Chương 6: Tại Tôi Thích Em!
Sau ngày chủ nhật được nghỉ ngơi và đi xem phim cùng bạn thân xả stress, thì sáng hôm nay tinh thần của Tô Hà Xuyên vô cùng sảng khoái và năng lượng tích cực tràn trề.
Cánh cửa mở ra, Hà Xuyên thư thả đi vào và chợt nhìn thấy Phùng Khiếu Khâm đang đứng ngắm ánh nắng ban mai. Thấy thế, trước khi ngồi vào bàn làm việc, cô tiến tới chào hỏi:
“ Chủ tịch! ”
“ Ừ. ”
“ Anh có cần uống gì không? ”
“ Không cần! ”
Tô Hà Xuyên cung kính gật đầu, sau đó quay ngược trở lại tiến đến bàn làm việc của mình. Thế nhưng, cô bỗng nhiên nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ đặt trên bàn, sắc mặt vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ là của Lưu Đại Trung?
Nghĩ thế, Hà Xuyên đi nhanh hơn nữa, lập tức cầm lên bó hoa lục lọi tìm kiếm tấm thiệp, nhưng mãi chẳng thấy.
Lúc này, cô chững người lại suy xét, lén lút quay đầu đưa mắt nhìn tới Phùng Khiếu Khâm hiện tại đang ngồi ở bàn làm việc chăm chú vào văn kiện.
Cô có nên đi lại hỏi anh ta là ai gửi hoa cho cô không?
Nhưng mà nếu là văn phòng này thì người có khả năng đem hoa vào lớn nhất là thư ký Thẩm Tường.
Thế là, Tô Hà Xuyên nghiêm chỉnh ngồi xuống chiếc ghế, sau đó cầm lên điện thoại, bấm gọi cho anh ấy.
Rất nhanh, Thẩm Tường đã nghe.
“ A lô. ”
“ Anh có biết ai đã đem bó hoa vào phòng cho tôi, hay người nào gửi đến không? ”
Đầu dây bên kia có chút chần chừ, sau đó thành thật trả lời:
“ Là chủ tịch đấy! ”
“ Hả? ”
Tô Hà Xuyên sững sốt tột độ và theo phản xạ tự nhiên đưa mắt nhìn tới đối phương, thậm chí quên mất nên có phần lớn tiếng khiến cho Phùng Khiếu Khâm chú ý, và trùng hợp ánh mắt của cả hai giao nhau bất ngờ liên kết.
Nhịp tim Hà Xuyên đập loạn, lập tức đưa điện thoại ra xa và thành khẩn lên tiếng:
“ Xin lỗi chủ tịch, xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn! ”
Sau đó, cô tiếp tục áp điện thoại vào tai, lí nhí cất lời:
“ Anh nói ai tặng hoa cho tôi? Anh đừng có trêu chọc tôi nha, tôi không thích đùa giỡn kiểu này đâu. ”
“ Là chủ tịch, Phùng Khiếu Khâm! ”
Sắc mặt Tô Hà Xuyên ngờ nghệch, muốn nhìn Phùng Khiếu Khâm xem phản ứng nhưng chẳng dám, cứ trốn tránh cúi đầu ghì xuống.
Bạn thân cô bảo Phùng Khiếu Khâm có tình ý với cô, chẳng lẽ là thật sao?
Sau gần mười phút đấu tranh tâm lý, cuối cùng Tô Hà Xuyên cũng tìm ra cách giải quyết phù hợp. Lúc này, cô đứng dậy khỏi ghế và ôm lấy bó hoa chậm rãi đi đến bàn làm việc của Phùng Khiếu Khâm, dè dặt lên tiếng:
“ Chủ tịch, cảm ơn bó hoa của anh! ”
Phùng Khiếu Khâm buông bỏ văn kiện trên tay, ánh mắt tập trung vào cô gái đối diện quan sát thái độ của cô ấy. Sau đó, Hà Xuyên tiếp tục cất lời:
“ Tôi lấy bình cắm hoa vào và đặt ở sofa được không? ”
“ Tôi tặng cho em, là của riêng em, sao lại đặt ở sofa? ”
Như vậy chẳng khác nào quăng vào thùng gác hay đem cho người khác đâu chứ? Nếu thế thì cứ bảo rằng không nhận!
“ Tôi hỏi anh một câu được không? Tại sao lại tặng hoa cho tôi? ”
Đầu ngón tay của Phùng Khiếu Khâm chuyển động gõ xuống bàn vài nhịp nhẹ nhàng, cuối cùng đứng dậy khỏi chiếc ghế da và từ tốn bước vòng ra bàn làm việc đối diện với Hà Xuyên, thành thật trả lời:
“ Tại tôi thích em! ”
Tô Hà Xuyên nhất thời chững người, sau đó lãng tránh ánh nhìn, đáp lại:
“ Anh có quá vội vàng không? Anh chẳng biết tôi là người như nào và thân thế ra sao. ”
“ Tôi biết em là Tô Hà Xuyên, 23 tuổi và đang độc thân là đủ rồi. Hơn nữa, em muốn tôi biết thêm về em thì phải cho tôi cơ hội tìm hiểu chứ, đúng không? ”
Bờ môi Tô Hà Xuyên khẽ mím, quay sang trực tiếp va chạm với ánh mắt đang đắm say của Phùng Khiếu Khâm, sau đó lần nữa xoay đi nơi khác, nói:
“ Chỉ mới tiếp xúc hai tuần, tôi nên nghĩ anh là người thế nào đây? ”
“ Em cứ từ từ tìm hiểu, tôi cũng không bắt ép em phải chấp nhận làm bạn gái tôi ngay bây giờ nên đừng nóng vội đánh giá hay từ chối, nhưng đồng ý cho tôi theo đuổi em nhé? ”
“ Hiện tại tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ muốn tập trung cho công việc, xin lỗi! ”
Nói xong, Tô Hà Xuyên lạnh lùng đặt bó hoa hồng xuống bàn làm việc của Phùng Khiếu Khâm thẳng thừng từ chối, sau đó dứt khoát bước đi về hướng bàn làm việc của mình.
Phùng Khiếu Khâm nhìn theo khẽ cười và ánh mắt vô cùng gian xảo, thong thả đút tay vào túi và lên tiếng vọng theo:
“ Đồng ý hay không thì tôi vẫn cứ theo đuổi em đấy, em chẳng có quyền cấm tôi!
- Còn bây giờ thì chuẩn bị cuộc họp, mặc dù thích em nhưng công ra công, tư ra tư. Không có đủ năng lực tôi vẫn sẽ sa thải và cho về nhà làm vợ tôi đó. ”
Tô Hà Xuyên đứng yên bất động sau lời hăm dọa ấy, sau đó xoay lại trừng mặt gằn giọng:
“ Anh không được đùa như thế! ”
“ Tôi không đùa! Động lực cho em đấy! ”
Cánh cửa mở ra, Hà Xuyên thư thả đi vào và chợt nhìn thấy Phùng Khiếu Khâm đang đứng ngắm ánh nắng ban mai. Thấy thế, trước khi ngồi vào bàn làm việc, cô tiến tới chào hỏi:
“ Chủ tịch! ”
“ Ừ. ”
“ Anh có cần uống gì không? ”
“ Không cần! ”
Tô Hà Xuyên cung kính gật đầu, sau đó quay ngược trở lại tiến đến bàn làm việc của mình. Thế nhưng, cô bỗng nhiên nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ đặt trên bàn, sắc mặt vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ là của Lưu Đại Trung?
Nghĩ thế, Hà Xuyên đi nhanh hơn nữa, lập tức cầm lên bó hoa lục lọi tìm kiếm tấm thiệp, nhưng mãi chẳng thấy.
Lúc này, cô chững người lại suy xét, lén lút quay đầu đưa mắt nhìn tới Phùng Khiếu Khâm hiện tại đang ngồi ở bàn làm việc chăm chú vào văn kiện.
Cô có nên đi lại hỏi anh ta là ai gửi hoa cho cô không?
Nhưng mà nếu là văn phòng này thì người có khả năng đem hoa vào lớn nhất là thư ký Thẩm Tường.
Thế là, Tô Hà Xuyên nghiêm chỉnh ngồi xuống chiếc ghế, sau đó cầm lên điện thoại, bấm gọi cho anh ấy.
Rất nhanh, Thẩm Tường đã nghe.
“ A lô. ”
“ Anh có biết ai đã đem bó hoa vào phòng cho tôi, hay người nào gửi đến không? ”
Đầu dây bên kia có chút chần chừ, sau đó thành thật trả lời:
“ Là chủ tịch đấy! ”
“ Hả? ”
Tô Hà Xuyên sững sốt tột độ và theo phản xạ tự nhiên đưa mắt nhìn tới đối phương, thậm chí quên mất nên có phần lớn tiếng khiến cho Phùng Khiếu Khâm chú ý, và trùng hợp ánh mắt của cả hai giao nhau bất ngờ liên kết.
Nhịp tim Hà Xuyên đập loạn, lập tức đưa điện thoại ra xa và thành khẩn lên tiếng:
“ Xin lỗi chủ tịch, xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn! ”
Sau đó, cô tiếp tục áp điện thoại vào tai, lí nhí cất lời:
“ Anh nói ai tặng hoa cho tôi? Anh đừng có trêu chọc tôi nha, tôi không thích đùa giỡn kiểu này đâu. ”
“ Là chủ tịch, Phùng Khiếu Khâm! ”
Sắc mặt Tô Hà Xuyên ngờ nghệch, muốn nhìn Phùng Khiếu Khâm xem phản ứng nhưng chẳng dám, cứ trốn tránh cúi đầu ghì xuống.
Bạn thân cô bảo Phùng Khiếu Khâm có tình ý với cô, chẳng lẽ là thật sao?
Sau gần mười phút đấu tranh tâm lý, cuối cùng Tô Hà Xuyên cũng tìm ra cách giải quyết phù hợp. Lúc này, cô đứng dậy khỏi ghế và ôm lấy bó hoa chậm rãi đi đến bàn làm việc của Phùng Khiếu Khâm, dè dặt lên tiếng:
“ Chủ tịch, cảm ơn bó hoa của anh! ”
Phùng Khiếu Khâm buông bỏ văn kiện trên tay, ánh mắt tập trung vào cô gái đối diện quan sát thái độ của cô ấy. Sau đó, Hà Xuyên tiếp tục cất lời:
“ Tôi lấy bình cắm hoa vào và đặt ở sofa được không? ”
“ Tôi tặng cho em, là của riêng em, sao lại đặt ở sofa? ”
Như vậy chẳng khác nào quăng vào thùng gác hay đem cho người khác đâu chứ? Nếu thế thì cứ bảo rằng không nhận!
“ Tôi hỏi anh một câu được không? Tại sao lại tặng hoa cho tôi? ”
Đầu ngón tay của Phùng Khiếu Khâm chuyển động gõ xuống bàn vài nhịp nhẹ nhàng, cuối cùng đứng dậy khỏi chiếc ghế da và từ tốn bước vòng ra bàn làm việc đối diện với Hà Xuyên, thành thật trả lời:
“ Tại tôi thích em! ”
Tô Hà Xuyên nhất thời chững người, sau đó lãng tránh ánh nhìn, đáp lại:
“ Anh có quá vội vàng không? Anh chẳng biết tôi là người như nào và thân thế ra sao. ”
“ Tôi biết em là Tô Hà Xuyên, 23 tuổi và đang độc thân là đủ rồi. Hơn nữa, em muốn tôi biết thêm về em thì phải cho tôi cơ hội tìm hiểu chứ, đúng không? ”
Bờ môi Tô Hà Xuyên khẽ mím, quay sang trực tiếp va chạm với ánh mắt đang đắm say của Phùng Khiếu Khâm, sau đó lần nữa xoay đi nơi khác, nói:
“ Chỉ mới tiếp xúc hai tuần, tôi nên nghĩ anh là người thế nào đây? ”
“ Em cứ từ từ tìm hiểu, tôi cũng không bắt ép em phải chấp nhận làm bạn gái tôi ngay bây giờ nên đừng nóng vội đánh giá hay từ chối, nhưng đồng ý cho tôi theo đuổi em nhé? ”
“ Hiện tại tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ muốn tập trung cho công việc, xin lỗi! ”
Nói xong, Tô Hà Xuyên lạnh lùng đặt bó hoa hồng xuống bàn làm việc của Phùng Khiếu Khâm thẳng thừng từ chối, sau đó dứt khoát bước đi về hướng bàn làm việc của mình.
Phùng Khiếu Khâm nhìn theo khẽ cười và ánh mắt vô cùng gian xảo, thong thả đút tay vào túi và lên tiếng vọng theo:
“ Đồng ý hay không thì tôi vẫn cứ theo đuổi em đấy, em chẳng có quyền cấm tôi!
- Còn bây giờ thì chuẩn bị cuộc họp, mặc dù thích em nhưng công ra công, tư ra tư. Không có đủ năng lực tôi vẫn sẽ sa thải và cho về nhà làm vợ tôi đó. ”
Tô Hà Xuyên đứng yên bất động sau lời hăm dọa ấy, sau đó xoay lại trừng mặt gằn giọng:
“ Anh không được đùa như thế! ”
“ Tôi không đùa! Động lực cho em đấy! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất