Quay Về Thập Niên 70: Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan

Chương 22: Khác Biệt

Trước Sau
“Anh ba, anh biết đại đội Bản Kiều ở đâu không? Có xa hay không?”

Lục Tinh Minh ngây dại: “Đại đội Bản Kiều ư? Em sắp đến đại đội Bản Kiều à?”

Mạnh Phất Yên gật đầu.

Lục Tinh Minh nhìn về phía Cố Đình Chi: “Lão đại, anh sắp đến đại đội Bản Kiều đúng không, trước đây anh vẫn luôn lớn lên ở đó mà!”

Cố Đình Chi gật đầu: “Đúng vậy, tôi đến huyện Nam An, đại đội Bản Kiều là một đại đội phía dưới huyện Nam An.”

Lục Tinh Minh vui sướng nói với Mạnh Phất Yên:

“Em gái, tuy nhà lão đại anh ở thủ đô, nhưng trước đây từng ở đại đội Bản Kiều mấy năm, sắp phải đến huyện Nam An nhậm chức, qua bên đó mạ vàng, có lẽ trở về sẽ thăng chức. Em đến đó cũng không sợ, lão đại sẽ chăm sóc em.”

Mạnh Phất Yên sửng sốt.

Đi nhậm chức?

Mạ vàng?



Cô nhớ rõ đời trước Cố Đình Chi đến đó làm thanh niên trí thức xuống nông thôn, lúc trước tên này là quân nhân, ở bộ đội quá bắt mắt.

Mẹ kế của anh thấy anh quá lợi hại, nên nghĩ cách can thiệp công việc của anh, gian lận lừa anh xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Chẳng qua không nghĩ tới anh quá có bản lĩnh, ở nông thôn làm ruộng đều có thể bắt được đặc vụ của địch cuối cùng lập công trở về thành phố khôi phục công việc.

Sao đời này lại biến thành đến huyện thành nhậm chức vậy?

“Không đúng không đúng!” Lục Tinh Minh kịp phản ứng: “Cho dù lão đại ở bên đó, em cũng không thể xuống nông thôn. Từ nhỏ em đã lớn lên trong thành phố, căn bản không biết làm ruộng, không thể đi. Vẫn nên là anh đi tìm cha anh, cần phải sửa tên em mới được.”

Cố Đình Chi nhìn cô gái nhỏ trước mắt, từ lúc tới đây anh vẫn luôn nhìn Mạnh Phất Yên.

Cô gái nhỏ này có dung mạo thật sự quá xuất chúng, đôi mắt vừa to vừa sáng, lấp lánh, đúng là rất xinh đẹp.

Đây là đôi mắt đẹp nhất anh từng thấy, thật sự giống như có thể nói.

Cô gái nhỏ không lớn tuổi, gương mặt nhỏ trắng như tuyết, trên trán còn quấn băng gạc, vừa nhìn là biết không làm việc nặng gì.

Lúc này trên má còn treo nước mắt, khiến người ta có loại xúc động muốn kéo vào trong lòng dỗ một lát.

Cố Đình Chi không nhịn được mở miệng:



“Tuy có tôi chăm sóc nhưng cô lớn lên trong thành phố từ nhỏ, nhìn dáng vẻ của cô là biết được nuông chiều từ bé, đến nông thôn có khả năng sẽ không quen. Cô muốn ở lại trong thành phố không? Nếu muốn… Tôi có thể đổi tên giúp cô.”

Mạnh Phất Yên sửng sốt, đổi tên ư?

Nếu là với quyền thế của Cố gia, thật sự có thể làm được giúp cô, nhưng đời này cô và Cố Đình Chi cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt!

Hơn nữa lúc này, có lẽ Cố Đình Chi còn chưa có biện pháp mượn tài nguyên của Cố gia đúng không?

Cha già của anh rất thiên vị, để ý đối với anh có hạn, nếu không phải Cố Đình Chi có đủ bản lĩnh, Cố gia căn bản sẽ không đón anh trở về.

Mạnh Phất Yên lắc đầu:

“Không cần, văn kiện đã truyền xuống, lúc này đổi tên quá phiền phức, tôi vẫn nên xuống nông thôn một chuyến. Đợi chú Lục trở về sắp xếp công việc cho tôi, tôi rất nhanh sẽ được trở về.”

Cố Đình Chi nhíu mày:

“Ở nông thôn không dễ chịu như cô nghĩ đâu, một cô gái nhỏ như cô, cho dù có tiền hay không đều sẽ chịu khổ, ở lại trong thành phố mới là thượng sách.”

Mạnh Phất Yên vẫn từ chối, nếu nói trước đây cô còn có do dự, vậy bây giờ đã biết Cố Đình Chi qua bên đó là nhậm chức mạ vàng mà không phải bị mẹ kế hãm hại xuống nông thôn, vậy cô càng phải đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau