[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm

Chương 9: Có Phúc Không Cùng Hưởng, Có Họa Phải Cùng Chịu! 3

Trước Sau
Nhìn số lượng lương thực không nhiều lắm thì biết chúng đều bị đám chó kia ăn.

Đương nhiên quan trọng nhất là, cô là một sát thủ nhà bếp, để cho cô nấu cơm hay là giết cô luôn đi.

Vừa định đi nhà hàng quốc doanh ăn một bữa, mới nhớ tới mình có một cửa hàng bách hóa còn chưa lướt xem.

Sau đó cô đi vào phòng ngủ, khóa cửa phòng lại.

Nằm ở trên giường, nhắm mắt xem sơ qua.

Khi nhìn vật phẩm bên trong, khi thấy toàn bộ đều là một hào, Tần Sương cười đến muốn đau dạ dày.

Nếu không là tận mắt chứng kiến, cô còn cho là mình chưa tỉnh ngủ.

Sau đó dựa theo gợi ý bên trên, nạp một tờ nhân dân tệ cho cửa hàng bách hóa liền bắt đầu mua mua mua đủ thứ.

Dù sao cô cũng có không gian, mua nhiều vẫn không sao.

Lúc cô ăn vừa bún ốc thối hoắc, vừa uống nước có gas, mới cảm khái nói: Lần này xuyên qua thật tuyệt vời!



Sau đó, một tiếng nấc cụt vang lên, Tần Sương vuốt cái bụng ăn no, mới nằm bất động trên giường.

Nghĩ đến mình bây giờ mới 18 tuổi, so với kiếp trước nhỏ hơn tròn 10 tuổi, thật sự là được lãi rồi.

Hơn nữa chẳng những trẻ tuổi xinh đẹp mà quan trọng nhất là cô trắng hơn so với kiếp trước rất nhiều.

Dù sao kiếp trước vì sinh tồn, cô thường xuyên đội mưa đội gió, rèn luyện bản thân trong mưa.

Trước khi chết, cô vẫn nhớ rõ vết bai thật dày trên tay mình.

Nếu không là bởi vì ba cô không chịu làm người, cô cũng sẽ không ép mình phải học nhiều kỹ năng giữ mạng như vậy.

Kết quả, cô đã bảo toàn tính mạng.

Nhưng người ba độc thân yêu thương cô kia, đã không còn nữa.

Cuối cùng, cô vì báo thù cho ba, trong cơn tức giận cũng nổ tung bản thân.

Vốn định sau khi chết đi địa phủ tìm ba đoàn tụ.



Kết quả, Diêm Vương không nhận cô, vậy mà không nhận cô!!!

Thì… Mẹ nó cô muốn giết chết Diêm Vương, tự mình làm luôn cho rồi!

Cũng không biết cô tới nơi này, ba có thể cũng tới đây hay không.

Dù sao cô chưa tận hiếu cho ba, quả thực có chút tiếc nuối.

Cùng lúc đó, trong rừng sâu núi thẳm ở nước ngoài, Tần Phong hung hăng hắt xì một cái.

...

Lại nói, lúc này Tần Kiến Vũ bị Tần Sương đuổi ra khỏi nhà, dẫn theo một nhà già trẻ bé lớn về tới trước khu tập thể.

Nếu không phải lúc trước để mắt tới, đoán chừng lúc này thật sự phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

Nhất là bà cụ, ở quen nhà lớn rồi, lại nhìn căn phòng nhỏ hẹp này, nhìn thế nào cũng không thoải mái.

Tần Tuyết thì càng khỏi phải nói tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau