Chương 40: C.39 Thích nàng
Tạo Tương Đường chuyên đắp kim thân thần Phật cho các đạo quan miếu thờ, trong thành Thục Thanh cũng coi như rất có thanh danh, người này chưa bao giờ tham dự chốn giang hồ giết chóc trong Thiên Phục môn, buôn bán chỉ dựa vào công việc nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ ở thành Thục Thanh, cho nên ngay cả tin tức đưa về Lược Phong Lâu cũng bị sót tại chỗ này.
Nếu không phải Chiết Trúc dựa vào dấu vết trên mảnh giấy viết thư kia tìm được hiệu thuốc Hạnh Nam, hắn thật đúng là đã không còn đường tìm ra người Thiên Phục môn.
Khó trách Lưu Huyền Ý trốn cũng muốn trốn tới Thục Thanh.
Màn đêm bao phủ bốn phương, trong ngõ Hòe Liễu treo từng cái đèn lồng màu đỏ lớn nhỏ không đồng nhất, chiếu ra một mảnh màu sắc mông lung ái muội, chiếu ra y hương tấn ảnh* trước cửa Ngọc Oanh lâu, cười nói không ngừng.
*Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa
“Mộng Thạch thúc thúc đã đi vào thật lâu.”
Thương Nhung đặt đôi tay trên lan can màu son, nói.
“Là tự hắn muốn xen vào chuyện của ta.” Chiết Trúc cũng đặt đôi tay trên lan can, cằm gối lên mu bàn tay, miệng hắn cắn một viên mứt hoa quả.
Mộng Thạch sợ Chiết Trúc thật sự dẫn Thương Nhung vào Ngọc Oanh lâu, sắc trời mới vừa tối, cơm chiều hắn cũng chưa ăn đã vội vàng giành chạy đi trước, nhìn tư thế kia của hắn, không tìm được đường chủ Tạo Tương Đường ra cho Chiết Trúc thì không cam lòng.
“Vết thương trên chân hắn còn chưa khỏi đâu.”
Thương Nhung có chút lo lắng nếu Mộng Thạch gặp được nguy hiểm gì trong đó thì nên làm cái gì bây giờ.
Đầu xuân nhiều mưa, trong chốc lát dưới hiên liền ướt át, Chiết Trúc nghe thấy nàng nói một câu như vậy trong tiếng mưa dày đặc, hắn quay mặt lại: “Vết thương của ta cũng chưa lành đâu.”
Giọt nước ẩm ướt nhẹ phẩy trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, con ngươi hắn đen nhánh mà trong trẻo.
“Ta biết.”
Thương Nhung thậm chí nhớ mấy ngày hắn vì cứu Mộng Thạch, mà làm miệng vết thương rách đi rách lại không biết bao nhiêu lần, chảy không biết bao nhiêu máu, nàng không tự kìm hãm được nhìn chằm chằm cánh tay hắn, “Kim sang dược cũng hết rồi, hôm nay lúc đi hiệu thuốc nên mua một ít.”
Nhưng thực hiển nhiên hai người bọn họ đều quên mất.
Lông mi thật dày của Chiết Trúc khẽ nâng, nghiêm túc nhìn bộ dáng nàng ảo não, một lát sau, khóe mắt hắn càng sâu, nốt ruồi lại càng xinh đẹp.
“Mộng Thạch đạo trưởng sẽ mua.” Hắn chẳng hề để ý nói.
Nhắc lại Mộng Thạch, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía dưới lan can, dưới ngọn đèn dầu chiếu ra từng sợi mưa mỏng manh, bên trong cánh cửa mở rộng có một nữ tử thướt tha lả lướt, đỡ một nam tử hoa phục say như chết đi ra, gã sai vặt một bên mở dù che mưa, chạy tới muốn đỡ nam tử kia lên kiệu, ngặt nỗi nam nhân vẫn ôm vòng eo mảnh khảnh của nữ tử, lưu luyến không rời nhéo lên cằm nàng, không quan tâm hôn xuống một cái.
“Đó đó, cô nương Ngọc Oanh lâu thật là xinh đẹp, huynh đệ ngươi nhìn xem, người phía dưới còn chưa chịu rời xa đây……” Mấy người ngồi ăn bữa đêm ở bàn bên cạnh cũng thường thường nhìn xuống tình hình ngõ nhỏ phía dưới, một thanh niên nhìn thấy một màn này, liền có chút ngứa tâm.
“Đáng thương gần đây vận may của ta không tốt, nếu không ta ở chỗ này ngây ngốc làm gì? Đã sớm có đêm xuân trong lâu rồi! Rượu đêm bên này, nào ngon bằng hoa tửu phía đối diện!” Người ngồi cùng bàn với hắn cũng than thật dài một tiếng.
“Còn không phải sao? Người ở nhà ta nào có làn da trắng muốt xinh đẹp như cô nương trong lâu, ta xem a……”
Hai người nói chuyện phiếm, càng nói càng lộ liễu.
Bọn họ hoàn toàn không biết cách một tấm bình phong gỗ khắc hoa, có một đôi thiếu niên thiếu nữ nghe hết lời họ nói không sót chữ nào.
Đôi mắt Thương Nhung mở to, nhìn nữ tử phía dưới kia tựa như nhu nhược không xương bám vào người nam nhân, đầy mặt tươi cười để hắn hôn môi, lại đi theo hắn lên kiệu.
Mành kiệu kia rơi xuống, Thương Nhung và thiếu niên bên cạnh cơ hồ là đồng thời xoay người, dựa vào lan can, ngọn đèn dầu dưới hiên lập lòe ở trước mắt, tiếng mưa rơi dồn dập đầy lỗ tai, nàng và hắn vô cớ nhìn nhau, lại cơ hồ đồng thời nghiêng mặt, tấp vào mặt là sương mù rõ ràng ướt lạnh, nhưng lại khiến vành tai người nóng lên.
Một đĩa thịt ngỗng nướng được bưng lên, hai người bàn bên rốt cuộc ngừng câu chuyện, ngược lại đàm luận đĩa thịt ngỗng nướng ăn ngon không.
Thương Nhung từng cùng Tiết Đạm Sương thưởng thức một bức [Ngọc Kinh mưa bụi đồ], trên bức tranh cơ hồ bao quát toàn bộ cảnh phồn hoa náo nhiệt của thành Ngọc Kinh, Tiết Đạm Sương chỉ từng chỗ từng chỗ cho nàng xem.
“Đây là hoa lâu, là nơi nam nhân hay đến,” giọng nói Tiết Đạm Sương dường như lại ngay bên tai, “Công chúa, nam nhân đi tới hoa lâu thật sự rất dơ bẩn, bọn họ xem cô nương trong lâu như thú vui như trò tiêu khiển, làm sao lại coi trọng thê tử của mình?”
Nơi mua vui, chốn phong nguyệt.
Thì ra, đó là hoa lâu Tiết Đạm Sương từng nhắc tới.
“Chiết Trúc, ngươi không thể đi.”
Tay Thương Nhung nắm váy áo trên đầu gối, mồ hôi đầy mặt, nàng căn bản không nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh.
“Hả?”
Chiết Trúc lấy lại tinh thần, hạt mưa từ mái hiên rơi xuống phản chiếu trong mắt hắn như mặt hồ gợn sóng, chén trà trong tay hắn đã lạnh thấu, nhưng hắn vẫn uống một ngụm, rũ lông mi: “Nga.”
Hắn cũng không phải là lần đầu tiên thấy tình hình như vậy, khi Tiền Vân Hương lén gặp người khác ở tiểu viện, hắn đã mơ hồ bắt gặp hai người kia miệng dán miệng, cũng không biết đang làm cái gì, chỉ là sau đó lại bị Khương Anh chắn ngang.
Nhưng mưa đêm không dứt, nàng đang bên cạnh.
Không biết vì sao, thiếu niên ngày đó còn có thể mặt lạnh không có biểu tình gì, lúc này nỗi lòng lại nhộn nhạo, hắn gập đốt ngón tay, sau một lúc lâu cũng đã quên mất cần buông chén trà trống không ra.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Một bàn bữa đêm được người bưng lên, hai người ngồi ở một chỗ, nhưng một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Hai ngươi bên kia bình phong đã đi rồi, gió xuân se lạnh thổi sau lưng Thương Nhung, nàng nhịn không được hắt xì một cái, Chiết Trúc giương mắt, thấy chóp mũi nàng đỏ lên, liền không tiếng động cởi áo choàng trên người mình xuống, phủ thêm lên người nàng.
“Quay qua đây.”
Tiếng nói hắn mát lạnh dễ nghe.
Thân thể Thương Nhung cứng còng chuyển hướng về phía hắn, để tùy ý hắn thắt dây áo choàng cho mình, hơi thở thiếu niên gần như vậy, có chứa vài phần hương vị lá trà thanh mát, nàng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt hắn, khuôn mặt hắn, trước sau đều sạch sẽ như vậy, giống như cành trúc vào đông phủ đầy tuyết, vừa cao ngạo vừa xinh đẹp.
Hơi thở gần trong gang tất, cũng không biết nàng và hắn có hẹn hay không, mà cùng nhớ tới đôi nam nữ phía dưới kia cũng đứng gần như vậy, sau đó……
Chiết Trúc rũ mi mắt, tầm mắt lại lơ đãng dừng trên cánh môi nàng.
Hắn nhớ tới khi mình đút cho nàng ăn quả mơ, xúc cảm mềm mại đó.
Đột nhiên, Thương Nhung bỗng nắm lấy tay hắn, màu da mặt nạ ảm đạm che đậy mặt nàng đang nóng lên, chỉ có một đôi mắt sóng nước long lanh, không biết sao chăm chú nhìn hắn.
Hai bàn tay lạnh lẽo chạm vào nhau, giống như bị hơ qua lửa nóng, hắn buông tay nàng ra, nàng cũng đồng thời buông lỏng tay hắn.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Khi Mộng Thạch từ Ngọc Oanh lâu ra ngoài, trên người toàn là mùi son phấn kèm mùi rượu, hắn đi lên lầu ngồi xuống, uống trước một chén trà nóng ấm thân, ngay sau đó liền nói với thiếu niên: “Ta đã hỏi thăm qua trong đó, đường chủ Tạo Tương Đường kia hiện giờ cũng không ở trong lâu.”
“Không có?”
Ánh mắt Chiết Trúc dừng trên chậu than rốt cuộc dời về phía Mộng Thạch.
“Nghe nói đêm qua hắn đã rời khỏi thành Thục Thanh,” Mộng Thạch cầm chiếc đũa lên, chuẩn xác kẹp được miếng thịt nướng da giòn bỏ vào miệng, mới lại nói, “Còn việc hắn đi đâu ta không tiện hỏi tiếp, việc này, vẫn cần công tử tìm thuộc hạ của hắn hỏi cho rõ ràng.”
“Hôm nay nếu ngươi thật sự đi cũng là một chuyến không công……” Mộng Thạch vừa nói vừa ngẩng đầu, giọng nói lại ngừng, ánh mắt hắn đảo qua đảo lại giữa đôi thiếu niên thiếu nữ đối diện, luôn cảm thấy giữa bọn họ tựa hồ có chút quái dị, hắn liền nói, “Các ngươi…… Đây là làm sao vậy?”
Thương Nhung không nói lời nào, cúi đầu ăn thịt.
Chiết Trúc cũng không nói lời nào, rũ lông mi trầm ngâm.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Trở lại khách điếm đã là giờ Tý (23g - 1g), ngoài cửa sổ thế mưa càng lớn, trong phòng tắt đèn một mảnh sâu kín âm thầm, Thương Nhung nghe không được một chút thanh âm nào của thiếu niên, nàng lén nhìn xuống giường, bóng tối trước mắt khiến nàng căn bản nhìn không thấy bóng dáng hắn, nhưng nàng biết, hắn ở ngay chỗ này.
Rất gần rất gần.
Đêm càng sâu, nỗi lòng loạn nhịp của nàng dần dần bị tiếng mưa rơi quấn quanh, chậm rãi uốn lượn đi vào giấc mộng, không biết thiếu niên ngoài mộng kia lại lặng yên không một tiếng động ra cửa.
“Thập Thất hộ pháp.”
Trong phòng đen nhánh, thanh âm một người ép tới cực thấp.
Thiếu niên không nhanh không chậm dùng mồi lửa châm lửa một chiếc đèn, ngọn đèn dầu chiếu thấy người nọ phong trần mệt mỏi, bộ dáng lôi thôi lếch thếch.
Là Khương Anh.
“Chuyện Diệu Thiện đạo sĩ, nhanh như vậy đã có tin tức?”
Chiết Trúc nhìn về phía hắn.
“Vẫn chưa, hiện giờ thuộc hạ chỉ biết, Diệu Thiện là đạo sĩ Cửu Thanh giáo, sư phụ hắn là Thiên Cơ Sơn, 20 năm trước hắn lăn lộn trong chốn giang hồ bằng vào một thân thiên cơ công pháp, thanh danh lúc đó cũng cực thịnh, chỉ là 16 năm trước hắn bỗng nhiên mai danh ẩn tích.”
*nhamy111: 20 năm trước lăn lộn, 16 năm trước mai danh ẩn tích => có nghĩa là ông này lăn lộn được 4 năm là rời giang hồ nha, giải thích chút xíu cho mí bạn đỡ suy nghĩ
Khương Anh cung kính đáp.
Thiên Cơ Sơn.
Đêm mưa ướt lạnh, ngẫu nhiên có tia chớp sáng lên, chiếu vào vạt áo mỏng manh của thiếu niên, quang ảnh lạnh lùng dừng trên mặt hắn, biểu tình hắn nhạt nhẽo, vẫn chưa hiển lộ chút gợn sóng nào.
“Thuộc hạ lần này gấp trở về, là được tin tức trong Lược Phong Lâu, sự tình liên quan Minh Nguyệt công chúa, thuộc hạ cho rằng hẳn nên báo tin tức này cho ngài trước.”
Khương Anh không dám đánh giá hắn, lại nói tiếp.
Chợt nghe bốn chữ “Minh Nguyệt công chúa”, thần sắc thiếu niên quả nhiên khẽ nhúc nhích:
“Nói.”
“Lâu chủ đã điều tra rõ người cấu kết cùng Thập Nhất hộ pháp ám sát Minh Nguyệt công chúa, là nhi tử của Tín Lăng hầu Tiết Trọng - Tiết Nùng Ngọc, Tiết Nùng Ngọc có một trưởng tỷ Tiết Đạm Sương, vì nàng độc hại Minh Nguyệt công chúa mà bị hoàng đế ban chết, Tiết Nùng Ngọc cùng với trưởng tỷ do một mẹ đẻ ra, là song sinh, trong lòng hắn nuôi hận, lại biết quy củ Lược Phong Lâu tuyệt không nhúng tay vào chuyện hoàng thất, liền tự mình tìm phương pháp, đem chuyện Thập Nhất hộ pháp ám sát ở Nam Châu làm đá kê chân.”
Tên gọi Tiết Đạm Sương này, Chiết Trúc cũng không phải nghe lần đầu tiên, trong miệng Thương Nhung, vị tỷ tỷ kia đối xử với nàng rất tốt, sao lại gánh tội danh mưu sát nàng?
Ẩn tình trong đó, sợ là chỉ có Thương Nhung rõ ràng nhất.
“Lâu chủ tiết lộ tin tức này cho triều đình?”
Chiết Trúc gạn tim đèn, không chút để ý hỏi hắn.
“Vâng, thiên hộ Hạ Tinh Cẩm của Lăng Tiêu Vệ còn đang tìm kiếm tin tức Minh Nguyệt công chúa, lâu chủ tiết lộ tin tức này cho hắn, chỉ sợ toàn bộ Tiết gia sắp phải chết sạch.”
Khương Anh nói, hắn bỗng nhiên cúi đầu xuống, chắp tay lại nói: “Thập Thất hộ pháp, phàm là người dính vào Minh Nguyệt công chúa đều sẽ không có kết cục tốt, lâu chủ cũng lần nữa nhắc nhở người trong lâu không được tiếp tục nhúng tay vào việc này, hộ pháp, nếu chuyện Minh Nguyệt công chúa ở cạnh ngài bị triều đình hoặc bị lâu chủ phát hiện, đến lúc đó ngài nên xử lý như thế nào?”
“Thập Thất hộ pháp……”
Khương Anh thấy đôi mắt thiếu niên lãnh đạm liếc hắn, hắn miễn cưỡng chịu đựng lạnh lẽo nơi sống lưng, uốn gối quỳ xuống, “Ngài là hộ pháp Lược Phong Lâu, ngài ở trong lâu ba năm, thuộc hạ đi theo ngài ba năm, bởi vì ngài, thuộc hạ mới không bị quay về huyết trì, bị mất mạng, cho nên thuộc hạ không thể nhìn ngài sa vào lưới tình, đặc biệt, nàng là Minh Nguyệt công chúa!”
“Thập Thất hộ pháp, ngài thích nàng sẽ không có kết quả! Mặc dù có, vậy cũng là kết quả xấu!”
Trước đây Khương Anh còn nghĩ rằng trong lòng thiếu niên này còn có tính toán, cho nên bất luận là phấn mặt hay là cái khác, bất quá đều là thủ đoạn thiếu niên này dùng để lừa gạt vị Minh Nguyệt công chúa kia.
Nhưng tối nay, hắn ở dưới lầu đã nhìn thấy.
Thập Thất hộ pháp khoác áo cho nàng, gắp đồ ăn cho nàng, còn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Khương Anh cũng từng có một ít hồng nhan tri kỷ, nhưng hắn chưa bao giờ dám lâu dài, làm sát thủ, nếu hắn sa vào lưới tình, cuối cùng giết chết hắn, tất sẽ là tình yêu.
Giống như Thập Nhất hộ pháp đã bỏ mạng.
Hắn không thể nhìn thiếu niên này ở khoảnh khắc ngây thơ, đã bất tri bất giác đi vào vực sâu vũng bùn vì một người.
Tiếng mưa rơi như vòng hạt châu rơi lộn xộn đập vào cửa sổ, thiếu niên y phục trắng đứng yên trước đèn, sau một lúc lâu, hắn hậu tri hậu giác* mà nhẹ nâng mi mắt.
*hậu tri hậu giác: trì độn ngu ngốc
Tiếng nói hắn giống như chìm vào trong mưa, vừa nhẹ vừa mờ mịt:
“Thích?”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Nếu không phải Chiết Trúc dựa vào dấu vết trên mảnh giấy viết thư kia tìm được hiệu thuốc Hạnh Nam, hắn thật đúng là đã không còn đường tìm ra người Thiên Phục môn.
Khó trách Lưu Huyền Ý trốn cũng muốn trốn tới Thục Thanh.
Màn đêm bao phủ bốn phương, trong ngõ Hòe Liễu treo từng cái đèn lồng màu đỏ lớn nhỏ không đồng nhất, chiếu ra một mảnh màu sắc mông lung ái muội, chiếu ra y hương tấn ảnh* trước cửa Ngọc Oanh lâu, cười nói không ngừng.
*Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa
“Mộng Thạch thúc thúc đã đi vào thật lâu.”
Thương Nhung đặt đôi tay trên lan can màu son, nói.
“Là tự hắn muốn xen vào chuyện của ta.” Chiết Trúc cũng đặt đôi tay trên lan can, cằm gối lên mu bàn tay, miệng hắn cắn một viên mứt hoa quả.
Mộng Thạch sợ Chiết Trúc thật sự dẫn Thương Nhung vào Ngọc Oanh lâu, sắc trời mới vừa tối, cơm chiều hắn cũng chưa ăn đã vội vàng giành chạy đi trước, nhìn tư thế kia của hắn, không tìm được đường chủ Tạo Tương Đường ra cho Chiết Trúc thì không cam lòng.
“Vết thương trên chân hắn còn chưa khỏi đâu.”
Thương Nhung có chút lo lắng nếu Mộng Thạch gặp được nguy hiểm gì trong đó thì nên làm cái gì bây giờ.
Đầu xuân nhiều mưa, trong chốc lát dưới hiên liền ướt át, Chiết Trúc nghe thấy nàng nói một câu như vậy trong tiếng mưa dày đặc, hắn quay mặt lại: “Vết thương của ta cũng chưa lành đâu.”
Giọt nước ẩm ướt nhẹ phẩy trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, con ngươi hắn đen nhánh mà trong trẻo.
“Ta biết.”
Thương Nhung thậm chí nhớ mấy ngày hắn vì cứu Mộng Thạch, mà làm miệng vết thương rách đi rách lại không biết bao nhiêu lần, chảy không biết bao nhiêu máu, nàng không tự kìm hãm được nhìn chằm chằm cánh tay hắn, “Kim sang dược cũng hết rồi, hôm nay lúc đi hiệu thuốc nên mua một ít.”
Nhưng thực hiển nhiên hai người bọn họ đều quên mất.
Lông mi thật dày của Chiết Trúc khẽ nâng, nghiêm túc nhìn bộ dáng nàng ảo não, một lát sau, khóe mắt hắn càng sâu, nốt ruồi lại càng xinh đẹp.
“Mộng Thạch đạo trưởng sẽ mua.” Hắn chẳng hề để ý nói.
Nhắc lại Mộng Thạch, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía dưới lan can, dưới ngọn đèn dầu chiếu ra từng sợi mưa mỏng manh, bên trong cánh cửa mở rộng có một nữ tử thướt tha lả lướt, đỡ một nam tử hoa phục say như chết đi ra, gã sai vặt một bên mở dù che mưa, chạy tới muốn đỡ nam tử kia lên kiệu, ngặt nỗi nam nhân vẫn ôm vòng eo mảnh khảnh của nữ tử, lưu luyến không rời nhéo lên cằm nàng, không quan tâm hôn xuống một cái.
“Đó đó, cô nương Ngọc Oanh lâu thật là xinh đẹp, huynh đệ ngươi nhìn xem, người phía dưới còn chưa chịu rời xa đây……” Mấy người ngồi ăn bữa đêm ở bàn bên cạnh cũng thường thường nhìn xuống tình hình ngõ nhỏ phía dưới, một thanh niên nhìn thấy một màn này, liền có chút ngứa tâm.
“Đáng thương gần đây vận may của ta không tốt, nếu không ta ở chỗ này ngây ngốc làm gì? Đã sớm có đêm xuân trong lâu rồi! Rượu đêm bên này, nào ngon bằng hoa tửu phía đối diện!” Người ngồi cùng bàn với hắn cũng than thật dài một tiếng.
“Còn không phải sao? Người ở nhà ta nào có làn da trắng muốt xinh đẹp như cô nương trong lâu, ta xem a……”
Hai người nói chuyện phiếm, càng nói càng lộ liễu.
Bọn họ hoàn toàn không biết cách một tấm bình phong gỗ khắc hoa, có một đôi thiếu niên thiếu nữ nghe hết lời họ nói không sót chữ nào.
Đôi mắt Thương Nhung mở to, nhìn nữ tử phía dưới kia tựa như nhu nhược không xương bám vào người nam nhân, đầy mặt tươi cười để hắn hôn môi, lại đi theo hắn lên kiệu.
Mành kiệu kia rơi xuống, Thương Nhung và thiếu niên bên cạnh cơ hồ là đồng thời xoay người, dựa vào lan can, ngọn đèn dầu dưới hiên lập lòe ở trước mắt, tiếng mưa rơi dồn dập đầy lỗ tai, nàng và hắn vô cớ nhìn nhau, lại cơ hồ đồng thời nghiêng mặt, tấp vào mặt là sương mù rõ ràng ướt lạnh, nhưng lại khiến vành tai người nóng lên.
Một đĩa thịt ngỗng nướng được bưng lên, hai người bàn bên rốt cuộc ngừng câu chuyện, ngược lại đàm luận đĩa thịt ngỗng nướng ăn ngon không.
Thương Nhung từng cùng Tiết Đạm Sương thưởng thức một bức [Ngọc Kinh mưa bụi đồ], trên bức tranh cơ hồ bao quát toàn bộ cảnh phồn hoa náo nhiệt của thành Ngọc Kinh, Tiết Đạm Sương chỉ từng chỗ từng chỗ cho nàng xem.
“Đây là hoa lâu, là nơi nam nhân hay đến,” giọng nói Tiết Đạm Sương dường như lại ngay bên tai, “Công chúa, nam nhân đi tới hoa lâu thật sự rất dơ bẩn, bọn họ xem cô nương trong lâu như thú vui như trò tiêu khiển, làm sao lại coi trọng thê tử của mình?”
Nơi mua vui, chốn phong nguyệt.
Thì ra, đó là hoa lâu Tiết Đạm Sương từng nhắc tới.
“Chiết Trúc, ngươi không thể đi.”
Tay Thương Nhung nắm váy áo trên đầu gối, mồ hôi đầy mặt, nàng căn bản không nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh.
“Hả?”
Chiết Trúc lấy lại tinh thần, hạt mưa từ mái hiên rơi xuống phản chiếu trong mắt hắn như mặt hồ gợn sóng, chén trà trong tay hắn đã lạnh thấu, nhưng hắn vẫn uống một ngụm, rũ lông mi: “Nga.”
Hắn cũng không phải là lần đầu tiên thấy tình hình như vậy, khi Tiền Vân Hương lén gặp người khác ở tiểu viện, hắn đã mơ hồ bắt gặp hai người kia miệng dán miệng, cũng không biết đang làm cái gì, chỉ là sau đó lại bị Khương Anh chắn ngang.
Nhưng mưa đêm không dứt, nàng đang bên cạnh.
Không biết vì sao, thiếu niên ngày đó còn có thể mặt lạnh không có biểu tình gì, lúc này nỗi lòng lại nhộn nhạo, hắn gập đốt ngón tay, sau một lúc lâu cũng đã quên mất cần buông chén trà trống không ra.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Một bàn bữa đêm được người bưng lên, hai người ngồi ở một chỗ, nhưng một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Hai ngươi bên kia bình phong đã đi rồi, gió xuân se lạnh thổi sau lưng Thương Nhung, nàng nhịn không được hắt xì một cái, Chiết Trúc giương mắt, thấy chóp mũi nàng đỏ lên, liền không tiếng động cởi áo choàng trên người mình xuống, phủ thêm lên người nàng.
“Quay qua đây.”
Tiếng nói hắn mát lạnh dễ nghe.
Thân thể Thương Nhung cứng còng chuyển hướng về phía hắn, để tùy ý hắn thắt dây áo choàng cho mình, hơi thở thiếu niên gần như vậy, có chứa vài phần hương vị lá trà thanh mát, nàng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt hắn, khuôn mặt hắn, trước sau đều sạch sẽ như vậy, giống như cành trúc vào đông phủ đầy tuyết, vừa cao ngạo vừa xinh đẹp.
Hơi thở gần trong gang tất, cũng không biết nàng và hắn có hẹn hay không, mà cùng nhớ tới đôi nam nữ phía dưới kia cũng đứng gần như vậy, sau đó……
Chiết Trúc rũ mi mắt, tầm mắt lại lơ đãng dừng trên cánh môi nàng.
Hắn nhớ tới khi mình đút cho nàng ăn quả mơ, xúc cảm mềm mại đó.
Đột nhiên, Thương Nhung bỗng nắm lấy tay hắn, màu da mặt nạ ảm đạm che đậy mặt nàng đang nóng lên, chỉ có một đôi mắt sóng nước long lanh, không biết sao chăm chú nhìn hắn.
Hai bàn tay lạnh lẽo chạm vào nhau, giống như bị hơ qua lửa nóng, hắn buông tay nàng ra, nàng cũng đồng thời buông lỏng tay hắn.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Khi Mộng Thạch từ Ngọc Oanh lâu ra ngoài, trên người toàn là mùi son phấn kèm mùi rượu, hắn đi lên lầu ngồi xuống, uống trước một chén trà nóng ấm thân, ngay sau đó liền nói với thiếu niên: “Ta đã hỏi thăm qua trong đó, đường chủ Tạo Tương Đường kia hiện giờ cũng không ở trong lâu.”
“Không có?”
Ánh mắt Chiết Trúc dừng trên chậu than rốt cuộc dời về phía Mộng Thạch.
“Nghe nói đêm qua hắn đã rời khỏi thành Thục Thanh,” Mộng Thạch cầm chiếc đũa lên, chuẩn xác kẹp được miếng thịt nướng da giòn bỏ vào miệng, mới lại nói, “Còn việc hắn đi đâu ta không tiện hỏi tiếp, việc này, vẫn cần công tử tìm thuộc hạ của hắn hỏi cho rõ ràng.”
“Hôm nay nếu ngươi thật sự đi cũng là một chuyến không công……” Mộng Thạch vừa nói vừa ngẩng đầu, giọng nói lại ngừng, ánh mắt hắn đảo qua đảo lại giữa đôi thiếu niên thiếu nữ đối diện, luôn cảm thấy giữa bọn họ tựa hồ có chút quái dị, hắn liền nói, “Các ngươi…… Đây là làm sao vậy?”
Thương Nhung không nói lời nào, cúi đầu ăn thịt.
Chiết Trúc cũng không nói lời nào, rũ lông mi trầm ngâm.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Trở lại khách điếm đã là giờ Tý (23g - 1g), ngoài cửa sổ thế mưa càng lớn, trong phòng tắt đèn một mảnh sâu kín âm thầm, Thương Nhung nghe không được một chút thanh âm nào của thiếu niên, nàng lén nhìn xuống giường, bóng tối trước mắt khiến nàng căn bản nhìn không thấy bóng dáng hắn, nhưng nàng biết, hắn ở ngay chỗ này.
Rất gần rất gần.
Đêm càng sâu, nỗi lòng loạn nhịp của nàng dần dần bị tiếng mưa rơi quấn quanh, chậm rãi uốn lượn đi vào giấc mộng, không biết thiếu niên ngoài mộng kia lại lặng yên không một tiếng động ra cửa.
“Thập Thất hộ pháp.”
Trong phòng đen nhánh, thanh âm một người ép tới cực thấp.
Thiếu niên không nhanh không chậm dùng mồi lửa châm lửa một chiếc đèn, ngọn đèn dầu chiếu thấy người nọ phong trần mệt mỏi, bộ dáng lôi thôi lếch thếch.
Là Khương Anh.
“Chuyện Diệu Thiện đạo sĩ, nhanh như vậy đã có tin tức?”
Chiết Trúc nhìn về phía hắn.
“Vẫn chưa, hiện giờ thuộc hạ chỉ biết, Diệu Thiện là đạo sĩ Cửu Thanh giáo, sư phụ hắn là Thiên Cơ Sơn, 20 năm trước hắn lăn lộn trong chốn giang hồ bằng vào một thân thiên cơ công pháp, thanh danh lúc đó cũng cực thịnh, chỉ là 16 năm trước hắn bỗng nhiên mai danh ẩn tích.”
*nhamy111: 20 năm trước lăn lộn, 16 năm trước mai danh ẩn tích => có nghĩa là ông này lăn lộn được 4 năm là rời giang hồ nha, giải thích chút xíu cho mí bạn đỡ suy nghĩ
Khương Anh cung kính đáp.
Thiên Cơ Sơn.
Đêm mưa ướt lạnh, ngẫu nhiên có tia chớp sáng lên, chiếu vào vạt áo mỏng manh của thiếu niên, quang ảnh lạnh lùng dừng trên mặt hắn, biểu tình hắn nhạt nhẽo, vẫn chưa hiển lộ chút gợn sóng nào.
“Thuộc hạ lần này gấp trở về, là được tin tức trong Lược Phong Lâu, sự tình liên quan Minh Nguyệt công chúa, thuộc hạ cho rằng hẳn nên báo tin tức này cho ngài trước.”
Khương Anh không dám đánh giá hắn, lại nói tiếp.
Chợt nghe bốn chữ “Minh Nguyệt công chúa”, thần sắc thiếu niên quả nhiên khẽ nhúc nhích:
“Nói.”
“Lâu chủ đã điều tra rõ người cấu kết cùng Thập Nhất hộ pháp ám sát Minh Nguyệt công chúa, là nhi tử của Tín Lăng hầu Tiết Trọng - Tiết Nùng Ngọc, Tiết Nùng Ngọc có một trưởng tỷ Tiết Đạm Sương, vì nàng độc hại Minh Nguyệt công chúa mà bị hoàng đế ban chết, Tiết Nùng Ngọc cùng với trưởng tỷ do một mẹ đẻ ra, là song sinh, trong lòng hắn nuôi hận, lại biết quy củ Lược Phong Lâu tuyệt không nhúng tay vào chuyện hoàng thất, liền tự mình tìm phương pháp, đem chuyện Thập Nhất hộ pháp ám sát ở Nam Châu làm đá kê chân.”
Tên gọi Tiết Đạm Sương này, Chiết Trúc cũng không phải nghe lần đầu tiên, trong miệng Thương Nhung, vị tỷ tỷ kia đối xử với nàng rất tốt, sao lại gánh tội danh mưu sát nàng?
Ẩn tình trong đó, sợ là chỉ có Thương Nhung rõ ràng nhất.
“Lâu chủ tiết lộ tin tức này cho triều đình?”
Chiết Trúc gạn tim đèn, không chút để ý hỏi hắn.
“Vâng, thiên hộ Hạ Tinh Cẩm của Lăng Tiêu Vệ còn đang tìm kiếm tin tức Minh Nguyệt công chúa, lâu chủ tiết lộ tin tức này cho hắn, chỉ sợ toàn bộ Tiết gia sắp phải chết sạch.”
Khương Anh nói, hắn bỗng nhiên cúi đầu xuống, chắp tay lại nói: “Thập Thất hộ pháp, phàm là người dính vào Minh Nguyệt công chúa đều sẽ không có kết cục tốt, lâu chủ cũng lần nữa nhắc nhở người trong lâu không được tiếp tục nhúng tay vào việc này, hộ pháp, nếu chuyện Minh Nguyệt công chúa ở cạnh ngài bị triều đình hoặc bị lâu chủ phát hiện, đến lúc đó ngài nên xử lý như thế nào?”
“Thập Thất hộ pháp……”
Khương Anh thấy đôi mắt thiếu niên lãnh đạm liếc hắn, hắn miễn cưỡng chịu đựng lạnh lẽo nơi sống lưng, uốn gối quỳ xuống, “Ngài là hộ pháp Lược Phong Lâu, ngài ở trong lâu ba năm, thuộc hạ đi theo ngài ba năm, bởi vì ngài, thuộc hạ mới không bị quay về huyết trì, bị mất mạng, cho nên thuộc hạ không thể nhìn ngài sa vào lưới tình, đặc biệt, nàng là Minh Nguyệt công chúa!”
“Thập Thất hộ pháp, ngài thích nàng sẽ không có kết quả! Mặc dù có, vậy cũng là kết quả xấu!”
Trước đây Khương Anh còn nghĩ rằng trong lòng thiếu niên này còn có tính toán, cho nên bất luận là phấn mặt hay là cái khác, bất quá đều là thủ đoạn thiếu niên này dùng để lừa gạt vị Minh Nguyệt công chúa kia.
Nhưng tối nay, hắn ở dưới lầu đã nhìn thấy.
Thập Thất hộ pháp khoác áo cho nàng, gắp đồ ăn cho nàng, còn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Khương Anh cũng từng có một ít hồng nhan tri kỷ, nhưng hắn chưa bao giờ dám lâu dài, làm sát thủ, nếu hắn sa vào lưới tình, cuối cùng giết chết hắn, tất sẽ là tình yêu.
Giống như Thập Nhất hộ pháp đã bỏ mạng.
Hắn không thể nhìn thiếu niên này ở khoảnh khắc ngây thơ, đã bất tri bất giác đi vào vực sâu vũng bùn vì một người.
Tiếng mưa rơi như vòng hạt châu rơi lộn xộn đập vào cửa sổ, thiếu niên y phục trắng đứng yên trước đèn, sau một lúc lâu, hắn hậu tri hậu giác* mà nhẹ nâng mi mắt.
*hậu tri hậu giác: trì độn ngu ngốc
Tiếng nói hắn giống như chìm vào trong mưa, vừa nhẹ vừa mờ mịt:
“Thích?”
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất