Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Kết Hôn Ba Lần
Chương 39:
Tạ Xuân Mai biết cha thiên vị, ai cũng biết vì chị dâu cần sửa mái nhà cần ngói nên mới muốn cha mở lò nung.
Cô ta vội nói:
“Chị dâu, tuy rằng thu hoạch năm nay tốt hơn một chút nhưng cũng không nên lãng phí điểm công của cha, chị muốn mua gạch ngói thì cứ chờ đến cuối năm tính điểm công, dư tiền rồi hẵng mua.”
Tần lão tam quát lớn:
“Cha chưa tỏ thái độ gì thì thôi, con nghĩ mình là ai, quyết định cái gì?”
Khương Mỹ Tâm hiểu được tâm lí của hai em dâu, đối mặt với con đường mịt mờ, mẫu thuẫn là chuyện bình thường.
Nghĩ đến những chuyện do mưa lớn gây nên, nhà máy này không thể không mở.
Cô nói:
“Em dâu, con cả nhà em học trung học trên thành phố, em không muốn con thiếu ăn thiếu uống, làm bộ quần áo mới, thanh niên lớn như thế còn mặc quần áo vá lại, nó không nói là do hiểu chuyện, nhưng em không nghĩ rằng lão đại nhà chị còn ngại ngùng vì một bộ quần áo mới, nhà em lại không?”
Tần Hướng Đông học trung học phổ thông rồi về nhà làm nông, bị cả thôn cười nhạo vì lãng phí tiền, con trai lớn nhà lão tam năm ngoái vẫn được đưa lên thành phố họp lớp mười, ở trọ, ăn cơm, học phí như một ngọn núi đè lên người cả nhà nhưng Tần lão đầu không cho bỏ học.
Lần này lại đâm thẳng vào tim Tạ Xuân Mai:
“Chính vì trong nhà quá khó khăn nên không thể lăn qua lăn lại, không nổi đâu chị dâu.”
Em dâu nhà lão nhị Hàn Tú Xuân dễ nói chuyện hơn chút.
Khương Mỹ Tâm nói:
“Tiểu Oánh nhà chị Miêu chính là vì học trung học trong thành phố mới có cơ duyên gả vào thành phố, Xuân Chi nhà chúng ta đâu kém chỗ nào, nếu không phải do nhà chỉ đủ điều kiện cho một đứa đi học trung học phổ thông, cô bé phải bỏ học cho Trường Phong đi học, nếu con bé học trung học trong thành phố, cho dù không thể ở lại đó thì về trong thôn dạy tiểu học cũng có thể kiếm thêm lao động, lại còn không phải xuống đồng làm việc, hôn sự cũng dễ nói chuyện, em dâu, em xem chị nói có đúng không?”
Lời này cũng chọc đến lòng Hàn Tú Quân.
Xuân Chi chỉ cần học thêm một năm nữa là có thể lấy được bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, là do vợ nhà lão tam nháo, nói không có lí gì để con gái học hết trung học, cha mẹ không cho học.
Năm ngoái thật sự chỉ có thể nuôi nổi một đứa đi học, hơn nữa nhà họ Tần cho con gái đi học đã là hiếm thấy rồi.
Xuân Chi không muốn để cha mẹ khó xử, đành tự nghỉ học về nhà.
“Chẳng lẽ cô lại không muốn Xuân Chi học xong trung học? Chỉ là không có tiền thôi.”
Tạ Xuân Mai hỏi ngược lại:
“Chị dâu, chị nói nhiều như vậy, có liên quan gì đến việc mở xưởng không?”
Khương Mỹ Tâm nói:
“Trồng hoa màu là nhìn ông trời ăn cơm, nếu thu nhập vài năm không tốt sẽ nghèo mấy năm. Nếu lò nung mang lại lợi nhuận tốt thì cuối năm có thể có nhiều tiền hơn, có tiền thì bọn trẻ có thể tiếp tục đi học, em nói xem có liên quan không?”
Nếu Tần lão đầu còn không mở miệng, trong nhà sẽ cãi nhau mất.
Cô ta vội nói:
“Chị dâu, tuy rằng thu hoạch năm nay tốt hơn một chút nhưng cũng không nên lãng phí điểm công của cha, chị muốn mua gạch ngói thì cứ chờ đến cuối năm tính điểm công, dư tiền rồi hẵng mua.”
Tần lão tam quát lớn:
“Cha chưa tỏ thái độ gì thì thôi, con nghĩ mình là ai, quyết định cái gì?”
Khương Mỹ Tâm hiểu được tâm lí của hai em dâu, đối mặt với con đường mịt mờ, mẫu thuẫn là chuyện bình thường.
Nghĩ đến những chuyện do mưa lớn gây nên, nhà máy này không thể không mở.
Cô nói:
“Em dâu, con cả nhà em học trung học trên thành phố, em không muốn con thiếu ăn thiếu uống, làm bộ quần áo mới, thanh niên lớn như thế còn mặc quần áo vá lại, nó không nói là do hiểu chuyện, nhưng em không nghĩ rằng lão đại nhà chị còn ngại ngùng vì một bộ quần áo mới, nhà em lại không?”
Tần Hướng Đông học trung học phổ thông rồi về nhà làm nông, bị cả thôn cười nhạo vì lãng phí tiền, con trai lớn nhà lão tam năm ngoái vẫn được đưa lên thành phố họp lớp mười, ở trọ, ăn cơm, học phí như một ngọn núi đè lên người cả nhà nhưng Tần lão đầu không cho bỏ học.
Lần này lại đâm thẳng vào tim Tạ Xuân Mai:
“Chính vì trong nhà quá khó khăn nên không thể lăn qua lăn lại, không nổi đâu chị dâu.”
Em dâu nhà lão nhị Hàn Tú Xuân dễ nói chuyện hơn chút.
Khương Mỹ Tâm nói:
“Tiểu Oánh nhà chị Miêu chính là vì học trung học trong thành phố mới có cơ duyên gả vào thành phố, Xuân Chi nhà chúng ta đâu kém chỗ nào, nếu không phải do nhà chỉ đủ điều kiện cho một đứa đi học trung học phổ thông, cô bé phải bỏ học cho Trường Phong đi học, nếu con bé học trung học trong thành phố, cho dù không thể ở lại đó thì về trong thôn dạy tiểu học cũng có thể kiếm thêm lao động, lại còn không phải xuống đồng làm việc, hôn sự cũng dễ nói chuyện, em dâu, em xem chị nói có đúng không?”
Lời này cũng chọc đến lòng Hàn Tú Quân.
Xuân Chi chỉ cần học thêm một năm nữa là có thể lấy được bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, là do vợ nhà lão tam nháo, nói không có lí gì để con gái học hết trung học, cha mẹ không cho học.
Năm ngoái thật sự chỉ có thể nuôi nổi một đứa đi học, hơn nữa nhà họ Tần cho con gái đi học đã là hiếm thấy rồi.
Xuân Chi không muốn để cha mẹ khó xử, đành tự nghỉ học về nhà.
“Chẳng lẽ cô lại không muốn Xuân Chi học xong trung học? Chỉ là không có tiền thôi.”
Tạ Xuân Mai hỏi ngược lại:
“Chị dâu, chị nói nhiều như vậy, có liên quan gì đến việc mở xưởng không?”
Khương Mỹ Tâm nói:
“Trồng hoa màu là nhìn ông trời ăn cơm, nếu thu nhập vài năm không tốt sẽ nghèo mấy năm. Nếu lò nung mang lại lợi nhuận tốt thì cuối năm có thể có nhiều tiền hơn, có tiền thì bọn trẻ có thể tiếp tục đi học, em nói xem có liên quan không?”
Nếu Tần lão đầu còn không mở miệng, trong nhà sẽ cãi nhau mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất