Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng
Chương 53
[Bé con có bạn gái từ khi nào vậy?! Sao người làm mẹ như tui đây lại không biết chớ?]
[Vừa tỉnh dậy, mị đã lên chức mẹ chồng]
[Quen nhau kiểu gì á?]
Thiếu niên thận trọng trả lời: "Quen qua mạng."
[Lại còn là yêu qua mạng!]
[Hẹn hò online không phải rất rủi ro sao? Cực kì lo bé con bị lừa]
[Tui tin vào mắt nhìn của em bé]
Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn màn hình, hơi nhíu mày.
Trước máy tính, cậu trai vừa dứt lời trong nỗi bất an thì chợt thấy microphone của Nghiêm Tuyết Tiêu được bật lên.
Cậu chẳng hay đối phương online lúc nào, và liệu có nghe thấy lời mình nói không. Hơi thở vốn đang ổn định nơi cậu giờ đây bất ổn tựa những hạt thuỷ tinh rơi tung toé dưới sàn. Thẩm Trì gắng hết sức để kìm lại tiếng hít thở của mình.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy một giọng nói trầm thấp phát ra từ tai nghe: "Sửa lại một chút—"
"Là bạn trai mới đúng."
Giọng nói ấy rất dễ nghe, lại lạnh lùng như thể ánh trăng tĩnh lặng ngoài khơi xa. Đầu óc cậu trống rỗng, tựa hồ cả thân mình bị kéo nhẹ xuống nơi biển sâu không một bóng người.
Phòng livestream chỉ im ắng được giây lát.
[A a a a a a, bạn trai!]
[Vốn còn đang tiếc tình mẹ con tới nay chấm dứt, nhưng giọng nói này nghe hay ghê luôn! Tui tuyên bố đây chính là con dâu của tui, con dâu ơi mau mau lộ mặt đê!]
[Nghe mà thấy xứng đôi quá chừng]
[Nhưng có vấn đề này nè, bé con có biết đối tượng yêu qua mạng là nam không?]
Thẩm Trì chưa từng nghĩ tới việc bạn gái ảo của mình lại là đàn ông. Mãi lâu sau, cậu mới định thần lại khỏi cơn choáng váng.
Tầm mắt thiếu niên chậm rãi lia từ máy tính xuống dưới di động. Nhìn đoạn văn đã viết được một nửa trên màn hình, cậu nắm chặt điện thoại.
Bỗng dưng cậu cảm thấy mình thật nực cười. Cậu cứ tưởng rằng bản thân chiếm vị trí đặc biệt trong lòng người ta lắm, vậy mà người con gái chúc cậu ngủ ngon, ngày ngày xem cậu phát sóng trực tiếp và dịu dàng vẽ tặng cậu chiếc cúp nhỏ kia hoá ra chẳng hề tồn tại. Người bầu bạn với cậu ấy chỉ là vạt hư ảo. Cậu chẳng thể biết lời nào của đối phương là thật và giả, hoặc có chăng tất cả đều là giả trá.
Cậu trai cúi đầu xoá hết đoạn tin nhắn, rồi gửi sang một câu.
Thẩm Trì: Tôi không thích bị người khác lừa dối.
Cậu vẫn còn nhớ lúc biết bản thân bị nhận nhầm, cậu rất sợ rằng mình sẽ bị đưa đi mất. Buổi tối nằm trên giường, cậu chẳng dám nhắm mắt vì lo một khi nhắm lại rồi thì sẽ đến chốn Biên Thành xa lạ. Cậu đã không còn rõ mình vượt qua khoảng thời gian ấy như thế nào nữa.
Người phụ nữ kia mỉm cười và nói rằng sẽ dẫn cậu đi nước ngoài. Tới khi cầm hành lí và ngồi xuống ghế, thấy người phụ nữ nọ khuất khỏi tầm mắt, tới lúc này cậu mới nhận ra rằng mình bị vứt bỏ.
Cậu nào muốn bị bỏ rơi. Cậu quay về đứng ngoài cửa, song chẳng một ai mở cửa cho cậu cả. Ngoài trời mưa rất to, to đến mức khiến quần áo cậu ướt sũng, còn những người qua đường thì cứ nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại.
Chỉ có bà nội sẽ mở cửa cho cậu, nhưng sau đó, đến cả bà cũng rời đi mất.
Thiếu niên cụp mắt, lặng lẽ xoá WeChat của Nghiêm Tuyết Tiêu. Vốn dĩ cậu muốn khiếu nại cho nhân viên hỗ trợ khách hàng của cửa tiệm Heartbeat một phen, nhưng suy nghĩ một lúc rồi vẫn không nhấn vào.
Nghiêm Tuyết Tiêu mím môi nhìn tin nhắn trên màn hình. Anh cho rằng mình chỉ là người yêu ảo mà thôi, hoá ra đối phương lại coi anh như bạn gái ảo. Anh gõ một tin nhắn thật dài, song trên màn hình hiện lên một thông báo.
Vui lòng gửi xác minh bạn bè. Bạn chỉ có thể bắt đầu đoạn chat sau khi xác minh được thông qua.
Anh không rõ cảm xúc tắt điện thoại đi. Nhìn đồng hồ, anh rời kí túc xá và tới tiệm cà phê.
Bước vào quán, Raven trông thấy người thanh niên đang đứng lau cốc ở quầy bar bèn ngạc nhiên hỏi: "Cậu tiêu hết tiền rồi à?"
"Ngay từ đầu đã muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn rồi." Nghiêm Tuyết Tiêu đáp, nghe không ra vui hay giận.
"Nghe bảo cậu đang nuôi một đứa nhóc hả?" Lần đầu tiên Raven nhận ra tâm trạng của chàng trai có vẻ khang khác ngày thường nên cẩn thận hỏi, "Nuôi trẻ con tốn tiền lắm đấy, mà đứa nhỏ nhà cậu có khoẻ không?"
Bàn tay đang lau cốc của thanh niên khựng lại. Anh nhìn chiếc điện thoại mãi chẳng có động tĩnh, không mặn không nhạt mở miệng: "Uổng công nuôi rồi."
Với Trang Châu mà nói, Thẩm Trì là một người vô cùng đúng giờ. Cái gọi là đúng giờ ở đây nghĩa là không đến sớm mà cũng chẳng tới muộn, cậu sẽ bước vào phòng học ngay một giây trước khi chuông reo.
Ấy vậy, hôm nay cậu lại đến trễ.
Dường như hôm qua thiếu niên ngủ không được ngon giấc nên quầng thâm dưới mắt đậm hơn bình thường. Cậu trưng vẻ mặt lạnh lùng, lúc ngồi vào chỗ cũng chẳng nói năng gì.
Thi Lương thì thầm hỏi Trang Châu: "Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
Trang Châu hạ giọng: "Tôi nghĩ là thất tình đấy. Trước đây cậu ấy cầm điện thoại cả ngày không rời tay, sang hôm nay thì chẳng thấy gửi tin nhắn gì cả."
"Thế ta nên làm gì bây giờ?" Thi Lương có vẻ lo lắng.
Trang Châu chưa từng thử yêu đương. Cậu ta lên Weibo của một blogger chuyên về mảng tình cảm, nghiên cứu kĩ càng một hồi rồi đáp: "Cách trị thất tình tốt nhất là bắt đầu một tình yêu mới."
Nghe Trang Châu nói vậy, Thi Lương mở điện thoại ra. Cậu giơ hình một nữ sinh mặc váy trắng trong điện thoại cho Thẩm Trì xem: "Cậu ấy tên là Lâm Tuý, con gái của chị Hồng dẫn theo từ dưới quê lên đấy."
Trang Châu không quen chị Hồng nên tò mò nghía điện thoại. Dù ảnh khá mờ nhưng cậu ta vẫn có thể nhìn ra khí chất xuất sắc của cô gái nọ, đoạn vô thức nói: "Trông trong sáng ghê."
Cậu ta vừa dứt lời, thiếu niên đã lạnh lùng nhìn sang. Cậu ta không hiểu cái từ "trong sáng" này thì có vấn đề gì, nhưng blogger tình cảm nọ nói rằng tâm trạng của kẻ thất tình vốn chẳng tài nào hiểu nổi được, bèn ngậm ngay miệng lại.
Trước đây Thẩm Trì cảm thấy thời gian trên lớp trôi qua rất nhanh, chỉ cần đeo tai nghe rồi nằm gục xuống bàn là đã qua một buổi học. Ấy thế, hôm nay ngày lại dài đến lạ.
Thi Lương cầm điện thoại về. Lúc quay lại chỗ ngồi, cậu ta như nhớ tới điều gì đó: "À đúng rồi, hôm qua tớ thấy mẹ cậu đang nằm viện đó. Tớ không kịp hỏi xem là bị bệnh gì, cậu có muốn tới thăm cô không?"
Thẩm Trì không ngẩng đầu lên.
"Cậu không đi cũng không sao." Thi Lương quan sát vẻ mặt của Thẩm Trì, rụt rè nói, "Tớ liếc qua thì thấy chắc không phải bệnh gì nặng lắm đâu."
Thiếu niên thờ ơ đeo tai nghe lên rồi nằm rạp xuống bàn. Tuy là thế, trên đường về căn trọ sau khi tan học, cậu bỗng dừng chân và đi đến cửa hàng bán hoa quả nằm trước cổng trường.
"Muốn mua hoa quả sao?" Ông chủ nhiệt tình chào hàng, "Cậu thử xem đống quýt này đi. Ở Biên Thành đang vào mùa quýt đấy, ba cân mười tệ."
"Giỏ hoa quả thì bao nhiêu tiền ạ?"
"Mua giỏ trái cây sẽ đắt hơn chút." Ông chủ thấy cậu là học sinh nên lựa lời mà khuyên, "Quả gì cũng có, một giỏ là một trăm bốn mươi tệ."
Nghe đến giá tiền, Thẩm Trì thoáng khựng lại rồi nói: "Cho cháu một giỏ."
"Được." Chủ tiệm lấy giỏ hoa quả đặt ở phía trong cùng cho cậu, "Mua đắt như thế là muốn tặng người khác hả? Trái cây bên tiệm tôi tươi lắm, người kia ăn chắc chắn sẽ rất vui đây."
Thẩm Trì không đáp lời, cậu trả tiền và cầm giỏ hoa quả tới bệnh viện.
Bệnh viện huyện không có mấy người, song đi đến cửa, cậu mới nhận ra rằng mình không biết mẹ Quý đang nằm ở phòng nào.
Đang định quay người rời đi, cậu chợt thấy ba Quý đỡ mẹ Quý ra khỏi phòng bệnh. Cậu thoáng dừng bước rồi đi theo bọn họ.
Tốc độ di chuyển của ba Quý và mẹ Quý cũng không nhanh lắm nên cậu dễ dàng bắt kịp hai người. Cậu giơ giỏ trái cây ra đằng trước, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không lọt vào tầm mắt của hai người nọ.
Cậu trai trề môi. Đang toan lên tiếng, cậu thấy ba Quý và mẹ Quý dừng lại trước cửa một căn phòng. Hai bên cách nhau rất gần, gần tới mức cậu có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
"Em có thể vào một mình mà." Mẹ Quý bất đắc dĩ.
"Bác sĩ bảo em là sản phụ lớn tuổi nên người nhà phải chăm sóc cẩn thận. Vả lại anh đọc sách nuôi dạy trẻ rồi, sách bảo rằng thai nhi cũng có ý thức của riêng mình đấy, phải cho nó quen với ba hơn chứ." Ba Quý cẩn thận sờ bụng mẹ Quý, "Dù là gái hay trai thì đều là cục cưng nhỏ nhà ta."
"Thôi được rồi." Mẹ Quý lắc đầu.
Cậu trai cầm giỏ hoa quả đứng phía sau bọn họ, không hé răng nói một lời.
Dường như cảm nhận được, mẹ Quý bèn quay đầu lại. Thiếu niên xoay người rời đi, không để cho hai người họ phát hiện ra mình, bàn tay run rẩy đặt giỏ hoa quả trước cửa phòng bệnh.
Một mình cậu ra ngoài bệnh viện.
Còn Nghiêm Tuyết Tiêu đã từ quán cà phê về lại kí túc xá.
Đáng lẽ anh nên vui mừng vì mình không phải xem livestream, không cần đi mua đồ, cũng chẳng cần gửi chuyển phát nhanh và có thêm nhiều thời gian rảnh để đọc sách. Ấy vậy, nhìn phòng livestream yên ắng, anh nheo đôi mắt hẹp dài.
Thiếu niên chật vật bước ra khỏi bệnh viện. Lẻ loi đứng giữa bóng tối, thân hình gầy gò nơi cậu nay lại càng trông mảnh khảnh hơn.
Mặt không đổi sắc, cậu đứng dựa vào mặt tường bụi bặm, dẫu đồng phục học sinh có dính bẩn cũng chẳng thèm để ý.
Sẽ chẳng có ai quan tâm đến cậu cả.
Cậu không biết phải làm thế nào mới được người ta thích. Chưa ai dạy cậu về cách lấy lòng người khác, vậy nên sẽ không một ai cần tới cậu hết.
Cậu vốn tưởng lòng mình đã chết lặng, nhưng lồng ngực lại cứ khó thở như cũ, hệt một kẻ chết chìm dưới đáy biển đen kịt.
Đáy biển tối tăm đến lạ. Cậu không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào, trái tim tựa hồ cũng đã ngừng đập, như bị cắt đứt khỏi thế giới.
Cậu thầm nghĩ, vậy cũng tốt.
Chẳng biết đứng đó được bao lâu, một số lạ bỗng nhiên gọi tới điện thoại của cậu và phá vỡ sự tĩnh lặng. Một giọng nói rất trầm vang lên bên tai cậu.
"Tôi chưa bao giờ là bạn gái ảo của cậu. Là cậu thêm nhầm số tôi, tôi sợ cậu buồn nên không có nói, vả lại," Phía bên kia điện thoại ngừng một chốc, đoạn bình tĩnh tiếp tục, "Năm trăm tệ không đáng một tháng của tôi đâu."
Thiếu niên nghe giọng Nghiêm Tuyết Tiêu không giống đang nói dối, bèn nắm chặt điện thoại. Đối phương hẳn phải giận lắm, bản thân cậu chưa nói lời nào đã xoá bạn với anh, còn chẳng thèm cho anh một cơ hội để giải thích.
Cậu hơi hạ mắt: "Anh đây là đang nói lời tạm biệt với tôi sao?"
"Ngày hôm nay đến mẹ cũng không cần tôi nữa rồi. Bà đang mang thai, bọn họ sẽ có một đứa con khác, nó sẽ ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn tôi nhiều. Xin lỗi vì đã để anh phải chịu đựng một kẻ như tôi."
Khoảng lặng kéo dài suốt hồi lâu.
Thế rồi, cậu nghe thấy một câu nói vô cùng rõ ràng: "Bọn họ không muốn, nhưng tôi muốn."
Dưới đáy biển tăm tối không có lấy một tia sáng, xác tàu đắm lặng lẽ gỉ sét nơi nước biển. Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu lên, trông thấy vầng trăng dịu dàng cuối bãi hoang.
[Vừa tỉnh dậy, mị đã lên chức mẹ chồng]
[Quen nhau kiểu gì á?]
Thiếu niên thận trọng trả lời: "Quen qua mạng."
[Lại còn là yêu qua mạng!]
[Hẹn hò online không phải rất rủi ro sao? Cực kì lo bé con bị lừa]
[Tui tin vào mắt nhìn của em bé]
Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn màn hình, hơi nhíu mày.
Trước máy tính, cậu trai vừa dứt lời trong nỗi bất an thì chợt thấy microphone của Nghiêm Tuyết Tiêu được bật lên.
Cậu chẳng hay đối phương online lúc nào, và liệu có nghe thấy lời mình nói không. Hơi thở vốn đang ổn định nơi cậu giờ đây bất ổn tựa những hạt thuỷ tinh rơi tung toé dưới sàn. Thẩm Trì gắng hết sức để kìm lại tiếng hít thở của mình.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy một giọng nói trầm thấp phát ra từ tai nghe: "Sửa lại một chút—"
"Là bạn trai mới đúng."
Giọng nói ấy rất dễ nghe, lại lạnh lùng như thể ánh trăng tĩnh lặng ngoài khơi xa. Đầu óc cậu trống rỗng, tựa hồ cả thân mình bị kéo nhẹ xuống nơi biển sâu không một bóng người.
Phòng livestream chỉ im ắng được giây lát.
[A a a a a a, bạn trai!]
[Vốn còn đang tiếc tình mẹ con tới nay chấm dứt, nhưng giọng nói này nghe hay ghê luôn! Tui tuyên bố đây chính là con dâu của tui, con dâu ơi mau mau lộ mặt đê!]
[Nghe mà thấy xứng đôi quá chừng]
[Nhưng có vấn đề này nè, bé con có biết đối tượng yêu qua mạng là nam không?]
Thẩm Trì chưa từng nghĩ tới việc bạn gái ảo của mình lại là đàn ông. Mãi lâu sau, cậu mới định thần lại khỏi cơn choáng váng.
Tầm mắt thiếu niên chậm rãi lia từ máy tính xuống dưới di động. Nhìn đoạn văn đã viết được một nửa trên màn hình, cậu nắm chặt điện thoại.
Bỗng dưng cậu cảm thấy mình thật nực cười. Cậu cứ tưởng rằng bản thân chiếm vị trí đặc biệt trong lòng người ta lắm, vậy mà người con gái chúc cậu ngủ ngon, ngày ngày xem cậu phát sóng trực tiếp và dịu dàng vẽ tặng cậu chiếc cúp nhỏ kia hoá ra chẳng hề tồn tại. Người bầu bạn với cậu ấy chỉ là vạt hư ảo. Cậu chẳng thể biết lời nào của đối phương là thật và giả, hoặc có chăng tất cả đều là giả trá.
Cậu trai cúi đầu xoá hết đoạn tin nhắn, rồi gửi sang một câu.
Thẩm Trì: Tôi không thích bị người khác lừa dối.
Cậu vẫn còn nhớ lúc biết bản thân bị nhận nhầm, cậu rất sợ rằng mình sẽ bị đưa đi mất. Buổi tối nằm trên giường, cậu chẳng dám nhắm mắt vì lo một khi nhắm lại rồi thì sẽ đến chốn Biên Thành xa lạ. Cậu đã không còn rõ mình vượt qua khoảng thời gian ấy như thế nào nữa.
Người phụ nữ kia mỉm cười và nói rằng sẽ dẫn cậu đi nước ngoài. Tới khi cầm hành lí và ngồi xuống ghế, thấy người phụ nữ nọ khuất khỏi tầm mắt, tới lúc này cậu mới nhận ra rằng mình bị vứt bỏ.
Cậu nào muốn bị bỏ rơi. Cậu quay về đứng ngoài cửa, song chẳng một ai mở cửa cho cậu cả. Ngoài trời mưa rất to, to đến mức khiến quần áo cậu ướt sũng, còn những người qua đường thì cứ nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại.
Chỉ có bà nội sẽ mở cửa cho cậu, nhưng sau đó, đến cả bà cũng rời đi mất.
Thiếu niên cụp mắt, lặng lẽ xoá WeChat của Nghiêm Tuyết Tiêu. Vốn dĩ cậu muốn khiếu nại cho nhân viên hỗ trợ khách hàng của cửa tiệm Heartbeat một phen, nhưng suy nghĩ một lúc rồi vẫn không nhấn vào.
Nghiêm Tuyết Tiêu mím môi nhìn tin nhắn trên màn hình. Anh cho rằng mình chỉ là người yêu ảo mà thôi, hoá ra đối phương lại coi anh như bạn gái ảo. Anh gõ một tin nhắn thật dài, song trên màn hình hiện lên một thông báo.
Vui lòng gửi xác minh bạn bè. Bạn chỉ có thể bắt đầu đoạn chat sau khi xác minh được thông qua.
Anh không rõ cảm xúc tắt điện thoại đi. Nhìn đồng hồ, anh rời kí túc xá và tới tiệm cà phê.
Bước vào quán, Raven trông thấy người thanh niên đang đứng lau cốc ở quầy bar bèn ngạc nhiên hỏi: "Cậu tiêu hết tiền rồi à?"
"Ngay từ đầu đã muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn rồi." Nghiêm Tuyết Tiêu đáp, nghe không ra vui hay giận.
"Nghe bảo cậu đang nuôi một đứa nhóc hả?" Lần đầu tiên Raven nhận ra tâm trạng của chàng trai có vẻ khang khác ngày thường nên cẩn thận hỏi, "Nuôi trẻ con tốn tiền lắm đấy, mà đứa nhỏ nhà cậu có khoẻ không?"
Bàn tay đang lau cốc của thanh niên khựng lại. Anh nhìn chiếc điện thoại mãi chẳng có động tĩnh, không mặn không nhạt mở miệng: "Uổng công nuôi rồi."
Với Trang Châu mà nói, Thẩm Trì là một người vô cùng đúng giờ. Cái gọi là đúng giờ ở đây nghĩa là không đến sớm mà cũng chẳng tới muộn, cậu sẽ bước vào phòng học ngay một giây trước khi chuông reo.
Ấy vậy, hôm nay cậu lại đến trễ.
Dường như hôm qua thiếu niên ngủ không được ngon giấc nên quầng thâm dưới mắt đậm hơn bình thường. Cậu trưng vẻ mặt lạnh lùng, lúc ngồi vào chỗ cũng chẳng nói năng gì.
Thi Lương thì thầm hỏi Trang Châu: "Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
Trang Châu hạ giọng: "Tôi nghĩ là thất tình đấy. Trước đây cậu ấy cầm điện thoại cả ngày không rời tay, sang hôm nay thì chẳng thấy gửi tin nhắn gì cả."
"Thế ta nên làm gì bây giờ?" Thi Lương có vẻ lo lắng.
Trang Châu chưa từng thử yêu đương. Cậu ta lên Weibo của một blogger chuyên về mảng tình cảm, nghiên cứu kĩ càng một hồi rồi đáp: "Cách trị thất tình tốt nhất là bắt đầu một tình yêu mới."
Nghe Trang Châu nói vậy, Thi Lương mở điện thoại ra. Cậu giơ hình một nữ sinh mặc váy trắng trong điện thoại cho Thẩm Trì xem: "Cậu ấy tên là Lâm Tuý, con gái của chị Hồng dẫn theo từ dưới quê lên đấy."
Trang Châu không quen chị Hồng nên tò mò nghía điện thoại. Dù ảnh khá mờ nhưng cậu ta vẫn có thể nhìn ra khí chất xuất sắc của cô gái nọ, đoạn vô thức nói: "Trông trong sáng ghê."
Cậu ta vừa dứt lời, thiếu niên đã lạnh lùng nhìn sang. Cậu ta không hiểu cái từ "trong sáng" này thì có vấn đề gì, nhưng blogger tình cảm nọ nói rằng tâm trạng của kẻ thất tình vốn chẳng tài nào hiểu nổi được, bèn ngậm ngay miệng lại.
Trước đây Thẩm Trì cảm thấy thời gian trên lớp trôi qua rất nhanh, chỉ cần đeo tai nghe rồi nằm gục xuống bàn là đã qua một buổi học. Ấy thế, hôm nay ngày lại dài đến lạ.
Thi Lương cầm điện thoại về. Lúc quay lại chỗ ngồi, cậu ta như nhớ tới điều gì đó: "À đúng rồi, hôm qua tớ thấy mẹ cậu đang nằm viện đó. Tớ không kịp hỏi xem là bị bệnh gì, cậu có muốn tới thăm cô không?"
Thẩm Trì không ngẩng đầu lên.
"Cậu không đi cũng không sao." Thi Lương quan sát vẻ mặt của Thẩm Trì, rụt rè nói, "Tớ liếc qua thì thấy chắc không phải bệnh gì nặng lắm đâu."
Thiếu niên thờ ơ đeo tai nghe lên rồi nằm rạp xuống bàn. Tuy là thế, trên đường về căn trọ sau khi tan học, cậu bỗng dừng chân và đi đến cửa hàng bán hoa quả nằm trước cổng trường.
"Muốn mua hoa quả sao?" Ông chủ nhiệt tình chào hàng, "Cậu thử xem đống quýt này đi. Ở Biên Thành đang vào mùa quýt đấy, ba cân mười tệ."
"Giỏ hoa quả thì bao nhiêu tiền ạ?"
"Mua giỏ trái cây sẽ đắt hơn chút." Ông chủ thấy cậu là học sinh nên lựa lời mà khuyên, "Quả gì cũng có, một giỏ là một trăm bốn mươi tệ."
Nghe đến giá tiền, Thẩm Trì thoáng khựng lại rồi nói: "Cho cháu một giỏ."
"Được." Chủ tiệm lấy giỏ hoa quả đặt ở phía trong cùng cho cậu, "Mua đắt như thế là muốn tặng người khác hả? Trái cây bên tiệm tôi tươi lắm, người kia ăn chắc chắn sẽ rất vui đây."
Thẩm Trì không đáp lời, cậu trả tiền và cầm giỏ hoa quả tới bệnh viện.
Bệnh viện huyện không có mấy người, song đi đến cửa, cậu mới nhận ra rằng mình không biết mẹ Quý đang nằm ở phòng nào.
Đang định quay người rời đi, cậu chợt thấy ba Quý đỡ mẹ Quý ra khỏi phòng bệnh. Cậu thoáng dừng bước rồi đi theo bọn họ.
Tốc độ di chuyển của ba Quý và mẹ Quý cũng không nhanh lắm nên cậu dễ dàng bắt kịp hai người. Cậu giơ giỏ trái cây ra đằng trước, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không lọt vào tầm mắt của hai người nọ.
Cậu trai trề môi. Đang toan lên tiếng, cậu thấy ba Quý và mẹ Quý dừng lại trước cửa một căn phòng. Hai bên cách nhau rất gần, gần tới mức cậu có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
"Em có thể vào một mình mà." Mẹ Quý bất đắc dĩ.
"Bác sĩ bảo em là sản phụ lớn tuổi nên người nhà phải chăm sóc cẩn thận. Vả lại anh đọc sách nuôi dạy trẻ rồi, sách bảo rằng thai nhi cũng có ý thức của riêng mình đấy, phải cho nó quen với ba hơn chứ." Ba Quý cẩn thận sờ bụng mẹ Quý, "Dù là gái hay trai thì đều là cục cưng nhỏ nhà ta."
"Thôi được rồi." Mẹ Quý lắc đầu.
Cậu trai cầm giỏ hoa quả đứng phía sau bọn họ, không hé răng nói một lời.
Dường như cảm nhận được, mẹ Quý bèn quay đầu lại. Thiếu niên xoay người rời đi, không để cho hai người họ phát hiện ra mình, bàn tay run rẩy đặt giỏ hoa quả trước cửa phòng bệnh.
Một mình cậu ra ngoài bệnh viện.
Còn Nghiêm Tuyết Tiêu đã từ quán cà phê về lại kí túc xá.
Đáng lẽ anh nên vui mừng vì mình không phải xem livestream, không cần đi mua đồ, cũng chẳng cần gửi chuyển phát nhanh và có thêm nhiều thời gian rảnh để đọc sách. Ấy vậy, nhìn phòng livestream yên ắng, anh nheo đôi mắt hẹp dài.
Thiếu niên chật vật bước ra khỏi bệnh viện. Lẻ loi đứng giữa bóng tối, thân hình gầy gò nơi cậu nay lại càng trông mảnh khảnh hơn.
Mặt không đổi sắc, cậu đứng dựa vào mặt tường bụi bặm, dẫu đồng phục học sinh có dính bẩn cũng chẳng thèm để ý.
Sẽ chẳng có ai quan tâm đến cậu cả.
Cậu không biết phải làm thế nào mới được người ta thích. Chưa ai dạy cậu về cách lấy lòng người khác, vậy nên sẽ không một ai cần tới cậu hết.
Cậu vốn tưởng lòng mình đã chết lặng, nhưng lồng ngực lại cứ khó thở như cũ, hệt một kẻ chết chìm dưới đáy biển đen kịt.
Đáy biển tối tăm đến lạ. Cậu không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào, trái tim tựa hồ cũng đã ngừng đập, như bị cắt đứt khỏi thế giới.
Cậu thầm nghĩ, vậy cũng tốt.
Chẳng biết đứng đó được bao lâu, một số lạ bỗng nhiên gọi tới điện thoại của cậu và phá vỡ sự tĩnh lặng. Một giọng nói rất trầm vang lên bên tai cậu.
"Tôi chưa bao giờ là bạn gái ảo của cậu. Là cậu thêm nhầm số tôi, tôi sợ cậu buồn nên không có nói, vả lại," Phía bên kia điện thoại ngừng một chốc, đoạn bình tĩnh tiếp tục, "Năm trăm tệ không đáng một tháng của tôi đâu."
Thiếu niên nghe giọng Nghiêm Tuyết Tiêu không giống đang nói dối, bèn nắm chặt điện thoại. Đối phương hẳn phải giận lắm, bản thân cậu chưa nói lời nào đã xoá bạn với anh, còn chẳng thèm cho anh một cơ hội để giải thích.
Cậu hơi hạ mắt: "Anh đây là đang nói lời tạm biệt với tôi sao?"
"Ngày hôm nay đến mẹ cũng không cần tôi nữa rồi. Bà đang mang thai, bọn họ sẽ có một đứa con khác, nó sẽ ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn tôi nhiều. Xin lỗi vì đã để anh phải chịu đựng một kẻ như tôi."
Khoảng lặng kéo dài suốt hồi lâu.
Thế rồi, cậu nghe thấy một câu nói vô cùng rõ ràng: "Bọn họ không muốn, nhưng tôi muốn."
Dưới đáy biển tăm tối không có lấy một tia sáng, xác tàu đắm lặng lẽ gỉ sét nơi nước biển. Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu lên, trông thấy vầng trăng dịu dàng cuối bãi hoang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất