Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi
Chương 61: Anh yêu em..
Khi Nguỵ San lên đến nơi, đám đông xung quanh đang dạt sang hai bên đứng xem xét, cô lách sang một phía chen vào giữa đám thì thấy hai người Vũ Thanh An cùng Nguỵ Âu Dương đang đánh nhau.
Chính ra là nói đánh nhau cũng không phải, chỉ có riêng Vũ Thanh An ra quyền, Nguỵ Âu Dương chỉ đứng thủ mà thôi.
Hắn nghiêng người ra phía sau, ánh mắt nhìn theo nắm đấm của người thanh niên vụt qua ngay trước mặt mình lộ vẻ tán thưởng, "Anh vẫn luôn thắc mắc em học những thứ này ở đâu."
"Nguỵ Âu Dương, bởi vì là em nên anh không nỡ đánh sao?" Vũ Thanh An dừng tay, chỉ nghiêng đầu nhíu mày nhìn hắn, "Chúng ta không thể đánh một trận thật sự sao?"
Người đàn ông lắc đầu vươn tay tới, giọng nói trầm ấm vang lên, "Ngoan nào, không nháo nữa, gây chuyện như vậy đủ rồi."
Vũ Thanh An ánh mắt trở nên sắc bén, cậu vươn tay túm chặt lấy cánh tay hắn rồi khuỵu một chân, vật nam nhân cao lớn hơn cả mình ngã xuống đất.
Đám người của hắn tròn mắt không dám tin trước mắt mình, Vũ thiếu đánh lại được Nguỵ Âu Dương.
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của hắn, thanh niên kia nở nụ cười xinh đẹp, "Cho dù là anh lấy cớ đánh An Vũ nhưng tôi vẫn là đau, vậy nhé?!"
Vừa xoay người định đi thẳng đến chỗ tay đua nãy chỉ định để nhận thưởng thì chân sau bị gạt một cái, cậu mất thăng bằng ngã chúi về phía trước, Nguỵ Âu Dương túm lấy tay cậu kéo lên, không những vậy mà còn cúi xuống nhấc cả người thanh niên đặt lên trên vai.
"Này!!" Vũ Thanh An cáu lên.
Nguỵ Âu Dương hạ mắt nhìn thân xe găm đầy vết súng đạn trong lòng liền lạnh xuống, cứ như vậy mặc kệ người trên vai có giãy giụa đến thế nào vẫn đi đến bên cạnh xe mở cửa nhét người vào, hắn cũng ngồi vào trong luôn.
Bởi vì xe có tấm chắn ngăn cách giữa hai hàng ghế trước sau, hắn lập tức không kiêng dè gì đưa tay túm lấy người Vũ Thanh An kéo vào trong lòng, một tay giữ hai móng vuốt mèo, một tay giữ ót hôn xuống.
Hắn vốn dĩ không ngại thể hiện tình cảm nơi công cộng, việc gì cũng có thể làm với Vũ Thanh An trước mắt bao người, duy chỉ có việc đưa thân thể cậu ra là tuyệt đối không được. (Ý là chuyện đó :)))))))
Nhưng kiêng dè của hắn không phải là người khác, sự kiêng dè của hắn là từ Vũ Thanh An mà ra.
Vũ tiểu miêu phải thật lòng mà nói, da mặt rất mỏng.
Nguỵ Âu Dương đột ngột nhíu mày kêu nhẹ một tiếng, Vũ Thanh An lập tức dứt ra ho lấy ho để trừng đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Hắn đưa tay lau đi máu trên môi mình, cũng không đáng ngại mấy, mắt nhìn Vũ Thanh An thêm nhiều phần lửa nhiệt.
"Thế nào? Em học được thêm mấy chiêu cào người rồi sao?" Nguỵ Âu Dương kéo cằm cậu qua ép người nhìn mình, "Ngoan nào, Vũ Thanh An."
Vũ Thanh An mím môi lắc đầu, lát sau cậu mở miệng nói, "Tôi không phải con rối của anh, muốn vứt liền vứt muốn lấy liền lấy. Nguỵ Âu Dương, hợp đồng đã chấm dứt rồi, chúng ta còn dây dưa làm gì?"
"Tại sao em lại bắt Lâm Tĩnh?" Hắn hỏi.
Trước khi thuốc ngấm, Vũ Thanh An chỉ nói nhẹ một câu, vẫn là câu hỏi khi hai người bọn họ nói chuyện qua điện thoại.
"Anh không muốn trả thù sao?"
_____
Văn Lam nhận cốc cà phê từ tay Leo, hơi rướn người hôn nhẹ lên môi nam nhân tỏ ý cảm ơn.
Leo xoa tóc ngáp một cái, "Đừng tưởng anh sẽ đồng ý cho em uống cà phê vào đêm, chỉ là lần này có việc nên để em tỉnh táo thôi."
Văn Lam có một thói xấu là bị nghiện cà phê nặng, ngày nào cũng phải uống đến 2 3 cốc, Leo không thích điều này, cà phê không phải quá xấu nhưng như vậy sẽ hại cho sức khoẻ.
"Em biết." Văn Lam cười gật đầu, y xoay người lại ngồi tiếp tục xem TV, thi thoảng liếc nhìn đồng hồ xem giờ.
Leo ngồi ngay bên cạnh, hắn không có hứng thú với mấy bộ phim tài liệu như vậy, chỉ đơn giản ngồi bồi y xem, nhiều lúc ăn một chút đậu hũ của người này.
Ví dụ như bây giờ.
Leo cúi mặt chôn sâu vào hõm cổ người trong lòng, hít sâu vài hơi tham lam cuốn lấy hương thơm từ người y toả ra.
Nguỵ Âu Dương cùng Leo là bạn từ nhỏ, hai người đàn ông đôi khi vẫn luôn chia sẻ cùng nhau về bảo bối trong lòng nhà mình, họ chính là mỗi khi gần gũi người yêu đều khó mà kiềm chế được.
Giống như cơ thể bảo bối trong tay luôn toát ra một loại hoocmon hấp dẫn mình.
Văn Lam nhận ra được sự biến hoá của Leo, định quay ra khuyên chút lời thì bắt gặp đôi mắt xanh nhìn chăm chú vào mình, hơi thở hắn trầm đi, cánh tay lớn bao lấy người y.
Không thoát được rồi...
Khi mà nhận được tin nhắn của Nguỵ Âu Dương gửi đến, Leo liếc mắt nhìn một cái rồi cười ném điện thoại sang bên góc, một tay dựa trên thành ghế sofa, tay còn lại đưa xuống xoa mái tóc người đang quỳ bên dưới, miệng bị nhét đầy không thể nói được, chỉ có đôi mắt hơi sưng đỏ ngước lên nhìn hắn.
"Chuyển lịch sang sáng mai rồi, xem ra anh để em uống cà phê cũng được, vẫn còn chuyện làm."
Nhìn đôi mắt ngập nước chỉ phản lại bóng hình mình, khuôn mặt ửng đỏ động lòng người khiến cho thứ kia lại lớn thêm một vòng, Leo thở một tiếng thoả mãn.
"Chính là ngoan ngoãn như vậy.. Thật đáng yêu."
Là tôi vấy bẩn em, là tôi đập nát chiếc mặt nạ lạnh lùng của em.
Nhưng quả thật rất đáng.
Có được em tôi không bao giờ hối hận.
_____
Khi Vũ Thanh An tỉnh dậy cậu liền nhận ra Nguỵ Âu Dương ép mình uống chất kích thích.
Hơn nữa còn là loại rất khác biệt.
Tầm mắt mông lung không nhìn rõ ràng được thứ gì, mọi thứ chuyển động lúc chậm lúc nhanh, cảm giác lâng lâng cả người khiến cậu sợ hãi.
Nguỵ Âu Dương lại gần ôm lấy cậu, Vũ Thanh An lập tức bám lấy hắn, ngay cả khi không nhìn ra được cái gì nhưng cậu vẫn nhận ra người đàn ông này, hình bóng hắn ăn sâu vào trong tiềm thức, hơi thở này, độ ấm này, làn da này, mùi hương này không thể nhầm lẫn được.
"Em ổn rồi, bình tĩnh nào." Nguỵ Âu Dương chạm vào người Vũ Thanh An, cả người cậu đổ mồ hôi, nóng vô cùng.
Hắn hạ nhiệt độ điều hoà xuống, cố tách Vũ Thanh An ra để cậu có khoảng cách. Người cậu nếu như nhiệt độ càng cao sẽ càng hấp thụ thuốc kia nhanh chóng, như vậy rất dễ xảy ra việc ngoài ý muốn như quá tầm kiểm soát.
"Anh muốn em bình tĩnh, tự điều chỉnh mình, anh không thể giúp em được..." Nguỵ Âu Dương vuốt mái tóc bết mồ hôi của cậu.
"Tại sao lại làm như vậy?" Tại sao lại cho cậu dùng thuốc?
Nguỵ Âu Dương vẫn giữ giọng điệu nhu hoà ấy, "Anh không đời nào cho em dùng thuốc phiện hay bất cứ thứ gì gây nghiện cả. Đây chỉ là chút thuốc kích thích mà thôi."
Vũ Thanh An không thể nói dối khi dùng thuốc kích thích.
Hắn chỉ dùng một lần với cậu đã biết được chỉ cần thêm một chút chất thức thần, mọi chuyện cậu giấu giếm hay khó nói hắn đều sẽ biết được.
"Nóng quá..." Vũ Thanh An kéo áo, cả mặt dần đỏ ửng một mảng.
"Lại đây nào." Nguỵ Âu Dương tựa vào đầu giường, hắn hiện tại chỉ mặc quần dài, nửa trên ở trần phô ra lồng ngực rắn chắc, áo hắn hiện tại đang ở trên người Vũ Thanh An.
Người thanh niên chần chừ vài giây nhưng vẫn nghe lời chầm chậm bò tới ngồi bên cạnh hắn, tầm mắt rơi vào hình gì đó trên tấm ngực màu đồng.
Nguỵ Âu Dương theo tầm mắt cậu nhìn xuống, hắn gật đầu, "Đúng rồi, là hình xăm tên em."
An.
Đi theo anh cả đời, gắn liền trên da thịt, vĩnh viễn không thể phai mờ.
Yêu thương em, bảo vệ em.
Cho em một đời an nhiên vui vẻ.
"Thanh An..." Nguỵ Âu Dương kéo lấy bàn tay nhỏ bao lấy cẩn dực hỏi, "Lần này anh u mê không hiểu được, em có muốn nói với anh không?"
"Anh không biết được quá khứ của em, không biết em đã phải trải qua những gì, nhưng nếu anh đã làm gì sai trong lòng anh vẫn là thật tâm suy nghĩ cho em, chỉ có điều là sai cách. Anh cần em nói, em phải nói anh mới có thể hiểu, cùng em giải quyết vấn đề được không?"
Từng lời nói câu từ của hắn vẫn nhẹ nhàng như vậy, bàn tay lớn nắm lấy tay cậu, ánh mắt mang theo tia ấm áp nhìn cậu.
Vũ Thanh An đem câu hỏi lớn nhất ở trong lòng mình đưa ra, "Anh có yêu em không?"
"Em còn dám hỏi câu đó sao?"
Vũ Thanh An lắc đầu, lúc sau lại gật, hai mắt ửng đỏ giống như thỏ con bị bắt nạt. Thực ra ngay lúc cậu nhìn được hình xăm ở trên ngực người kia đã nhận ra rồi.
Nguỵ Âu Dương thở dài, cúi xuống hôn lên môi cậu, giọng dỗ dành, "Ngoan, anh yêu em."
Câu nói yêu đầu tiên suốt cả quãng thời gian họ bên nhau.
Câu nói yêu đầu tiên Vũ Thanh An được nghe, cũng là câu cậu mong chờ nhất.
Cũng là câu yêu đầu tiên Nguỵ Âu Dương nói với một người.
"Nhưng anh cũng yêu Lâm Tĩnh."
Hắn chợt nhận ra sau câu nói của Vũ Thanh An, rằng bao nhiêu năm cùng với Lâm Tĩnh, họ thậm chí còn chưa nói từ "yêu".
Cứ bên nhau như vậy, trong lòng đều mặc định cả nhưng lại chẳng nói nổi một câu yêu.
Thực sự rất khác biệt.
Hắn đúng là có yêu Lâm Tĩnh, mặc kệ là tình cảm yêu ngày đó so với yêu Vũ Thanh An hiện tại như thế nào, yêu vẫn chính là yêu, cảm giác hắn dành cho y không phải là giả.
Nhưng đã qua rồi.
"Anh đã từng yêu Lâm Tĩnh." Nguỵ Âu Dương cười, mắt thâm sâu nhìn người thanh niên ngồi ngay trước mặt mình.
Hiện tại, anh yêu em.
Vũ Thanh An cắn môi, "Khúc mắc lớn nhất trong lòng em chỉ có anh.."
Nguỵ Âu Dương nhíu mày không hiểu.
"Anh không muốn trả thù sao?" Vẫn là câu hỏi ấy.
"Nếu như tìm được kẻ đã sát hại cha mẹ mình, anh có muốn trả thù không?"
"Nếu như kẻ đó lại chính là người từng cứu sống bảo vệ anh, anh sẽ như thế nào?"
Trong lòng Nguỵ Âu Dương như nghe được một tiếng nổ thật lớn.
_____
Leo lẩm bẩm chửi vài câu tiếng Anh trong miệng, nghiêng người với chiếc điện thoại trên tủ mở lên.
Tuy rằng Văn Lam không yêu cầu, thậm chí đôi khi còn phàn nàn với hắn về vấn đề luôn mở loa ngoài điện thoại lên, song Leo vẫn theo thói làm như vậy. Hắn không muốn giấu giếm y bất kỳ điều gì, cũng biểu hiện cho việc vị trí của Văn Lam quan trọng như thế nào.
"Sáng sớm lại còn trong kỳ nghỉ đông, cậu định hành tôi sao?"
"Gọi Hạ Dịch Phong đi, tất cả đến."
"Được a, đợi một chút." Giọng điệu của Nguỵ Âu Dương có vấn đề, xem ra thực sự nghiêm trọng, còn muốn gọi cả Hạ Dịch Phong tới.
Đứng dậy chuẩn bị quần áo xong xuôi mới tới lại giường chậm rãi mặc đồ thay cho Văn Lam, người kia mơ mơ màng màng giơ tay nhấc chân đều nghe theo hắn.
Leo bật cười, cũng chỉ có lúc mới ngủ dậy người này mới bộc lộ bản tính trẻ con như thế.
Loay hoay một hồi thế nhưng Văn Lam vẫn chưa có chút nào tỉnh táo hẳn, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống giường. Cuối cùng Leo đành chịu trận, thở dài bất đắc dĩ, vẫn là ôm người vào xe đem đi.
Bao nhiêu mặt xấu Leo phô hết cho người ngoài, chỉ có những mặt tốt đẹp nhất dành cho người yêu mình, còn Văn Lam bao nhiêu tật xấu vẫn là chỉ có hắn nhìn thấy.
Còn Vũ Thanh An thì sao?
Trải qua vụ việc đêm qua, tình cảm hai người đã rõ ràng, ban đầu là Nguỵ Âu Dương dụ dỗ Vũ tiểu miêu nói ra từng chuyện sẵn sàng tỏ tình luôn, cuối cùng là cậu phải đứng ra bình ổn tâm trạng của hắn, chính là đem thân ra hi sinh...
Bởi vì Nguỵ Âu Dương ép cậu uống thuốc qua cách hôn nên thuốc kia cũng đi vào cơ thể hắn một phần.
Bình thường sức lực của người đàn ông này đã không phải dạng tầm thường, mỗi lần cậu đều bị ăn cho sạch sẽ không còn một mẩu, cả người đều lụi xơ phải mở miệng cầu xin, đêm qua cậu thậm chí còn ngất đi nữa...
Chính vì như vậy nên Vũ Thanh An rơi vào tình trạng kiệt sức hoàn toàn, khắp người đầy dấu xanh tím, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên nổi, quyết định nằm lỳ trên giường mặc kệ.
Nguỵ Âu Dương mặc áo sơ mi đứng trước gương chỉnh lại cổ tay, xong hắn tiến lại gần giường ngồi xuống hôn người thanh niên một cái.
Vẫn như ngày trước ngọt ngào như vậy, "Cứ ngủ đi, anh sẽ cho người đem đồ ăn lên, chừng nào muốn thì xuống."
Vũ Thanh An về nhà chính, tất cả đội ngũ nhân viên cùng bảo an cũng trở về, Lâm quản gia là người về sớm nhất nên mọi việc được ông quản lý đâu lại về đấy nhanh chóng.
Vẫn là mục tiêu đầu: Vũ thiếu là ưu tiên số một.
Vũ Thanh An thấy hắn định đi, tay kéo lại ống quần người này.
"Em không trách anh gì cả, chỉ cần anh để em xử lý việc riêng mình là được rồi."
Lâm Tĩnh làm những việc như vậy nhưng lại mạo hiểm tính mạng cứu sống Nguỵ Âu Dương, coi như là mạng đổi mạng. Nhưng với Vũ Thanh An, hai người không quen biết gì nhau, y lại hại chết cha mẹ cậu, thù này cậu không thể hạ xuống được.
Cậu biết hiện tại Nguỵ Âu Dương đang phải đối mặt với chuyện gì, người mình từng yêu cùng nhau suốt bao năm tháng lại chính là người âm ưu hại chết nhiều người như vậy.
"Em sẽ gặp Hạo Thường."
Nguỵ Âu Dương cau mày, đột nhiên nhảy ra một tên Hạo Thường luôn là cái gai trong mắt khiến hắn khó chịu, cậu biết điều này.
"Lâm Tĩnh ở chỗ ông ta, ông ta cũng giữ bằng chứng chứng minh mọi việc. Hiện tại mình cần ông ta." Vũ Thanh An nhẹ giọng, "Em biết anh khó chịu vì ông ta để mắt tới em, nhưng đã qua rồi, chỉ là em giống người của ông ta thôi."
Bàn tay nhỏ giơ lên nắm lấy tay hắn, da thịt mát lạnh chạm vào như luồng nước trong chậm rãi rót vào lòng, đôi mắt nâu xinh đẹp vẫn luôn nhìn mình.
Chính ra là nói đánh nhau cũng không phải, chỉ có riêng Vũ Thanh An ra quyền, Nguỵ Âu Dương chỉ đứng thủ mà thôi.
Hắn nghiêng người ra phía sau, ánh mắt nhìn theo nắm đấm của người thanh niên vụt qua ngay trước mặt mình lộ vẻ tán thưởng, "Anh vẫn luôn thắc mắc em học những thứ này ở đâu."
"Nguỵ Âu Dương, bởi vì là em nên anh không nỡ đánh sao?" Vũ Thanh An dừng tay, chỉ nghiêng đầu nhíu mày nhìn hắn, "Chúng ta không thể đánh một trận thật sự sao?"
Người đàn ông lắc đầu vươn tay tới, giọng nói trầm ấm vang lên, "Ngoan nào, không nháo nữa, gây chuyện như vậy đủ rồi."
Vũ Thanh An ánh mắt trở nên sắc bén, cậu vươn tay túm chặt lấy cánh tay hắn rồi khuỵu một chân, vật nam nhân cao lớn hơn cả mình ngã xuống đất.
Đám người của hắn tròn mắt không dám tin trước mắt mình, Vũ thiếu đánh lại được Nguỵ Âu Dương.
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của hắn, thanh niên kia nở nụ cười xinh đẹp, "Cho dù là anh lấy cớ đánh An Vũ nhưng tôi vẫn là đau, vậy nhé?!"
Vừa xoay người định đi thẳng đến chỗ tay đua nãy chỉ định để nhận thưởng thì chân sau bị gạt một cái, cậu mất thăng bằng ngã chúi về phía trước, Nguỵ Âu Dương túm lấy tay cậu kéo lên, không những vậy mà còn cúi xuống nhấc cả người thanh niên đặt lên trên vai.
"Này!!" Vũ Thanh An cáu lên.
Nguỵ Âu Dương hạ mắt nhìn thân xe găm đầy vết súng đạn trong lòng liền lạnh xuống, cứ như vậy mặc kệ người trên vai có giãy giụa đến thế nào vẫn đi đến bên cạnh xe mở cửa nhét người vào, hắn cũng ngồi vào trong luôn.
Bởi vì xe có tấm chắn ngăn cách giữa hai hàng ghế trước sau, hắn lập tức không kiêng dè gì đưa tay túm lấy người Vũ Thanh An kéo vào trong lòng, một tay giữ hai móng vuốt mèo, một tay giữ ót hôn xuống.
Hắn vốn dĩ không ngại thể hiện tình cảm nơi công cộng, việc gì cũng có thể làm với Vũ Thanh An trước mắt bao người, duy chỉ có việc đưa thân thể cậu ra là tuyệt đối không được. (Ý là chuyện đó :)))))))
Nhưng kiêng dè của hắn không phải là người khác, sự kiêng dè của hắn là từ Vũ Thanh An mà ra.
Vũ tiểu miêu phải thật lòng mà nói, da mặt rất mỏng.
Nguỵ Âu Dương đột ngột nhíu mày kêu nhẹ một tiếng, Vũ Thanh An lập tức dứt ra ho lấy ho để trừng đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Hắn đưa tay lau đi máu trên môi mình, cũng không đáng ngại mấy, mắt nhìn Vũ Thanh An thêm nhiều phần lửa nhiệt.
"Thế nào? Em học được thêm mấy chiêu cào người rồi sao?" Nguỵ Âu Dương kéo cằm cậu qua ép người nhìn mình, "Ngoan nào, Vũ Thanh An."
Vũ Thanh An mím môi lắc đầu, lát sau cậu mở miệng nói, "Tôi không phải con rối của anh, muốn vứt liền vứt muốn lấy liền lấy. Nguỵ Âu Dương, hợp đồng đã chấm dứt rồi, chúng ta còn dây dưa làm gì?"
"Tại sao em lại bắt Lâm Tĩnh?" Hắn hỏi.
Trước khi thuốc ngấm, Vũ Thanh An chỉ nói nhẹ một câu, vẫn là câu hỏi khi hai người bọn họ nói chuyện qua điện thoại.
"Anh không muốn trả thù sao?"
_____
Văn Lam nhận cốc cà phê từ tay Leo, hơi rướn người hôn nhẹ lên môi nam nhân tỏ ý cảm ơn.
Leo xoa tóc ngáp một cái, "Đừng tưởng anh sẽ đồng ý cho em uống cà phê vào đêm, chỉ là lần này có việc nên để em tỉnh táo thôi."
Văn Lam có một thói xấu là bị nghiện cà phê nặng, ngày nào cũng phải uống đến 2 3 cốc, Leo không thích điều này, cà phê không phải quá xấu nhưng như vậy sẽ hại cho sức khoẻ.
"Em biết." Văn Lam cười gật đầu, y xoay người lại ngồi tiếp tục xem TV, thi thoảng liếc nhìn đồng hồ xem giờ.
Leo ngồi ngay bên cạnh, hắn không có hứng thú với mấy bộ phim tài liệu như vậy, chỉ đơn giản ngồi bồi y xem, nhiều lúc ăn một chút đậu hũ của người này.
Ví dụ như bây giờ.
Leo cúi mặt chôn sâu vào hõm cổ người trong lòng, hít sâu vài hơi tham lam cuốn lấy hương thơm từ người y toả ra.
Nguỵ Âu Dương cùng Leo là bạn từ nhỏ, hai người đàn ông đôi khi vẫn luôn chia sẻ cùng nhau về bảo bối trong lòng nhà mình, họ chính là mỗi khi gần gũi người yêu đều khó mà kiềm chế được.
Giống như cơ thể bảo bối trong tay luôn toát ra một loại hoocmon hấp dẫn mình.
Văn Lam nhận ra được sự biến hoá của Leo, định quay ra khuyên chút lời thì bắt gặp đôi mắt xanh nhìn chăm chú vào mình, hơi thở hắn trầm đi, cánh tay lớn bao lấy người y.
Không thoát được rồi...
Khi mà nhận được tin nhắn của Nguỵ Âu Dương gửi đến, Leo liếc mắt nhìn một cái rồi cười ném điện thoại sang bên góc, một tay dựa trên thành ghế sofa, tay còn lại đưa xuống xoa mái tóc người đang quỳ bên dưới, miệng bị nhét đầy không thể nói được, chỉ có đôi mắt hơi sưng đỏ ngước lên nhìn hắn.
"Chuyển lịch sang sáng mai rồi, xem ra anh để em uống cà phê cũng được, vẫn còn chuyện làm."
Nhìn đôi mắt ngập nước chỉ phản lại bóng hình mình, khuôn mặt ửng đỏ động lòng người khiến cho thứ kia lại lớn thêm một vòng, Leo thở một tiếng thoả mãn.
"Chính là ngoan ngoãn như vậy.. Thật đáng yêu."
Là tôi vấy bẩn em, là tôi đập nát chiếc mặt nạ lạnh lùng của em.
Nhưng quả thật rất đáng.
Có được em tôi không bao giờ hối hận.
_____
Khi Vũ Thanh An tỉnh dậy cậu liền nhận ra Nguỵ Âu Dương ép mình uống chất kích thích.
Hơn nữa còn là loại rất khác biệt.
Tầm mắt mông lung không nhìn rõ ràng được thứ gì, mọi thứ chuyển động lúc chậm lúc nhanh, cảm giác lâng lâng cả người khiến cậu sợ hãi.
Nguỵ Âu Dương lại gần ôm lấy cậu, Vũ Thanh An lập tức bám lấy hắn, ngay cả khi không nhìn ra được cái gì nhưng cậu vẫn nhận ra người đàn ông này, hình bóng hắn ăn sâu vào trong tiềm thức, hơi thở này, độ ấm này, làn da này, mùi hương này không thể nhầm lẫn được.
"Em ổn rồi, bình tĩnh nào." Nguỵ Âu Dương chạm vào người Vũ Thanh An, cả người cậu đổ mồ hôi, nóng vô cùng.
Hắn hạ nhiệt độ điều hoà xuống, cố tách Vũ Thanh An ra để cậu có khoảng cách. Người cậu nếu như nhiệt độ càng cao sẽ càng hấp thụ thuốc kia nhanh chóng, như vậy rất dễ xảy ra việc ngoài ý muốn như quá tầm kiểm soát.
"Anh muốn em bình tĩnh, tự điều chỉnh mình, anh không thể giúp em được..." Nguỵ Âu Dương vuốt mái tóc bết mồ hôi của cậu.
"Tại sao lại làm như vậy?" Tại sao lại cho cậu dùng thuốc?
Nguỵ Âu Dương vẫn giữ giọng điệu nhu hoà ấy, "Anh không đời nào cho em dùng thuốc phiện hay bất cứ thứ gì gây nghiện cả. Đây chỉ là chút thuốc kích thích mà thôi."
Vũ Thanh An không thể nói dối khi dùng thuốc kích thích.
Hắn chỉ dùng một lần với cậu đã biết được chỉ cần thêm một chút chất thức thần, mọi chuyện cậu giấu giếm hay khó nói hắn đều sẽ biết được.
"Nóng quá..." Vũ Thanh An kéo áo, cả mặt dần đỏ ửng một mảng.
"Lại đây nào." Nguỵ Âu Dương tựa vào đầu giường, hắn hiện tại chỉ mặc quần dài, nửa trên ở trần phô ra lồng ngực rắn chắc, áo hắn hiện tại đang ở trên người Vũ Thanh An.
Người thanh niên chần chừ vài giây nhưng vẫn nghe lời chầm chậm bò tới ngồi bên cạnh hắn, tầm mắt rơi vào hình gì đó trên tấm ngực màu đồng.
Nguỵ Âu Dương theo tầm mắt cậu nhìn xuống, hắn gật đầu, "Đúng rồi, là hình xăm tên em."
An.
Đi theo anh cả đời, gắn liền trên da thịt, vĩnh viễn không thể phai mờ.
Yêu thương em, bảo vệ em.
Cho em một đời an nhiên vui vẻ.
"Thanh An..." Nguỵ Âu Dương kéo lấy bàn tay nhỏ bao lấy cẩn dực hỏi, "Lần này anh u mê không hiểu được, em có muốn nói với anh không?"
"Anh không biết được quá khứ của em, không biết em đã phải trải qua những gì, nhưng nếu anh đã làm gì sai trong lòng anh vẫn là thật tâm suy nghĩ cho em, chỉ có điều là sai cách. Anh cần em nói, em phải nói anh mới có thể hiểu, cùng em giải quyết vấn đề được không?"
Từng lời nói câu từ của hắn vẫn nhẹ nhàng như vậy, bàn tay lớn nắm lấy tay cậu, ánh mắt mang theo tia ấm áp nhìn cậu.
Vũ Thanh An đem câu hỏi lớn nhất ở trong lòng mình đưa ra, "Anh có yêu em không?"
"Em còn dám hỏi câu đó sao?"
Vũ Thanh An lắc đầu, lúc sau lại gật, hai mắt ửng đỏ giống như thỏ con bị bắt nạt. Thực ra ngay lúc cậu nhìn được hình xăm ở trên ngực người kia đã nhận ra rồi.
Nguỵ Âu Dương thở dài, cúi xuống hôn lên môi cậu, giọng dỗ dành, "Ngoan, anh yêu em."
Câu nói yêu đầu tiên suốt cả quãng thời gian họ bên nhau.
Câu nói yêu đầu tiên Vũ Thanh An được nghe, cũng là câu cậu mong chờ nhất.
Cũng là câu yêu đầu tiên Nguỵ Âu Dương nói với một người.
"Nhưng anh cũng yêu Lâm Tĩnh."
Hắn chợt nhận ra sau câu nói của Vũ Thanh An, rằng bao nhiêu năm cùng với Lâm Tĩnh, họ thậm chí còn chưa nói từ "yêu".
Cứ bên nhau như vậy, trong lòng đều mặc định cả nhưng lại chẳng nói nổi một câu yêu.
Thực sự rất khác biệt.
Hắn đúng là có yêu Lâm Tĩnh, mặc kệ là tình cảm yêu ngày đó so với yêu Vũ Thanh An hiện tại như thế nào, yêu vẫn chính là yêu, cảm giác hắn dành cho y không phải là giả.
Nhưng đã qua rồi.
"Anh đã từng yêu Lâm Tĩnh." Nguỵ Âu Dương cười, mắt thâm sâu nhìn người thanh niên ngồi ngay trước mặt mình.
Hiện tại, anh yêu em.
Vũ Thanh An cắn môi, "Khúc mắc lớn nhất trong lòng em chỉ có anh.."
Nguỵ Âu Dương nhíu mày không hiểu.
"Anh không muốn trả thù sao?" Vẫn là câu hỏi ấy.
"Nếu như tìm được kẻ đã sát hại cha mẹ mình, anh có muốn trả thù không?"
"Nếu như kẻ đó lại chính là người từng cứu sống bảo vệ anh, anh sẽ như thế nào?"
Trong lòng Nguỵ Âu Dương như nghe được một tiếng nổ thật lớn.
_____
Leo lẩm bẩm chửi vài câu tiếng Anh trong miệng, nghiêng người với chiếc điện thoại trên tủ mở lên.
Tuy rằng Văn Lam không yêu cầu, thậm chí đôi khi còn phàn nàn với hắn về vấn đề luôn mở loa ngoài điện thoại lên, song Leo vẫn theo thói làm như vậy. Hắn không muốn giấu giếm y bất kỳ điều gì, cũng biểu hiện cho việc vị trí của Văn Lam quan trọng như thế nào.
"Sáng sớm lại còn trong kỳ nghỉ đông, cậu định hành tôi sao?"
"Gọi Hạ Dịch Phong đi, tất cả đến."
"Được a, đợi một chút." Giọng điệu của Nguỵ Âu Dương có vấn đề, xem ra thực sự nghiêm trọng, còn muốn gọi cả Hạ Dịch Phong tới.
Đứng dậy chuẩn bị quần áo xong xuôi mới tới lại giường chậm rãi mặc đồ thay cho Văn Lam, người kia mơ mơ màng màng giơ tay nhấc chân đều nghe theo hắn.
Leo bật cười, cũng chỉ có lúc mới ngủ dậy người này mới bộc lộ bản tính trẻ con như thế.
Loay hoay một hồi thế nhưng Văn Lam vẫn chưa có chút nào tỉnh táo hẳn, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống giường. Cuối cùng Leo đành chịu trận, thở dài bất đắc dĩ, vẫn là ôm người vào xe đem đi.
Bao nhiêu mặt xấu Leo phô hết cho người ngoài, chỉ có những mặt tốt đẹp nhất dành cho người yêu mình, còn Văn Lam bao nhiêu tật xấu vẫn là chỉ có hắn nhìn thấy.
Còn Vũ Thanh An thì sao?
Trải qua vụ việc đêm qua, tình cảm hai người đã rõ ràng, ban đầu là Nguỵ Âu Dương dụ dỗ Vũ tiểu miêu nói ra từng chuyện sẵn sàng tỏ tình luôn, cuối cùng là cậu phải đứng ra bình ổn tâm trạng của hắn, chính là đem thân ra hi sinh...
Bởi vì Nguỵ Âu Dương ép cậu uống thuốc qua cách hôn nên thuốc kia cũng đi vào cơ thể hắn một phần.
Bình thường sức lực của người đàn ông này đã không phải dạng tầm thường, mỗi lần cậu đều bị ăn cho sạch sẽ không còn một mẩu, cả người đều lụi xơ phải mở miệng cầu xin, đêm qua cậu thậm chí còn ngất đi nữa...
Chính vì như vậy nên Vũ Thanh An rơi vào tình trạng kiệt sức hoàn toàn, khắp người đầy dấu xanh tím, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên nổi, quyết định nằm lỳ trên giường mặc kệ.
Nguỵ Âu Dương mặc áo sơ mi đứng trước gương chỉnh lại cổ tay, xong hắn tiến lại gần giường ngồi xuống hôn người thanh niên một cái.
Vẫn như ngày trước ngọt ngào như vậy, "Cứ ngủ đi, anh sẽ cho người đem đồ ăn lên, chừng nào muốn thì xuống."
Vũ Thanh An về nhà chính, tất cả đội ngũ nhân viên cùng bảo an cũng trở về, Lâm quản gia là người về sớm nhất nên mọi việc được ông quản lý đâu lại về đấy nhanh chóng.
Vẫn là mục tiêu đầu: Vũ thiếu là ưu tiên số một.
Vũ Thanh An thấy hắn định đi, tay kéo lại ống quần người này.
"Em không trách anh gì cả, chỉ cần anh để em xử lý việc riêng mình là được rồi."
Lâm Tĩnh làm những việc như vậy nhưng lại mạo hiểm tính mạng cứu sống Nguỵ Âu Dương, coi như là mạng đổi mạng. Nhưng với Vũ Thanh An, hai người không quen biết gì nhau, y lại hại chết cha mẹ cậu, thù này cậu không thể hạ xuống được.
Cậu biết hiện tại Nguỵ Âu Dương đang phải đối mặt với chuyện gì, người mình từng yêu cùng nhau suốt bao năm tháng lại chính là người âm ưu hại chết nhiều người như vậy.
"Em sẽ gặp Hạo Thường."
Nguỵ Âu Dương cau mày, đột nhiên nhảy ra một tên Hạo Thường luôn là cái gai trong mắt khiến hắn khó chịu, cậu biết điều này.
"Lâm Tĩnh ở chỗ ông ta, ông ta cũng giữ bằng chứng chứng minh mọi việc. Hiện tại mình cần ông ta." Vũ Thanh An nhẹ giọng, "Em biết anh khó chịu vì ông ta để mắt tới em, nhưng đã qua rồi, chỉ là em giống người của ông ta thôi."
Bàn tay nhỏ giơ lên nắm lấy tay hắn, da thịt mát lạnh chạm vào như luồng nước trong chậm rãi rót vào lòng, đôi mắt nâu xinh đẹp vẫn luôn nhìn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất