Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 72: Tích tiểu thành đại

Trước Sau
Edit: Bongbong_nbo

☆ Chương 72: Tích tiểu thành đại

Lục Vân Khai: ''...'' orzzzzzzzzzz

Lục Vân Khai: ''...'' - Là cách thức dậy của mình xảy ra lệch lạc hay sao?

Cậu nhịn không được chuyển từ nhìn chằm chằm mình trong gương qua nhìn chằm chằm Giang Hưng.

Giang Hưng đứng ở cửa phòng vệ sinh đối diện với Lục Vân Khai năm phút.

Lục Vân Khai: ''...''

Cậu suy xét mấy giây, hỏi: ''Tấm hình đâu?''

''Ở ngoài.'' - Giang Hưng mới mở miệng nói, ngữ khí còn tương đối bình thường, sau khi nói xong, anh liền nhịn không nổi bắt đầu - ''Ha ha ha ha ha ha —— "

Lục Vân Khai: ''... Hầy.''

Hai người ngồi trên sô pha.

Lục Vân Khai cầm di động của Giang Hưng xem tấm hình mà Giang Hưng vừa mới chụp. Thời khắc này cậu vẫn đội cái vòng vải nghệ thuật ngu ngốc giống lông sư tử lại giống hoa loa kèn, chọc Giang Hưng nhiều lần nhìn chăm chú, cuối cùng mở miệng nói: ''Cậu không tháo thứ trên đầu xuống hay sao?''

Anh mở miệng trước, tôi liền vui vẻ giấu bí mật trong lòng.

Không sai, chính là trẻ con như vậy!

Sau đó Lục Vân Khai sờ sờ miếng vải trên đầu mình, lãnh đạm, hờ hững, điềm nhiên nói: ''Thực ra sáng sớm nhận được cái set up... Cảm thấy em hôm nay đáng yêu vl! Giang ca anh nói sao?''

Giang Hưng tạm ngừng, ngắt kết nối: ''...''

Lúc này hai người đã vai kề vai ngồi cùng một chỗ xem tấm hình trong di động.

Giang Hưng còn cầm máy quay phim ra —— không sai, anh không chỉ dùng di động chụp mấy tấm hình, còn dùng máy quay phim quay lại tình huống cơ bản trong khoảng thời gian ấy!

Thế là Lục Vân Khai quả quyết dẹp đi di động của Giang Hưng, xoay mình cầm máy quay phim xem video: Sau đó Lục Vân Khai phát hiện thực ra phong cách lúc đầu của Giang Hưng có lẽ tương đối bình thường, dù cho trên đầu cậu bị đội một cái mũ cao bồi, trên người mặc một cái áo sơ mi màu hồng phấn đó, hoặc trên đầu đội một cái mũ phớt, trên cổ đeo một vòng hoa kia ——

Nhưng đoán chừng Giang Hưng thấy dằn vặt như vậy mà cậu còn không tỉnh, liền bắt đầu đẩy xa trí tưởng tượng...

Tiếp theo đó liền, chính là trên đầu cậu chỉ đội một chú vịt vàng nhỏ, phát hiện tóc của cậu tương đối dài đó mà, cho nên Giang Hưng khều ra hai sợi tóc trên đầu cậu, thắt một nút nơ trên người chú vịt vàng nhỏ trên đầu cậu... Sau đó còn đính cho cậu bộ râu giả dùng giấy cắt ra... Rồi lại dán thêm cho cậu ba sợi râu mèo cắt từ giấy... Kế đó lại đội lên đầu cậu một vòng hoa loa kèn nghệ thuật từ vải bố ——

Lúc này dường như cuối cùng cậu đã tỉnh.

Cho dù người trong ống kính là chính mình, cậu cũng muốn nói đùa giỡn đến thế mà còn có thể ngủ như chết giống như heo được à.

Tóm lại cậu cuối cùng tỉnh lại rồi.

Sau đó cậu liền ngơ ngác nhìn vào Giang Hưng.

Lục Vân Khai ngồi trước sô pha vào lúc này phát hiện trên mặt Giang Hưng trong ống kính lướt qua nét lúng túng và bối rối.

Sau đó ——

Sau đó Giang Hưng đã GET được cậu hoàn toàn chưa tỉnh táo lại = =, lúng túng và bối rối chỉ một giây liền biến mất.

Chết tiệt thật, mày không chịu thua kém chút nào thật à! Lục Vân Khai quả thực hận không xuyên vào trong ống kính để lắc cho mình tỉnh!

Tóm lại trước ống kính còn đang tiếp tục phát, sau đó chính là chỗ hình ảnh lúc Lục Vân Khai vừa mới tỉnh dậy: Chẳng hạn như nói Giang Hưng rất nhẫn nại hỏi thăm mình gì đó nào —— thực ra là đang ngầm tỏ vẻ ngây thơ mà xem cậu tỉnh táo chưa; mà cái nửa dìu nửa ôm ấy đó, dĩ nhiên cũng không phải đặc biệt chăm sóc cậu mà đem cậu vào nghỉ trên giường trong phòng khách, mà là —— mượn tiếp xúc gần gũi như vậy đem những thứ trên đầu và mặt cậu lặng lẽ làm rớt xuống!

Lục Vân Khai xoắn xuýt nửa ngày, quả là không biết nói thế nào cho tốt.

Cậu bèn đem máy quay phim trong tay đặt qua một bên, rồi cầm laptop lên!

Giang Hưng: ''?''

Lục Vân Khai nói: ''Xem thử bình luận dưới bài Weibo dài đi...''

Giang Hưng cười nói: ''Thật muốn tìm ngược à?''

Lục Vân Khai: ''Xem thử... của anh. Em mới tỉnh dậy liền nhìn thấy anh share rồi, không nhìn thấy cái khác phía sau đã chạy ra rồi. Nói tới mới nói vì sao lại share chứ —— "

Rất nhiều việc Lục Vân Khai muốn làm liền làm, rất nhiều lời Lục Vân Khai muốn hỏi liền hỏi.

Đây chính là sự thẳng thắn vô tư của người đàn ông Hán tử chân chính!

Giang Hưng nói: ''Cậu không cảm thấy cậu nói rất có đạo lý hay sao?''

Lục Vân Khai nói: ''Em khẳng định cảm thấy như thế!''

Giang Hưng bình tĩnh nói: ''Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy.''

Lục Vân Khai: ''Cho nên mới share à...''

Giang Hưng tiếp tục điềm tĩnh: ''Đúng đấy.''

Lục Vân Khai chửi thề cũng không phun ra được: ''Hành vi này thật có đạo lý hả...''

Lúc này Lục Vân Khai đã sử dụng laptop đăng nhập vào Weibo của Giang Hưng.



Con số nhắc nhở hàng vạn lượt share và hàng ngàn bình luận ở góc trên bên phải...

Lục Vân Khai mở một nick phụ sau đó củng cố tâm lý đem toàn bộ những người chửi Giang Hưng chửi một lượt, rồi bình tĩnh mở nhắc nhở của Weibo.

Lúc mới đầu xem video, hai người vai kề vai ngồi trên ghế sô pha.

Lúc này vị trí của họ đương nhiên cũng là vai kề vai ngồi đó!

Sau đó Lục Vân Khai và Giang Hưng liền cùng nhau nhìn thấy bài share Weibo của những người có liên quan trên màn hình.

Share: [1], [2], [3], đánh số trang ngẫu nhiên.

Bình luận: [1], [2], [3], đánh số trang ngẫu nhiên.

Lục Vân Khai: ''...''

Giang Hưng: ''...''

Lục Vân Khai không thể tin nối: ''Giang ca, vì sao fan của anh lý trí như vậy! Có thể dẫn chứng một chuỗi dài mà nói tính chính xác, hợp lý của hành vi này! Mặc dù em nói thực sự chính xác và hợp lý!'' - Đệt, hâm mộ quá!

Giang Hưng: ''Cái này tôi cũng không biết...'' - Thật sự không biết - ''Ngoài ra, cậu tự luyến như vậy...'' - Thật sự không có vấn đề gì chứ?

Lục Vân Khai mở ngón tay vàng coi nhẹ phép tắc, coi nhẹ đằng sau câu nói của Giang Hưng, chỉ nghe phần đầu đánh giá: ''Nhưng mà như vậy cũng tốt.'' - Sau khi biết dưới Weibo của đối phương không biến thành chiến trường sau khi share bài Weibo dài của mình thì thật sự thở phào một hơi... Chỉ là đột nhiên trong đó có chút vắng lặng mờ nhạt của người anh hùng không có đất dụng võ.

Giang Hưng cười một cái.

Không thể phủ nhận, hai người tới lúc này, tâm trạng đều thả lỏng hơn nhiều rồi.

Lục Vân Khai một là vì không cuốn Giang Hưng vào vòng tranh chấp của bản thân mà cảm thấy vui vẻ, hai là phát hiện fan của Giang Hưng bên này thực ra có thế rất lý trí, rất bình thường mà không phải loại fan bệnh thần kinh, bệnh xà tinh...Tất nhiên cũng khiến người ta cảm thấy được thoải mái vô cùng, không phải sao?

Còn Giang Hưng, cảm giác của anh lại càng phức tạp hơn một chút.

Có lúc biết được quá nhiều không nhất định là việc tốt.

Trước khi đó, lúc anh share Weibo của Lục Vân Khai, anh thực sự có không ít áp lực tâm lý.

Áp lực như vậy đến từ dưới tình huống anh biết trước tương lai, anh lo lắng so sánh đối với lực lượng fan của hai người.

Lời của Lục Vân Khai nói dĩ nhiên là chính xác.

Nhưng nói có dũng khí như vậy, dám nói như vậy cuối cùng còn hắc hồng (nổi lên theo cách không tốt) một phen, chỉ là Giang Hưng biết, trong ba mươi năm trước sau của giới giải trí này, từ đầu tới cuối chỉ có một mình Lục Vân Khai.

Sự việc lần này về lâu dài mà nói đối với Lục Vân Khai sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng không thể đảo ngược gì cả.

Cho dù sau khi loại bài Weibo dài này đăng lên nghênh đón một đợt fan quay lưng, nhưng chỉ cần qua một khoảng thời gian nữa, một khoảng thời gian xem như không quá dài, ngoài ra một sự kiện lớn gắn bó chặt chẽ với Lục Vân Khai liền sẽ đem ảnh hưởng xấu của bài Weibo dài này trực tiếp mờ nhạt đi, thậm chí biến thành mặt tốt, tới lúc đó sẽ càng có thêm nhiều fan đội lên cho Lục Vân Khai một cái ngoại hiệu khí phách.

... Nói tới đây, fan qua đường nói tốt thì sao?

Giang Hưng đột nhiên nghĩ.

Hình như càng tiếp xúc nhiều với đối phương thì hồi ức gì đó của anh nổi lên càng nhiều, những điều này anh vốn cho là mình cơ bản không nhớ được...

Nhưng, nhớ lại.

Giang Hưng dùng ngón tay gõ gõ đầu gối của mình.

Sự việc lần này dù sao anh biết Lục Vân Khai nhất định không sao cả.

Nhưng làm sao nói cho Lục Vân Khai hiểu rõ đây?

—— Cái này anh thực sự không nhớ là có ai ban đầu đã ủng hộ quan điểm của Lục Vân Khai.

—— Cũng không nhớ được nếu như có người này, vậy sau khi ủng hộ quan điểm của Lục Vân Khai thì minh tinh này như thế nào.

—— Anh chỉ biết giai đoạn sau, trong giới không hề truyền ra tin tức Lục Vân Khai với người nào qua lại thân mật.

Lúc này anh có hai lựa chọn.

Giang Hưng nghĩ.

Không quản việc lần này, giả vờ như không có việc lần này.

Thực ra cái này cũng không có gì không được, càng sẽ không có áp lực gì đó trong tâm lý.

Bởi vì anh thực sự biết Lục Vân Khai cuối cùng sẽ không sao.

Hoặc là lựa chọn trước đó của anh.

Share, ủng hộ.

Chỉ là một bài share ủng hộ rất đơn giản có lẽ căn bản không có tác dụng không có ý nghĩa mà thôi.

Đại khái cũng nói không rõ suy nghĩ của bản thân lúc đó mà.

Nhưng nếu như nói làm thần tượng, là ánh sáng với anh mà nói, Lục Vân Khai cũng thực sự là kiểu đối tượng càng tiếp xúc càng thích, càng muốn trở thành fan hâm mộ.

Bởi vì tiếp xúc Lục Vân Khai trong âm thầm rất thoải mái.

Cũng vì Lục Vân Khai thật sự dám nói lời người khác không dám nói, thật sự dám làm việc người khác không dám làm —— những lời này, những việc này đương nhiên không phải không chính xác, mà là thực sự chính xác.



Thiếu cái gì liền muốn cái đó, thiếu điều gì liền hâm mộ điều đó.

Trước mắt anh còn làm chưa được dáng vẻ như Lục Vân Khai.

Nhưng điều này không ngăn trở anh tán đồng, ủng hộ, và càng thích Lục Vân Khai hơn.

Cho nên lúc Giang Hưng share, trước tiên là một sự ủng hộ. Sau đó anh vốn muốn trình bày nhiều cái khác hơn, nhưng viết một dòng xóa một dòng, viết một dòng lại xóa một dòng, viết tới sau đó, Giang Hưng phát hiện mình chẳng biết nên viết cái gì nữa, cho nên cuối cùng share tới Weibo của mình, đó chính là hai chữ đơn độc biểu đạt rõ ràng thái độ của mình.

Khoảnh khắc phát đi, Giang Hưng còn thật sự có một loại cảm giác bản thân đang vô cùng anh dũng đứng ra lấp lỗ châu mai.

Sau đó anh liền buồn cười mà nghĩ: Vấn đề là còn không nhất định lấp được đâu.

Cũng chính là vì cảm thấy mình lần này vô cùng vô tư cống hiến một phen, cho nên Giang Hưng nhìn Lục Vân Khai ngủ say...

Kết quả chính là...

Ánh mắt của Giang Hưng lay động một cái.

Vịt vàng nhỏ, khăn sư tử hồng, áo sơ mi hoa li ti gì đó...

Không lâu sau khi share bài Weibo dài của Lục Vân Khai ra ngoài, Trần Lương liền gọi điện thoại thẳng qua.

Giọng điệu của đối phương trong điện thoại trái lại rất bình tĩnh, chỉ là hỏi Giang Hưng làm sao đột nhiên share kiểu rất có thể khiến ngôn luận phẫn nộ.

''Lời này thực ra không sai đâu, không phải sao?'' - Khi đó Giang Hưng nửa đùa nửa thật mà trả lời.

Bên kia Trần Lương im lặng một lúc, sau đó nói: ''À —— Cậu chỉ là nghĩ như vậy à —— ''

''Không phải vậy sao?''

''Tôi còn tưởng cậu tính giật chén cơm của những người đó chứ.'' - Trần Lương nói.

''Hả? Những người nào?'' - Giang Hưng thực sự thoáng ngẩn ra.

''Hệ thống ném đá dấu tay thâm niên.'' - Trần Lương nói, sau đó ông nói - ''Được rồi, bây giờ thì cậu chẳng qua là nghĩ như vậy —— thế cậu bày tỏ thái độ đủ rồi, cái khác không cần nghĩ nhiều, tôi bên này giúp cậu xử lý.''

Sau khi nói xong, liền cúp điện thoại.

Tiếp đó bây giờ, hai người Giang Hưng và Lục Vân Khai, liền nhìn thấy hướng gió mới của dư luận mạng.

Ngay như lời trước đó, những chỉ trích chung quy so với những bông hoa càng dễ dàng hấp dẫn lưu lại dấu vết trong ánh mắt của con người hơn.

Khi Lục Vân Khai đăng bài Weibo dài, dưới sự quan sát tinh vi của cậu ấy mặc dù lập tức xuất hiện rất nhiều lời để lại của những người thoát fan, nhưng mà cũng có nhiều fan giống nhau, thậm chí càng nhiều fan ủng hộ Lục Vân Khai.

Chẳng qua là vì Lục Vân Khai biểu đạt rõ ràng không muốn bạo lực mạng, không hy vọng fan của mình tham dự, hoặc là biến thành một thành viên trong đó.

Cho nên vốn là bạo lực mạng, những fan có lực lượng chiến đấu mạnh đó lúc này chia thành hai nửa, một loại fan tột cùng ủng hộ Lục Vân Khai thực sự có chút bị tổn thương tới, tạm thời đã chống lại rồi, một loại khác chính là fan cực đoan, vậy là vài phút đồng hồ thoát fan không có áp lực, cho nên toàn bộ chuyển anti lập tức quay qua cấu xé Lục Vân Khai, thực ra còn lại rất nhiều người gõ bàn phím tuổi tác tương đối nhỏ, như vậy nhìn từ trên toàn cảnh, Weibo của Lục Vân Khai toàn bộ chính là chướng khí mù mịt, rồi loạn nát bét.

Tiếp theo chính là bài share của Giang Hưng.

Cấu thành của fan Giang Hưng với cấu thành của fan Lục Vân Khai thực ra không giống nhau lắm.

Hoặc là nói nghệ sĩ như thế nào thì thu hút fan như thế đấy.

Lục Vân Khai ngoại trừ bài Weibo dài hiện tại này, còn chưa trực tiếp phát biểu ngôn luận sắc bén, thẳng thắn, chỉ đập vào gương mặt đẹp trai có tính công kích của cậu ấy, trên thực tế cũng hấp dẫn một lượng lớn fan chỉ nhìn mặt không tốt lắm rất cực đoan —— đây chính là lực lượng chính chiến đấu hiện tại.

Mà Giang Hưng rõ ràng không phải dạng như vậy, anh từ trước tới này đều xuất hiện trước mặt truyền thông và quần chúng với một loại thái độ ôn hòa, khiêm tốn.

Fan của anh đem so với fan của Lục Vân Khai, rõ ràng càng lý trí hơn, càng bình tĩnh hơn một chút.

Mà bây giờ, bình thường vẫn luôn duy trì hai ba ngày đăng một bài Weibo mà không nói gì cả, cũng sẽ không —— ít nhất cũng không đi share Weibo của nghệ sĩ khác bày tỏ mình với đối phương đối xử với nhau rất tốt gì đó, Weibo của Giang Hưng sắp biến thành Weibo mỹ thực mà thường thấy nhất vẫn là luôn luôn đăng mấy tấm hình mình làm cơm gì đó, vậy mà giữa Weibo nghiêm túc ấy rất đột ngột lại share một sự việc tương đối lớn.

Hơn nữa sự kiện này rất có tính thời sự, bất kỳ một cư dân mạng nào cũng có thể nói một phần trong toàn bộ chủ đề này.

Điều này có sẵn ưu thế được chú ý tự nhiên rồi.

Nhưng đây chỉ là điều kiện cơ bản nhất.

Giang Hưng đăng Weibo xong liền không quản nữa.

Mà sau khi Trần Lương liên hệ Giang Hưng, Trần Lương trực tiếp đi tìm đội trưởng hậu viện đoàn của Giang Hưng, chính là ID trên mạng của Trần Oánh Oánh là Quả táo nhỏ.

Ông và Trần Oánh Oánh tiến hành một cuộc trò chuyện ngắn, trực tiếp định ra kế hoạch kiểm soát hiện trường tương đối hiệu quả.

Sau đó ở trong nhóm fan đáng tin cậy của Giang Hưng thống nhất cách thức và thời gian chuyển phát, kết hợp với nhau, đảm bảo mỗi năm phút đều có thể có xuất hiện ngôn luận ủng hộ dập tắt một đợt sóng ngôn luận phản đối.

Sau khi kế hoạch xuất hiện chính là thực hành rồi.

Mà kết quả thực tiễn không chỉ vượt xa dự liệu của Giang Hưng, thậm chí vượt xa kế hoạch dự liệu của Trần Lương.

Số lượng fan của Giang Hưng hiện tại và số lượng fan của Lục Vân Khai hiện tại không thể trực tiếp so sánh.

Nhưng mà đem so với fan của Lục Vân Khai trước mắt đã nháo thành một nùi, loạn từ bên trong, fan của Giang Hưng nhìn từ chỉnh thể mà thấy, thật sự càng đoàn kết hơn, càng có lực gắn kết hơn, trong cơn sóng gió lớn trên mạng cứ giống như một con thuyền nhỏ kiên cố trước sóng dữ, thuận theo sóng gió chìm chìm nổi nổi, trước sau mãi mãi không rời, thậm chí lôi kéo một đàn cá khá lớn dần dần tề tụ đuôi thuyền của mình, trở thành một tiếng nói dẫn đầu, trực tiếp đem ngôn luận ủng hộ thần tượng của mình, tập hợp số lượng lớn dân mạng bình thường ngoài hai fan hai nhà, kéo ra tính ưu thế áp đảo tuyệt đối.

Một con thuyền dẫn đầu sóng lớn.

Tích lũy càng nhiều, không có gì hơn.

Hết chương 72./.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau