Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 46: Đột phá

Trước Sau
Cảnh thứ hai của lão Quạ và Vạn Nguyên Quân, chính là thời kỳ khuếch trương mở rộng triệt để kịch tính của phim điện ảnh《 Khách sạn Quy Nhân 》.

Bọn họ cùng xuất hiện trong một gian phòng khách ở lầu ba của khách sạn Quy Nhân, cùng lúc, hai bên đều phân thành hai người khác nhau so với lúc mới đầu.

Lão Quạ thì không cần nói, ông tổng cộng xuất hiện trong ba tình cảnh, mỗi một lần đều đóng vai nhân vật khác nhau, cho nên tạo hình ở mỗi lần đều không giống nhau.

Mà sau khi gặp mặt với lão Quạ, nhất là thời kỳ sau khi cha mẹ ra ngoài, thời kỳ bị người phương Bắc sát hại, tạo hình của Vạn Nguyên Quân ở trong phim cũng thay đổi lớn.

Nếu như nói Vạn Nguyên Quân ở giai đoạn trước là giai* công tử trần thế (*từ 'giai' có nghĩa là 'tốt, đẹp, hay'), thiếu niên lang hăng hái, vừa bung quạt giấy là ong bướm loạn vũ, vừa khép quạt là trăm hoa đua nở, thì giai đoạn sau —— cũng chính là Vạn Nguyên Quân lần đầu tiên chân chính đối diện ống kính ở trong《 Khách sạn Quy Nhân 》, đã là một người... vô cùng cổ quái rồi.

Vạn Nguyên Quân ở thời kỳ này còn có tài sản vô số, phú khả địch quốc của cha mẹ nuôi để lại, mà bản thân hắn lại quần áo rách rưới còn mù một mắt, do đó trên nửa bên mặt, thường có mặt nạ bằng sắt che nửa gương mặt.

Dưới tạo hình như vậy, Vạn Nguyên Quân trước đây phong lưu và đa tình chơi đùa bụi hoa dĩ nhiên cũng vũ đả phong xuy*, hắn trở nên lãnh khốc, lại không phải kiểu lãnh khốc của thiếu hiệp anh tuấn sau khi bị nhận nỗi đau được thiếu nữ đa tình yêu thích, mà là một loại lãnh khốc khiến người ta chán ghét.

*雨打风吹-vũ đã phong xuy: là một thành ngữ. Cách phát âm ban đầu đề cập đến hoa và cây bị gió và mưa làm hư hại. Sự khủng bố của kẻ yếu bởi các thế lực xấu.

Hắn có của cải giàu có, mà đối với bản thân lại keo kiệt bủn xỉn.

Hắn có khuôn mặt anh tuấn, mặc dù đã bị phá hỏng hơn nửa, nhưng ít nhất còn có phân nửa; hắn đồng thời có võ công cao cường, thậm chí càng cao cường, mà cho dù là khuôn mặt anh tuấn ấy của hắn hay là võ công của hắn, những phụ nữ xinh đẹp chịu thương chịu khó đều không xuất hiện dâng hiến trước mặt hắn nữa.

Càng tệ hơn, sau khi cha mẹ hắn bị người phương Bắc giết chết, hắn nói muốn đem tất cả của cải đầu tư vào trong sự nghiệp chống lại người phương Bắc, liền đem toàn bộ của cải đầu tư vào trong sự nghiệp chống lại người phương Bắc. Mà ngoài ra bất kỳ việc gì, bất kỳ người nào, dù là chỉ một đồng tiền cứu mạng mẹ già trong nhà như lửa xém lông mày, cũng đừng hòng từ chỗ hắn moi ra một đồng.

Từng cọc sự kiện này chẳng lẽ không phải là tội? Từng cọc sự kiện này tất nhiên là tội.

Mà ngoài tất cả những điều ở trên đây, còn phải thêm một mệnh đề ''Vạn Nguyên Quân cổ quái đối với tất cả người trong thiên hạ, bao gồm cả bản thân hắn ta, chỉ độc nhất một người ngoại lệ. Mà người ngoại lệ này, không ngờ là nữ tử, còn là nữ tử có danh phận vị hôn thê với hắn ta''.

Vậy thì không chỉ là tội, mà là tội không thể tha thứ.

Vạn Nguyên Quân đối với người trên đời đều hà khắc như vậy, mà chỉ duy nhất đối với Uông Thiên Tuyết.

Hắn ta không tiếc tiền tài, sẵn lòng ôn nhu.

Hắn lúc này lại biến thành Tích Hoa công tử Vạn Nguyên Quân sóng mắt đong đưa như nước, khóe môi hàm tiếu như hoa.

Mà hắn đã trở thành Tích Hoa công tử của riêng một người.

Trên đời này còn có một nữ nhân nào có thể ngăn được sự ôn nhu độc nhất vô nhị như vậy?

Uông Thiên Tuyết lào sao không cảm động? Làm sao không quyết một lòng với hắn?

Nàng yêu sâu sắc bao nhiêu, thì chết đau đớn bấy nhiêu.

Thế giới trong gương của nàng, mặt ngoài đẹp biết mấy, mặt trái thì xấu xa biết bao.

Sau đó.

Rầm.

Vỡ vụn.

Ngày sau khi Uông Thiên Tuyết chết, lão Quạ hóa thân thành điếm tiểu nhị, lần nữa xuất hiện trước mặt Vạn Nguyên Quân.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Vào thời điểm Vạn Nguyên Quân đã giết cha mẹ mình thương nhất, giết thể tử mình yêu nhất, hắn thậm chí đem đám người trong khách sạn chơi đùa vờn quanh, theo đạo lý mà nói, Vạn Nguyên Quân đã triệt để hiến thân cho người phương Bắc, mà không có gì phải sợ nữa.

Nhưng trong lần gặp mặt này với lão Quạ.

Vạn Nguyên Quân vẫn như cũ, giống như một cái xác không hồn, hắn phản bội những gì bản thân đã có, lại không đạt được những gì bản thân không có.

Hoặc là hắn thực ra chẳng hề khao khát những thứ không có ấy, dẫu sao mọi người đều biết, thứ không có ấy chẳng phải thứ gì tốt, ít nhất so với những thứ Vạn Nguyên Quân đã từng có, không phải thứ gì tốt cả.

Chỉ là vào lúc mấy lần có thể có cơ hội lùi bước, Vạn Nguyên Quân lại bỏ lỡ hết lần này đến lần khác, và cuối cùng lựa chọn một phía mà hắn sợ hãi.

Lúc này, khi đối diện lão Quạ.

Rốt cuộc, cảm nhận của Vạn Nguyên Quân là dạng gì, hắn sắp làm ra sự tình như thế nào.

Phải thế nào ——

Mới có thể đem cảnh này thể hiện tốt đây, đem nhân vật này diễn sống động hoàn toàn?

Giang Hưng ngồi xuống trên ghế lần thứ ba mươi ba.

Dưới cổ của anh đã thấm mồ hôi li ti dày đặc.

Cảnh này, hai người đã diễn ba mươi hai lần rồi.

Không thể đơn giản mà nói ba mươi mấy lần này đều là sai sót của cá nhân nào, nhưng trong ba mươi mấy lần này, biểu diễn của Giang Hưng đích xác đều không hấp dẫn ánh mắt của quần chúng bằng diễn xuất của Lương Hữu Bác.

Đối với điểm này, hai người dĩ nhiên đi guốc trong bụng.

Nhưng một cảnh, hai cảnh, thậm chí toàn bộ ba cảnh chèn ép thực ra cũng không có gì, ngoại trừ so với nhân sĩ chuyên nghiệp, đa số khán giả sẽ không đặc biệt chú ý tới tình huống này, cho dù chú ý tới cũng sẽ không đặc biệt lưu tâm.

Nhưng sơ lược qua một cảnh, đã không đúng mục đích của Lương Hữu Bác, cũng không như ý của Giang Hưng.

Cho nên đây chẳng phải một cảnh phức tạp, quay lâu như vậy, ấy mà vẫn chưa qua.

Thời gian trong nửa buổi chiều này đều đang giày vò nhau một cảnh này.

Vai chính hôm nay mặc dù không có tới, nhưng mà diễn viên khác đều ở bên cạnh xem, nhân viên công tác cũng đang rỉ tai thì thầm.

Thời gian anh tiêu tốn đã quá nhiều rồi.

Không nên kiên trì nữa sao?

Cho dù có đạo diễn mở lời trước đó, cho dù là nói cái cảnh này trực tiếp cho anh luyện kỹ thuật diễn ——

Nhưng thiên phú của bản thân, tự mình không biết sao?

Nói tóm lại, không phải là không có thiên phú?

Cường độ đối kháng cả một buổi chiều có tác dụng ư? Đến cuối cùng cũng e là chỉ tốn công vô ích thôi?

Đạo diễn và Lương Hữu Bác ở trước mắt đang cùng anh đối diễn không biết việc này, anh cũng không biết ư?

Đạo diễn và Lương Hữu Bác đang giúp anh, nhưng nếu như anh chỉ lãng phí thời gian và tinh lực của hai người này...

Đúng hay không...

Hay là... Cứ như vậy...

Không cần quan tâm kỹ năng diễn có thể đột phá hay không, trực tiếp cho qua tốt hơn...?

( Lão Quạ lúc này đột nhiên ở bên tai Vạn Nguyên Quân nói ra một yêu cầu khó bề tưởng tượng mà lại lý sở đương nhiên*.

*理所当然-Lý sở đương nhiên: Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sự thật tất nhiên là như thế này, nó xảy ra có lý do, là hợp lý, và không thể nghi ngờ, không thể tranh luận.

Lý sở đương nhiên chính là lập trường của lão Quạ.

Khó bề tưởng tượng lại là cái yêu cầu này sẽ khiến Vạn Nguyên Quân rơi vào nơi vạn kiếp bất phục.

Vạn Nguyên Quân dĩ nhiên có thể cự tuyệt.

Nhưng hai mắt lão Quạ sáng rực, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt đó âm u cũng khuôn mặt gầy gò đã viết lên sự bất chấp phải có được, giống như đã chắc chắn Vạn Nguyên Quân căn bản không cách nào cự tuyệt!

Đèn hoa giữa hai người nổ vang.

Bóng người, bóng vật, ở dưới ánh sáng đong đưa từng chùm quỷ dị.

Vạn Nguyên Quân...)

Lương Hữu Bác mỗi lần tới chỗ này đều tận lực ngừng lại, khiến sự đối diễn của hai người xuất hiện lỗ hổng, như vậy hình ảnh quay phim tiếp theo đương nhiên không thể sử dụng.

Lương Hữu Bác có chút mệt mỏi, kéo qua một cảnh dĩ nhiên rất đơn giản, cho dù là ông hay là Giang Hưng, chỉ cần nói câu thoại thêm vào lỗ hổng này thì đã tốt rồi.

Mắc kẹt nhiều lần tới bây giờ, nguyên nhân, do ông, là vì ông phải theo Phương Nghiêm Phong làm ra phong thái của bản thân đã làm khó dễ Giang Hưng; do Giang Hưng, là vì Giang Hưng muốn quay tốt phân cảnh này.

Quay phim rất đơn giản, quay xong một cảnh, duy trì phát huy trình độ cao lại chẳng phải dễ dàng như vậy.

Đừng nói người mới hay là thần tượng, cho dù diễn viên lão làng và ảnh đế, cũng rất khó phát huy trình độ cao từ đầu tới đuôi.

Dẫu sao, thời gian quay một bộ phim điện ảnh từ mấy tháng đến một năm đều có. Trong thời gian dài như vậy, ai không có lúc trạng thái không tốt, tinh thần kém hoặc chỉ là không có cảm giác?

Yêu cầu diễn viên từ đầu tới đuôi đều một trình độ, đây là rất không khoa học, cũng không có đạo diễn nào sẽ bới lông tìm vết tới mức này.

Mấy thước phim của Vạn Nguyên Quân và lão Quạ, quay được tốt, là sự lóe sáng tiềm năng vượt trội, quay không tốt, cũng không biết làm sao, ít nhất cũng sẽ không ảnh hưởng tới toàn bộ miêu tả nhân vật Vạn Nguyên Quân.

Lương Hữu Bác mỗi lần nghĩ tới đây đều có chút buồn bực, Phương Nghiêm Phong nói là để ông qua đây gây khó dễ Giang Hưng, không bằng nói là tùy tiện dùng danh nghĩa gì đó tới gây khó dễ cậu ta.

Giang Hưng trái lại...

Lương Hữu Bác liếc hậu bối đối diễn với mình.

Ông không bất ngờ Giang Hưng không có đột phá.

Nhưng không ngờ Giang Hưng có thể kiên trì tới hiện tại, cũng không bỏ ngang, sơ sài kéo qua một cảnh quay.

''Ngừng.'' - Tiền Bách Tâm ngồi trên ghế đạo diễn nói truyền vào trong tai hai người ở trong ống kính.

Hai người giữa cảnh quay đều thả lỏng cơ thịt trên người, tạm thời giãy thoát từ trong bầu không khí khẩn trương ra ngoài.

Lương Hữu Bác cầm khăn mặt từ trên tay trợ lý qua lau mồ hôi trên cổ, Giang Hưng thì đứng lên từ trên chỗ ngồi, có chút ngượng ngùng xin lỗi nhân viên công tác xung quanh: ''Xin lỗi, là sơ sót của tôi, vất vả mọi người rồi.''

Sau đó anh lại nói với Tiền Bách Tâm: ''Tiền đạo diễn, thật ngại quá, tôi muốn nghỉ ngơi một lúc.''

Tiền Bách Tâm gật gật đầu: ''Nửa giờ, đủ chứ?''

''Đủ rồi.'' - Giang Hưng gật gật đầu, sau đó từ chối nước và khăn mặt của trợ lý cầm tới, tự mình đi tới nhà vệ sinh.

Hôm nay chủ yếu chính là vì một cảnh diễn này của Giang Hưng và Lương Hữu Bác, cho nên trước đó Tiền Bách Tâm đã cho mấy vai chính nghỉ phép rồi, bây giờ Giang Hưng muốn nghỉ ngơi, ông cũng không tranh thủ thời gian nửa giờ này quay cảnh khác, nói với nhân viên công tác xung quanh: ''Được rồi, mọi người đều đi nghỉ nửa giờ, nửa giờ sau lại quay lại.''

Nhân viên công tác ở xung quanh tụm năm tụm ba rời đi, Lương Hữu Bác ngược lại bỏ nhân viên công tác của mình qua một bên, đi tới bên cạnh Tiền Bách Tâm, nói: '' Tiền đạo diễn, ông xem có phải gần được rồi hay không?''

Tiền Bách Tâm đang loay hoay máy móc nghe thấy câu này, liền nói: ''Trước đó là anh nói muốn giúp tôi làm cho diễn viên nâng cao kỹ thuật diễn, bây giờ bản thân đạt được mục đích rồi liền phủi tay không làm?''

Lương Hữu Bác cười cười, uống một ngụm nước, điềm nhiên như không nói: ''Người trẻ tuổi, tôi sợ cậu ta chịu không được.''

''Cậu ta nếu chịu không được thì sao?'' - Tiền Bách Tâm hỏi.

''Vậy tôi cũng chẳng màng, cùng cậu ta luyện cho đến khi cậu ta muốn ngừng.'' - Lương Hữu Bác nói, rồi ông bất chợt hỏi - ''Nếu như thế này, Tiền đạo diễn có lòng thành, cung cấp phí hướng dẫn thế nào?''

''Nghĩ đủ hay đó! Còn phí hướng dẫn cơ đấy, đề nghị của bản thân anh, tiền nước cũng đừng mơ tôi thanh toán cho anh!'' - Tiền Bách Tâm cười đùa nói. Sau đó ông liếc nhìn đối phương, nghĩ tới tình cảnh trước đó Lương Hữu Bác lén lút tới tìm mình.

Quan hệ của Tiền Bách Tâm với Lương Hữu Bác trước đây thực ra chỉ qua loa, nếu không thì Lương Hữu Bác cũng sẽ không từ chối Tiền Bách Tâm vai diễn của đoàn làm phim này.

Nhưng khó chống lại đoàn làm phim là sân nhà của Tiền Bách Tâm, Tiền Bách Tâm ở trong giới lại là một người tốt có tiếng, cho nên Lương Hữu Bác sau mấy lần đắn đo vẫn âm thầm đến nhà thăm hỏi Tiền Bách Tâm.



Thực ra lần đến nhà thăm hỏi này, Lương Hữu Bác cũng là bất đắc dĩ, trên thực tế, ông tới đoàn làm phim này chính là đành phải cam chịu rồi.

Hiện tại, ông ở trong nội bộ Vạn Bảo tranh thủ vai chính của một bộ phim mới, nhưng cạnh tranh trong nội bộ Vạn Bảo quả thực quá kịch liệt, Phương Nghiêm Phong mặc dù không thể trực tiếp khống chế được Lương Hữu Bác, nhưng Phương Nghiêm Phong dẫu sao cũng là cấp cao nắm giữ cổ phần, ông ta không thể trực tiếp khống chế Lương Hữu Bác đến mức trộn lẫn trong một đám nghệ sĩ, nhưng có thể hỗ trợ nghệ sĩ làm người cạnh tranh ở phía trước, mà một khi ông ta tiến vào trong vòng niêm yết giá công khai giúp đỡ người cạnh tranh với Lương Hữu Bác, cục diện của Lương Hữu Bác liền có chút nguy cơ rồi.

Cho nên ít nhất vào lúc này, Lương Hữu Bác phải biểu hiện ra sự tôn trọng đối với Phương Nghiêm Phong.

... Nhưng ở trong một đoàn làm phim gây khó dễ cho một người mới.

... Quá buồn cười cũng quá thấp kém rồi, chẳng lẽ còn bảo trợ lý của ông đi lên đánh người mới một trận, hoặc là ông ở trước mặt người mới giở trò đại bài, đối với người mới bắt bẻ, bới lông tìm vết? Ngày mai liền lên tiêu đề báo giải trí được chưa hả! Cái tên, Lương Hữu Bác nghĩ sơ qua cũng có thể nghĩ được, cứ tên là《 Lại thấy nghệ sĩ lớn giở trò đại bài, bầu không khí giới giải trí hỏng bét như thế là thế nào 》= =.

Việc này ấu trĩ lại vô vị...

Lương Hữu Bác suy xét Phương Nghiêm Phong sẽ làm ra việc như vậy cũng không phải nghiêm túc làm.

Có lẽ chỉ là muốn xem ông bày tỏ thái độ, xem minh tình nào nghe lời hơn, rồi sau đó quyết định tài nguyên trong tay mình rốt cuộc nghiêng về trên người nghệ nhân nào.

Vậy ông cũng cứ bày tỏ thái độ, dù sao ông bây giờ cũng không mong Phương Nghiêm Phong thật sự đổ tài nguyên, chỉ mong Phương Nghiêm Phong không phá hoại.

Ông đến nhà thăm hỏi Tiền Bách Tâm, mập mờ nhắc tới sự bất đắc dĩ của mình, sau đó đề nghị với Tiền Bách Tâm, đem phân đoạn trong ba cảnh của lão Quạ với Vạn Nguyên Quân làm một buổi huấn luyện kỹ thuật diễn cho Giang Hưng.

Như vậy, nhìn bên ngoài, chính là NG liên tục.

Có mặt ngoài này, ông có thể bàn giao với Phương Nghiêm Phong rồi, diễn viên dưới tay của Tiền Bách Tâm cũng có thể đạt được một lần rèn luyện hiếm có.

Sau khi Tiền Bách Tâm cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đây là một việc như chó ngáp phải ruồi, cũng không có gì không được.

Đối với Lương Hữu Bác mà nói, ông giúp đỡ ông ấy; đối với Giang Hưng mà nói, chính là quan sát anh, người trẻ tuổi này rất siêng năng cũng sẽ không thể không đồng ý; mà ngay bản thân ông mà nói, cục diện này đúng lúc để ông nhìn xem tiềm lực của Giang Hưng rốt cuộc ở đâu, như vậy lúc hậu kỳ quay phim, ông cũng nắm giữ được người gia tăng áp lực hay giảm sức ép cho đối phương.

Cho nên mới có một màn này của ngày hôm nay.

Trước đó, Tiền Bách Tâm dĩ nhiên cũng đem việc này nói cho Giang Hưng biết.

Giang Hưng lúc mới đầu thì không có nghi ngờ mà đồng ý.

Nhưng mà hiện tại... E rằng là lúc đề nghị đối phương thả lỏng thần kinh, để tránh thật sự kéo dài?

Hiện tại Tiền Bách Tâm xem phát lại đoạn vừa mới quay, nói: ''Chờ lát nữa cậu ấy ra đây, tôi nói với cậu ấy...'' - Sau đó ông đột nhiên hỏi - ''Ông cảm thấy cậu ấy thế nào?''

Cậu ấy đương nhiên là ông chỉ Giang Hưng.

Lương Hữu Bác nói: ''Có triển vọng.''

Ba chữ đánh giá này quá mức đơn giản, nhưng phù hợp với tính cách của Lương Hữu Bác ngày thường.

Chỉ có điều lần này, Lương Hữu Bác hiếm khi có hứng thú nói nhiều hai câu: ''Kỹ thuật diễn của cậu ta ở tuổi này coi như không tệ. Một chút kỹ thuật diễn cũng không có, ông muốn dẫn dắt còn dẫn không nổi, từ đầu tới đuôi đều giống như khúc gỗ mục, nhìn thấy đã phiền.''

''Ừm, ngoài ra...''

''Ở cái giai đoạn tuổi này, lúc đã có vốn liếng, cam lòng mất mặt vẫn NG liên tục cho người khác chế giễu, không nhiều.''

''Hơn nữa thái độ lúc quay phim rất nghiêm túc.''

Lương Hữu Bác nói: ''Mấy điểm này, đủ rồi. Là hạt giống tốt, bồi dưỡng thật tốt có thể thành tài.''

Tiền Bách Tâm gật gật đầu.

Đối thoại riêng tư của hai người dĩ nhiên không thể truyền đến tai của Giang Hưng còn ở nhà vệ sinh.

Nhưng thực sự có một cuộc đối thoại khác truyền tới tai của Giang Hưng.

Lúc này Giang Hưng đang nghỉ ngơi trong phòng ngăn.

Anh dựa vào trên cửa cách ly, trên người còn mặc trang phục diễn của Vạn Nguyên Quân, hóa trang trên mặt cũng còn chưa tẩy hết, trước tiên nghe thấy tiếng mở khóa cửa gỗ bên ngoài nhà vệ sinh, sau đó là tiếng bước chân lộn xộn với nước chảy, tiếp đó liền nghe thấy tiếng nói chuyện: ''Chiều hôm nay, đoán chừng phải xem Giang Hưng liên tục NG rồi.''

''Không biết đạo diễn đang nghĩ cái gì, cũng không quản chút?''

''Đừng nói như vậy, tốt xấu là tiểu sinh đang nổi.''

''Ha ha, tiểu sinh đang nổi mà, bình thường xem cũng vẫn được, nhưng vừa đối diện với thượng chân* liền lập tức hiện nguyên hình.''

*上真-thượng chân: Từ dùng chỉ những vị thần trên cao, ở đây chắc muốn nói đến người tài giỏi thật sự hoặc là người ở trên cao.

''Minh tinh bây giờ chẳng phải đều như vậy? Xem sao tác, xem mặt lớn lên đẹp thế nào, đoàn đội sau lưng có hiệu suất bao nhiêu.''

''Cái bát quái ấy có phải thật hay không?''

''Mày là nói việc phú bà bao dưỡng đối phương cho hắn ta phí chia tay?''

''Tao nghe nói...''

''Là thật.''

Sau đó tiếng nước ngừng chảy, mấy người bên ngoài tán phét, chủ đề mau chóng bị dẫn tới trên nội dung khác. Sau đó nữa, lại là tiếng cửa gỗ bị đẩy mở, tiếng bước chân rất nhanh liền mất dần không thấy nữa.

Giang Hưng lúc này đẩy cửa phòng ngăn.

Trong nhà vệ sinh đã không có người khác.

Anh đi tới trước bồn rửa tay, mở vòi nước, vốc nước đầy tay rửa mặt.

Sau đó hai tay anh chống mép bồn nước, ngẩng mặt lên nhìn người trong kính mặt đầy nước.

[... ] - 0021.

Giả sử lúc này, tinh linh hệ thống có thể hóa thân thành thực thể con người, thì người đứng ngoài quan sát nhất định có thể nhìn thấy gương mặt của 0021 vô cùng nghiêm túc và đôi lông mày nhíu lại.

Nhưng hệ thống 《 Ước mơ 》trước giờ không có cái công năng này.

Cho nên 0021 chỉ có thể sau khi chiếm dụng dung lượng CPU của hệ thống, tiến hành đếm mười lần không chút ý nghĩa tính toán lặp đi lặp lại, đưa ra một đề nghị theo hệ thống tính toán kết quả hoàn toàn trái ngược: [ Ký chủ phải chăng cần hệ thống cung cấp ngoài định mức thêm một lần thẻ chỉ định cảnh cộng tình? ]

[... Thêm một lần thẻ chỉ định cảnh cộng tình? ] - Trên mặt Giang Hưng vốn không có biểu tình gì lộ ra chút nghi hoặc.

[ Đúng. ]

[ Là nói sử dụng cái thẻ này, ta liền có thể ngày thời khắc này trực tiếp cộng tình cái phân đoạn ta đang diễn này? ] - Giang Hưng hỏi.

[ Đúng. ]

[ Nhưng không phải nói hệ thống sẽ không dùng bất kỳ phương thức nào giúp ký chủ ăn gian hay sao? Lẽ nào cảnh đối diễn của ta và Lương Hữu Bác lần này không coi là một lần thử thách? ] - Giang Hưng hỏi.

[... ] - Đương nhiên coi như là thử thách. Sự thật là nó, cái tinh linh hệ thống này làm trái nguyên tắc hệ thống, đang chủ động giúp ký chủ ăn gian.

0021 có chút thất bại.

Nó cảm thấy nguyên nhân 0018 có thể làm trái nguyên tắc hệ thống, nhường bước cho ký chủ, chính là vì có loại trạng thái của nó hiện giờ.

Loại trạng thái này rốt cuộc là cái gì đây?

0021 cũng giải thích không rõ được.

Theo thuật ngữ người máy mà nói, chính là số liệu hệ thống rối loạn.

Theo tu từ của con người mà nói, chính là tư duy cảm tính ảnh hưởng tư duy lý trí.

Biết rõ đây là lựa chọn sai lầm, lại nhịn không được làm ra lựa chọn sai lầm.

Đã làm ra lộ tuyến dẫn dắt ký chủ hướng đi sai lầm, lại còn không cách nào dừng tay, thậm chí ở sâu trong suy nghĩ mơ hồ cảm thấy lựa chọn hiện tại là chính xác.

Nhưng mà sự thật cuối cùng nhất định sẽ chứng minh sai lầm của nó.

Tới lúc ấy.

Nó nhất định... Cũng nhịn không được làm ra lựa chọn giống như 0018 ư?

[ 0021... ] - Lúc này, Giang Hưng mở đầu.

[? ] - 0021.

[ Ta mặc dù vẫn luôn kiên trì —— dựa theo cách nói của mi, ta chính là vì kiên trì như vậy mới giành được tư cách mở hệ thống. ] - Giang Hưng nói.

[ Đương nhiên. ] - 0021 quả quyết nói.

[ Tiêu chuẩn đánh giá của hệ thống này nhất định chỉ dùng sự thật làm căn cứ. ] - Giang Hưng nói.

[... Tất nhiên? Nghĩ thôi không có tác dụng, mỗi người đều từng muốn làm siêu nhân. Chỉ có xác định phải hành động, mới có thể được sự đồng ý của hệ thống. ] - 0021 nói.

[ Phải rồi. Cho nên ta phải cảm ơn, đến sau này, mặc dù ta mỗi năm đều muốn buông xuôi, nhưng mà mỗi năm đều vì thói quen mà không buông bỏ. ] - Giang Hưng cười bất lực - [ Đương lúc mi phấn đấu một sự nghiệp, phấn đấu hai mươi năm, sự nghiệp này còn một dạo trở thành trụ cột cuộc sống của mi, đồng thời thực sự đã từng mang cho mi một chút vinh quang, buông bỏ thực ra cũng không phải việc dễ dàng như vậy. Mi bỏ ra càng nhiều, thì càng giống như con bạc, sẽ nghĩ: Biết đâu mình lại thêm một chút vốn liếng nữa thì thắng rồi? Thêm một chút nữa thì thắng rồi? Thêm một chút nữa thì thắng rồi? ]

[ Nhưng thật sự mà nói, chúng ta —— tuyệt đại đa số con người —— đánh mười thua hết chín. ]

[ Ta đã từng rất nghiêm túc suy nghĩ buông bỏ, nhưng ta cuối cùng không buông bỏ. ]

[ Mỗi một ngày sau này, đều có một suy nghĩ khoan sâu vào trong đầu, nó chất vấn ta: Mày đã biết mày không có thiên phú rồi, vì sao mày còn muốn lãng phí sinh mệnh của mình? Mày cầm lấy phần nghị lực và chịu khó làm việc gì khác, không bằng hiện tại càng tốt hơn một chút? ]

[ Ta đã đem thất bại xem như việc đương nhiên rồi. ]

[ Cho đến khi mi xuất hiện ——]

Thời gian nghỉ ngơi nửa giờ chẳng có bao lâu.

Lương Hữu Bác sau khi nói chuyện với Tiền Bách Tâm xong thì tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi, Tiền Bách Tâm đang sững ra một mình một người, nhìn thấy Giang Hưng liền vẫy vẫy tay gọi anh.

Giang Hưng vội vàng đi qua: ''Tiền đạo diễn, có chuyện gì à?''

''Tôi thấy bây giờ cũng tương đối rồi, nếu như cậu cảm thấy hơi mệt, chờ một lát cảnh này cứ trực tiếp tua qua đi, không sao.'' - Tiền Bách Tâm cũng không nói dư thừa, đem sự việc nói thẳng với Giang Hưng, mặt khác ông còn bổ sung - ''Đúng rồi, đừng có gánh nặng tâm lý quá, biểu hiện vừa rồi của cậu không tệ, Hữu Bác cũng thừa nhận đối với cậu.''

''Cảm ơn Tiền đạo diễn, cảm ơn Lương lão sư.'' - Giang Hưng trước tiên nói như vậy.

Sau đó, anh ngừng một chút, lại thành khẩn nói: ''Tôi biết rất làm phiền Lương lão sư, nhưng nếu như có khả năng, có thể trì hoãn một chút thời gian của Lương lão sư nữa được không?''

Đây là bày tỏ còn muốn tiếp tục hả!

Tiền Bách Tâm dùng sức ấn ấn vai của Giang Hưng, cũng không nói cái khác, chỉ đơn giản nhưng mạnh mẽ khích lệ nói: ''Cố lên!''

Năm phút cuối cùng qua đi.

Tất cả nhân viên công tác và diễn viên, lần nữa làm xong chuẩn bị, mọi người trở về chỗ.

Lương Hữu Bác khom lưng bưng khay đứng ở cửa vào phòng trọ, giơ tay gõ gõ cánh cửa gỗ khép kín ấy.

''Đưa bữa khuya, Vạn công tử.''

''Vào đi.'' - Thanh âm của Giang Hưng ở bên trong truyền tới.

Một cánh tay của Lương Hữu Bác cầm khay sơn mài, một tay đẩy mở cửa.

Hành vi của ông cứ giống như bất kỳ tiểu nhị bình thường nào, cung kính khiêm nhường mà vào cửa, cung kính khiêm nhường đóng cửa, sau đó bưng đồ đi tới bên cạnh bàn.



Lúc này Giang Hưng ngồi ở bên bàn thình lình đè lên kiếm ở trên bàn, quát rằng: ''Ngươi là ai?''

Lời anh vừa mới nói ra, Lương Hữu Bác đã dưới tư thế khom lưng hơi ngẩng đầu lên.

Biên độ của động tác này không hề lớn.

Tay của Lương Hữu Bác còn đang nhẹ nhàng đặt đồ, mặt của ông hơi nghiêng, đâu khẽ ngẩng lên, mắt nhìn Giang Hưng ngồi ở bên bạn từ dưới lên trên.

Đây là là một động tác vô cùng tinh chuẩn.

Thân thể của ông ở một khắc này đã bất động, tròng mắt lại từ từ chuyển từ dưới lên trên, vị trí của con ngươi đen tối, cũng từ dưới lên trên, cứ giống như là bị một sợi dây vô hình nhỏ bé từ từ kéo lên.

Tình huống này vốn đã vô cùng quỷ dị.

Nhưng lúc này vẫn chưa tính là xong!

Ngay sau đó, tròng mắt trì trệ ấy bất thình lình lia nhanh vô cùng linh hoạt mà đảo một vòng, giống như một cái xác cứng nhắc được truyền sinh khí vào linh hồn.

Sau đó nữa, Lương Hữu Bác cũng không vội.

Ông ở trước mặt Giang Hưng đột nhiên cứng lại, đem dưa cải và cháo ở trên khay, từng cái từng cái xếp đặt tới trên bàn, còn thân thiết mà giúp anh chuẩn bị đũa và thìa.

Sau khi làm xong toàn bộ, ông ta mới sụp vai xuống, xoa tay, đứng yên ở trước mặt Giang Hưng. Gương mặt gầy gò ấy chằng chịt nếp nhăn, khiến ông ta với ông lão ven đường nhìn có vẻ không có gì khác biệt.

Ngoài căn phòng, tiếng gió, tiếng mưa, trong phòng ánh mắt tóe lửa.

Ông nói nhỏ với Vạn Nguyên Quân:

''Ta lại tới...''

Đây đã tới chỗ mỗi lần đều mắc kẹt.

Lương Hữu Bác từ trước đó rất sớm, đã từng nói với Giang Hưng ở trên tình tiết này: ''Cậu sợ cái gì?''

Cậu sợ cái gì?

Cậu không phải không có nền tảng, thoải mái để diễn.

Diễn mười lần không được, diễn một trăm lần, dựa vào kỹ năng cơ bản vững chắc của cậu, đụng cũng có thể đụng ra một chút tia lửa linh cảm!

Nhưng Giang Hưng làm sao có thể không sợ?

Mỗi lần anh diễn, mỗi một lần thử thoải mái, thoải mái một chút nữa.

Đủ loại tạp âm liền sẽ xông vào trong tai của anh.

''Diễn quá buồn cười.''

''Đạo diễn làm sao sẽ chọn cậu?''

''Thay người không được sao? Dù sao vốn cũng chỉ là một vai phụ mà thôi.''

''Dứt khoát cắt hết phân cảnh đi.''

''Đừng lãng phí thời gian của mọi người.''

—— Không có thiên phú.

—— Tôi thấy kém cỏi.

—— Cậu chỉ diễn theo tôi nói là được rồi.

—— Phân cảnh này không quá quan trọng, tùy tiện quay chút, kéo qua cũng đã xong rồi.

Giang Hưng đột nhiên nắm lấy cánh tay Lương Hữu Bác.

Lương Hữu Bác bị giật mình, bởi vì trước khi máy quay bắt được, lực chú ý của ông hoàn toàn tập trung ở trên người đối phương, đã nhìn thấy hai má và cánh mũi hơi phập phồng.

(Vạn Nguyên Quân đột nhiên tóm lấy cánh tay của lão Quạ!

Gió chợt thổi tung khung cửa sổ, trong phòng nhất thời rối tung mù mịt, tiếp đó bóng tối nặng nề liền nuốt gọn những tia sáng le lói!

Không biết qua bao lâu, đá đánh lửa ''pặc'' đánh ra tia lửa, đèn dầu trên bàn đốt sáng lần nữa.

Vạn Nguyên Quân vẫn túm lấy cánh tay lão Quạ như cũ.

Lão Quạ vẫn đứng bên cạnh Vạn Nguyên Quân như trước.

Đôi má của Vạn Nguyên Quân không được che bởi mặt nạ, bắt đầu run lên, trước là từng chút, sau đó gân xanh ở hai mà tới trán cũng nổi lên, rồi tiếng lập cập của răng truyền tới trên cái ghế của hắn đang ngồi.

Cặp mắt đào hoa ấy sau đó bị mở lớn.

Cảm xúc phẫn nộ và nguội lạnh, hai thứ tuyệt nhiên không giống nhau, thay phiên hoán đổi ở trong đôi mắt xinh đẹp.

Thân thể của hắn đã đổ về phía trước, thanh trường kiếm của hắn được xưng là 'Nhất điểm thu thủy kinh hồng du' đã được hắn nắm ở trong tay.

*一点秋水惊鸿游 - Nhất điểm thu thủy kinh hồng du: một giọt nước mùa thu kinh động chim nhạn di cư.

Mặc dù hắn phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng hắn chung quy vẫn có cơ hội cuối cùng vùng vẫy ra khỏi tấm lưới ma quỷ, lấy tư cách một con người có tôn nghiêm mà chết đi!)

Thanh kiếm đã được Giang Hưng rút ra một nửa.

Toàn bộ cơ thể của Giang Hưng đang run rẩy.

Toàn bộ con người anh đều đang bày ra sự phẫn nộ, lại đang thể hiện sự hoảng hốt.

Giằng co như vậy dài chừng một phút.

Thanh kiếm đạo cụ ở trong tay anh đột nhiên đập ở trên bàn.

Giống như xương sống ở phần lưng của anh bất thình lình bị rút ra ngoài, đồng thời thả lỏng tay đang nắm cánh tay của lão Quạ, cả người cũng từ trên ghế trượt xuống nền nhà.

Thanh kiếm đạo cụ từ trong vỏ trượt ra ngoài, phân thành hai khúc, rơi xuống ở bên người Giang Hưng.

Giang Hưng ngồi ở trên nền, ngẩng đầu lên, an an tĩnh tĩnh, bình bình ổn ổn mà ngẩng đầu nhìn Lương Hữu Bác.

Ánh mắt của Lương Hữu Bác đã rũ xuống theo Giang Hưng trượt tới trên nền nhà.

Lúc này anh vốn chỉ cần che mặt nạ mỉm cười.

Nhưng anh đồng thời che mặt nạ mỉm cười, trong mắt lại không kìm được mà để lộ ra cảm xúc thương xót.

[... ] - 0021.

Nó nhìn bảng điều khiển số liệu cá nhân của Giang Hưng.

Trong đó, kỹ thuật diễn sau này, sau khi màn cuối hoàn thành, lập tức chuyển thẳng tới con số hàng đơn vị và hàng chục, cuối cùng hiển thị là 70.

Và kỹ thuật diễn bẩm sinh cũng vốn từ 7, vất vả chuyển lên trên, chuyển tới con số 9 này.

Mặc dù còn là cấp E, nhưng cách con số thấp nhất 11 cũng chỉ chênh hai đơn vị.

Nó đóng bảng điều khiển số liệu, nhớ lại lời Giang Hưng vừa nãy nói.

[ Cho tới khi mi xuất hiện ——]

[ Ta mới phát hiện mình mong chờ thành công như vậy. ]

[ Ta có thể vì nó liều hết thảy. ] - Giang Hưng chậm rãi, bình tĩnh nói.

Ký chủ đã làm được rồi.

0021 nghĩ.

Sau đó nó liền đem đề nghị có liên quan gian lận của mình ném vào trong thùng rác tiêu hủy.

—— cái gọi là liều hết thảy, dĩ nhiên không bao gồm gian lận.

Nó vui sướng và đắc chí xác định như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường của tụ họp sinh nhật.

Coi như trải qua vô số chuyện, tiểu Lục cuối cùng phát hiện tình cảm của mình đối với Giang Hưng, sau khi từ minh tinh tới bạn bè tốt, lại tới trình độ nào đó không thể nói.

Cậu hận không thể trở về quá khứ, đem bản thân trước đấy để bóp chết, thiêu sạch.

Tiếc là theo góc độ sự thật mà nói, tuyệt đối không có khả năng này...

Cho nên cậu chỉ có thể đồng thời ở trong lòng vừa gõ【 captcha 】【 captcha 】【 captcha 】, vừa nhịn không được cách xa đối phương, còn vừa nhịn không được tiếp cận đối phương.

Cứ giống như tối ngày hôm nay.

Bọn họ cùng tham gia tiệc sinh nhật của người khác, trên bữa tiệc, mọi người chơi rất HIGH, bắt đầu đã kích động Lục đại thiên vương ngày thường vẫn luôn mặt lạnh làm ra một số việc gì đó tuyệt đối sẽ không làm.

Lục đại thiên vương: ''...''

Cậu bị người xung quanh ầm ĩ ngăn không được.

Cậu đột nhiên đem bánh ga-to trong tay bôi lên mặt Giang Hưng đứng ở bên cạnh.

Sau đó sáp lại rất nhanh hôn một cái!

Giang Hưng: ''...''

Lục Vân Khai: ''...''

Giang Hưng: ''Phụt.'' - [ Chỉ chỉ mặt của Lục Vân Khai ] - ''Trên mũi cậu có kem.''

Lục Vân Khai: ''...''

Chỉ có phản ứng này hay sao...

Siêu! Cấp! Hụt! Hẫng!

Nửa đêm tan tiệc.

Trong một diễn đàn, một topic im lặng phát ra.

Chủ đề: 【 Hốc cây* 】Nhân cơ hội bôi kem, hôn nam thần một cái, mặc dù chỉ ăn một miếng kem, tiếc là chỉ ăn một miếng kem...

* 树洞 - Hốc cây: Hốc cây xuất phát từ câu chuyện cổ tích "Hoàng đế có đôi tai lừa", có nghĩa là nơi bạn có thể thể hiện trái tim mình, đó là nơi bạn có thể nói một bí mật mà không lo bị rò rỉ.

Nội dung: Sau đó tôi đã high tới bây giờ! Mọi người cho rằng tôi còn có thể cứu hay không!!!

Hết chương 46./.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau