Chương 58: Không tập trung
Edit: Bongbong_nbo
Chương 58: Không tập trung
Mùa đông, cây khô quắt, con quạ đen thùi lùi, ruộng đất đông cứng đến nứt nẻ.
Lục Vân Khai chân trần đứng ở trên đồng ruộng.
Hắn khiêng một cái cuốc lên, từ phía đông sang phía tây, lại từ phía tây đi tới phía đông.
Hắn như người lạc đường không tìm được mục tiêu, ở mảnh đất xa lạ, lưỡng lự, chần chừ; vừa giống như người bị vây hãm trong lô cốt đồ sộ, nôn nóng, đi vật vờ ở trong mê cung cong quẹo khúc khuỷu.
Lục Vân Khai không quanh quẩn một chỗ quá lâu.
Hắn đột nhiên ngừng lại.
Liền ở phía đông của mảnh ruộng, ở chỗ hắn quen thuộc nhất bắt đầu làm việc.
Bả vai hắn nghiêng sụp xuống một cái, cái cuốc ở khiêng ở trên vai liền trượt xuống trên mặt đất.
Hắn thuận thế đem lưng cũng khom xuống hướng về mặt đất, tay trái ở phía trước, tay phải ở phía sau, đem cái cuốc nhấc lên —— lại dằn mạnh, nện xuống.
Dưới tư thế như vậy, cả người hắn đều giống như một sợi nan tre mỏng manh, lưng uốn về phía sau cũng cong đến cực độ, hướng về phía trước cũng cúi đến mức thấp nhất.
Gió lạnh bất thình lình cuốn tới, làm một cành khô trên cây khô ''rắc'' gãy ngang!
Trên mặt Lục Vân Khai ra đầy mồ hôi.
Việc mà hắn làm thoáng cái bỗng chốc gần như đổ sông đổ biển.
Hắn khiến bản thân gồng mình lên, từ tinh thần tới thể xác.
Chỉ có như vậy, hắn mới sẽ không nhàn rỗi nữa. Sẽ không vừa nhàn rỗi, liền nhìn thấy mắt của vợ mình mở to trợn trừng, nhìn thấy đầu tóc của nàng rối tung, nhìn thấy nàng trần truồng nằm thẳng cẳng ở trong bãi đất hoang.
Nhìn thấy nàng chết không nhắm mắt trợn trừng nhìn hắn!
Từ Trung Kỳ và những nhân viên đoàn làm phim khác đứng ở bên cạnh xem màn biểu diễn của Lục Vân Khai.
Ngoại trừ Từ Trung Kỳ, người ở bên cạnh đạo diễn nhỏ giọng nói chuyện: ''Học rất nhanh.''
''Tiến vào trạng thái cũng vào rất nhanh.''
''Biểu diễn đã rất đạt rồi.''
''Ừ, vô cùng xuất thần, hết sức cảm hóa người khác.''
''Từ đạo diễn, ngài xem...?'' - Một tiếng cuối cùng, là lập nên ở những người xung quanh thảo luận xong, sau đó trưng cầu ý kiến của Từ Trung Kỳ.
Từ Trung Kỳ gật đầu xuống, lên tiếng trước với người xung quanh: ''Được.''
Tiếp đó ông nâng cao giọng, hướng về nhân viên công tác và Lục Vân Khai ở xa hơn nói: ''Được rồi, cảnh thử của ngày hôm nay chỉ tới đây! Ngày mai chính thức bắt đầu quay《 Kẻ góa vợ 》!''
Một tiếng gọi này giống như then chốt tháo ra ma chú!
Lục Vân Khai ở trong động ruộng cần mẫn chịu khó cày bừa, ngay lập tức quăng nông cụ trong tay đi, không đi tới bên kia đạo diễn, trái lại vươn mở rộng hai cánh tay thả lỏng cơ thế, 'phịch' một cái liền ngã xuống trên nền đất nhão lồi lõm, không bằng phẳng.
Biên kịch và phó đạo diễn đứng ở bên cạnh Từ Trung Kỳ cười nói: ''Tuổi còn nhỏ, tính cách chưa ổn định nhỉ!''
Từ Trung Kỳ cũng đang cười, ông vẫy vẫy tay với Lục Vân Khai.
Cũng chính vào lúc ông đang vẫy tay, Trương Phương, người quản lý của Lục Vân Khai đã nhảy xuống bờ ruộng, để kéo Lục Vân Khai đang nằm trên mặt đất: ''Sao mà thoáng cái đã nằm thẳng trên đất bùn rồi? Mau dậy, khoác cái áo, mùa đông lạnh lắm, đừng sinh bệnh!''
... Hộc...
... Hộc ——
Hộc ————
Lục Vân Khai nằm lún sâu trên đất hít mấy hơi.
Cậu nhìn khuôn mặt của Trương Phương, người quản lý đang chạy tới trước mặt mình, trong chớp mắt, khuôn mặt của đối phương đột nhiên kéo dài ra bốn phương tám hướng, đường viền trở nên mờ ảo, mũi không cao thẳng nữa mà mềm thuỗn, da trắng bạch, mắt trợn tròn, lại không phải kiểu hờn dỗi trong trí nhớ, mà là của sự căm phẫn, sự ghê tởm, kích động đến xé toạc khóe mắt, có vết máu khô lưu lại ở trên mặt ——
Cô ta dán mắt trừng trừng vào cậu.
Điều tra, kháng cáo.
Lại chớp mắt một cái.
Khuôn mặt thuộc về giới tính nữ tan biến, trước mắt vẫn là khuôn mặt nhìn quen thuộc của Trương Phương.
Bỏ đi. Lục Vân Khai có hơi khó chịu mà lắc lắc nhẹ nhè đầu một chút, đưa tay đặt lên trên tay của Trương Phương, chân sau dùng sức một cái, từ trên đất đứng lên, chạy mấy bước nhỏ tới bên người Từ Trung Kỳ, sau đó bọn họ liền thảo luận những việc chú ý quay phim《 Kẻ góa vợ 》.
Cùng thời gian, Giang Hưng cũng đang nói chuyện với Đặng Bích.
Trước tiên anh quay lại hỏi trợ lý tiểu Lưu của mình: ''Buổi chiều quay phân đoạn gì ấy nhỉ?''
Nội dung nguyên bản ngày hôm nay phải quay, vốn là vào tối hôm qua đã phát tờ thông báo quay phim, nhưng bởi vì buổi sáng, Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện trao đổi vai diễn, nội dung kế hoạch phải quay sớm đã thay đổi tới Siberia, cho nên Giang Hưng phải hỏi riêng trợ lý của mình một chút, mới có thể biết sự thay đổi mới nhất của lần quay ấy.
Trước tiên anh quay lại hỏi trợ lý tiểu Lưu của mình: ''Buổi chiều quay phân đoạn gì ấy nhỉ?''
Nội dung nguyên bản ngày hôm nay phải quay, vốn là vào tối hôm qua đã phát tờ thông báo quay phim, nhưng bởi vì buổi sáng, Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện trao đổi vai diễn, nội dung kế hoạch phải quay sớm đã thay đổi tới Siberia, cho nên Giang Hưng phải hỏi riêng trợ lý của mình một chút, mới có thể biết sự thay đổi mới nhất của thứ tự quay phim.
Thực ra, mới nãy không chỉ Đặng Bích đã đi xuống xem, tiểu Lưu cũng đã đi xem bảng thông báo, cậu nghe thấy câu hỏi của Giang Hưng liền vội vàng tìm ra tờ khai mà mình tự cầm đến, đưa cho Giang Hưng.
Giang Hưng nhận lấy liếc nhìn, phần lớn là cảnh của mình và Sử Sâm cùng Hà Dược, còn lại, chính là một cảnh của Đặng Bích, một cảnh của Lâm Tiểu Thiện.
Đoán chừng là kiểm tra tình hình, xem thử trạng thái quay phim của hai người này sau khi thay đổi thế nào hẳn.
Giang Hưng vừa nghĩ như vậy, trong đầu liền có sẵn đáp án.
Anh đẩy tiểu Lưu đi pha trà cho mình và Đặng Bích, sau đó tỉ mỉ xem sơ qua phân cảnh của Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện một chút —— còn thật sự giống như anh vừa mới nghĩ, chính là đặc biệt nắm bắt để thử phân cảnh của Lâm Tiểu Thiện và Sử Sâm, Đặng Bích và anh khi cùng nhau diễn cảnh tay đôi.
Mà cái cảnh của Đặng Bích với anh cùng quay, cũng là vũ hội học sinh —— Ngụy Ngôn Giản cho Đặng Bích mặc váy khiêu vũ, dạy Đặng Bích khiêu vũ, dẫn Đặng Bích đi vào cung thể thao lớn của trường học, cô gái này từ khi sinh ra, lần đầu tiên thử cảm giác được người khác đối đãi kiểu công chúa.
Giang Hưng nói với Đặng Bích: ''Cô làm mấy cái biểu cảm cơ bản, tôi xem thử?''
Đây chính là anh đồng ý với yêu cầu của Đặng Bích.
Đặng Bích nghiêm túc làm biểu cảm lặng một chút, sau đó trong ba phút, sau đó làm ra bốn cái biểu cảm cơ bản nhất, mừng, giận, bi thương, vui vẻ.
Một căn phòng của khách sạn có thể lớn bao nhiêu, tiểu lưu ở bên cạnh pha trà hơi nghiêng ánh mắt một tí, liền đem toàn bộ biểu cảm của Đặng Bích làm thu vào trong mắt.
Nếu bê nguyên xi một câu nói cũ rích, mặc dù cậu không đích thân trở thành một cái tủ lạnh, nhưng mỗi ngày đặt bản thân ở siêu thị tủ lạnh lớn, từ tùy chỉnh cao thượng đẳng tới cao cấp, tới hàng thông thường, đến hàng loại hai, cậu đã sớm thẩm định, nhận dạng toàn bộ khắp nơi. Cho nên bây giờ, thẩm định của tiểu Lưu về Đặng Bích là...
Hàng loại hai này nhất định làm ra thủ đoạn thấp kém mới.
Được thôi, thực ra không có đáng sợ như thế... Chẳng qua là, thực sự không tốt lắm, chứ ngay cả người ngoài nghề liếc qua một cái cũng cảm thấy đích thực quá giả tạo.
Tiểu Lưu thầm nghĩ, đem hộp trà Bích Loa Xuân từ trong túi cầm ra, mở nắp, sau đó dựa theo thói quen hàng ngày của Giang Hưng để thêm số lượng, vừa sắp đổ vào trong ly của Đặng Bích, không ngờ Giang Hưng tình cờ nhìn thấy, ngay lập tức hỏi Đặng Bích một câu: ''Có muốn uống trà gì không?''
''Không có đặc biệt muốn uống trà gì, đều được cả.'' - Đặng Bích làm xong hết bốn cái biểu cảm ấy, vội nói.
''Vậy thì đổi hồng trà đi, con gái uống hồng trà ấm bao tử hơn.'' - Nửa câu đầu của lời này là nói với tiểu Lưu, nửa câu sau là giải thích với Đặng Bích.
Giang ca, thực ra chúng ta không cần săn sóc như thế...
Vì sao em không bằng lòng nói chuyện với cô ta ở cửa chứ, chính là vì biết nếu như anh tỉnh lại rồi, nhất định sẽ để cô ta vào...
Tiểu Lưu lặng lẽ cất Bích Loa Xuân, lấy Đại Hồng Bào từ trong túi của mình ra, đổ trà vào trong ly của Đặng Bích.
*Bích Loa Xuân, Đại Hồng Bào đều là tên các loại trà nổi tiếng ở Trung Quốc.
Đặng Bích vội vàng nói tiếp: ''Cảm ơn Giang lão sư!''
Nhưng đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Ngoại trừ tiểu Lưu, ai cũng không thật sự để tâm.
Giang Hưng kéo đề tài quành trở lại trên mục đích mà Đặng Bích qua đây, anh nói: ''Cảnh diễn ấy của tôi và cô vào buổi chiều, tôi xem rồi, chủ yếu chỉ là thể hiện ra biểu cảm kinh ngạc, đây là khúc nhạc dạo chung của toàn bộ cảnh này, còn những tình tiết nhỏ, bản thân cô có ý kiến gì hay không?''
''Chính là nói'' - Giang Hưng tiến thêm một bước để giải thích - ''Sự hiểu biết của cô đối với nhân vật này, cô cảm thấy nếu như bản thân là cô ấy, dưới tình huống này, cô sẽ thể hiện ra sự khó xử sau khi kinh ngạc, hay là khó chịu sau khi kinh ngạc, hay là chìm đắm trong đó sau khi kinh ngạc?''
''Chìm đắm trong đó!'' - Đặng Bích hầu như không nghĩ ngợi gì mà đưa ra lựa chọn.
Giải thích phù hợp nhất của nhân vật này.
Xuyên suốt sự thay đổi trước sau của nhân vật Dương Tinh Kỳ, chìm đắm trong đó thực sự là một sự giải thích rất tốt, rất tự nhiên.
Giang Hưng nghĩ.
Phù hợp nhất không nhất định là khó nhất, nhưng cái ''Phù hợp nhất'' này, thực sự không phải thể hiện tốt nhất.
''Thử chút xem?'' - Giang Hưng nói.
Cái ''thử chút xem'' này khẳng định là bảo bản thân biểu diễn ở đây.
Đặng Bích suýt chút buộc miệng ra hỏi ''Cứ ở đây, bây giờ?''.
Nhưng cô lập tức ý thức được mình đang nói lời thừa, hơn nữa đây thực ra là một yêu cầu rất bình thường.
Tám phần mười là ám ảnh của ngày hôm qua hẳn.
Đặng Bích âm thầm nghĩ đến, sau đó buộc thu lại cảm xúc của mình cho tốt, dựa theo yêu cầu của Giang Hưng, tưởng tượng đây là cổng vào của cung thể thao, lần đầu tiên cô mặc chiếc váy xinh đẹp như thế, chắc chắn cả người không thoải mái, cô khó chịu đi theo người nào đó đi về phía trước, đi qua một cánh cửa lớn, để đi vào trong cung thể thao.
Trong, ngoài cánh cửa, là hai thế giới.
Cô lộ ra mấy nét biểu cảm kinh ngạc, sự kinh ngạc này duy trì thời gian mấy giây, sau đó cô liền quay mặt nhìn nghiêng hướng về phía trước, một lúc sau thì đã là tư thế hoàn toàn lắng nghe.
Biểu diễn đến đây liền kết thúc.
Xét thấy ban nãy, sau khi cô làm ra biểu cảm cơ bản, Giang Hưng không có đánh giá, lúc này, Đặng Bích quay lại hỏi: ''Giang lão sư, em diễn thế nào...?''
Rõ ràng chả làm sao. Tiểu Lưu âm thầm tiếp một tiếng trong bụng.
Lúc này, trà cũng gần pha ra mùi vị rồi, cậu đem hai tách trà chia ra đưa cho Giang Hưng và Đặng Bích.
Giang Hưng mở nắp tách trà ra, để nước trà nóng hổi tản nhiệt.
Anh nói với Đặng Bích: ''—— Không đủ tự nhiên. Cô từng đối diện cái gương xem biểu cảm của mình làm ra hay chưa?''
''Trước đây từng có.'' - Đặng Bích nói rất tự nhiên.
Ý trong lời nói này chính là nói gần đây không có.
Giang Hưng cũng không nói gì thâm sâu với đối phương, yêu cầu này đoàn chừng đạo diễn cũng không có cách nào nói với người ta.
Trước tiên anh làm mẫu cho Đặng Bích, cũng không có quá nhiều động tác, chỉ nhìn thẳng Đặng Bích.
Anh hơi mở to mắt, trên mặt để lộ ra sự kinh ngạc cực kỳ kiềm chế.
Mí mắt, kể cả lông mi của anh đều đang rung nhè nhẹ, điều này chỉ khiến sự kinh ngạc trên mặt anh trở nên kìm nén, trở thành nhẫn nại.
Đồng thời không chỉ là như vậy.
Cùng lúc đang kinh ngạc, chủ nhân còn nhếch khóe môi.
Vẫn là một điểm nhỏ như cũ, độ cong không quá dễ dàng làm cho người ta lập tức chú ý.
Nhưng chỉ cần ánh mắt của bạn rơi ở trên mặt anh, thì sẽ phát hiện ý cười nho nhỏ như vậy, giống như bất cứ lúc nào đều có thể nhảy lên một cái về phía trước, thế này liền biến thành cười lớn.
Đây là sự áp chế mạnh mẽ chỗ lộ ra biểu cảm vui vẻ, giống như mang theo mấy phần nội liễm kín đáo.
Ngoại trừ điều này, ở đây, trên gương mặt trưng đầy hàm súc, còn có một đôi mắt nhìn thẳng chăm chú vào cô, một chút cũng không rời, mà đây chẳng phải là yêu say đắm ——
Nói thế nào nhỉ?
Đó là một đôi mắt vô cùng chuyên chú, chỉ cần bị anh nhìn vào, liền có thể cảm giác được toàn bộ thể xác và tinh thần của đối phương đang quan tâm bạn, quá sức chuyên chú, đến mức thậm chí nảy sinh ra một chút cảm giác ngưỡng vọng ——
Đặng Bích nhìn người trước mắt im lặng một chút.
Cô thử trong cùng thời gian mở to mắt, nhíu lông mày và nhếch khóe môi.
Tiểu Lưu: ''...''
... Gương mặt này đều nhăn thành một cục được chưa?
Thời gian nửa tiếng đồng hồ, Đặng Bích tay không mà tới, thắng lợi trở về.
Tiểu Lưu mỉm cười tiễn người đi, sau khi người quay mình rời khỏi, lập tức đóng cửa, cậu quay đầu hỏi Giang Hưng: ''Giang ca, bây giờ hơn hai giờ một chút, anh muốn ngủ một tiếng nữa hay không?''
''Không sao, tôi cũng không mệt mỏi lắm.'' - Giang Hưng vừa uống trà vừa nói, anh vừa mới nói cùng Đặng Bích không ít, một tách trà cũng gần thấy đáy.
Tiểu Lưu hỏi: ''Giang ca muốn thêm nước nữa hay không?''
''Ừ.'' - Giang Hưng đặt ly của mình xuống.
Tiểu Lưu đem nước sôi lại châm vào trong tách, lúc bắt tay làm, nhịn không được lại nghiêng Đại Hồng Bào bên kia nằm một chỗ cũng chưa đụng qua.
Người này thật đáng ghét!
Cậu nhịn không được bát quái với Giang Hưng: ''Giang ca, anh biết trong đoàn làm phim truyền ra vị kia ban nãy là gì hay không?''
''Truyền ra cô ấy là bạn trai đầu tư vào đoàn làm phim?'' - Giang Hưng hỏi.
Vậy mà lại biết! Tiểu Lưu kinh hoàng: ''Vậy Giang ca, anh —— "
Giang Hưng nói: ''... Trọng điểm không phải cô ấy tiến vào thế nào. Quan trọng là, nếu như phân cảnh của cô ấy không qua, tôi liền phải liên tục quay lại cùng cô ấy.''
Tiểu Lưu: ''...''
Anh nói rất có đạo lý, em quả là không có lời nào để đáp trả.
Hết chương 58./.
Chương 58: Không tập trung
Mùa đông, cây khô quắt, con quạ đen thùi lùi, ruộng đất đông cứng đến nứt nẻ.
Lục Vân Khai chân trần đứng ở trên đồng ruộng.
Hắn khiêng một cái cuốc lên, từ phía đông sang phía tây, lại từ phía tây đi tới phía đông.
Hắn như người lạc đường không tìm được mục tiêu, ở mảnh đất xa lạ, lưỡng lự, chần chừ; vừa giống như người bị vây hãm trong lô cốt đồ sộ, nôn nóng, đi vật vờ ở trong mê cung cong quẹo khúc khuỷu.
Lục Vân Khai không quanh quẩn một chỗ quá lâu.
Hắn đột nhiên ngừng lại.
Liền ở phía đông của mảnh ruộng, ở chỗ hắn quen thuộc nhất bắt đầu làm việc.
Bả vai hắn nghiêng sụp xuống một cái, cái cuốc ở khiêng ở trên vai liền trượt xuống trên mặt đất.
Hắn thuận thế đem lưng cũng khom xuống hướng về mặt đất, tay trái ở phía trước, tay phải ở phía sau, đem cái cuốc nhấc lên —— lại dằn mạnh, nện xuống.
Dưới tư thế như vậy, cả người hắn đều giống như một sợi nan tre mỏng manh, lưng uốn về phía sau cũng cong đến cực độ, hướng về phía trước cũng cúi đến mức thấp nhất.
Gió lạnh bất thình lình cuốn tới, làm một cành khô trên cây khô ''rắc'' gãy ngang!
Trên mặt Lục Vân Khai ra đầy mồ hôi.
Việc mà hắn làm thoáng cái bỗng chốc gần như đổ sông đổ biển.
Hắn khiến bản thân gồng mình lên, từ tinh thần tới thể xác.
Chỉ có như vậy, hắn mới sẽ không nhàn rỗi nữa. Sẽ không vừa nhàn rỗi, liền nhìn thấy mắt của vợ mình mở to trợn trừng, nhìn thấy đầu tóc của nàng rối tung, nhìn thấy nàng trần truồng nằm thẳng cẳng ở trong bãi đất hoang.
Nhìn thấy nàng chết không nhắm mắt trợn trừng nhìn hắn!
Từ Trung Kỳ và những nhân viên đoàn làm phim khác đứng ở bên cạnh xem màn biểu diễn của Lục Vân Khai.
Ngoại trừ Từ Trung Kỳ, người ở bên cạnh đạo diễn nhỏ giọng nói chuyện: ''Học rất nhanh.''
''Tiến vào trạng thái cũng vào rất nhanh.''
''Biểu diễn đã rất đạt rồi.''
''Ừ, vô cùng xuất thần, hết sức cảm hóa người khác.''
''Từ đạo diễn, ngài xem...?'' - Một tiếng cuối cùng, là lập nên ở những người xung quanh thảo luận xong, sau đó trưng cầu ý kiến của Từ Trung Kỳ.
Từ Trung Kỳ gật đầu xuống, lên tiếng trước với người xung quanh: ''Được.''
Tiếp đó ông nâng cao giọng, hướng về nhân viên công tác và Lục Vân Khai ở xa hơn nói: ''Được rồi, cảnh thử của ngày hôm nay chỉ tới đây! Ngày mai chính thức bắt đầu quay《 Kẻ góa vợ 》!''
Một tiếng gọi này giống như then chốt tháo ra ma chú!
Lục Vân Khai ở trong động ruộng cần mẫn chịu khó cày bừa, ngay lập tức quăng nông cụ trong tay đi, không đi tới bên kia đạo diễn, trái lại vươn mở rộng hai cánh tay thả lỏng cơ thế, 'phịch' một cái liền ngã xuống trên nền đất nhão lồi lõm, không bằng phẳng.
Biên kịch và phó đạo diễn đứng ở bên cạnh Từ Trung Kỳ cười nói: ''Tuổi còn nhỏ, tính cách chưa ổn định nhỉ!''
Từ Trung Kỳ cũng đang cười, ông vẫy vẫy tay với Lục Vân Khai.
Cũng chính vào lúc ông đang vẫy tay, Trương Phương, người quản lý của Lục Vân Khai đã nhảy xuống bờ ruộng, để kéo Lục Vân Khai đang nằm trên mặt đất: ''Sao mà thoáng cái đã nằm thẳng trên đất bùn rồi? Mau dậy, khoác cái áo, mùa đông lạnh lắm, đừng sinh bệnh!''
... Hộc...
... Hộc ——
Hộc ————
Lục Vân Khai nằm lún sâu trên đất hít mấy hơi.
Cậu nhìn khuôn mặt của Trương Phương, người quản lý đang chạy tới trước mặt mình, trong chớp mắt, khuôn mặt của đối phương đột nhiên kéo dài ra bốn phương tám hướng, đường viền trở nên mờ ảo, mũi không cao thẳng nữa mà mềm thuỗn, da trắng bạch, mắt trợn tròn, lại không phải kiểu hờn dỗi trong trí nhớ, mà là của sự căm phẫn, sự ghê tởm, kích động đến xé toạc khóe mắt, có vết máu khô lưu lại ở trên mặt ——
Cô ta dán mắt trừng trừng vào cậu.
Điều tra, kháng cáo.
Lại chớp mắt một cái.
Khuôn mặt thuộc về giới tính nữ tan biến, trước mắt vẫn là khuôn mặt nhìn quen thuộc của Trương Phương.
Bỏ đi. Lục Vân Khai có hơi khó chịu mà lắc lắc nhẹ nhè đầu một chút, đưa tay đặt lên trên tay của Trương Phương, chân sau dùng sức một cái, từ trên đất đứng lên, chạy mấy bước nhỏ tới bên người Từ Trung Kỳ, sau đó bọn họ liền thảo luận những việc chú ý quay phim《 Kẻ góa vợ 》.
Cùng thời gian, Giang Hưng cũng đang nói chuyện với Đặng Bích.
Trước tiên anh quay lại hỏi trợ lý tiểu Lưu của mình: ''Buổi chiều quay phân đoạn gì ấy nhỉ?''
Nội dung nguyên bản ngày hôm nay phải quay, vốn là vào tối hôm qua đã phát tờ thông báo quay phim, nhưng bởi vì buổi sáng, Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện trao đổi vai diễn, nội dung kế hoạch phải quay sớm đã thay đổi tới Siberia, cho nên Giang Hưng phải hỏi riêng trợ lý của mình một chút, mới có thể biết sự thay đổi mới nhất của lần quay ấy.
Trước tiên anh quay lại hỏi trợ lý tiểu Lưu của mình: ''Buổi chiều quay phân đoạn gì ấy nhỉ?''
Nội dung nguyên bản ngày hôm nay phải quay, vốn là vào tối hôm qua đã phát tờ thông báo quay phim, nhưng bởi vì buổi sáng, Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện trao đổi vai diễn, nội dung kế hoạch phải quay sớm đã thay đổi tới Siberia, cho nên Giang Hưng phải hỏi riêng trợ lý của mình một chút, mới có thể biết sự thay đổi mới nhất của thứ tự quay phim.
Thực ra, mới nãy không chỉ Đặng Bích đã đi xuống xem, tiểu Lưu cũng đã đi xem bảng thông báo, cậu nghe thấy câu hỏi của Giang Hưng liền vội vàng tìm ra tờ khai mà mình tự cầm đến, đưa cho Giang Hưng.
Giang Hưng nhận lấy liếc nhìn, phần lớn là cảnh của mình và Sử Sâm cùng Hà Dược, còn lại, chính là một cảnh của Đặng Bích, một cảnh của Lâm Tiểu Thiện.
Đoán chừng là kiểm tra tình hình, xem thử trạng thái quay phim của hai người này sau khi thay đổi thế nào hẳn.
Giang Hưng vừa nghĩ như vậy, trong đầu liền có sẵn đáp án.
Anh đẩy tiểu Lưu đi pha trà cho mình và Đặng Bích, sau đó tỉ mỉ xem sơ qua phân cảnh của Đặng Bích và Lâm Tiểu Thiện một chút —— còn thật sự giống như anh vừa mới nghĩ, chính là đặc biệt nắm bắt để thử phân cảnh của Lâm Tiểu Thiện và Sử Sâm, Đặng Bích và anh khi cùng nhau diễn cảnh tay đôi.
Mà cái cảnh của Đặng Bích với anh cùng quay, cũng là vũ hội học sinh —— Ngụy Ngôn Giản cho Đặng Bích mặc váy khiêu vũ, dạy Đặng Bích khiêu vũ, dẫn Đặng Bích đi vào cung thể thao lớn của trường học, cô gái này từ khi sinh ra, lần đầu tiên thử cảm giác được người khác đối đãi kiểu công chúa.
Giang Hưng nói với Đặng Bích: ''Cô làm mấy cái biểu cảm cơ bản, tôi xem thử?''
Đây chính là anh đồng ý với yêu cầu của Đặng Bích.
Đặng Bích nghiêm túc làm biểu cảm lặng một chút, sau đó trong ba phút, sau đó làm ra bốn cái biểu cảm cơ bản nhất, mừng, giận, bi thương, vui vẻ.
Một căn phòng của khách sạn có thể lớn bao nhiêu, tiểu lưu ở bên cạnh pha trà hơi nghiêng ánh mắt một tí, liền đem toàn bộ biểu cảm của Đặng Bích làm thu vào trong mắt.
Nếu bê nguyên xi một câu nói cũ rích, mặc dù cậu không đích thân trở thành một cái tủ lạnh, nhưng mỗi ngày đặt bản thân ở siêu thị tủ lạnh lớn, từ tùy chỉnh cao thượng đẳng tới cao cấp, tới hàng thông thường, đến hàng loại hai, cậu đã sớm thẩm định, nhận dạng toàn bộ khắp nơi. Cho nên bây giờ, thẩm định của tiểu Lưu về Đặng Bích là...
Hàng loại hai này nhất định làm ra thủ đoạn thấp kém mới.
Được thôi, thực ra không có đáng sợ như thế... Chẳng qua là, thực sự không tốt lắm, chứ ngay cả người ngoài nghề liếc qua một cái cũng cảm thấy đích thực quá giả tạo.
Tiểu Lưu thầm nghĩ, đem hộp trà Bích Loa Xuân từ trong túi cầm ra, mở nắp, sau đó dựa theo thói quen hàng ngày của Giang Hưng để thêm số lượng, vừa sắp đổ vào trong ly của Đặng Bích, không ngờ Giang Hưng tình cờ nhìn thấy, ngay lập tức hỏi Đặng Bích một câu: ''Có muốn uống trà gì không?''
''Không có đặc biệt muốn uống trà gì, đều được cả.'' - Đặng Bích làm xong hết bốn cái biểu cảm ấy, vội nói.
''Vậy thì đổi hồng trà đi, con gái uống hồng trà ấm bao tử hơn.'' - Nửa câu đầu của lời này là nói với tiểu Lưu, nửa câu sau là giải thích với Đặng Bích.
Giang ca, thực ra chúng ta không cần săn sóc như thế...
Vì sao em không bằng lòng nói chuyện với cô ta ở cửa chứ, chính là vì biết nếu như anh tỉnh lại rồi, nhất định sẽ để cô ta vào...
Tiểu Lưu lặng lẽ cất Bích Loa Xuân, lấy Đại Hồng Bào từ trong túi của mình ra, đổ trà vào trong ly của Đặng Bích.
*Bích Loa Xuân, Đại Hồng Bào đều là tên các loại trà nổi tiếng ở Trung Quốc.
Đặng Bích vội vàng nói tiếp: ''Cảm ơn Giang lão sư!''
Nhưng đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.
Ngoại trừ tiểu Lưu, ai cũng không thật sự để tâm.
Giang Hưng kéo đề tài quành trở lại trên mục đích mà Đặng Bích qua đây, anh nói: ''Cảnh diễn ấy của tôi và cô vào buổi chiều, tôi xem rồi, chủ yếu chỉ là thể hiện ra biểu cảm kinh ngạc, đây là khúc nhạc dạo chung của toàn bộ cảnh này, còn những tình tiết nhỏ, bản thân cô có ý kiến gì hay không?''
''Chính là nói'' - Giang Hưng tiến thêm một bước để giải thích - ''Sự hiểu biết của cô đối với nhân vật này, cô cảm thấy nếu như bản thân là cô ấy, dưới tình huống này, cô sẽ thể hiện ra sự khó xử sau khi kinh ngạc, hay là khó chịu sau khi kinh ngạc, hay là chìm đắm trong đó sau khi kinh ngạc?''
''Chìm đắm trong đó!'' - Đặng Bích hầu như không nghĩ ngợi gì mà đưa ra lựa chọn.
Giải thích phù hợp nhất của nhân vật này.
Xuyên suốt sự thay đổi trước sau của nhân vật Dương Tinh Kỳ, chìm đắm trong đó thực sự là một sự giải thích rất tốt, rất tự nhiên.
Giang Hưng nghĩ.
Phù hợp nhất không nhất định là khó nhất, nhưng cái ''Phù hợp nhất'' này, thực sự không phải thể hiện tốt nhất.
''Thử chút xem?'' - Giang Hưng nói.
Cái ''thử chút xem'' này khẳng định là bảo bản thân biểu diễn ở đây.
Đặng Bích suýt chút buộc miệng ra hỏi ''Cứ ở đây, bây giờ?''.
Nhưng cô lập tức ý thức được mình đang nói lời thừa, hơn nữa đây thực ra là một yêu cầu rất bình thường.
Tám phần mười là ám ảnh của ngày hôm qua hẳn.
Đặng Bích âm thầm nghĩ đến, sau đó buộc thu lại cảm xúc của mình cho tốt, dựa theo yêu cầu của Giang Hưng, tưởng tượng đây là cổng vào của cung thể thao, lần đầu tiên cô mặc chiếc váy xinh đẹp như thế, chắc chắn cả người không thoải mái, cô khó chịu đi theo người nào đó đi về phía trước, đi qua một cánh cửa lớn, để đi vào trong cung thể thao.
Trong, ngoài cánh cửa, là hai thế giới.
Cô lộ ra mấy nét biểu cảm kinh ngạc, sự kinh ngạc này duy trì thời gian mấy giây, sau đó cô liền quay mặt nhìn nghiêng hướng về phía trước, một lúc sau thì đã là tư thế hoàn toàn lắng nghe.
Biểu diễn đến đây liền kết thúc.
Xét thấy ban nãy, sau khi cô làm ra biểu cảm cơ bản, Giang Hưng không có đánh giá, lúc này, Đặng Bích quay lại hỏi: ''Giang lão sư, em diễn thế nào...?''
Rõ ràng chả làm sao. Tiểu Lưu âm thầm tiếp một tiếng trong bụng.
Lúc này, trà cũng gần pha ra mùi vị rồi, cậu đem hai tách trà chia ra đưa cho Giang Hưng và Đặng Bích.
Giang Hưng mở nắp tách trà ra, để nước trà nóng hổi tản nhiệt.
Anh nói với Đặng Bích: ''—— Không đủ tự nhiên. Cô từng đối diện cái gương xem biểu cảm của mình làm ra hay chưa?''
''Trước đây từng có.'' - Đặng Bích nói rất tự nhiên.
Ý trong lời nói này chính là nói gần đây không có.
Giang Hưng cũng không nói gì thâm sâu với đối phương, yêu cầu này đoàn chừng đạo diễn cũng không có cách nào nói với người ta.
Trước tiên anh làm mẫu cho Đặng Bích, cũng không có quá nhiều động tác, chỉ nhìn thẳng Đặng Bích.
Anh hơi mở to mắt, trên mặt để lộ ra sự kinh ngạc cực kỳ kiềm chế.
Mí mắt, kể cả lông mi của anh đều đang rung nhè nhẹ, điều này chỉ khiến sự kinh ngạc trên mặt anh trở nên kìm nén, trở thành nhẫn nại.
Đồng thời không chỉ là như vậy.
Cùng lúc đang kinh ngạc, chủ nhân còn nhếch khóe môi.
Vẫn là một điểm nhỏ như cũ, độ cong không quá dễ dàng làm cho người ta lập tức chú ý.
Nhưng chỉ cần ánh mắt của bạn rơi ở trên mặt anh, thì sẽ phát hiện ý cười nho nhỏ như vậy, giống như bất cứ lúc nào đều có thể nhảy lên một cái về phía trước, thế này liền biến thành cười lớn.
Đây là sự áp chế mạnh mẽ chỗ lộ ra biểu cảm vui vẻ, giống như mang theo mấy phần nội liễm kín đáo.
Ngoại trừ điều này, ở đây, trên gương mặt trưng đầy hàm súc, còn có một đôi mắt nhìn thẳng chăm chú vào cô, một chút cũng không rời, mà đây chẳng phải là yêu say đắm ——
Nói thế nào nhỉ?
Đó là một đôi mắt vô cùng chuyên chú, chỉ cần bị anh nhìn vào, liền có thể cảm giác được toàn bộ thể xác và tinh thần của đối phương đang quan tâm bạn, quá sức chuyên chú, đến mức thậm chí nảy sinh ra một chút cảm giác ngưỡng vọng ——
Đặng Bích nhìn người trước mắt im lặng một chút.
Cô thử trong cùng thời gian mở to mắt, nhíu lông mày và nhếch khóe môi.
Tiểu Lưu: ''...''
... Gương mặt này đều nhăn thành một cục được chưa?
Thời gian nửa tiếng đồng hồ, Đặng Bích tay không mà tới, thắng lợi trở về.
Tiểu Lưu mỉm cười tiễn người đi, sau khi người quay mình rời khỏi, lập tức đóng cửa, cậu quay đầu hỏi Giang Hưng: ''Giang ca, bây giờ hơn hai giờ một chút, anh muốn ngủ một tiếng nữa hay không?''
''Không sao, tôi cũng không mệt mỏi lắm.'' - Giang Hưng vừa uống trà vừa nói, anh vừa mới nói cùng Đặng Bích không ít, một tách trà cũng gần thấy đáy.
Tiểu Lưu hỏi: ''Giang ca muốn thêm nước nữa hay không?''
''Ừ.'' - Giang Hưng đặt ly của mình xuống.
Tiểu Lưu đem nước sôi lại châm vào trong tách, lúc bắt tay làm, nhịn không được lại nghiêng Đại Hồng Bào bên kia nằm một chỗ cũng chưa đụng qua.
Người này thật đáng ghét!
Cậu nhịn không được bát quái với Giang Hưng: ''Giang ca, anh biết trong đoàn làm phim truyền ra vị kia ban nãy là gì hay không?''
''Truyền ra cô ấy là bạn trai đầu tư vào đoàn làm phim?'' - Giang Hưng hỏi.
Vậy mà lại biết! Tiểu Lưu kinh hoàng: ''Vậy Giang ca, anh —— "
Giang Hưng nói: ''... Trọng điểm không phải cô ấy tiến vào thế nào. Quan trọng là, nếu như phân cảnh của cô ấy không qua, tôi liền phải liên tục quay lại cùng cô ấy.''
Tiểu Lưu: ''...''
Anh nói rất có đạo lý, em quả là không có lời nào để đáp trả.
Hết chương 58./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất