hiểu Khê bước chậm rãi đi bộ về căn hộ ở chung cư Lộ San. Nhiệt độ giảm còn hơn mười độ một chút, gió thổi qua thật lạnh, cô đang đi thì nghe tiếng gọi sau lưng.
- Hiểu Khê.
Thật sự nghe rất êm tai, giọng Nhậm Cơ lúc bình thường rất trầm, anh nhìn Hiểu Khê từ sau lưng nãy giờ, mới chợt nhớ ra cô đã chuyển chỗ ở mới và chưa cho anh biết địa chỉ.
- Mau lên xe, ngoài trời lạnh đấy.
Bước vào trong xe, Hiểu Khê liền đóng cửa xe lại, cài dây an toàn xong nói địa chỉ mới. Nhậm Cơ liếc mắt nhìn sang cô.
- Anh xin lỗi, anh thật sự rất bận, mỗi tin nhắn em gửi đến anh đều xem, nhưng anh không kịp trả lời liền ngủ quên.
- Không sao, anh vẫn bình an là em rất vui rồi. – Hiểu Khê mỉm cười nhìn anh, thật lòng là cô cũng buồn.
Nhìn thấy Hiểu Khê buồn, nhưng lại mỉm cười bảo không sao, Nhậm Cơ tự trách bản thân vì thật sự anh rất hời hợt với Hiểu Khê, cô ấy chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh, không cần anh phải làm những việc mà một người bạn trai bình thường sẽ làm. Đôi khi anh cũng tự hỏi, liệu rằng Hiểu Khê có thật sự dành tình cảm cho anh hay không. Hiểu Khê cũng tự đặt câu hỏi cho chính bản thân cô, liệu cô có thể xây dựng một mối quan hệ tình cảm với Nhậm Cơ trong tương lai hay không?
Về đến chung cư Lộ San, chờ Nhậm Cơ đậu xe xong, cả hai mới đi vào thang máy lên lầu bốn, cả quãng đường hai người đều im lặng nhìn đối phương, rõ ràng có khúc mắc vô hình nhưng lại không thể nói cho nhau hiểu. Vừa vào đến phòng, mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào khứu giác của Nhậm Cơ, nhìn căn hộ xinh xắn của Hiểu Khê, đều tràn ngập sự vui vẻ của cô. Như thói quen, Nhậm Cơ cởi áo vest đặt lên ghế sofa, anh ném chìa khóa xe và điện thoại lên bàn xong ngồi phịch xuống ghế. Hiểu Khê đi một mạch vào phòng ngủ, cô mở tủ lấy quần áo mang ra cho Nhậm Cơ.
- Anh tắm đi, em sẽ gói há cảo và xào miến.
- Ừ, cảm ơn em.
Nói xong, Nhậm Cơ lấy đồ trên tay Hiểu Khê đi vào phòng tắm. Ở ngoài này, Hiểu Khê liền cởi áo khoác treo lên kệ móc kèm túi xách, xong cô mở tủ lạnh lấy các nguyên liệu cần thiết để làm bữa tối. Vừa chiên há cảo xong thì Nhậm Cơ đã tắm xong, anh sấy tóc xong liền bước lại gần Hiểu Khê, anh lên tiếng hỏi giúp đỡ thì cô xua tay đẩy anh ra, cô sợ dầu bắn lên người anh. Rất nhanh đã nấu xong hai món đơn giản, Nhậm Cơ ăn những món Hiểu Khê nấu, lâu rồi anh chưa ăn lại, thật sự rất ngon.
Càng về khuya, trời càng lạnh, Hiểu Khê vừa tắm xong liền chạy một mạch vào phòng ngủ ấm áp, cô lao vào chăn ngay, Nhậm Cơ đang đứng nhìn bên ngoài cửa sổ, thấy Hiểu Khê vào phòng rồi anh mới kéo rèm lại, sau đó đi đến chỗ công tắc đèn. Vừa ngồi xuống giường, Nhậm Cơ đã nhanh chóng xoay người nằm trên Hiểu Khê, anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn vội vã và đầy dục vọng. Lướt nhanh xuống cổ và ngực, Nhậm Cơ giữ hai tay Hiểu Khê qua đỉnh đầu, anh kéo nhẹ chiếc váy hoa trên người cô ra và ném xuống thảm trải sàn. Xong anh quỳ gối, thẳng lưng tự cởi áo, ném xuống cùng chỗ với chiếc váy của Hiểu Khê, nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của cô, anh lại cúi đầu mà hôn mạnh xuống môi cô, nhấm nháp hương vị động lòng người. Vừa chạm vào ngực, Hiểu Khê đã thở hổn hển nhìn Nhậm Cơ, anh ghì một tay Hiểu Khê lên đầu, lập tức dày vò ngực cô, đưa tay vuốt ve dọc khắp cơ thể của cô khiêu khích.
- Nhậm Cơ...em...ư...nhẹ một chút...
- Thư giãn đi, anh sẽ nhẹ nhàng...đừng từ chối anh nữa... Hiểu Khê... – Nhậm Cơ thở dốc, thì thầm vào tai cô.
Dỗ dành Hiểu Khê xong, Nhậm Cơ nhanh chóng trút bỏ toàn bộ trang phục còn sót lại trên cơ thể của cả hai, anh chen vào giữa hai chân Hiểu Khê. Không muốn cô phản kháng, anh lại tiếp tục dùng nụ hôn kích thích ham muốn mãnh liệt của cô. Biết là bản thân đang bị Nhậm Cơ câu dẫn, nhưng Hiểu Khê không còn sức để kháng cự, mỗi lần anh chạm vào, cô đều biết, nhưng trước mắt như có màn sương làm cô không thể mở mắt nhìn rõ. Lúc Nhậm Cơ thúc mạnh vào trong cơ thể, cả người Hiểu Khê trở nên căng thẳng tột độ, cô phải chặn tay trước lồng ngực của anh để ngăn anh di chuyển. Thấy Hiểu Khê nhăn mặt vì đau, Nhậm Cơ dừng hành vi kia lại, anh thì thầm vào tai cô dỗ dành.
- Em thả lõng đi, anh không vào nữa...được không...
Lại bị Nhậm Cơ dùng nụ hôn dụ dỗ thành công, rất nhanh anh đã có thể chiếm lấy hoàn toàn Hiểu Khê, nhìn dáng vẻ của cô lúc này, Nhậm Cơ rất thoải mái. Từ lúc qua lại với Hiểu Khê, anh không ra ngoài tìm phụ nữ khác nữa, không có hứng thú lắm thì đúng hơn, gần cả năm miệt mài dụ dỗ cô đến bây giờ mới làm được, thấy cô khó chịu vì lần đầu tiên làm chuyện này, Nhậm Cơ cũng cố điều tiết hành động để không làm đau cô.
- Nhẹ một chút...từ từ...Anh chậm lại...a...
- Anh không nhịn được... em hãy tận hưởng cảm giác này đi, Hiểu Khê...
Mỗi lần anh đẩy đưa, Hiểu Khê chỉ có thể ngẩng đầu mà thở gấp, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ cô cũng vì thế xuất hiện, Nhậm Cơ như bị kích thích, anh nắm chặt eo Hiểu Khê mà đẩy nhanh hơn. Cả cơ thể Hiểu Khê run rẩy theo từng đợt anh đến, cúi đầu hôn xuống môi Hiểu Khê, anh muốn nghe tiếng cô, vì anh mà chịu không nổi.
Đến lúc Nhậm Cơ thỏa mãn, anh vẫn chưa rời khỏi cơ thể Hiểu Khê, nhìn cơ thể chằng chịt dấu vết của trận hoan ái cuồng nhiệt, ngực cô nhấp nhô thở gấp, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ửng hồng.
- Nhìn anh này, Hiểu Khê.
Nghe Nhậm Cơ nói, giọng anh thật trầm ấm, Hiểu Khê nhíu mày, mở mắt nhìn người đàn ông đang chen giữa hai chân cô.
- Anh...rời khỏi em...tư thế này làm em xấu hổ...
- Còn đau không? - Nhậm Cơ hôn lên trán cô.
Hiểu Khê lắc đầu, bây giờ cô chỉ còn biết xấu hổ muốn tìm chỗ chui thôi, cơ thể trần trụi của Nhậm Cơ thật sự rất nhức mắt. Thấy cô che mặt, Nhậm Cơ phì cười rồi chậm rãi rời khỏi người cô, anh nằm xuống bên cạnh Hiểu Khê rồi kéo cô dựa sát vào người anh, anh buồn ngủ thật sự, thời gian qua anh đã rất bận.
- Xin lỗi em Hiểu Khê, anh đã rất bận...nên không quan tâm em được...đừng giận nhé...
Quay đầu nhìn Nhậm Cơ, anh chỉ nói lấp lửng được vài chữ đã ngủ say, Hiểu Khê nhẹ nhàng di chuyển tay anh ra khỏi người cô trước, cô nhịn đau bò xuống giường để nhặt chiếc váy lên và mặc vào người, cô đi ra ngoài trước, Nhậm Cơ không dùng biện pháp phòng ngừa gì cả, cô hơi sợ, lỡ có chuyện gì chỉ có một mình cô thiệt thòi.
Hôm sau, Nhậm Cơ muốn đưa cô đến công ty rồi anh sẽ quay về căn hộ ở quận Tĩnh An, nhưng cô không chịu, một mực đòi đi bộ đi làm, chịu thua sự cứng đầu của Hiểu Khê. Nhậm Cơ hôn cô xong mới chịu rời đi, cô vội vàng lấy chiếc váy công sở màu đen kín đáo đi vào phòng tắm, chuẩn bị đi làm. Trước khi đến công ty, Hiểu Khê vội ghé vào hiệu thuốc để mua thuốc tránh thai, đề phòng vẫn hơn. Cẩn thận cất kỹ vào ngăn nhỏ có khóa trong túi xách, Hiểu Khê tiếp tục đi làm.
Lại một tuần, rồi một tuần nữa, Nhậm Cơ vẫn đang ở nước ngoài, anh đi công tác liên tục, thi thoảng anh mới gọi điện đến cho Hiểu Khê, cô gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày, nhưng không có hồi đáp. Hi vọng công việc của anh suôn sẻ, khát vọng lớn nhất của anh sẽ thực hiện được sớm nhất. Ngồi nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, tiếng cửa phòng được Mạch Tử mở ra cũng không gây được sự chú ý của cô, anh đặt một ly trà lên bàn cho Hiểu Khê.
- Này, từ trưa đến giờ thấy em cứ tập trung vào màn hình, công việc của tuần này đã xử lý xong hết rồi mà, hay có lỗi gì rồi?
Hiểu Khê hơi giật mình khi nghe tiếng người khác nói chuyện, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Mạch Tử đang chống tay lên bàn, cúi người nhìn cô.
- Không phải đâu, em chỉ đối soát lại một số dự án của tuần sau thôi, khi nào có thông báo chính thức từ phòng Marketing em mới gửi cho mọi người triển khai.
- Vừa phải thôi, em lúc nào cũng hướng dẫn chạy trước cả tuần rồi, phòng chúng ta lâu rồi không bị deadline, em giữ sức làm việc khác đi. - Mạch Tử đẩy nhẹ ly trà đến cho Hiểu Khê.
Nhận ly trà, Hiểu Khê liền mỉm cười và uống một ngụm, xong cô nhẹ nhàng đặt lại chỗ cũ.
- Em muốn phòng chúng ta đạt KPI cao nhất tháng, em đúng là tham vọng quá, bắt mọi người chạy theo...cảm ơn tách trà của anh, Mạch Tử.
- Mọi người cảm ơn em không hết, tham vọng gì chứ, mà Hiểu Khê này, em có bạn trai chưa? - Mạch Tử ngập ngừng một chút.
Bị hỏi bất ngờ, Hiểu Khê hơi chột dạ nhẹ, cô với Nhậm Cơ chính là quan hệ yêu đương đúng không nhỉ, mà đôi khi nghĩ lại thấy vẫn còn thiếu gì đấy, hay cách hai người họ qua lại trong im lặng nên cho cảm giác không phải tình yêu, cô và Nhậm Cơ cũng chưa từng nói lời yêu đối phương, chỉ có một lần duy nhất cô nói thích anh, rồi anh đồng ý.
- Em cũng đang chờ điều anh vừa hỏi...
Định hỏi nữa, nhưng mà Hỷ Hỷ đã gõ cửa phòng cắt ngang, cô ấy gọi Mạch Tử ra kiểm tra tài liệu lại, hình như có nhầm lẫn ở đâu. Mạch Tử nhún vai, thở nhẹ ra một hơi xong quay người ra khỏi phòng quản lý. Hiểu Khê nhìn tấm lịch trên bàn, mai là sinh nhật 26 tuổi của cô rồi, xong lại đến ngày giỗ đầu của mẹ. Thở dài ra một hơi, Hiểu Khê lấy ly trà đang còn ấm kia đưa lên uống một ngụm lớn, mùi trà thơm quá.
Thông báo từ phòng nhân sự được gửi đến, Hiểu Khê nhấp chuột vào xem thử, ra là Tiêu Xán lập một nhóm riêng cho quản lý các phòng ban, để tiện thông báo tin tức khi cần thiết.
"Làm phiền mọi người rồi, tôi là Tiêu Xán, quản lý phòng nhân sự, có thắc mắc gì mọi người nhớ gửi vào nhóm để phòng nhân sự nắm bắt và giải quyết nhé.” – Tiêu Xán.
"À đúng rồi, quản lý Tiêu, nghe nói phòng nhân sự vừa thay đổi người mới cho phòng Sale phải không?” - Quản lý Sale.
“Ngày mai tôi sẽ dẫn đến, chị yên tâm nhé, là sinh viên Trùng Khánh”. – Tiêu Xán.
"Vậy khi nào phòng Mar mới có trợ lý mới, tôi đang rối vì mớ hỗn loạn đây...” - Quản lý Mar.
“Đang đào tạo, tôi sẻ gửi hồ sơ cho anh xem thử” – Tiêu Xán.
“Em muốn nghỉ phép 2 ngày được không ạ, công việc của tuần này em đã sắp xếp xong” - Quản lý Tài chính.
"Em viết đơn nghỉ phép nhé Hiểu Khê, xong trình lên phó giám đốc để xác nhận là được” – Tiêu Xán.
“Cảm ơn anh” - Quản lý Tài chính.
Đóng thông báo nhóm xuống, Hiểu Khê liền in ngay một tờ giấy phép, cô viết tay xong mang lên phòng phó giám đốc để trình bày lý do xin nghỉ 2 ngày. Cô bay về Hồ Nam để nấu bữa cơm cho ngày giỗ đầu tiên của mẹ, phó giám đốc liền ký tên xác nhận ngay.
Ngày hôm sau, Hiểu Khê thức dậy từ sớm, cô không mang theo nhiều hành lý, chỉ gói gọn trong chiếc balô, thay quần jean và áo thun đơn giản, cô búi gọn tóc lên cao, lấy áo khoác và điện thoại xong đi xuống cổng chung cư bắt taxi ra sân bay để mua vé cho chuyến sớm nhất. Từ tối hôm qua, cô không liên lạc được cho Nhậm Cơ, nên cũng không nói cho anh biết được.
Nhìn bảng thông báo giờ máy bay khởi hành, Hiểu Khê lại nhìn xuống màn hình điện thoại, tự hỏi Nhậm Cơ đang làm gì, sao anh không mở máy. Không biết anh khỏe không, cô muốn hỏi chuyện với những người khác nhưng không tiện, sợ mọi người biết chuyện qua lại của hai người, rồi lại gây ra rắc rối không mong muốn, ảnh hưởng đến Nhậm Cơ.
- Bên Lixun họ tăng giá cổ phiếu 3%, em nghĩ đây là phương án đối phó tạm thời nhằm gây sức ép với Faurecia, không có hiệu quả về lâu dài, bên HongYuan giờ cũng đã hoàn toàn chịu sự chi phối của Faurecia, em thấy trong 3 tháng tiếp theo cùng kỳ với dự án năng lượng mới mà Lixun đang theo đuổi, nếu đẩy hết cho Lixun chạy theo chắc chắn họ sẽ bị tụt giảm giá cổ phiếu trong tương lai.
Nhậm Cơ ngẩng đầu nhìn Hiểu Khê, những người còn lại cũng há hốc, như thế này là chấp nhận thiệt hại ở hiện tại sao.
- 42%. – Nhậm Cơ nói.
- Đúng, em cũng vừa tính ra thôi, nhiều nhất là 42%, thấp nhất là 38%, nếu đẩy hết cho Lixun, HongYuan sẽ không còn dự án bù trừ, em vừa nhìn thấy ở Sichuan đang có rất nhiều hạng mục đang chạy, nếu đẩy một phần sang đó sẽ giúp duy trì giá cổ phiếu mà anh mong muốn... – Hiểu Khê ngập ngừng, khi cô nhận ra mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô như nhìn quái vật.
Y Vân liền quay sang trao đổi cùng Y Phúc, những người kia cũng lần lượt bàn tán, quản Lý các phòng ban há hốc nhìn Hiểu Khê. Nhậm Cơ đứng dậy, anh chống hai tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, đưa mắt nhìn lần lượt từng người một, xong cuối cùng là nhìn thẳng vào mặt Hiểu Khê.
- Nếu Lixun không nhận thêm dự án mà Faurecia đẩy sang, em sẽ làm gì tiếp sao?
- Chắc chắn sẽ nhận, tin tức thu mua Lixun của anh đã truyền ra và cũng đã thực hiện hơn 30%, nếu Lixun không nhận thì đồng nghĩa với giá cổ phiếu hiện tại sẽ chạm đáy. – Hiểu Khê giải thích.
- Lợi tức thất thoát là bao nhiêu? – Nhậm Cơ hỏi tiếp.
Nghe anh hỏi xong, Hiểu Khê liền đặt bút tính toán, cô viết rất nhanh, cả bài tính như ma trận, những người kia nghe mà toát cả mồ hôi trán.
- 1.78%. – Hiểu Khê trả lời dứt khoát.
Nhận được câu trả lời của cô, Nhậm Cơ đứng thẳng lưng, anh cho hai tay vào túi quần, quay sang nhìn Y Vân rồi nói.
- Triển khai đi, có thắc mắc gì thông báo cho tôi.
- Vâng, thưa tiên sinh, tôi sẽ thực hiện ngay. – Y Vân nhận lệnh xong rời đi ngay.
Kết thúc cuộc họp căng thẳng, chờ Nhậm Cơ và các lãnh đạo cấp cao kia rời đi hết, quản lý phòng Marketing mới vội vàng quay sang nhìn Hiểu Khê với ánh mắt cảm kích.
- Cảm ơn quản lý Sở, cô vừa giúp phòng Marketing thoát khỏi biên bản kỷ luật, cảm ơn cô rất nhiều, lúc nãy tôi sợ muốn tụt đường huyết.
- Hiểu Khê này, cái đầu nhỏ của em đáng sợ thật đấy, chị nghe mà lùng bùng cả lỗ tai, chỗ hiểu chỗ không, em giỏi thật đấy. – Quản lý phòng Sale giữ hai tay Hiểu Khê lay mạnh.
- Nghe danh tiếng quản lý Sở xử lý công việc tồn kho của phòng Tài chính một cách nhanh chóng mà giờ mới biết cô làm việc tốt như thế, phải học hỏi mới được. – Anh chàng quản lý phòng Sản xuất khen ngợi.
- Em chỉ biết chút ít vậy thôi, em không giỏi như mọi người nói đâu ạ, đừng khen làm em ngại... – Hiểu Khê gãi gãi đầu tóc, cô ngại ngùng đáp.
- Mau đi nghỉ trưa thôi, quá giờ lâu rồi này, để tôi mời cô bữa trưa nhé. – Quản lý phòng Marketing nói.
- Đi thôi mọi người.
Tất cả cùng đồng loạt rời khỏi phòng họp, hướng nhà ăn ở tầng trệt đi xuống, sau sự cố nghiêm trọng lần này, mọi người đều vui mừng khi đã sắp xếp ổn thỏa, phòng ban Tài chính vì vậy mà được phòng Marketing gửi lên rất nhiều bánh và cà phê để thay cho lời cảm ơn.
Buổi tối, sau khi tạm biệt nhau trước cổng công ty, người thì có bạn trai đến đón, người thì tự lái xe, người thì vẫy tay gọi taxi để về nhà, Hiểu Khê bước chậm rãi đi bộ về căn hộ ở chung cư Lộ San. Nhiệt độ giảm còn hơn mười độ một chút, gió thổi qua thật lạnh, cô đang đi thì nghe tiếng gọi sau lưng.
- Hiểu Khê.
Thật sự nghe rất êm tai, giọng Nhậm Cơ lúc bình thường rất trầm, anh nhìn Hiểu Khê từ sau lưng nãy giờ, mới chợt nhớ ra cô đã chuyển chỗ ở mới và chưa cho anh biết địa chỉ.
- Mau lên xe, ngoài trời lạnh đấy.
Bước vào trong xe, Hiểu Khê liền đóng cửa xe lại, cài dây an toàn xong nói địa chỉ mới. Nhậm Cơ liếc mắt nhìn sang cô.
- Anh xin lỗi, anh thật sự rất bận, mỗi tin nhắn em gửi đến anh đều xem, nhưng anh không kịp trả lời liền ngủ quên.
- Không sao, anh vẫn bình an là em rất vui rồi. – Hiểu Khê mỉm cười nhìn anh, thật lòng là cô cũng buồn.
Nhìn thấy Hiểu Khê buồn, nhưng lại mỉm cười bảo không sao, Nhậm Cơ tự trách bản thân vì thật sự anh rất hời hợt với Hiểu Khê, cô ấy chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh, không cần anh phải làm những việc mà một người bạn trai bình thường sẽ làm. Đôi khi anh cũng tự hỏi, liệu rằng Hiểu Khê có thật sự dành tình cảm cho anh hay không. Hiểu Khê cũng tự đặt câu hỏi cho chính bản thân cô, liệu cô có thể xây dựng một mối quan hệ tình cảm với Nhậm Cơ trong tương lai hay không?
Về đến chung cư Lộ San, chờ Nhậm Cơ đậu xe xong, cả hai mới đi vào thang máy lên lầu bốn, cả quãng đường hai người đều im lặng nhìn đối phương, rõ ràng có khúc mắc vô hình nhưng lại không thể nói cho nhau hiểu. Vừa vào đến phòng, mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào khứu giác của Nhậm Cơ, nhìn căn hộ xinh xắn của Hiểu Khê, đều tràn ngập sự vui vẻ của cô. Như thói quen, Nhậm Cơ cởi áo vest đặt lên ghế sofa, anh ném chìa khóa xe và điện thoại lên bàn xong ngồi phịch xuống ghế. Hiểu Khê đi một mạch vào phòng ngủ, cô mở tủ lấy quần áo mang ra cho Nhậm Cơ.
- Anh tắm đi, em sẽ gói há cảo và xào miến.
- Ừ, cảm ơn em.
Nói xong, Nhậm Cơ lấy đồ trên tay Hiểu Khê đi vào phòng tắm. Ở ngoài này, Hiểu Khê liền cởi áo khoác treo lên kệ móc kèm túi xách, xong cô mở tủ lạnh lấy các nguyên liệu cần thiết để làm bữa tối. Vừa chiên há cảo xong thì Nhậm Cơ đã tắm xong, anh sấy tóc xong liền bước lại gần Hiểu Khê, anh lên tiếng hỏi giúp đỡ thì cô xua tay đẩy anh ra, cô sợ dầu bắn lên người anh. Rất nhanh đã nấu xong hai món đơn giản, Nhậm Cơ ăn những món Hiểu Khê nấu, lâu rồi anh chưa ăn lại, thật sự rất ngon.
Càng về khuya, trời càng lạnh, Hiểu Khê vừa tắm xong liền chạy một mạch vào phòng ngủ ấm áp, cô lao vào chăn ngay, Nhậm Cơ đang đứng nhìn bên ngoài cửa sổ, thấy Hiểu Khê vào phòng rồi anh mới kéo rèm lại, sau đó đi đến chỗ công tắc đèn. Vừa ngồi xuống giường, Nhậm Cơ đã nhanh chóng xoay người nằm trên Hiểu Khê, anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn vội vã và đầy dục vọng. Lướt nhanh xuống cổ và ngực, Nhậm Cơ giữ hai tay Hiểu Khê qua đỉnh đầu, anh kéo nhẹ chiếc váy hoa trên người cô ra và ném xuống thảm trải sàn. Xong anh quỳ gối, thẳng lưng tự cởi áo, ném xuống cùng chỗ với chiếc váy của Hiểu Khê, nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của cô, anh lại cúi đầu mà hôn mạnh xuống môi cô, nhấm nháp hương vị động lòng người. Vừa chạm vào ngực, Hiểu Khê đã thở hổn hển nhìn Nhậm Cơ, anh ghì một tay Hiểu Khê lên đầu, lập tức dày vò ngực cô, đưa tay vuốt ve dọc khắp cơ thể của cô khiêu khích.
- Nhậm Cơ...em...ư...nhẹ một chút...
- Thư giãn đi, anh sẽ nhẹ nhàng...đừng từ chối anh nữa... Hiểu Khê... – Nhậm Cơ thở dốc, thì thầm vào tai cô.
Dỗ dành Hiểu Khê xong, Nhậm Cơ nhanh chóng trút bỏ toàn bộ trang phục còn sót lại trên cơ thể của cả hai, anh chen vào giữa hai chân Hiểu Khê. Không muốn cô phản kháng, anh lại tiếp tục dùng nụ hôn kích thích ham muốn mãnh liệt của cô. Biết là bản thân đang bị Nhậm Cơ câu dẫn, nhưng Hiểu Khê không còn sức để kháng cự, mỗi lần anh chạm vào, cô đều biết, nhưng trước mắt như có màn sương làm cô không thể mở mắt nhìn rõ. Lúc Nhậm Cơ thúc mạnh vào trong cơ thể, cả người Hiểu Khê trở nên căng thẳng tột độ, cô phải chặn tay trước lồng ngực của anh để ngăn anh di chuyển. Thấy Hiểu Khê nhăn mặt vì đau, Nhậm Cơ dừng hành vi kia lại, anh thì thầm vào tai cô dỗ dành.
- Em thả lõng đi, anh không vào nữa...được không...
Lại bị Nhậm Cơ dùng nụ hôn dụ dỗ thành công, rất nhanh anh đã có thể chiếm lấy hoàn toàn Hiểu Khê, nhìn dáng vẻ của cô lúc này, Nhậm Cơ rất thoải mái. Từ lúc qua lại với Hiểu Khê, anh không ra ngoài tìm phụ nữ khác nữa, không có hứng thú lắm thì đúng hơn, gần cả năm miệt mài dụ dỗ cô đến bây giờ mới làm được, thấy cô khó chịu vì lần đầu tiên làm chuyện này, Nhậm Cơ cũng cố điều tiết hành động để không làm đau cô.
- Nhẹ một chút...từ từ...Anh chậm lại...a...
- Anh không nhịn được... em hãy tận hưởng cảm giác này đi, Hiểu Khê...
Mỗi lần anh đẩy đưa, Hiểu Khê chỉ có thể ngẩng đầu mà thở gấp, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng từ cô cũng vì thế xuất hiện, Nhậm Cơ như bị kích thích, anh nắm chặt eo Hiểu Khê mà đẩy nhanh hơn. Cả cơ thể Hiểu Khê run rẩy theo từng đợt anh đến, cúi đầu hôn xuống môi Hiểu Khê, anh muốn nghe tiếng cô, vì anh mà chịu không nổi.
Đến lúc Nhậm Cơ thỏa mãn, anh vẫn chưa rời khỏi cơ thể Hiểu Khê, nhìn cơ thể chằng chịt dấu vết của trận hoan ái cuồng nhiệt, ngực cô nhấp nhô thở gấp, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ửng hồng.
- Nhìn anh này, Hiểu Khê.
Nghe Nhậm Cơ nói, giọng anh thật trầm ấm, Hiểu Khê nhíu mày, mở mắt nhìn người đàn ông đang chen giữa hai chân cô.
- Anh...rời khỏi em...tư thế này làm em xấu hổ...
- Còn đau không? - Nhậm Cơ hôn lên trán cô.
Hiểu Khê lắc đầu, bây giờ cô chỉ còn biết xấu hổ muốn tìm chỗ chui thôi, cơ thể trần trụi của Nhậm Cơ thật sự rất nhức mắt. Thấy cô che mặt, Nhậm Cơ phì cười rồi chậm rãi rời khỏi người cô, anh nằm xuống bên cạnh Hiểu Khê rồi kéo cô dựa sát vào người anh, anh buồn ngủ thật sự, thời gian qua anh đã rất bận.
- Xin lỗi em Hiểu Khê, anh đã rất bận...nên không quan tâm em được...đừng giận nhé...
Quay đầu nhìn Nhậm Cơ, anh chỉ nói lấp lửng được vài chữ đã ngủ say, Hiểu Khê nhẹ nhàng di chuyển tay anh ra khỏi người cô trước, cô nhịn đau bò xuống giường để nhặt chiếc váy lên và mặc vào người, cô đi ra ngoài trước, Nhậm Cơ không dùng biện pháp phòng ngừa gì cả, cô hơi sợ, lỡ có chuyện gì chỉ có một mình cô thiệt thòi.
Hôm sau, Nhậm Cơ muốn đưa cô đến công ty rồi anh sẽ quay về căn hộ ở quận Tĩnh An, nhưng cô không chịu, một mực đòi đi bộ đi làm, chịu thua sự cứng đầu của Hiểu Khê. Nhậm Cơ hôn cô xong mới chịu rời đi, cô vội vàng lấy chiếc váy công sở màu đen kín đáo đi vào phòng tắm, chuẩn bị đi làm. Trước khi đến công ty, Hiểu Khê vội ghé vào hiệu thuốc để mua thuốc tránh thai, đề phòng vẫn hơn. Cẩn thận cất kỹ vào ngăn nhỏ có khóa trong túi xách, Hiểu Khê tiếp tục đi làm.
Lại một tuần, rồi một tuần nữa, Nhậm Cơ vẫn đang ở nước ngoài, anh đi công tác liên tục, thi thoảng anh mới gọi điện đến cho Hiểu Khê, cô gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày, nhưng không có hồi đáp. Hi vọng công việc của anh suôn sẻ, khát vọng lớn nhất của anh sẽ thực hiện được sớm nhất. Ngồi nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, tiếng cửa phòng được Mạch Tử mở ra cũng không gây được sự chú ý của cô, anh đặt một ly trà lên bàn cho Hiểu Khê.
- Này, từ trưa đến giờ thấy em cứ tập trung vào màn hình, công việc của tuần này đã xử lý xong hết rồi mà, hay có lỗi gì rồi?
Hiểu Khê hơi giật mình khi nghe tiếng người khác nói chuyện, cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Mạch Tử đang chống tay lên bàn, cúi người nhìn cô.
- Không phải đâu, em chỉ đối soát lại một số dự án của tuần sau thôi, khi nào có thông báo chính thức từ phòng Marketing em mới gửi cho mọi người triển khai.
- Vừa phải thôi, em lúc nào cũng hướng dẫn chạy trước cả tuần rồi, phòng chúng ta lâu rồi không bị deadline, em giữ sức làm việc khác đi. - Mạch Tử đẩy nhẹ ly trà đến cho Hiểu Khê.
Nhận ly trà, Hiểu Khê liền mỉm cười và uống một ngụm, xong cô nhẹ nhàng đặt lại chỗ cũ.
- Em muốn phòng chúng ta đạt KPI cao nhất tháng, em đúng là tham vọng quá, bắt mọi người chạy theo...cảm ơn tách trà của anh, Mạch Tử.
- Mọi người cảm ơn em không hết, tham vọng gì chứ, mà Hiểu Khê này, em có bạn trai chưa? - Mạch Tử ngập ngừng một chút.
Bị hỏi bất ngờ, Hiểu Khê hơi chột dạ nhẹ, cô với Nhậm Cơ chính là quan hệ yêu đương đúng không nhỉ, mà đôi khi nghĩ lại thấy vẫn còn thiếu gì đấy, hay cách hai người họ qua lại trong im lặng nên cho cảm giác không phải tình yêu, cô và Nhậm Cơ cũng chưa từng nói lời yêu đối phương, chỉ có một lần duy nhất cô nói thích anh, rồi anh đồng ý.
- Em cũng đang chờ điều anh vừa hỏi...
Định hỏi nữa, nhưng mà Hỷ Hỷ đã gõ cửa phòng cắt ngang, cô ấy gọi Mạch Tử ra kiểm tra tài liệu lại, hình như có nhầm lẫn ở đâu. Mạch Tử nhún vai, thở nhẹ ra một hơi xong quay người ra khỏi phòng quản lý. Hiểu Khê nhìn tấm lịch trên bàn, mai là sinh nhật 26 tuổi của cô rồi, xong lại đến ngày giỗ đầu của mẹ. Thở dài ra một hơi, Hiểu Khê lấy ly trà đang còn ấm kia đưa lên uống một ngụm lớn, mùi trà thơm quá.
Thông báo từ phòng nhân sự được gửi đến, Hiểu Khê nhấp chuột vào xem thử, ra là Tiêu Xán lập một nhóm riêng cho quản lý các phòng ban, để tiện thông báo tin tức khi cần thiết.
"Làm phiền mọi người rồi, tôi là Tiêu Xán, quản lý phòng nhân sự, có thắc mắc gì mọi người nhớ gửi vào nhóm để phòng nhân sự nắm bắt và giải quyết nhé.” – Tiêu Xán.
"À đúng rồi, quản lý Tiêu, nghe nói phòng nhân sự vừa thay đổi người mới cho phòng Sale phải không?” - Quản lý Sale.
“Ngày mai tôi sẽ dẫn đến, chị yên tâm nhé, là sinh viên Trùng Khánh”. – Tiêu Xán.
"Vậy khi nào phòng Mar mới có trợ lý mới, tôi đang rối vì mớ hỗn loạn đây...” - Quản lý Mar.
“Đang đào tạo, tôi sẻ gửi hồ sơ cho anh xem thử” – Tiêu Xán.
“Em muốn nghỉ phép 2 ngày được không ạ, công việc của tuần này em đã sắp xếp xong” - Quản lý Tài chính.
"Em viết đơn nghỉ phép nhé Hiểu Khê, xong trình lên phó giám đốc để xác nhận là được” – Tiêu Xán.
“Cảm ơn anh” - Quản lý Tài chính.
Đóng thông báo nhóm xuống, Hiểu Khê liền in ngay một tờ giấy phép, cô viết tay xong mang lên phòng phó giám đốc để trình bày lý do xin nghỉ 2 ngày. Cô bay về Hồ Nam để nấu bữa cơm cho ngày giỗ đầu tiên của mẹ, phó giám đốc liền ký tên xác nhận ngay.
Ngày hôm sau, Hiểu Khê thức dậy từ sớm, cô không mang theo nhiều hành lý, chỉ gói gọn trong chiếc balô, thay quần jean và áo thun đơn giản, cô búi gọn tóc lên cao, lấy áo khoác và điện thoại xong đi xuống cổng chung cư bắt taxi ra sân bay để mua vé cho chuyến sớm nhất. Từ tối hôm qua, cô không liên lạc được cho Nhậm Cơ, nên cũng không nói cho anh biết được.
Nhìn bảng thông báo giờ máy bay khởi hành, Hiểu Khê lại nhìn xuống màn hình điện thoại, tự hỏi Nhậm Cơ đang làm gì, sao anh không mở máy. Không biết anh khỏe không, cô muốn hỏi chuyện với những người khác nhưng không tiện, sợ mọi người biết chuyện qua lại của hai người, rồi lại gây ra rắc rối không mong muốn, ảnh hưởng đến Nhậm Cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất