[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm

Chương 20: Cô Gái, Cô Được Lắm! 1

Trước Sau
Một cô gái bên cạnh thấy Tần Sương lợi hại như vậy, ánh mắt đầy sao nói: “Cô thật giỏi, bà lão này nằm một đường, ai cũng không thể đánh thức, vẫn là cô lợi hại.”

Tần Sương nhìn cô gái bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, đôi mắt to, giống như búp bê.

Vừa nhìn là biết kiểu ở trong nhà tương đối được chiều chuộng, cũng không biết người như vậy tại sao cũng phải xuống nông thôn.

Hy vọng đến nông thôn, có thể chịu đựng được.

Sau đó lành lạnh nói: “Xin chào, Tần Sương.”

“Tần Sương là tên cô à?”

“Thật dễ nghe, tôi tên là Vu Viên Viên, 18 tuổi, rất vui được biết cô.”

Lý Tĩnh bên cạnh thấy Vu Viên Viên lên tiếng, trong nháy mắt có chút không vui nói: “Một cô gái bạo lực, có gì hâm mộ, bớt bớt đi.”

Nếu không phải là điều kiện nhà Vu Viên Viên tốt, cô ta cũng sẽ không để cho người nhà báo danh đi chung chỗ với cô ấy.

Suy cho cùng vẫn là một ngốc bạch ngọt, cô ta còn muốn xuống nông thôn vì muốn lừa một ít thứ tốt.

Trên xe lửa một ngày, đối phương cũng không để ý đến cô ta.



Dựa vào cái gì Tần Sương vừa lên, xe đã hấp dẫn lực chú ý của Vu Viên Viên.

Thật sự là tức chết cô ta.

Tần Sương nghe lời này thật chua, nhìn đối phương một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Một khuôn mặt cay nghiệt, vừa nhìn cũng không phải là thứ tốt lành gì.

Đương nhiên đối với Vu Viên Viên, cô vẫn rất thích cô ấy.

Dù sao ai cũng thích cô gái đáng yêu.

Sau đó không để tâm lời Lý Tĩnh nói, nói với Vu Viên Viên: “Tôi đi huyện Phong, đại đội Cảnh Dương, cô thì sao?”

“Cô cũng đến đại đội Cảnh Dương sao? Tôi cũng vậy, thật là trùng hợp.”

“Đúng vậy, sau này chị sẽ che chở cho em.”

Vu Viên Viên nghe nói như thế, trong nháy mắt vui vẻ muốn bay lên.



Lập tức nói: “Tớ yêu cậu chết mất, sau này tớ nấu cơm cho cậu ăn, tớ có thể nấu cơm, cam đoan nuôi cậu trắng trẻo mập mạp.”

*Khúc này đổi xưng hô “Tớ - cậu” nha

“Được.”

Vừa lúc cô không biết nấu cơm, nếu thật sự để cô vào bếp, phỏng chừng ai cũng không thèm ăn.

Sau khi đến bên kia, vẫn phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài ở thì tốt hơn.

Rốt cuộc, cô không quen sống chung với một nhóm người lạ.

Đến lúc đó lại bắt cóc bé đáng yêu đi, hoàn mỹ.

Sau đó lấy chocolate trong túi ra đưa cho cô ấy: “Mời cậu ăn.”

Vu Viên Viên nhìn chocolate nhập khẩu, ánh mắt trợn tròn.

Nghĩ thầm, đây không phải là chocolate cô ấy thương nhớ sao?

Wow, mình sẽ yêu cô ấy mất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau