Chương 41: Bất động thanh sắc (Ung dung thản nhiên)
Edit: Bongbong_nbo
Đèn sân khấu năm màu chiếu đan xen nhau trong không gian mờ tối và khép kín, âm thanh lớn của nhạc heavy metal hai bên vũ trường khàn thét ra chấn động màng tai, khiến khách đang chen nhau trong vũ trường lắc lư, thân thể cọ xát lẫn nhau, high tới tột cùng.
Đây là một quán bar mở trong một hẻm nhỏ, vị trí hẻo lánh và khuất kín.
Tất cả khu vực nó chiếm giữ, cũng chỉ vẻn vẹn khoảng hai mặt tiền thông thường tương đối sâu, chuyển đổi thành mấy mét vuông, có lẽ bằng hai trăm. Trong hai trăm mét vuông này, không gian phân nửa trở thành quầy bar và vũ trường, với chỗ để bàn ghế sô-pha cho khách nhân nghỉ ngơi, và một nửa không gian còn lại khác, chính là chỗ làm việc của nhân viên và mấy cái phòng bao nhỏ.
Nhưng mà cửa của những phòng bao này, phần lớn đều ẩn giấu trong giấy dán tường cùng màu, trừ phi là khách quen tới đây từ rất lâu, nếu không thì phần lớn đều không biết trong quán bar nhỏ bé này còn có cái gọi là phòng bao.
Quán bar hôm nay với bình thường không có khác biệt nhiều lắm.
Sau mười giờ tối, sàn nhảy nho nhỏ đã chật ních người, âm nhạc do DJ mở từng bài so với từng bài càng cuồng dã hơn, trước quầy bar tới tới lui lui đều là nam nữ độc thân, giữa lúc những người này đang nói chuyện vui vẻ, lúc hai bên đã trao đổi số di động, cửa quán bar khép kín đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, đèn pin ánh sáng vàng rất bình thường nhưng sáng chói chiếu rọi vào!
Giây tiếp theo, âm nhạc phóng túng trong nháy mắt bị ngắt đoạn, giọng nam trung vào lúc mọi người còn chưa hồi thần lại, vang lên: ''Cảnh sát kiểm tra đột kích, cảnh sát kiểm tra đột kích!''
Mọi người trong quán bar lúc này mới phát hiện mấy cảnh sát mặc đồng phục đứng xung quanh.
Bọn họ có chút mất hứng mà đi tới bàn khác ở xung quanh ngồi xuống, mấy gương mặt khá non còn chuẩn bị tốt chứng minh nhân dân của mình... Dù sao cảnh sát vào kiểm tra thông thường chính là kiểm tra những thứ này: Có thuốc cấm hay không, có đủ tuổi hợp pháp hay không.
Kiểm tra của cảnh sát chẳng hề kéo theo hỗn loạn nhiều lắm, tuyệt đại đa số mọi người đều không quá để ý, chỉ ngồi ở trên chỗ của mình uống chút rượu, tám chút chuyện, tạm thời đang ở giữa sàn nghỉ ngơi, sau đó —— bọn họ liền nhìn thấy mấy người cảnh sát đi thẳng hướng lên vách tường, mở ra mấy cánh cửa che khuất ở trên vách tường, vào một lúc sau đó, liền có âm thanh truyền ra: ''Bắt được rồi, đang hút!''
Âm thanh này vừa truyền ra bên ngoài, cảnh sát trông coi bên ngoài lại đi vào một người, sau đó những người ngồi ở bên ngoài liền nhìn thấy những cảnh sát kia từ bên trong phòng bao túm ra một người thanh niên đeo kính râm bản lớn và đội mũ bóng chày che kín mặt.
Người thanh niên bị tóm có vóc người thư sinh, ăn mặc trái lại không quá bắt mắt, chỉ là áo thun chữ T và quần jean, nhưng mà mấy người kỹ tính tương đối tinh mắt vẫn có thể nhìn thấy kính râm và đồng hồ đeo tay trên người anh ta đều là hàng hiệu nổi tiếng, giá trì cũng không hề nhỏ, hơn nữa đoán chừng cỡ gần vạn đồng.
Người thanh niên đội mũ che mắt này không biết có phải phê thuốc rồi hay không, lúc đang bị hai cảnh sát kẹp một trái, một phải, còn liên tục gắng sức vùng vẫy, không biết trong miệng cũng chửi thề cái gì đó.
Cuối cùng cảnh sát ngồi ở bên phải bực mình, tay kẹp đối phương hơi thả lỏng một chút, người thanh niên bị bắt thoáng cái đã vùng ra khỏi một cánh tay, lúc này cảnh sát ấy lập tức ''sửa chữa'' ''sai lầm'' của mình, bắt lấy đối phương lần nữa, đồng thời giống như đối phương, một người ''không cẩn thận'', động tác hơi mạnh một chút, liền cùng lúc đụng tới mũ và kính mát trên đầu đối phương!
Mọi người: ''...''
''Oa!'' - Tiếng kinh hô cao thấp vang lên, tất cả nhận ra người bị cảnh sát bắt trong khoảnh khắc, toàn bộ đều nhanh như chớp móc di động từ trong túi ra giống nhau, đối diện một màn trước mắt không ngừng crack crack (tiếng chụp hình)!
Nhưng lúc này cũng chẳng có bao nhiêu thời gian, sau khi lén lút làm cái việc rớt mũ của đối tượng bị bắt, các cảnh sát không lưu lại nữa, mà mau chóng khống chế đối phương rời khỏi, trước sau không quá một phút.
Đến khi những cảnh sát đột kích này đi khỏi quán bar, trong quán bar cùng "OA" một tiếng phỏng đoán, những người còn ở bên trong sôi nổi thì thầm với nhau nói: ''Đây là minh tinh ấy đấy, người đó gọi là cái gì cái gì ấy nhỉ, hình như tên là Tề Lâm —— "
Tin tức Tề Lâm ở trong quán bar bị dẫn đi bị người lén lút truyền trên mạng ngay khi nó phát sinh, nhưng bây giờ dẫu sao cũng là sự kiện phát sinh đột xuất, lại là đêm khuya, người của Vạn Bảo bên kia chuyên môn dán mắt vào mạng trong nhất thời cũng không thể thuận lợi phát hiện, cho nên đương lúc tin tức Tề Lâm bị bắt đi truyền tới Vạn Bảo bên kia, đặc biệt là truyền tới tai người quản lý của Tề Lâm, cách sự việc phát đi đã qua hai mươi phút.
Cuộc điện thoại mà người quản lý của Tề Lâm nhận được, còn là do phân cục cảnh sát nơi Tề Lâm ở lại trực tiếp gọi qua.
Cậu đặc biệt đùa tôi sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của người quản lý Tề Lâm, Hồ Thâm.
Anh bình tĩnh một chút, lại nhìn con số trên màn hình di động, cầm một chiếc di động khác ra tra một chút, sau khi xác định đây đúng là số điện thoại của cục cảnh sát, trong lòng đã tin bảy bảy bốn mươi chín rồi —— Tề Lâm đích xác có hút cái này, anh biết; cái quán bar đó cũng thực sự là nơi mà Tề Lâm sẽ đi, anh cũng biết.
Hay rồi...
Lần thứ hai suy nghĩ trôi chảy từ trong nội tâm thăng lên lại bay qua trí óc của Hồ Thâm.
Không phải là bây giờ mau mau đem người moi ra, mà là —— mẹ nó, thằng cháu trai nào đang chơi ông!
Thời điểm buổi tối, xe cộ trên đường ít đi rất nhiều, đèn đường hai bên đường ở cùng cây cối xanh hóa thành phố, giống như tư thế của đội quân danh dự ưỡn ra thẳng tắp, cẩn trọng canh giữ cương vị của mình.
Lúc Giang Hưng đang lái xe nhận được điện thoại, là cuộc gọi đến từ Trần Lương. Anh hỏi: ''Alo? Trần ca?...Dạ, em đang lái xe trên đường, chắc khoảng mười phút sau tới nhà, sao thế?''
Trần Lương ở trong điện thoại nói một câu, ngữ điệu còn rất ung dung cao hứng.
Giang Hưng có chút ngạc nhiên: ''Anh đang ở cửa nhà em? Được, chờ em một chút, em bây giờ liền trở về.''
Nói rồi anh cúp điện thoại, đem tốc độ của xe nâng lên một nấc, tốc độ ổn định theo 40km/h đem xe chạy về tiểu khu.
Đậu xong xe rồi lại lên lầu, Trần Lương quả nhiên đã chờ ở cửa, ông nhìn Giang Hưng từ giữa cầu thang đi lên, liền hỏi: ''Buổi tối có hoạt động sao? Bây giờ mới tới nhà.''
''Đi Vương lão sư bên kia ngồi một lúc, nói chuyện có hơi lâu.'' - Giang Hưng giải thích một chút, anh phát hiện tối hôm nay, hứng trí của Trần Lương thực sự không tệ, trên mặt còn hiếm thấy thường trực nụ cười. Anh vừa dùng chìa khóa mở cửa, mời Trần Lương vào ngồi trên ghế sô-pha, vừa từ trong phòng bếp cầm đồ uống đi ra, nói - ''Tối nay, hứng trí của Trần ca không tệ nha, phát sinh chuyện tốt gì rồi sao?''
Trần Lương chẳng nói đúng sai mà cười cười, nói: ''Buổi sáng tôi không rảnh, để ông chủ trực tiếp cầm kịch bản cho cậu, hiện tại cậu xem được thế nào rồi? Có cái nào muốn thử chút hay không?''
''Dạ, em xem chút rồi, muốn thử chút cái này.'' - Giang Hưng nói, từ trong đống kịch bản nhỏ trước đó cầm ra một bản ở trong đó, đưa cho Trần Lương.
Trần Lương nhận lấy, khẽ lật mở một cái, gật đầu nói: ''Là 《 Khách sạn Quy Nhân 》à, cậu thích cái này vậy tôi liền đi đàm phán với họ thử xem —— đạo diễn của bộ phim điện ảnh này là đạo diễn lâu năm, đầu tư cũng còn rất thích hợp, tiếc là chỉ có đất diễn của một vai phụ.''
Nói rồi Trần Lương liền thở dài một hơi tiếc nuối.
Thực ra, có thể cầm được kịch bản thực tế lên cho Giang Hưng xem mà nói, cũng không xem là tệ lắm rồi, không phải vai chính có chế tác nhỏ, thì là vai phụ có chế tác lớn tương đối có đất diễn, nếu không thì trước đó, lúc Vương Quân Sơn mặt đối mặt với Giang Hưng nói chuyện, lại làm sao sẽ nhắc tới những chữ 'Tranh thủ', 'Nỗ lực' chứ? Còn làm sao sẽ cùng Giang Hưng nhìn về tương lai, cái gọi là kiểu sự việc 'Xem có thể dừng bước ở màn ảnh rộng hay không'?
Nhưng Giang Hưng chọn ra bộ này, còn có chuyện muốn nói: ''Bộ này, em có thể thay đổi vai phụ được hay không?''
''Hả?'' - Trần Lương nhấc mắt một cái.
Giang Hưng vươn tay đè lên kịch bản, ngón tay anh trượt từ tên một người tới trên một tên người khác, tiếp đó nhẹ nhàng gõ một cái: ''Mặc dù tướng quân địch quốc khá chính diện, nhưng em muốn thử chút... gian tế. Em muốn thử một chút vai diễn này.''. Bạn có biế???? ????rang ????r????yện ﹏ ????rù????????r ????yện﹒Vn ﹏
Trần Lương cúi đầu nhìn kịch bản, sau chốc lát, ông nói: ''Từ trên kịch bản mà nói, tướng quân địch quốc và gian tế, đất diễn của hai nhân vật này gần giống nhau, thậm chí gian tế còn có càng nhiều hơn một chút —— trước đó, tôi chọn ra tập kịch bản này cho cậu cũng đã nghĩ rồi, nhưng mà từ trên hình tượng nhân vật mà nói, vai diễn này với con đường đắp nặn hiện tại của cậu cũng khó tránh không quá thích hợp thì phải? Nó quá mức phản diện rồi.''
Giang Hưng cũng không quá cứng nhắc, anh chỉ nói: ''Trần ca, có thể sắp xếp em gặp mặt đạo diễn hay không, em muốn mặt đối mặt với đối phương mà thảo luận vai diễn.''
Người quản lý quan trọng nhất là cái gì?
Hiểu rõ về quy tắc giới giải trí, kiểm soát về nhân mạch giới giải trí.
Trần Lương ngày hôm nay coi như là đem câu phía sau phát huy trình độ tinh tế rồi.
Ông gật đầu, nói: ''Được, tôi sắp xếp cho cậu.''
Hết chương 41./.
Đèn sân khấu năm màu chiếu đan xen nhau trong không gian mờ tối và khép kín, âm thanh lớn của nhạc heavy metal hai bên vũ trường khàn thét ra chấn động màng tai, khiến khách đang chen nhau trong vũ trường lắc lư, thân thể cọ xát lẫn nhau, high tới tột cùng.
Đây là một quán bar mở trong một hẻm nhỏ, vị trí hẻo lánh và khuất kín.
Tất cả khu vực nó chiếm giữ, cũng chỉ vẻn vẹn khoảng hai mặt tiền thông thường tương đối sâu, chuyển đổi thành mấy mét vuông, có lẽ bằng hai trăm. Trong hai trăm mét vuông này, không gian phân nửa trở thành quầy bar và vũ trường, với chỗ để bàn ghế sô-pha cho khách nhân nghỉ ngơi, và một nửa không gian còn lại khác, chính là chỗ làm việc của nhân viên và mấy cái phòng bao nhỏ.
Nhưng mà cửa của những phòng bao này, phần lớn đều ẩn giấu trong giấy dán tường cùng màu, trừ phi là khách quen tới đây từ rất lâu, nếu không thì phần lớn đều không biết trong quán bar nhỏ bé này còn có cái gọi là phòng bao.
Quán bar hôm nay với bình thường không có khác biệt nhiều lắm.
Sau mười giờ tối, sàn nhảy nho nhỏ đã chật ních người, âm nhạc do DJ mở từng bài so với từng bài càng cuồng dã hơn, trước quầy bar tới tới lui lui đều là nam nữ độc thân, giữa lúc những người này đang nói chuyện vui vẻ, lúc hai bên đã trao đổi số di động, cửa quán bar khép kín đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, đèn pin ánh sáng vàng rất bình thường nhưng sáng chói chiếu rọi vào!
Giây tiếp theo, âm nhạc phóng túng trong nháy mắt bị ngắt đoạn, giọng nam trung vào lúc mọi người còn chưa hồi thần lại, vang lên: ''Cảnh sát kiểm tra đột kích, cảnh sát kiểm tra đột kích!''
Mọi người trong quán bar lúc này mới phát hiện mấy cảnh sát mặc đồng phục đứng xung quanh.
Bọn họ có chút mất hứng mà đi tới bàn khác ở xung quanh ngồi xuống, mấy gương mặt khá non còn chuẩn bị tốt chứng minh nhân dân của mình... Dù sao cảnh sát vào kiểm tra thông thường chính là kiểm tra những thứ này: Có thuốc cấm hay không, có đủ tuổi hợp pháp hay không.
Kiểm tra của cảnh sát chẳng hề kéo theo hỗn loạn nhiều lắm, tuyệt đại đa số mọi người đều không quá để ý, chỉ ngồi ở trên chỗ của mình uống chút rượu, tám chút chuyện, tạm thời đang ở giữa sàn nghỉ ngơi, sau đó —— bọn họ liền nhìn thấy mấy người cảnh sát đi thẳng hướng lên vách tường, mở ra mấy cánh cửa che khuất ở trên vách tường, vào một lúc sau đó, liền có âm thanh truyền ra: ''Bắt được rồi, đang hút!''
Âm thanh này vừa truyền ra bên ngoài, cảnh sát trông coi bên ngoài lại đi vào một người, sau đó những người ngồi ở bên ngoài liền nhìn thấy những cảnh sát kia từ bên trong phòng bao túm ra một người thanh niên đeo kính râm bản lớn và đội mũ bóng chày che kín mặt.
Người thanh niên bị tóm có vóc người thư sinh, ăn mặc trái lại không quá bắt mắt, chỉ là áo thun chữ T và quần jean, nhưng mà mấy người kỹ tính tương đối tinh mắt vẫn có thể nhìn thấy kính râm và đồng hồ đeo tay trên người anh ta đều là hàng hiệu nổi tiếng, giá trì cũng không hề nhỏ, hơn nữa đoán chừng cỡ gần vạn đồng.
Người thanh niên đội mũ che mắt này không biết có phải phê thuốc rồi hay không, lúc đang bị hai cảnh sát kẹp một trái, một phải, còn liên tục gắng sức vùng vẫy, không biết trong miệng cũng chửi thề cái gì đó.
Cuối cùng cảnh sát ngồi ở bên phải bực mình, tay kẹp đối phương hơi thả lỏng một chút, người thanh niên bị bắt thoáng cái đã vùng ra khỏi một cánh tay, lúc này cảnh sát ấy lập tức ''sửa chữa'' ''sai lầm'' của mình, bắt lấy đối phương lần nữa, đồng thời giống như đối phương, một người ''không cẩn thận'', động tác hơi mạnh một chút, liền cùng lúc đụng tới mũ và kính mát trên đầu đối phương!
Mọi người: ''...''
''Oa!'' - Tiếng kinh hô cao thấp vang lên, tất cả nhận ra người bị cảnh sát bắt trong khoảnh khắc, toàn bộ đều nhanh như chớp móc di động từ trong túi ra giống nhau, đối diện một màn trước mắt không ngừng crack crack (tiếng chụp hình)!
Nhưng lúc này cũng chẳng có bao nhiêu thời gian, sau khi lén lút làm cái việc rớt mũ của đối tượng bị bắt, các cảnh sát không lưu lại nữa, mà mau chóng khống chế đối phương rời khỏi, trước sau không quá một phút.
Đến khi những cảnh sát đột kích này đi khỏi quán bar, trong quán bar cùng "OA" một tiếng phỏng đoán, những người còn ở bên trong sôi nổi thì thầm với nhau nói: ''Đây là minh tinh ấy đấy, người đó gọi là cái gì cái gì ấy nhỉ, hình như tên là Tề Lâm —— "
Tin tức Tề Lâm ở trong quán bar bị dẫn đi bị người lén lút truyền trên mạng ngay khi nó phát sinh, nhưng bây giờ dẫu sao cũng là sự kiện phát sinh đột xuất, lại là đêm khuya, người của Vạn Bảo bên kia chuyên môn dán mắt vào mạng trong nhất thời cũng không thể thuận lợi phát hiện, cho nên đương lúc tin tức Tề Lâm bị bắt đi truyền tới Vạn Bảo bên kia, đặc biệt là truyền tới tai người quản lý của Tề Lâm, cách sự việc phát đi đã qua hai mươi phút.
Cuộc điện thoại mà người quản lý của Tề Lâm nhận được, còn là do phân cục cảnh sát nơi Tề Lâm ở lại trực tiếp gọi qua.
Cậu đặc biệt đùa tôi sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của người quản lý Tề Lâm, Hồ Thâm.
Anh bình tĩnh một chút, lại nhìn con số trên màn hình di động, cầm một chiếc di động khác ra tra một chút, sau khi xác định đây đúng là số điện thoại của cục cảnh sát, trong lòng đã tin bảy bảy bốn mươi chín rồi —— Tề Lâm đích xác có hút cái này, anh biết; cái quán bar đó cũng thực sự là nơi mà Tề Lâm sẽ đi, anh cũng biết.
Hay rồi...
Lần thứ hai suy nghĩ trôi chảy từ trong nội tâm thăng lên lại bay qua trí óc của Hồ Thâm.
Không phải là bây giờ mau mau đem người moi ra, mà là —— mẹ nó, thằng cháu trai nào đang chơi ông!
Thời điểm buổi tối, xe cộ trên đường ít đi rất nhiều, đèn đường hai bên đường ở cùng cây cối xanh hóa thành phố, giống như tư thế của đội quân danh dự ưỡn ra thẳng tắp, cẩn trọng canh giữ cương vị của mình.
Lúc Giang Hưng đang lái xe nhận được điện thoại, là cuộc gọi đến từ Trần Lương. Anh hỏi: ''Alo? Trần ca?...Dạ, em đang lái xe trên đường, chắc khoảng mười phút sau tới nhà, sao thế?''
Trần Lương ở trong điện thoại nói một câu, ngữ điệu còn rất ung dung cao hứng.
Giang Hưng có chút ngạc nhiên: ''Anh đang ở cửa nhà em? Được, chờ em một chút, em bây giờ liền trở về.''
Nói rồi anh cúp điện thoại, đem tốc độ của xe nâng lên một nấc, tốc độ ổn định theo 40km/h đem xe chạy về tiểu khu.
Đậu xong xe rồi lại lên lầu, Trần Lương quả nhiên đã chờ ở cửa, ông nhìn Giang Hưng từ giữa cầu thang đi lên, liền hỏi: ''Buổi tối có hoạt động sao? Bây giờ mới tới nhà.''
''Đi Vương lão sư bên kia ngồi một lúc, nói chuyện có hơi lâu.'' - Giang Hưng giải thích một chút, anh phát hiện tối hôm nay, hứng trí của Trần Lương thực sự không tệ, trên mặt còn hiếm thấy thường trực nụ cười. Anh vừa dùng chìa khóa mở cửa, mời Trần Lương vào ngồi trên ghế sô-pha, vừa từ trong phòng bếp cầm đồ uống đi ra, nói - ''Tối nay, hứng trí của Trần ca không tệ nha, phát sinh chuyện tốt gì rồi sao?''
Trần Lương chẳng nói đúng sai mà cười cười, nói: ''Buổi sáng tôi không rảnh, để ông chủ trực tiếp cầm kịch bản cho cậu, hiện tại cậu xem được thế nào rồi? Có cái nào muốn thử chút hay không?''
''Dạ, em xem chút rồi, muốn thử chút cái này.'' - Giang Hưng nói, từ trong đống kịch bản nhỏ trước đó cầm ra một bản ở trong đó, đưa cho Trần Lương.
Trần Lương nhận lấy, khẽ lật mở một cái, gật đầu nói: ''Là 《 Khách sạn Quy Nhân 》à, cậu thích cái này vậy tôi liền đi đàm phán với họ thử xem —— đạo diễn của bộ phim điện ảnh này là đạo diễn lâu năm, đầu tư cũng còn rất thích hợp, tiếc là chỉ có đất diễn của một vai phụ.''
Nói rồi Trần Lương liền thở dài một hơi tiếc nuối.
Thực ra, có thể cầm được kịch bản thực tế lên cho Giang Hưng xem mà nói, cũng không xem là tệ lắm rồi, không phải vai chính có chế tác nhỏ, thì là vai phụ có chế tác lớn tương đối có đất diễn, nếu không thì trước đó, lúc Vương Quân Sơn mặt đối mặt với Giang Hưng nói chuyện, lại làm sao sẽ nhắc tới những chữ 'Tranh thủ', 'Nỗ lực' chứ? Còn làm sao sẽ cùng Giang Hưng nhìn về tương lai, cái gọi là kiểu sự việc 'Xem có thể dừng bước ở màn ảnh rộng hay không'?
Nhưng Giang Hưng chọn ra bộ này, còn có chuyện muốn nói: ''Bộ này, em có thể thay đổi vai phụ được hay không?''
''Hả?'' - Trần Lương nhấc mắt một cái.
Giang Hưng vươn tay đè lên kịch bản, ngón tay anh trượt từ tên một người tới trên một tên người khác, tiếp đó nhẹ nhàng gõ một cái: ''Mặc dù tướng quân địch quốc khá chính diện, nhưng em muốn thử chút... gian tế. Em muốn thử một chút vai diễn này.''. Bạn có biế???? ????rang ????r????yện ﹏ ????rù????????r ????yện﹒Vn ﹏
Trần Lương cúi đầu nhìn kịch bản, sau chốc lát, ông nói: ''Từ trên kịch bản mà nói, tướng quân địch quốc và gian tế, đất diễn của hai nhân vật này gần giống nhau, thậm chí gian tế còn có càng nhiều hơn một chút —— trước đó, tôi chọn ra tập kịch bản này cho cậu cũng đã nghĩ rồi, nhưng mà từ trên hình tượng nhân vật mà nói, vai diễn này với con đường đắp nặn hiện tại của cậu cũng khó tránh không quá thích hợp thì phải? Nó quá mức phản diện rồi.''
Giang Hưng cũng không quá cứng nhắc, anh chỉ nói: ''Trần ca, có thể sắp xếp em gặp mặt đạo diễn hay không, em muốn mặt đối mặt với đối phương mà thảo luận vai diễn.''
Người quản lý quan trọng nhất là cái gì?
Hiểu rõ về quy tắc giới giải trí, kiểm soát về nhân mạch giới giải trí.
Trần Lương ngày hôm nay coi như là đem câu phía sau phát huy trình độ tinh tế rồi.
Ông gật đầu, nói: ''Được, tôi sắp xếp cho cậu.''
Hết chương 41./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất