Chương 34: Đại đại (Cách gọi những người nổi tiếng)
Edit: Bongbong_nbo
Lúc Giang Hưng từ trước ống kính trở về chỗ nghỉ ngơi lần thứ hai, quần áo trên người đều bị ướt mồ hôi, hóa trang trên mặt cũng có chút trôi đi.
Thợ trang điểm và thợ đạo cụ ở bên cạnh vội vàng qua đây khắc phục vấn đề hóa trang khuôn mặt và phục trang, người khác thì đang chuẩn bị quay tiếp cảnh diễn của vai phụ.
Hiện tại có khoảng chừng hai mươi lăm đến bốn mươi phút thời gian nghỉ ngơi.
Giang Hưng ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, chờ thợ trang điểm sau khi giúp mình chỉnh lại hóa trang xong tương đối, liền ngồi tới một góc, lật xem kịch bản.
Bởi vì là ngày đầu tiên của đoàn làm phim mới quay phim, lần này Trần Lương cũng đi theo qua đây, nhìn Giang Hưng cũng không biết xem phần kịch bản của mình lần thứ mấy, ái ngại nói: ''Tôi nghĩ cậu thậm chí có thể thuộc lòng đảo ngược nó rồi đấy.''
Chỉ tiếc là thuộc lòng đảo ngược cũng không có tác dụng!
Tưởng chừng như nói bao nhiêu đều là nước mắt á.
Giang Hưng hết cách mà cười cười, quay lại nói: ''Còn có mấy vấn đề tương đối quan trọng chưa nghĩ rõ ràng.''
''Vấn đề có liên quan khí phách?'' - Trần Lương trước đó có cùng Giang Hưng đi chỗ Vương An bên kia làm huấn luyện đặc biệt, bây giờ đương nhiên cũng biết hơn nửa vấn đề của Giang Hưng.
Giang Hưng ''A'' một tiếng: ''Em cảm thấy... chưa từng sinh hoạt ở thời đại ấy, có lẽ rất khó tưởng tượng... Kiểu khí phách của văn nhân chân chính là dạng gì nhỉ.''
Nếu như nói Trần Lương lúc làm công tác hậu trường là một thanh đao tốt sắc bén, vậy thì ông đối với phương diện kỹ thuật diễn của diễn viên mà nói, liền chính là có trình độ thẩm mỹ của người bình thường.
Đơn giản hơn một chút mà nói, ông có thể giám định một quả trứng gà ăn ngon hay không, nhưng rõ ràng không thể trở thành gà mẹ để đẻ ra trứng gà.
Đối với sự việc mà bản thân không hiểu, Trần Lương trước giờ không phát biểu ý kiến quá nhiều, dứt khoát lưu lại không gian cho Giang Hưng, tự mình nên làm cái gì thì làm cái đó.
Giang Hưng cũng chẳng để ý giữ lại Trần Lương lắm.
Lúc này, anh đang nhìn vào hai mươi phân đoạn cộng tình dưới《 Tô Thức truyện 》trong không gian cộng tình mà suy nghĩ.
Từ nửa tháng trước, sau khi ở trong nhà đem bình thuốc nước phục hồi tinh thần nhận được trong nhiệm vụ《 Tiểu đại phu 》uống hết, Giang Hưng không chỉ bình tĩnh đánh giá một chút thành tích và trình độ của bản thân lúc này, còn nhân cơ hội lúc này mở khóa một phân đoạn cộng tình của《 Tô Thức truyện 》.
Phân đoạn cộng tình này chính là đoạn anh vừa mới diễn: Tô Thức tham gia khoa cử, được quan chủ khảo năm đó chọn trúng, ông đến nhà bái tạ ân sự và rời đi.
Giải thích của anh đối với màn này rõ ràng khác với giải thích của Lục Vân Khai trước đấy.
Nhưng anh nhờ vào giải thích này trực tiếp mở khóa phân đoạn cộng tình —— chính như suy nghĩ của anh trước đây, giải thích của Lục Vân Khai lợi hại, giải thích của anh lẽ nào không được sao?
Cùng một vấn đề khác: Giải thích của anh có thể mở khóa phân đoạn cộng tình, nếu như đổi lại là Lục Vân Khai đến làm cái thách thức này, phải chăng Lục Vân Khai có thể mở khóa được không?
Ở trên việc liên quan đến không gian cộng tình, 0021 gần đây là người câm.
Giang Hưng đã thành thói quen rồi. Cho nên anh bây giờ cũng chỉ là tự mình phân tích: —— Lục Vân Khai nhất định cũng có thể mở khóa.
—— Đây cũng chỉ là nói, mở khóa phân đoạn cộng tình, thực ra không chỉ có một đáp án tiêu chuẩn.
[ Cứ giống như đọc hiểu đề mục của môn văn vậy? ] - Sau khi Giang Hưng tự mình phân tích ra, vẫn nhịn không được lải nhải hai câu với 0021 - [ Chìa khóa mở cửa không chỉ có một cái, chỉ cần mi nắm được bộ phận nòng cốt của nó —— có thể kết hợp logic, thuyết phục khán giả —— ]
[ Ừ, không sai. ] - Từ chỗ đó Giang Hưng đã rất khẳng định rồi, 0021 cũng qua quýt mà trả lời một câu.
Thế là Giang Hưng liền vô cùng tự nhiên mà theo xuống: [ Vậy hiện tại, ở trong bộ phận nòng cốt của nhân vật Tô Thức này, ta nắm được tự nhiên phóng khoáng, còn thiếu gì nhỉ? Loại khí phách này là sản phẩm đặc thù của thời đại ấy có phải là một bộ phận cần đột phá rất quan trọng hay không? ]
[ —— ha ha. ] - 0021.
Nếu như nói trước đó rỗi việc, lải nhải bậy bạ thì Giang Hưng còn đào thử, có thể tiện tay khoét ra chút tin tức nội tinh hay không, vậy bây giờ Giang Hưng thì chỉ đơn thuần muốn trêu chọc 0021 một chút.
Sau khi anh nhận được phản ứng gần giống như dự đoán, thì liền vừa lòng thỏa ý, không lãng phí thời gian nữa, mà là đem tâm tư chìm đắm vào trong trong suy nghĩ để nhập vào diễn xuất.
Lúc chân chính làm việc, thời gian lúc nào cũng trôi qua rất nhanh.
Thời điểm hai đoàn làm phim ở cùng một phim trường chạm mặt nhau sớm hơn rất nhiều so với Lục Vân Khai tưởng tượng, thời gian vừa mới quay phim còn chưa tới một tuần, đoàn làm phim của Lục Vân Khai đã cùng đoàn làm phim của Giang Hưng làm hàng xóm bên cạnh, giữa chừng còn có một khoảng thời gian phải luân phiên sử dụng cảnh quay phim.
Thời tiết hôm nay cũng không tệ.
Mây trắng bồng bềnh xốp mềm treo trên bầu trời trong xanh như gột rửa, giống như kẹo bông đường hồi nhỏ cầm trong tay, ăn ngọt lịm.
Sắp tới buổi trưa, Lục Vân Khai lúc hoàn thành nội dung quay phim của mình, cầm di động tản bộ tới đoàn làm phim bên cạnh.
Lúc này, Giang Hưng còn đang vội vã làm nhiệm vụ quay phim ở trước máy quay phim.
Lục Vân Khai đứng bên cạnh nhân viên công tác, nhìn về phía trước một lúc, rồi hiểu đại khái tình tiết phim: Giang Hưng lúc này đang cùng nữ chính trong phim, cũng chính là nữ diễn viên diễn cảnh tay đôi đóng vai Vương Phất.
Trong lịch sử chính thức, Vương Phất dĩ nhiên là một tiểu thư khuê các không ra khỏi cổng lớn, dưới lệnh của phụ mẫu mà gả cho Tô Thức, sau kết hôn giúp chồng dạy con, cùng chồng cử án tề mi*.
*Cử án tề mi - 举案齐眉: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Nhưng là phim truyền hình giải trí đại chúng, đoạn tình tiết này đương nhiên không thể quay vô vị như thế.
Cho nên sau khi Vương Phất biết được hôn ước của mình, rất có tinh thần hiện đại, giấu người trong nhà, mang theo tôi tớ và thị tỳ, tới vùng ngoại ô để chờ Tô Thức gặp mặt.
Nhưng cuộc gặp gỡ này chẳng phải đơn giản nữ cải nam trang tỏ ra thô lỗ xuất hiện trước mặt của Tô Thức.
Vương Phất trong phim là một người phụ nữ thông minh giống như trên lịch sử.
Nàng chẳng hề trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Tô Thức, mà là sắm vai phú thương ngồi che sau thuyền hoa, ở phía sau phụ họa một đám học sinh xuất ngoại chơi xuân nói chuyện, nhân tiện ra đề mục kiểm tra bọn họ.
Bởi vì có số tiền lớn mào đầu, chúng học sinh tranh nhau thi đua trả lời.
Khi đó, Tô Thức đang nằm trên thuyền nhỏ trong dòng sông, cầm một lá sen che mặt nghỉ ngơi.
Kết thúc cuộc thi, sau khi làm một bài thơ theo tiêu chuẩn, ông chậm rãi vén lá sen trên mặt ra, cùng các học sinh lên thuyền hoa, lúc đối thoại với 'phú thương' náu mình ở sau màn, bỗng nhiên hô một tiếng ngạc nhiên, nói ''Sao có hồ điệp đậu trên màn trướng?''
Vương Phất ở sau mành tự nhiên hoảng hốt, cho nên đứng dậy nhìn phương hướng ngón tay của Tô Thức, lúc này thừa dịp nghe Tô Thức cười lớn làm một Tàng đầu thi* - ''Giai nhân ở chốn này'', bèn biết thân phận mình bị bại lộ.
*Tàng đầu thi - 藏头诗: Một lối thơ gửi ẩn ý vào những chữ đầu câu. Từ đầu tiên của mỗi câu được đọc cùng nhau và có thể truyền đạt một số suy nghĩ độc đáo của tác giả.
Lúc này nàng mới đi xem ''Hồ điệp'' ấy, chỗ nào có một con hồ điệp chứ? Chẳng qua là một chiếc trâm cài tóc xinh đẹp của thợ thủ công làm ra mà thôi!
Lúc này cảnh diễn ở phim trường đang tiến hành tới chỗ Giang Hưng đem hồ điệp ghim ở trên mành, ngạc nhiên chỉ về nó vừa nói.
Lục Vân Khai từ chỗ đứng của mình nhìn về phía trước, nhìn thấy Giang Hưng vừa cười xoay người, chắp tay sau lưng đem bài Tàng đầu thi đọc lên.
Khoảng cách giữa hai bên có chút xa quá, Lục Vân Khai xem một chút cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, tỉ mỉ biểu cảm trên mặt của Giang Hưng là thế nào. Nhưng cậu rất cơ trí đến gần phía sau của đạo diễn, vừa nhìn vào tình cảnh trong hiện thực, vừa nhìn vào biểu cảm chỉ tiết ở máy quay sau khi phóng to.
Phải cho điểm khen thưởng sự thông minh của mình!
Lục Vân Khai nghĩ, lại đem lực chú ý tập trung tới hiện trường quay phim.
Tô Thức chắp hai tay sau lưng, tản bộ trong thuyền hoa.
Trên người chàng chỉ mặc toàn thân đạo bào màu tím nhạt đơn giản, dưới chân lại chỉ mang một đôi giày vải.
Trên mặt tràn đầy nét cười.
Nét cười như vậy quả là không thể dùng bất kỳ từ ngữ đơn giản nào để hình dung.
Không chỉ là hoan hỉ, cũng không chỉ là nhã nhặn, càng không phải là châm biếm, cũng không phải tự đắc.
Rất khó tưởng tượng, cảm xúc phức tạp và nhiều tầng lớp như thế sẽ tập trung ở trong một biểu cảm.
Nhưng Lục Vân Khai nhìn theo, liền dễ như bỡn mà cảm thấy được cảm xúc mà đối phương muốn truyền ra.
—— Đây là một kiểu tôn sùng.
—— Sự mong đợi và tiếp nhận đối với bất kỳ sự vật tốt đẹp nào trên thế giới này phát ra từ nội tâm.
Tình cảm như thế đã rất rõ ràng rồi, dù là người khác cũng chẳng thể đem nó phân tích ra từng cái thế này giống như Lục Vân Khai, cũng có thể cho rằng diễn như vậy rất thoải mái, sẽ bất giác bị diễn xuất như vậy gây cười —— điểm này ở trên người nữ diễn viên diễn tay đôi với Giang Hưng thể hiện rõ ràng nhất, lúc này, nàng ngồi ở sau trướng mành đã nhịn không được, má hơi phiếm hồng, cười lên.
Đoạn tình tiết này tới đây gần như làm một phân đoạn, nữ diễn viên xuống rồi, nhưng Giang Hưng còn phải ở trên thuyền diễn một cảnh, và Giang Hưng từ khi quay phim đến nay, trạng thái gần đây không tệ, cho nên chẳng có tạm ngừng giữa chừng, mà tiếp tục quay luôn.
Đạo diễn Vương An vừa ra hiệu cảnh này qua, vừa tiếp tục nhìn vào quay phim trước mặt, còn muốn lẩm bẩm nói: ''Ừm... Tìm người diễn viên này, không ngờ thật sự tìm đúng rồi, có thể tiết kiệm tiền.''
Nhân viên công tác, kể cả Lục Vân Khai nghe thấy câu nói này đều thoáng cái đổ mồ hôi.
Lục Vân Khai thấy nữ diễn viên xuống rồi, vội vàng giơ di động lên chụp mấy tấm cho Giang Hưng, một mình đơn độc đứng trên thuyền nhỏ trong nước, sau khi chụp xong, cậu cũng không có việc gì, liền nhịn không được dùng mạng trên di động, còn nhịn không được vào diễn đàn nào đó nhìn xem.
... Không sai, cái diễn đàn này chính là cái trước đó có đống lớn truyện đồng nhân, còn toàn là truyện nam - nam, Lục Vân Khai từng ở đây thấy rất nhiều diễn đàn truyện đồng nhân của Hạ Lâm x Thư Bách Xuyên, Chương Cừu Thành x Thư Bách Xuyên trong《 Vô Tự Kinh 》...
Vừa bắt đầu, Lục Vân Khai cảm thấy vi diệu vô cùng! Cảm thấy đây tưởng chừng như là một phần tận cùng khác của thế giới!
Nếu như dưới tình huống bình thường, cậu nhất định liền rút khỏi diễn đàn này rất nhanh, đem nó quên hết ở sau đầu.
Nhưng vấn đề là, khi lần đầu tiên cậu vào đã vì Thư Bách Xuyên của Giang Hưng đóng rốt cuộc là công hay thụ mà chiến một hồi với fan của topic đồng nhân《 Vô Tự Kinh 》nơi này, đồng thời bị bọn họ không chút lưu tình mà đá ra ngoài.
Sau đó...
Lục Vân Khai không bỏ đi...
Cậu...
Tự mình viết một thiên thư truyện về Thư Bách Xuyên x Hạ Lâm x Chương Cừu Thành.
Đương nhiên, là theo hướng tình bằng hữu =. =
Cái topic Lục Vân Khai đang mở chính là của mình đăng nhiều kỳ.
《 Vô Tự Kinh 》mặc dù đã chiếu hết, nhưng phim truyền hình nổi tiếng lâu dài cũng kéo theo độ hot của nó, ở trên diễn đàn giới hủ, cho tới bây giờ, đủ loại CP của ba vai chính vẫn còn có thể đặc biệt trộn lẫn.
Cái topic này của Lục Vân Khai đi ngược lại CP đại chúng, ở trong một đám topic hot, mặc dù không có cảm giác tồn tại gì, nhưng cũng không thể xem như là vô hình.
Topic của cậu trước mắt đã đăng liên tục tới trang thứ năm, tổng cộng hơn 1400 lầu phản hồi, lý do tại sao cái đó lại có nhiều phản hồi như vậy, một phần nguyên nhân ở chỗ Lục Vân Khai phải quay phim, thời gian viết văn bị đủ loại cắt xén, thường thường, buổi sáng một ngàn, buổi trưa một ngàn, buổi tối một ngàn, viết lên topic như thế, nhưng phần lớn nguyên nhân khác khiến topic có nhiều trả lời như thế, không phải vì tần suất đổi mới và số lượng từ của Lục Vân Khai, mà là...
NO. 1398 'mù mắt chó tôi rồi' trả lời:
Chủ thớt nói chủ thớt rốt cuộc là anti fan hay là anti fan, hay là anti fan, hay là anti fan!
Hạ Lâm và Chương Cừu Thành, đại trượng phu như thế, quỳ gối liếm Thư Bách Xuyên thật ư!
Một fan bình thường như tôi cũng sắp bị chủ thớt tẩy trừ thành anti fan rồi! Chủ thớt nói trong văn của bạn, chỉ số IQ của Hạ Lâm và Chương Cừu Thành ở đâu! Ngoại trừ mỗi ngày bỗng nhiên tỉnh ngộ thấy Thư Bách Xuyên thật lợi hại, thì là mỗi ngày bỗng nhiên tỉnh ngộ thấy Thư Bách Xuyên thật lợi hại!
Ngoài trừ cười!
Hắn ta! Còn! Biết! Cái! Gì!
Thẩm mỹ quan cũng gục ngã mất rồi!!!
Toàn là anti fan.
Lục Vân Khai dùng ngón tay trượt màn hình vô cùng bình tĩnh, tìm một góc vắng vẻ cúi xuống, dùng di động đánh chữ ở trong khung trả lời của bài viết: ''...Hạ Lâm và Chương Cừu Thành đã thật sự hiểu được Thư Bách Xuyên, bọn họ thừa nhận lẫn nhau, bản thân đã không cách nào rời khỏi Thư Bách Xuyên. Nhưng lúc này, trong võ lâm đã lưu truyền tin tức Thư Bách Xuyên chính là lâu chủ Thính Phong Lâu. Hạ Lâm và Chương Cừu Thành nhận được tin tức, vội vàng đuổi tới tiểu lâu của Thư Bách Xuyên.
Lúc này, Thư Bách Xuyên đang ở trong lầu.
Bọn họ bước vào phạm vị lầu trúc, liền thấy Thư Bách Xuyên dựa tay đứng ở trước cửa sổ, hướng về ao nước bên ngoài tòa lầu, mỉm cười.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Hạ Lâm và Chương Cừu Thành, lập tức cảm thấy trong lòng thắt lại.
Hai người lúc này chỉ có một ý nghĩ: Ta đời này nhất định không phụ hảo hữu của ta! Nhất định không cho phép người trong thiên hạ tổn thương hảo hữu của ta!
Nhưng theo sau đó hai người nói chuyện với Thư Bách Xuyên, thì lại giống như là phô mai tan chảy, lập tức cười lên...''
Sau khi Giang Hưng quay xong một phân đoạn cuối cùng của quay phim buổi sáng, coi như là kết thúc.
Giang Hưng đứng ở trên thuyền hoa, lúc chờ nhân viên công tác đem thuyền điều khiển tới bên bờ, vừa nhìn hướng trên bờ, liền nhìn thấy Lục Vân Khai đối diện anh vẫy tay.
Hai người cách rất nhiều nhân viên công tác và đạo cụ.
Giang Hưng nhìn thấy đối phương vừa vẫy tay, vừa cười cong cong mắt.
Hết chương 34./.
Lúc Giang Hưng từ trước ống kính trở về chỗ nghỉ ngơi lần thứ hai, quần áo trên người đều bị ướt mồ hôi, hóa trang trên mặt cũng có chút trôi đi.
Thợ trang điểm và thợ đạo cụ ở bên cạnh vội vàng qua đây khắc phục vấn đề hóa trang khuôn mặt và phục trang, người khác thì đang chuẩn bị quay tiếp cảnh diễn của vai phụ.
Hiện tại có khoảng chừng hai mươi lăm đến bốn mươi phút thời gian nghỉ ngơi.
Giang Hưng ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, chờ thợ trang điểm sau khi giúp mình chỉnh lại hóa trang xong tương đối, liền ngồi tới một góc, lật xem kịch bản.
Bởi vì là ngày đầu tiên của đoàn làm phim mới quay phim, lần này Trần Lương cũng đi theo qua đây, nhìn Giang Hưng cũng không biết xem phần kịch bản của mình lần thứ mấy, ái ngại nói: ''Tôi nghĩ cậu thậm chí có thể thuộc lòng đảo ngược nó rồi đấy.''
Chỉ tiếc là thuộc lòng đảo ngược cũng không có tác dụng!
Tưởng chừng như nói bao nhiêu đều là nước mắt á.
Giang Hưng hết cách mà cười cười, quay lại nói: ''Còn có mấy vấn đề tương đối quan trọng chưa nghĩ rõ ràng.''
''Vấn đề có liên quan khí phách?'' - Trần Lương trước đó có cùng Giang Hưng đi chỗ Vương An bên kia làm huấn luyện đặc biệt, bây giờ đương nhiên cũng biết hơn nửa vấn đề của Giang Hưng.
Giang Hưng ''A'' một tiếng: ''Em cảm thấy... chưa từng sinh hoạt ở thời đại ấy, có lẽ rất khó tưởng tượng... Kiểu khí phách của văn nhân chân chính là dạng gì nhỉ.''
Nếu như nói Trần Lương lúc làm công tác hậu trường là một thanh đao tốt sắc bén, vậy thì ông đối với phương diện kỹ thuật diễn của diễn viên mà nói, liền chính là có trình độ thẩm mỹ của người bình thường.
Đơn giản hơn một chút mà nói, ông có thể giám định một quả trứng gà ăn ngon hay không, nhưng rõ ràng không thể trở thành gà mẹ để đẻ ra trứng gà.
Đối với sự việc mà bản thân không hiểu, Trần Lương trước giờ không phát biểu ý kiến quá nhiều, dứt khoát lưu lại không gian cho Giang Hưng, tự mình nên làm cái gì thì làm cái đó.
Giang Hưng cũng chẳng để ý giữ lại Trần Lương lắm.
Lúc này, anh đang nhìn vào hai mươi phân đoạn cộng tình dưới《 Tô Thức truyện 》trong không gian cộng tình mà suy nghĩ.
Từ nửa tháng trước, sau khi ở trong nhà đem bình thuốc nước phục hồi tinh thần nhận được trong nhiệm vụ《 Tiểu đại phu 》uống hết, Giang Hưng không chỉ bình tĩnh đánh giá một chút thành tích và trình độ của bản thân lúc này, còn nhân cơ hội lúc này mở khóa một phân đoạn cộng tình của《 Tô Thức truyện 》.
Phân đoạn cộng tình này chính là đoạn anh vừa mới diễn: Tô Thức tham gia khoa cử, được quan chủ khảo năm đó chọn trúng, ông đến nhà bái tạ ân sự và rời đi.
Giải thích của anh đối với màn này rõ ràng khác với giải thích của Lục Vân Khai trước đấy.
Nhưng anh nhờ vào giải thích này trực tiếp mở khóa phân đoạn cộng tình —— chính như suy nghĩ của anh trước đây, giải thích của Lục Vân Khai lợi hại, giải thích của anh lẽ nào không được sao?
Cùng một vấn đề khác: Giải thích của anh có thể mở khóa phân đoạn cộng tình, nếu như đổi lại là Lục Vân Khai đến làm cái thách thức này, phải chăng Lục Vân Khai có thể mở khóa được không?
Ở trên việc liên quan đến không gian cộng tình, 0021 gần đây là người câm.
Giang Hưng đã thành thói quen rồi. Cho nên anh bây giờ cũng chỉ là tự mình phân tích: —— Lục Vân Khai nhất định cũng có thể mở khóa.
—— Đây cũng chỉ là nói, mở khóa phân đoạn cộng tình, thực ra không chỉ có một đáp án tiêu chuẩn.
[ Cứ giống như đọc hiểu đề mục của môn văn vậy? ] - Sau khi Giang Hưng tự mình phân tích ra, vẫn nhịn không được lải nhải hai câu với 0021 - [ Chìa khóa mở cửa không chỉ có một cái, chỉ cần mi nắm được bộ phận nòng cốt của nó —— có thể kết hợp logic, thuyết phục khán giả —— ]
[ Ừ, không sai. ] - Từ chỗ đó Giang Hưng đã rất khẳng định rồi, 0021 cũng qua quýt mà trả lời một câu.
Thế là Giang Hưng liền vô cùng tự nhiên mà theo xuống: [ Vậy hiện tại, ở trong bộ phận nòng cốt của nhân vật Tô Thức này, ta nắm được tự nhiên phóng khoáng, còn thiếu gì nhỉ? Loại khí phách này là sản phẩm đặc thù của thời đại ấy có phải là một bộ phận cần đột phá rất quan trọng hay không? ]
[ —— ha ha. ] - 0021.
Nếu như nói trước đó rỗi việc, lải nhải bậy bạ thì Giang Hưng còn đào thử, có thể tiện tay khoét ra chút tin tức nội tinh hay không, vậy bây giờ Giang Hưng thì chỉ đơn thuần muốn trêu chọc 0021 một chút.
Sau khi anh nhận được phản ứng gần giống như dự đoán, thì liền vừa lòng thỏa ý, không lãng phí thời gian nữa, mà là đem tâm tư chìm đắm vào trong trong suy nghĩ để nhập vào diễn xuất.
Lúc chân chính làm việc, thời gian lúc nào cũng trôi qua rất nhanh.
Thời điểm hai đoàn làm phim ở cùng một phim trường chạm mặt nhau sớm hơn rất nhiều so với Lục Vân Khai tưởng tượng, thời gian vừa mới quay phim còn chưa tới một tuần, đoàn làm phim của Lục Vân Khai đã cùng đoàn làm phim của Giang Hưng làm hàng xóm bên cạnh, giữa chừng còn có một khoảng thời gian phải luân phiên sử dụng cảnh quay phim.
Thời tiết hôm nay cũng không tệ.
Mây trắng bồng bềnh xốp mềm treo trên bầu trời trong xanh như gột rửa, giống như kẹo bông đường hồi nhỏ cầm trong tay, ăn ngọt lịm.
Sắp tới buổi trưa, Lục Vân Khai lúc hoàn thành nội dung quay phim của mình, cầm di động tản bộ tới đoàn làm phim bên cạnh.
Lúc này, Giang Hưng còn đang vội vã làm nhiệm vụ quay phim ở trước máy quay phim.
Lục Vân Khai đứng bên cạnh nhân viên công tác, nhìn về phía trước một lúc, rồi hiểu đại khái tình tiết phim: Giang Hưng lúc này đang cùng nữ chính trong phim, cũng chính là nữ diễn viên diễn cảnh tay đôi đóng vai Vương Phất.
Trong lịch sử chính thức, Vương Phất dĩ nhiên là một tiểu thư khuê các không ra khỏi cổng lớn, dưới lệnh của phụ mẫu mà gả cho Tô Thức, sau kết hôn giúp chồng dạy con, cùng chồng cử án tề mi*.
*Cử án tề mi - 举案齐眉: nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Nhưng là phim truyền hình giải trí đại chúng, đoạn tình tiết này đương nhiên không thể quay vô vị như thế.
Cho nên sau khi Vương Phất biết được hôn ước của mình, rất có tinh thần hiện đại, giấu người trong nhà, mang theo tôi tớ và thị tỳ, tới vùng ngoại ô để chờ Tô Thức gặp mặt.
Nhưng cuộc gặp gỡ này chẳng phải đơn giản nữ cải nam trang tỏ ra thô lỗ xuất hiện trước mặt của Tô Thức.
Vương Phất trong phim là một người phụ nữ thông minh giống như trên lịch sử.
Nàng chẳng hề trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Tô Thức, mà là sắm vai phú thương ngồi che sau thuyền hoa, ở phía sau phụ họa một đám học sinh xuất ngoại chơi xuân nói chuyện, nhân tiện ra đề mục kiểm tra bọn họ.
Bởi vì có số tiền lớn mào đầu, chúng học sinh tranh nhau thi đua trả lời.
Khi đó, Tô Thức đang nằm trên thuyền nhỏ trong dòng sông, cầm một lá sen che mặt nghỉ ngơi.
Kết thúc cuộc thi, sau khi làm một bài thơ theo tiêu chuẩn, ông chậm rãi vén lá sen trên mặt ra, cùng các học sinh lên thuyền hoa, lúc đối thoại với 'phú thương' náu mình ở sau màn, bỗng nhiên hô một tiếng ngạc nhiên, nói ''Sao có hồ điệp đậu trên màn trướng?''
Vương Phất ở sau mành tự nhiên hoảng hốt, cho nên đứng dậy nhìn phương hướng ngón tay của Tô Thức, lúc này thừa dịp nghe Tô Thức cười lớn làm một Tàng đầu thi* - ''Giai nhân ở chốn này'', bèn biết thân phận mình bị bại lộ.
*Tàng đầu thi - 藏头诗: Một lối thơ gửi ẩn ý vào những chữ đầu câu. Từ đầu tiên của mỗi câu được đọc cùng nhau và có thể truyền đạt một số suy nghĩ độc đáo của tác giả.
Lúc này nàng mới đi xem ''Hồ điệp'' ấy, chỗ nào có một con hồ điệp chứ? Chẳng qua là một chiếc trâm cài tóc xinh đẹp của thợ thủ công làm ra mà thôi!
Lúc này cảnh diễn ở phim trường đang tiến hành tới chỗ Giang Hưng đem hồ điệp ghim ở trên mành, ngạc nhiên chỉ về nó vừa nói.
Lục Vân Khai từ chỗ đứng của mình nhìn về phía trước, nhìn thấy Giang Hưng vừa cười xoay người, chắp tay sau lưng đem bài Tàng đầu thi đọc lên.
Khoảng cách giữa hai bên có chút xa quá, Lục Vân Khai xem một chút cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, tỉ mỉ biểu cảm trên mặt của Giang Hưng là thế nào. Nhưng cậu rất cơ trí đến gần phía sau của đạo diễn, vừa nhìn vào tình cảnh trong hiện thực, vừa nhìn vào biểu cảm chỉ tiết ở máy quay sau khi phóng to.
Phải cho điểm khen thưởng sự thông minh của mình!
Lục Vân Khai nghĩ, lại đem lực chú ý tập trung tới hiện trường quay phim.
Tô Thức chắp hai tay sau lưng, tản bộ trong thuyền hoa.
Trên người chàng chỉ mặc toàn thân đạo bào màu tím nhạt đơn giản, dưới chân lại chỉ mang một đôi giày vải.
Trên mặt tràn đầy nét cười.
Nét cười như vậy quả là không thể dùng bất kỳ từ ngữ đơn giản nào để hình dung.
Không chỉ là hoan hỉ, cũng không chỉ là nhã nhặn, càng không phải là châm biếm, cũng không phải tự đắc.
Rất khó tưởng tượng, cảm xúc phức tạp và nhiều tầng lớp như thế sẽ tập trung ở trong một biểu cảm.
Nhưng Lục Vân Khai nhìn theo, liền dễ như bỡn mà cảm thấy được cảm xúc mà đối phương muốn truyền ra.
—— Đây là một kiểu tôn sùng.
—— Sự mong đợi và tiếp nhận đối với bất kỳ sự vật tốt đẹp nào trên thế giới này phát ra từ nội tâm.
Tình cảm như thế đã rất rõ ràng rồi, dù là người khác cũng chẳng thể đem nó phân tích ra từng cái thế này giống như Lục Vân Khai, cũng có thể cho rằng diễn như vậy rất thoải mái, sẽ bất giác bị diễn xuất như vậy gây cười —— điểm này ở trên người nữ diễn viên diễn tay đôi với Giang Hưng thể hiện rõ ràng nhất, lúc này, nàng ngồi ở sau trướng mành đã nhịn không được, má hơi phiếm hồng, cười lên.
Đoạn tình tiết này tới đây gần như làm một phân đoạn, nữ diễn viên xuống rồi, nhưng Giang Hưng còn phải ở trên thuyền diễn một cảnh, và Giang Hưng từ khi quay phim đến nay, trạng thái gần đây không tệ, cho nên chẳng có tạm ngừng giữa chừng, mà tiếp tục quay luôn.
Đạo diễn Vương An vừa ra hiệu cảnh này qua, vừa tiếp tục nhìn vào quay phim trước mặt, còn muốn lẩm bẩm nói: ''Ừm... Tìm người diễn viên này, không ngờ thật sự tìm đúng rồi, có thể tiết kiệm tiền.''
Nhân viên công tác, kể cả Lục Vân Khai nghe thấy câu nói này đều thoáng cái đổ mồ hôi.
Lục Vân Khai thấy nữ diễn viên xuống rồi, vội vàng giơ di động lên chụp mấy tấm cho Giang Hưng, một mình đơn độc đứng trên thuyền nhỏ trong nước, sau khi chụp xong, cậu cũng không có việc gì, liền nhịn không được dùng mạng trên di động, còn nhịn không được vào diễn đàn nào đó nhìn xem.
... Không sai, cái diễn đàn này chính là cái trước đó có đống lớn truyện đồng nhân, còn toàn là truyện nam - nam, Lục Vân Khai từng ở đây thấy rất nhiều diễn đàn truyện đồng nhân của Hạ Lâm x Thư Bách Xuyên, Chương Cừu Thành x Thư Bách Xuyên trong《 Vô Tự Kinh 》...
Vừa bắt đầu, Lục Vân Khai cảm thấy vi diệu vô cùng! Cảm thấy đây tưởng chừng như là một phần tận cùng khác của thế giới!
Nếu như dưới tình huống bình thường, cậu nhất định liền rút khỏi diễn đàn này rất nhanh, đem nó quên hết ở sau đầu.
Nhưng vấn đề là, khi lần đầu tiên cậu vào đã vì Thư Bách Xuyên của Giang Hưng đóng rốt cuộc là công hay thụ mà chiến một hồi với fan của topic đồng nhân《 Vô Tự Kinh 》nơi này, đồng thời bị bọn họ không chút lưu tình mà đá ra ngoài.
Sau đó...
Lục Vân Khai không bỏ đi...
Cậu...
Tự mình viết một thiên thư truyện về Thư Bách Xuyên x Hạ Lâm x Chương Cừu Thành.
Đương nhiên, là theo hướng tình bằng hữu =. =
Cái topic Lục Vân Khai đang mở chính là của mình đăng nhiều kỳ.
《 Vô Tự Kinh 》mặc dù đã chiếu hết, nhưng phim truyền hình nổi tiếng lâu dài cũng kéo theo độ hot của nó, ở trên diễn đàn giới hủ, cho tới bây giờ, đủ loại CP của ba vai chính vẫn còn có thể đặc biệt trộn lẫn.
Cái topic này của Lục Vân Khai đi ngược lại CP đại chúng, ở trong một đám topic hot, mặc dù không có cảm giác tồn tại gì, nhưng cũng không thể xem như là vô hình.
Topic của cậu trước mắt đã đăng liên tục tới trang thứ năm, tổng cộng hơn 1400 lầu phản hồi, lý do tại sao cái đó lại có nhiều phản hồi như vậy, một phần nguyên nhân ở chỗ Lục Vân Khai phải quay phim, thời gian viết văn bị đủ loại cắt xén, thường thường, buổi sáng một ngàn, buổi trưa một ngàn, buổi tối một ngàn, viết lên topic như thế, nhưng phần lớn nguyên nhân khác khiến topic có nhiều trả lời như thế, không phải vì tần suất đổi mới và số lượng từ của Lục Vân Khai, mà là...
NO. 1398 'mù mắt chó tôi rồi' trả lời:
Chủ thớt nói chủ thớt rốt cuộc là anti fan hay là anti fan, hay là anti fan, hay là anti fan!
Hạ Lâm và Chương Cừu Thành, đại trượng phu như thế, quỳ gối liếm Thư Bách Xuyên thật ư!
Một fan bình thường như tôi cũng sắp bị chủ thớt tẩy trừ thành anti fan rồi! Chủ thớt nói trong văn của bạn, chỉ số IQ của Hạ Lâm và Chương Cừu Thành ở đâu! Ngoại trừ mỗi ngày bỗng nhiên tỉnh ngộ thấy Thư Bách Xuyên thật lợi hại, thì là mỗi ngày bỗng nhiên tỉnh ngộ thấy Thư Bách Xuyên thật lợi hại!
Ngoài trừ cười!
Hắn ta! Còn! Biết! Cái! Gì!
Thẩm mỹ quan cũng gục ngã mất rồi!!!
Toàn là anti fan.
Lục Vân Khai dùng ngón tay trượt màn hình vô cùng bình tĩnh, tìm một góc vắng vẻ cúi xuống, dùng di động đánh chữ ở trong khung trả lời của bài viết: ''...Hạ Lâm và Chương Cừu Thành đã thật sự hiểu được Thư Bách Xuyên, bọn họ thừa nhận lẫn nhau, bản thân đã không cách nào rời khỏi Thư Bách Xuyên. Nhưng lúc này, trong võ lâm đã lưu truyền tin tức Thư Bách Xuyên chính là lâu chủ Thính Phong Lâu. Hạ Lâm và Chương Cừu Thành nhận được tin tức, vội vàng đuổi tới tiểu lâu của Thư Bách Xuyên.
Lúc này, Thư Bách Xuyên đang ở trong lầu.
Bọn họ bước vào phạm vị lầu trúc, liền thấy Thư Bách Xuyên dựa tay đứng ở trước cửa sổ, hướng về ao nước bên ngoài tòa lầu, mỉm cười.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Hạ Lâm và Chương Cừu Thành, lập tức cảm thấy trong lòng thắt lại.
Hai người lúc này chỉ có một ý nghĩ: Ta đời này nhất định không phụ hảo hữu của ta! Nhất định không cho phép người trong thiên hạ tổn thương hảo hữu của ta!
Nhưng theo sau đó hai người nói chuyện với Thư Bách Xuyên, thì lại giống như là phô mai tan chảy, lập tức cười lên...''
Sau khi Giang Hưng quay xong một phân đoạn cuối cùng của quay phim buổi sáng, coi như là kết thúc.
Giang Hưng đứng ở trên thuyền hoa, lúc chờ nhân viên công tác đem thuyền điều khiển tới bên bờ, vừa nhìn hướng trên bờ, liền nhìn thấy Lục Vân Khai đối diện anh vẫy tay.
Hai người cách rất nhiều nhân viên công tác và đạo cụ.
Giang Hưng nhìn thấy đối phương vừa vẫy tay, vừa cười cong cong mắt.
Hết chương 34./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất