Đại Lão Huyền Học Trở Nên Nổi Tiếng Trong Chương Trình Hẹn Hò

Chương 16:

Trước Sau
Nguyên chủ có giấy phép lái xe, Vân Thiên Thiên dựa vào ký ức của nguyên chủ, khởi động xe rồi chạy về phía trước theo dòng xe cộ, chẳng mấy chốc đã tìm thấy cảm giác.

Đoạn sau của quãng đường đi đến sân bay, Vân Thiên Thiên lái xe, Trần Mạn ngồi khóc bên ghế phụ, miệng liên tục lặp đi lặp lại mấy câu.

“Trên đời này thật sự có quỷ!”

“Tớ thật sự nhìn thấy quỷ!”

“Cậu vậy mà cũng có thể nhìn thấy quỷ!”

Một lúc lâu sau, đến khi từ từ bình tĩnh lại, cô ấy mới nhớ đến lá bùa bị nhét vào trong tay. Mặc dù gọi là lá bùa, nhưng thực ra nó là một tờ giấy nhạt màu xé ra từ một cuốn sổ tay, khá giống với tờ giấy mà lần trước cô ấy đã nhặt được trước cửa phòng ngủ của Vân Thiên Thiên.

Lá bùa được gấp thành hình tam giác, cô ấy mở nó ra, sau khi nhìn một lát thì cô ấy hỏi Vân Thiên Thiên: “Đây là cái gì vậy?”

“Là bùa Hộ Mệnh.” Vân Thiên Thiên nhìn thẳng về phía trước lái xe: “Dương khí của cậu quá yếu, rất dễ dàng nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, cậu đeo nó lên sẽ đỡ hơn một chút.”

“Là ai đã đưa cho cậu những lá bùa này vậy?”

“Là do tớ tự vẽ ra đó.” Vân Thiên Thiên mỉm cười.



Mặc dù biết trong nhà của Vân Thiên Thiên có những cuốn sổ tay và những cây bút dạ quang như vậy, nhưng Trần Mạn vẫn không dám tin rằng lá bùa chữ Triện này là do cô vẽ.

“Thứ này thật sự có tác dụng à?”

Vừa nãy cô ấy còn chưa kịp nghi ngờ tác dụng của lá bùa chữ Triện này, nhưng khi nghe nói rằng đây là do Vân Thiên Thiên vẽ, cô ấy nhìn những nét vẽ tỏa ra ánh sáng huỳnh quang này một lát, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ.

Cả đoạn đường này cô ấy không còn nhìn thấy quỷ nữa, cô ấy cũng không có cách nào kiểm tra tác dụng của lá bùa chữ Triện này.

Vân Thiên Thiên: “Cậu đang nghi ngờ năng lực nghề nghiệp của tớ à?”

Trần Mạn: “... Tớ còn không biết cậu đã phát triển nghề nghiệp này từ khi nào. Thiên Thiên à, cậu đừng gây rắc rối nữa. Tớ nghe nói rằng những người sau khi nhìn thấy quỷ đều sẽ gặp xui xẻo, thậm chí là bị bệnh. Hai chúng ta vẫn nên nghiêm túc đến những ngôi chùa miếu thờ phụng thần linh hoặc là đạo quán để thỉnh bùa Bình An đi. Cậu cần phải quay chương trình nên không có thời gian, tớ sẽ đi thỉnh giúp cậu.”

Trần Mạn không để ý tới thế giới quan* vừa mới được định hình lại của mình, cô ấy đã quen với việc chăm sóc Vân Thiên Thiên như một người chị gái. Cô ấy cũng không muốn Vân Thiên Thiên học những thứ linh ta linh tinh kia, cơm cõi âm đâu có dễ ăn như vậy. Người ta đều là được truyền lại từ gia tộc hoặc là tu hành từ khi còn nhỏ, lá bùa vẽ bằng bút dạ quang này của Vân Thiên Thiên cũng quá bất hợp lý rồi.

*Tam quan: nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan.

Vân Thiên Thiên ấm ức bĩu môi: “Lá bùa chữ Triện của tớ rất linh nghiệm, nếu cậu không tin thì một lát nữa đến sân bay chúng ta làm một cái thí nghiệm đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau