Bé Con Ba Tuổi Rưỡi Được Các Anh Trai Cưng Chiều

Chương 3: Quỷ Xui Xẻo

Trước Sau
Tô Bắc nhìn tương tác giữa hai người, chỉ cảm thấy một câu “Anh trai nhỏ ơi, anh thật tốt” kia có chút chói tai, cậu thậm chí cũng không biết vì sao mình lại có phản ứng lớn với câu này như vậy.

Tô Bắc dứt khoát một tay xách cô bé lên, vừa định để cô bé sang một bên, kết quả cô bé trực tiếp vươn tay, ôm lấy cổ của cậu, trong khoảnh khắc ôm lấy cổ của cậu, dùng mu bàn tay phủi quỷ xui xẻo đang bò trên lưng cậu xuống.

Con quỷ này, cô bé sớm đã thấy rồi, nếu là người hữu duyên của cô bé, vậy thì không thể để con quỷ này bắt nạt cậu nữa.

Quỷ xui xẻo bị phủi xuống, một mặt mờ mịt ngồi dưới đất, vừa ngước mắt, nhìn thấy bé Tinh Tinh, lập tức lộ vẻ mặt hoảng sợ, quay người định chạy.

Bé Tinh Tinh nắm vào trong hư không một cái, thẳng tay bắt quỷ xui xẻo lại, nhét vào bình ngọc nhỏ bên eo mình.

Tô Bắc chỉ cảm thấy cơ thể chợt nhẹ đi, ngay sau đó, một bên má núng nính của nhóc con mềm mại dán lên mặt cậu, người cậu hơi cứng lại, nghe thấy cô bé mềm giọng mở miệng: "Anh trai nhỏ, anh định đưa bé Tinh Tinh đi sao?"

Tô Bắc:...

Thiếu vội vàng lên tiếng: "Đưa đi đi, không phải bé hợp tác với anh bị ốm không đến được sao? Vừa tuổi của bé Tinh Tinh cũng tầm đó."

"Như vậy, coi như chúng ta bán cho chủ đạo quán một ân tình, đến lúc đó chuyện trên người anh cũng dễ giải quyết."

Bán quán chủ một ân tình?



Cậu cần sao?

Ha.

Tô Bắc mặt không cảm xúc “nhổ” bé Tinh Tinh trên cổ mình xuống, đặt bé ở một bên.

"Anh sẽ không mang em đi."

Bé Tinh Tinh ngước mắt nhìn về phía cậu, sắc mặt cậu lạnh lùng nhìn cô bé, trong đôi mắt kia, là một mảnh thờ ơ lạnh nhạt.

Cậu không thích cô bé.

Bé Tinh Tinh mất mát cúi đầu xuống, nghĩ tới lời của sư phụ, cô bé có chút căng thẳng vặn hai tay, "Bé Tinh Tinh ăn ít lắm..."

"Sư phụ nói bé Tinh Tinh là em bé may mắn, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu, bé Tinh Tinh biết tự mình mặc quần áo, cũng có thể học tự pha sữa..."

"Sư phụ bảo bé Tinh Tinh đi theo anh..."

Bé Tinh Tinh vén mắt nhìn cậu một cái, thấy cậu mặt không đổi sắc, cắn cắn môi dưới, nước mắt đảo quanh nơi hốc mắt, đây là lần đầu tiên bé bị người từ chối hoàn toàn như vậy.

Bình thường, người trong thôn đều gọi cô bé là cô tiên nhỏ, có quan hệ rất tốt với cô bé.



Hít mũi một cái, bé Tinh Tinh tủi thân mở miệng: "Anh trai nhỏ ơi, anh, nếu anh thật sự không muốn mang bé Tinh Tinh theo thì thôi vậy."

Thiếu niên kính đen ở bên cạnh nghe cô bé nói như vậy, chóp mũi chua xót, nhìn bé thế này, vội vàng lên tiếng: "Không sao, anh ấy không mang em theo, anh mang em theo."

"Đường Ứng!"

Tô nhíu nhíu mày, nhìn về phía cậu ấy.

Đường Ứng ưỡn ngực, "Làm sao, anh không muốn mang em ấy đi, còn không cho phép em mang em ấy đi à?"

"Bé Tinh Tinh, em có đồ gì cần mang theo không?"

"Em đi lấy đi, anh ở đây chờ em."

"Vâng!" Bé Tinh Tinh rất là vui vẻ, chạy đi thu dọn đồ của mình.

Sư phụ đã nói, là người hữu duyên đầu tiên, hai bọn họ cùng đến, đi cùng với anh trai này chắc cũng được nhỉ?

Anh trai nhỏ tên “Anh Bắc” kia hung dữ quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau