Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết

Chương 38: Người Thương

Trước Sau
Ngụy Đồ Thanh trong phòng giam cơ thể chằng chịt những vết thương muốn buông bỏ tất cả thì chợt nhớ lại lời hứa với thuộc hạ và những đứa con của mình khiến chàng lập tức khôi phục lại ý tưởng sống mà tìm cách thoát ra khỏi đây nếu không sẽ bị chúng hành hạ đến ch* mất

“ Giờ cơ thể mình không gắng nổi nữa…nếu không quay về thì mọi tội lỗi sẽ đổ hết lên đầu mấy đứa kia mất…còn cả tên hoàng thượng chết tiệt kia nữa về sẽ bị hắn nổi điên nổi khùng lên…” chàng cố gắng ngồi dậy suy nghĩ tìm cách thoát ra khỏi ngục giam này…

Tại nước Đại Ngũ

Lúc này mọi nghi ngờ đều đổ dồn sang Lương quý phi, Ngũ Sở lập tức đi đến phủ của bà ấy hỏi chuyện

Tại phủ của Lương quý phi, Ngũ Sở đang hỏi về tung tích của Ngụy Đồ Thanh nhưng Lương quý phi không chịu nói bất cứ điều gì ngoài những lời châm biến khẳng định Ngụy Đồ Thanh không thể bình an trở về:

“ Nếu hắn bị bắt cóc thì ta chắc rằng bọn chúng không để yên cho hắn đâu…có khi hắn bị tra tấn đến ch* rồi cũng nên…Tại nơi đó hắn cũng không thể thoát ra khỏi bóng tối được…” bà nói hàm ý muốn Ngũ Sở thấy khó mà rút lui, qua lời nói của Lương quý phi Ngũ Sở nhận ra bà ấy cũng biết Ngụy Đồ Thanh đang ở đâu khiến hắn càng sôi máu lên mà rút kiếm ra chĩa vào mặt bà

“ Nói cho ta biết Ngụy Đồ Thanh đang ở đâu, nếu hắn xảy ra chuyện gì ta sẽ giết bà “ Ngũ Sở ánh mắt giận dữ đe doạ bà

Điều này cũng đủ hiểu vị trí của Ngụy Đồ Thanh trong mắt Ngũ Sở có vị trí quan trọng như thế nào làm cho Lương quý phi trong lòng có chút tức giận “ Ngươi dám?”

Áp lực từ Ngũ Sở ngày càng nặng nề khiến hắn không muốn nhìn thấy Lương quý phi nữa mà định giết bà ấy luôn đúng lúc La Thần Nghi chạy đến chặn kiếm lại và Đông Ly Á cũng xuất hiện

Nàng vội can ngăn “ Ca… huynh làm cái hành động ngu xuẩn gì vậy? Nếu giết bà ấy thì cũng không biết được Ngụy huynh đang ở đâu như vậy huynh sẽ mang tội giết quý phi điều đó sẽ khiến dân hạ ghét bỏ mất… Đừng thiếu suy nghĩ như vậy…” nghe Đông Ly Á nói vậy Ngũ Sở buông kiếm xuống rồi rời đi, Đông Ly Á cũng lẽo đẽo theo sau để động viên ca ca của mình

“ Ngũ Sở, huynh đừng tùy tiện làm theo ý mình…Mọi chuyện cứ từ từ rồi sẽ có hướng giải quyết mà…Muooin cũng rất lo cho Ngụy huynh nhưng vẫn chưa có tin tức gì cả…”

“ Để ta một mình “ hắn tách khỏi Đông Ly Á rồi đi mất để nàng một mình trong nỗi bất an

La Thần Nghi có linh cảm rằng Ngụy Đồ Thanh đang bị bắt ở một nơi mà chàng từng biết “ Để ta đi điều tra xem sao “ nói xong chàng lập tức chạy đi trong sự lo lắng của Đông Ly Á “ Này… Ngươi biết nơi nào mà đi? Chưa được lệnh của ta ngươi không được ch* đâu đấy…”

La Thần Nghi quay người nhìn Đông Ly Á với vẻ kiên định “Yên tâm, ta sẽ mang ca ca về cho cô…” dứt lời chàng đã đi khuất khỏi tầm mắt của Đông Ly Á



Nàng thầm trách “ Ai cũng tự ý hành động theo ý mình hết, luôn làm cho người khác lo lắng…”

Về phía Ngụy Đồ Thanh cũng không mấy khả quan khi chàng tìm đủ cách mà vẫn không bẻ khóa được đành bất lực ngồi nhớ về mọi người trong phủ đều rất vui vẻ khi ở cùng với chàng giờ không còn mọi người bên cạnh chàng thấy trống rỗng hơn hẳn còn cả tình cảm của Đông Ly Á và Ngũ Sở chàng vẫn chưa bù đắp lại giờ chàng cảm thấy rất hối tiếc khi không đáp trả lại tình cảm của họ…

Chàng đắm chìm trong những suy nghĩ tiêu cực “Mang trong mình bệnh tật chắc mình sẽ đi sớm thôi…Mình còn nhiều điều chưa kịp làm ở thế giới này nữa…Kết thúc như vậy có nhanh quá không? “

Lâu Bạch đã thoát ra khỏi phòng mà chạy đi đến giúp Ngụy Đồ Thanh mở khoá khiến chàng có chút bất ngờ “ Ngươi được thả rồi sao? “

“ Ta và ngươi đi thôi…”

“ Ngươi định đưa ta đi đâu? “

“ Chúng ta thoát ra khỏi nơi này đã…nào…để ta giúp ngươi “ hắn đỡ Ngụy Đồ Thanh đứng dậy mà cõng chàng lên lưng mà xót xa” Đau không? “

Ngụy Đồ Thanh khẽ lắc “ Không sao…”

“ Được rồi…chúng ta thoát khỏi đây nhé…” hắn lập tức cõng chàng thoát khỏi phòng giam. Vì là người của nước Lâu Lam nên Lâu Bạch dễ dàng thoát khỏi sự canh gác của binh lính, khi ra đến cổng thành thì bị công chúa Lâu Nguyệt phát hiện cô lập tức giương cung nhắm vào Ngụy Đồ Thanh mà bắn Lâu Bạch rất nhanh đã né được mũi tên đó mà chạy đi, Lâu Nguyệt lập tức sai người đi bắt Ngụy Đồ Thanh lại

Ngụy Đồ Thanh nhìn về phía Lâu Nguyệt

“ Là muội muội của ngươi…”

“ Vậy sao? Bị phát hiện rồi…” Lâu Bạch tăng tốc chạy chạy về phía trước phía sau là những binh lính đuổi theo. Thấy binh lính càng ngày càng tiến gần Ngụy Đồ Thanh cảm thấy bản thân là gánh nặng của Lâu Bạch nên muốn Lâu Bạch thả mình xuống

“ Ta nặng lắm…Chúng ta không thoát được đâu… Để ta xuống thì hơn…”

Hắn quát “ Im miệng…ta không muốn ngươi phải quay lại nói đó chịu tra tấn nữa… “

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau