Chương 66: Đột Phá Ngưng Đan Kì
Ngày hôm sau tôi đang nghiên cứu ghi chép thì bỗng có tiếng om xòm ngoài cửa.
"Hoàng Thao, Ngươi mau ra đây.
Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết tay."
Tôi bước ra ngoài thì thấy vài tên hôm trước và còn vài tên công tử trông có vẻ rất cao cao tại thượng.
Một tên trong số chúng quát:
"Mau quỳ xuống."
Tôi nhún vai nói.
"Tại sao ta phải quỳ."
Tên kia nghe vậy lại càng hùng hổ.
"Dám động vào người âu dương gia ta thì phải trả giá.
Nếu quỳ xuống xin tha thì ta sẽ chỉ đánh ngươi một trận còn nếu không gặp lần nào chúng ta đánh lần đó."
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn thẳng mặt hắn nói.
"Bại não."
Quy định của võ đang là không được gϊếŧ hại đồng môn và xông vào phòng tu luyện.
Còn việc tranh đấu nếu chỉ là vết thương ngoài da thì tông môn sẽ không quản tới.
Thấy chúng không ngừng nói nhảm, tôi hừ lạnh một câu rồi nói:
"Các ngươi cứ việc xông lên, để xem là ta bị đánh hay là các ngươi."
Nghe vậy lại có một tên nhảy ra.
"Ngươi có biết đây là ai không? Đây chính là nhị công tử âu dương gia: Âu Dương Bá Đạo.
Hiện Âu Dương huynh đã là luyện khí trung kì.
Là nội môn đệ tử xếp hàng thứ 64.
Còn không mau quỳ xuống xin lỗi âu dương thiếu gia."
Đúng là ở tông môn lớn như Võ Đang thì việc đạt tới luyện khí trung kì được coi là cao thủ, đạt tới đỉnh phong sẽ là đệ tử được trọng điểm.
Thiên phú cao thì trực tiếp gia nhập đệ tử hạch tâm.
Phải biết ở Đại Hoa quốc phải luyện thể trước nên việc tu luyện không hề dễ dàng như ở Xích Quỷ quốc.
Có những người chỉ cần luyện khí đỉnh phong là đã làm chủ cả một vùng đất rộng lớn.
Tuy nhiên mấy kẻ này trong mắt tôi chỉ như một đám a miêu, a cẩu mà thôi. Tôi chỉ vào chúng mà khıêυ khí©h.
"Lên đi."
Vì không có thời gian đôi co nên tôi trực tiếp hành động.
Tôi lao đến phát động cương khí cùng với năng lượng linh hồn gia trì.
Chỉ dăm ba quyền những tên nhãi nhép này đã ngã gục kêu gào không ngừng.
"Aaa, ngươi, ngươi lại dám làm ta bị thương.
Ngươi có biết bố ta là ai không?"
"Ngươi lại dám ra tay, lần này thì người chết chắc rồi."
Chúng không ngờ tôi lại cường đại như vậy.
Nếu là người khác thì đã sớm gia nhập đệ tử hạch tâm rồi vậy mà tôi vẫn còn ở nội môn.
Mặc chúng kêu rên vì đau đớn tôi tiếp tục vào phòng nghiên cứu công pháp.
Ngày hôm sau tôi nhận được quyết định của trưởng lão chuyển chỗ ở của tôi ra sau núi.
Nơi đó vốn là Tư Quá Nhai dành cho đệ tử phạm sai lầm.
Con đường đi không hề thuận lợi, linh khí cũng không có tụ linh trận như trong phòng tu luyện.
Nói về tụ linh trận thì bản chất nó là dẫn động năng lượng từ linh mạch phân phối cho các phòng mà thôi.
Nó giống như ngày xưa ở Núi Bạch mã vậy.
Càng ở đỉnh núi linh khí càng dày đặc.
Cũng có những kẻ còn xây dựng tường thành cao lớn để chặn dòng chảy linh khí trong thiên địa.
Có những lúc tôi nghĩ thiên địa linh khí chính là từ trường trái đất.
Tôi biết việc tôi bị chuyển ra sau núi rất có thể do tên Âu Dương kia dở trò.
Tôi cũng chẳng quan tâm mà thu xếp đồ đạc ra sau núi.
Với tôi thì càng yên tĩnh đôi khi lại càng tốt.
Sau ba tháng tôi đã định hình thành công con đường linh khí phải đi trong kinh mạch để tu luyện Vô Ảnh và Du Long Bộ và nhiều môn công pháp cơ bản khác của Xích Quỷ quốc.
Thứ tôi cần giờ là kĩ xảo chiến đấu và đột phá kinh mạch.
Và những cái thuộc về đất nước Đại Hoa này.
Trong đó có phi kiếm thuật, ngưng tụ kiếm thế, kiếm quang.
Nghe thì cao xa khó hiểu nhưng tôi biết đây chính là việc bạn được thiên địa chấp thuận và trao cho năng lượng.
Nó giống như kiểu khi bạn dùng phù văn vậy, lực lượng thiên địa sẽ không ngừng bổ sung cho phù văn mặc dù nó chỉ là một tờ giấy và ít mực.
Nhắc đến đây tôi chợt nhớ đến cây thương kiếm của tôi.
Tôi đưa tay ra tưởng tượng ra nó nhưng thật không ngờ nó lại thực sự xuất hiện.
Tôi vội thử dụng tâm thu nó vào và thành công.
Tôi nội thị xem trên người tôi có cái gì khác thường như trữ vật không thì không hề có.
Thứ duy nhất đến giờ mà tôi không thấy và khôn thể hiểu thấu đó chính là viên yêu đan của Tu La.
Có lẽ khi nhảy xuống vách núi ngoài thu linh hồn tôi nó cũng đã thu cây thương kiếm này vào.
Yêu đan này là kết tinh của tạo hóa cảnh thì làm sao có thể tầm thường.
Tạo hóa là sinh ra thiên địa, không chừng viên này cũng là một thiên địa nhỏ cũng nên.
Tôi có suy đoán rồi cười thầm trong lòng.
Sau một năm, tôi đã cảm nhận ra và đột phá tất cả kinh mạch.
Trước đó ở Xích Quỷ quốc mặc dù cũng có khái niệm kinh mạch nhưng cơ bản chỉ dùng để đột phá năng lực tích lũy linh lực.
Còn ở đất nước này nó còn dùng để vận hành công pháp nữa nên yêu cầu cảm nhận, đột phá cũng vô cùng cao.
Với Thủy Thể Quyết tôi cũng đã tự làm mềm cơ thể mình đến mức tôi nghĩ rằng không còn kinh mạch nào chưa được khai thông.
Với linh hồn lực mạnh mẽ thì ngự kiếm, phi kiếm với tôi cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần dùng linh lực bao lấy kiếm rồi dùng thần thức điều khiển nó như một phần cơ thể là được.
Nói ra thì có vẻ như tôi đột phá quá dễ dàng nhưng thực ra những cái này khi ở Xích Quỷ quốc có cái gì mà tôi chưa thử qua đâu.
Dù có khác nhau về hình thức nhưng bản chất thì vẫn khá giống nhau.
Cảnh giới hiện giờ của tôi đã tương đương bán thần cảnh.
Bây giờ chỉ là đang ngưng tụ lại thể xác để thích ứng với quy luật của đất nước này mà thôi.
Chưa kể căn cơ của tôi đã có sẵn.
Cơ thể được tái tạo kinh mạch vốn đã thông.
Linh hồn thì đã là cảnh giới ngưng thần.
Một năm qua có thể nói tôi chỉ là đang làm quen và củng cố lại mà thôi.
Và có một điểm đặc biệt, ngưng đan ở đất nước này không cần linh căn.
Nếu ở Xích Quỷ quốc thì linh căn chính là nền tảng để chuyển hóa năng lượng giúp đan hóa thể xác thì ở đất nước Đại Hoa này thì có năng lượng lưu vật.
Nhờ vậy có thể chủ động cô đọng chúng để nhưng đan trong cơ thể.
Hai năm sau thì tôi hoàn tất việc ngưng đan toàn thân.
Bình thường thì ngưng đan ở đất nước này chỉ là ngưng ra một viên để cô đặc năng lượng.
Còn tôi thì căn cơ vốn ở Xích Quỷ quốc và để cường đại thể xác, để thuận lợi dùng các loại công pháp.
Nên đã ngưng đan hết cả thân cho nó chất.
Một điều kì lạ là mặc dù tôi ở hậu sơn hai năm cũng chẳng ai thèm quan tâm.
Mỗi tháng tôi vẫn đi lấy linh đan, xuống núi mua sắm bình thường.
Nhưng tuyệt nhiên không ai dám tới bắt chuyện.
Thậm chí các trưởng lão cũng không có quan tâm việc tôi tu luyện.
Có vẻ như thế lực của tên Âu Dương kia không tệ.
Một hôm khi tôi đang luyện phi kiếm thuật, lĩnh ngộ lực lượng của thiên địa hi vọng sẽ đột phá được kiếm thế thì bỗng có tiếng động ở phía sau.
Tôi phát động thương kiếm lượn một vòng chỉ thẳng vào vị trí phát ra tiếng động.
Chỉ nghe một âm thanh lanh lảnh cất lên.
"Đừng động thủ.
Ta là đệ tử phái Võ Đang.
Tôi nheo mắt nhìn cho kĩ xem là kẻ nào?
"Hoàng Thao, Ngươi mau ra đây.
Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết tay."
Tôi bước ra ngoài thì thấy vài tên hôm trước và còn vài tên công tử trông có vẻ rất cao cao tại thượng.
Một tên trong số chúng quát:
"Mau quỳ xuống."
Tôi nhún vai nói.
"Tại sao ta phải quỳ."
Tên kia nghe vậy lại càng hùng hổ.
"Dám động vào người âu dương gia ta thì phải trả giá.
Nếu quỳ xuống xin tha thì ta sẽ chỉ đánh ngươi một trận còn nếu không gặp lần nào chúng ta đánh lần đó."
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn thẳng mặt hắn nói.
"Bại não."
Quy định của võ đang là không được gϊếŧ hại đồng môn và xông vào phòng tu luyện.
Còn việc tranh đấu nếu chỉ là vết thương ngoài da thì tông môn sẽ không quản tới.
Thấy chúng không ngừng nói nhảm, tôi hừ lạnh một câu rồi nói:
"Các ngươi cứ việc xông lên, để xem là ta bị đánh hay là các ngươi."
Nghe vậy lại có một tên nhảy ra.
"Ngươi có biết đây là ai không? Đây chính là nhị công tử âu dương gia: Âu Dương Bá Đạo.
Hiện Âu Dương huynh đã là luyện khí trung kì.
Là nội môn đệ tử xếp hàng thứ 64.
Còn không mau quỳ xuống xin lỗi âu dương thiếu gia."
Đúng là ở tông môn lớn như Võ Đang thì việc đạt tới luyện khí trung kì được coi là cao thủ, đạt tới đỉnh phong sẽ là đệ tử được trọng điểm.
Thiên phú cao thì trực tiếp gia nhập đệ tử hạch tâm.
Phải biết ở Đại Hoa quốc phải luyện thể trước nên việc tu luyện không hề dễ dàng như ở Xích Quỷ quốc.
Có những người chỉ cần luyện khí đỉnh phong là đã làm chủ cả một vùng đất rộng lớn.
Tuy nhiên mấy kẻ này trong mắt tôi chỉ như một đám a miêu, a cẩu mà thôi. Tôi chỉ vào chúng mà khıêυ khí©h.
"Lên đi."
Vì không có thời gian đôi co nên tôi trực tiếp hành động.
Tôi lao đến phát động cương khí cùng với năng lượng linh hồn gia trì.
Chỉ dăm ba quyền những tên nhãi nhép này đã ngã gục kêu gào không ngừng.
"Aaa, ngươi, ngươi lại dám làm ta bị thương.
Ngươi có biết bố ta là ai không?"
"Ngươi lại dám ra tay, lần này thì người chết chắc rồi."
Chúng không ngờ tôi lại cường đại như vậy.
Nếu là người khác thì đã sớm gia nhập đệ tử hạch tâm rồi vậy mà tôi vẫn còn ở nội môn.
Mặc chúng kêu rên vì đau đớn tôi tiếp tục vào phòng nghiên cứu công pháp.
Ngày hôm sau tôi nhận được quyết định của trưởng lão chuyển chỗ ở của tôi ra sau núi.
Nơi đó vốn là Tư Quá Nhai dành cho đệ tử phạm sai lầm.
Con đường đi không hề thuận lợi, linh khí cũng không có tụ linh trận như trong phòng tu luyện.
Nói về tụ linh trận thì bản chất nó là dẫn động năng lượng từ linh mạch phân phối cho các phòng mà thôi.
Nó giống như ngày xưa ở Núi Bạch mã vậy.
Càng ở đỉnh núi linh khí càng dày đặc.
Cũng có những kẻ còn xây dựng tường thành cao lớn để chặn dòng chảy linh khí trong thiên địa.
Có những lúc tôi nghĩ thiên địa linh khí chính là từ trường trái đất.
Tôi biết việc tôi bị chuyển ra sau núi rất có thể do tên Âu Dương kia dở trò.
Tôi cũng chẳng quan tâm mà thu xếp đồ đạc ra sau núi.
Với tôi thì càng yên tĩnh đôi khi lại càng tốt.
Sau ba tháng tôi đã định hình thành công con đường linh khí phải đi trong kinh mạch để tu luyện Vô Ảnh và Du Long Bộ và nhiều môn công pháp cơ bản khác của Xích Quỷ quốc.
Thứ tôi cần giờ là kĩ xảo chiến đấu và đột phá kinh mạch.
Và những cái thuộc về đất nước Đại Hoa này.
Trong đó có phi kiếm thuật, ngưng tụ kiếm thế, kiếm quang.
Nghe thì cao xa khó hiểu nhưng tôi biết đây chính là việc bạn được thiên địa chấp thuận và trao cho năng lượng.
Nó giống như kiểu khi bạn dùng phù văn vậy, lực lượng thiên địa sẽ không ngừng bổ sung cho phù văn mặc dù nó chỉ là một tờ giấy và ít mực.
Nhắc đến đây tôi chợt nhớ đến cây thương kiếm của tôi.
Tôi đưa tay ra tưởng tượng ra nó nhưng thật không ngờ nó lại thực sự xuất hiện.
Tôi vội thử dụng tâm thu nó vào và thành công.
Tôi nội thị xem trên người tôi có cái gì khác thường như trữ vật không thì không hề có.
Thứ duy nhất đến giờ mà tôi không thấy và khôn thể hiểu thấu đó chính là viên yêu đan của Tu La.
Có lẽ khi nhảy xuống vách núi ngoài thu linh hồn tôi nó cũng đã thu cây thương kiếm này vào.
Yêu đan này là kết tinh của tạo hóa cảnh thì làm sao có thể tầm thường.
Tạo hóa là sinh ra thiên địa, không chừng viên này cũng là một thiên địa nhỏ cũng nên.
Tôi có suy đoán rồi cười thầm trong lòng.
Sau một năm, tôi đã cảm nhận ra và đột phá tất cả kinh mạch.
Trước đó ở Xích Quỷ quốc mặc dù cũng có khái niệm kinh mạch nhưng cơ bản chỉ dùng để đột phá năng lực tích lũy linh lực.
Còn ở đất nước này nó còn dùng để vận hành công pháp nữa nên yêu cầu cảm nhận, đột phá cũng vô cùng cao.
Với Thủy Thể Quyết tôi cũng đã tự làm mềm cơ thể mình đến mức tôi nghĩ rằng không còn kinh mạch nào chưa được khai thông.
Với linh hồn lực mạnh mẽ thì ngự kiếm, phi kiếm với tôi cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần dùng linh lực bao lấy kiếm rồi dùng thần thức điều khiển nó như một phần cơ thể là được.
Nói ra thì có vẻ như tôi đột phá quá dễ dàng nhưng thực ra những cái này khi ở Xích Quỷ quốc có cái gì mà tôi chưa thử qua đâu.
Dù có khác nhau về hình thức nhưng bản chất thì vẫn khá giống nhau.
Cảnh giới hiện giờ của tôi đã tương đương bán thần cảnh.
Bây giờ chỉ là đang ngưng tụ lại thể xác để thích ứng với quy luật của đất nước này mà thôi.
Chưa kể căn cơ của tôi đã có sẵn.
Cơ thể được tái tạo kinh mạch vốn đã thông.
Linh hồn thì đã là cảnh giới ngưng thần.
Một năm qua có thể nói tôi chỉ là đang làm quen và củng cố lại mà thôi.
Và có một điểm đặc biệt, ngưng đan ở đất nước này không cần linh căn.
Nếu ở Xích Quỷ quốc thì linh căn chính là nền tảng để chuyển hóa năng lượng giúp đan hóa thể xác thì ở đất nước Đại Hoa này thì có năng lượng lưu vật.
Nhờ vậy có thể chủ động cô đọng chúng để nhưng đan trong cơ thể.
Hai năm sau thì tôi hoàn tất việc ngưng đan toàn thân.
Bình thường thì ngưng đan ở đất nước này chỉ là ngưng ra một viên để cô đặc năng lượng.
Còn tôi thì căn cơ vốn ở Xích Quỷ quốc và để cường đại thể xác, để thuận lợi dùng các loại công pháp.
Nên đã ngưng đan hết cả thân cho nó chất.
Một điều kì lạ là mặc dù tôi ở hậu sơn hai năm cũng chẳng ai thèm quan tâm.
Mỗi tháng tôi vẫn đi lấy linh đan, xuống núi mua sắm bình thường.
Nhưng tuyệt nhiên không ai dám tới bắt chuyện.
Thậm chí các trưởng lão cũng không có quan tâm việc tôi tu luyện.
Có vẻ như thế lực của tên Âu Dương kia không tệ.
Một hôm khi tôi đang luyện phi kiếm thuật, lĩnh ngộ lực lượng của thiên địa hi vọng sẽ đột phá được kiếm thế thì bỗng có tiếng động ở phía sau.
Tôi phát động thương kiếm lượn một vòng chỉ thẳng vào vị trí phát ra tiếng động.
Chỉ nghe một âm thanh lanh lảnh cất lên.
"Đừng động thủ.
Ta là đệ tử phái Võ Đang.
Tôi nheo mắt nhìn cho kĩ xem là kẻ nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất