[Tn70] Đẹp Trai Tàn Bạo Và Thiên Kim Mỹ Nhân: Mở Đầu Cuồng Xé Cực Phẩm

Chương 22: Cô Gái, Cô Được Lắm! 3

Trước Sau
Đương nhiên chờ sau khi anh trở lại phòng ăn bánh ngọt cũng được để lại, lại đi ngủ tiếp.

Hiện tại anh chỉ có thể khôi phục một ít thể lực, mới có thể liên hệ chiến hữu tới đón mình.

Nhưng giấc ngủ này, ngủ cũng không an ổn, trong mơ luôn có cô gái đùa giỡn anh…

****

Bên này sau khi Tần Sương ngủ trên xe lửa một giấc, rốt cục mới thoải mái không ít.

Cũng không biết người đàn ông thối tối hôm qua thế nào.

Có điều chuyện có thể làm, cô đều làm hết sức rồi, có thể sống sót hay không, chỉ có thể xem vận mệnh.

Mùi thức ăn truyền đến, cô mới nhớ tới giờ cơm trưa.

Sau đó lấy hộp cơm đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị ăn.

Vu Viên Viên ăn bánh bao thịt kho tàu mẹ chuẩn bị, người xung quanh thèm ăn nước chảy ròng.

Nhưng khi hộp cơm của Tần Sương mở ra, bọn họ càng ghen tị hơn.



“Sương Sương, của cậu là thịt bò sao?”

“Ừ, thịt bò kho, cậu muốn ăn không?”

Vu Viên Viên nhìn miếng thịt kho tàu trong tay cô, sau đó cười nói: “Tớ trao đổi với cậu, không chiếm tiện nghi của cậu đâu.”

“Có thể, cậu vui là tốt rồi.”

Sau đó hai người trao đổi xong thức ăn trưa thì há to miệng ăn.

Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

Cho đến khi một tiếng ồn ào vang lên, mới phá vỡ sự yên tĩnh bên này.

“Tôi nói này, cô bị làm sao vậy, không có mắt sao? Cô làm rơi trứng gà của tôi rồi, mau bồi thường cho tôi, một hào đó.”

Mục Nghiệp Kiêu nhăn mày, sắc mặt khó coi nói: “Cô cho tôi mù phải không? Rõ ràng là chính cô không bắt được, tôi vừa mới đi ngang qua, cô đã nói là tôi đụng, tôi nếu có thể cách không khí đụng cô, tôi đây thật đúng là trâu bò.”

“Phốc~!”

Người xung quanh, trong nháy mắt cười ha ha.



Ngay cả Tần Sương nghe nói như thế, cũng hiếm khi được nở nụ cười.

Nghĩ thầm người này thật là thú vị.

Rõ ràng là một cô gái, không nghĩ tới miệng lại dám liều mạng với cô ta.

“Tôi mặc kệ, là đụng phải, cô đền trứng gà cho tôi.”

Nhìn người phụ nữ khóc lóc om sòm, Mục Nghiệp Kiêu trực tiếp xoay người rời đi.

“Cô đứng lại, cô không được đi.”

“Tôi đi tìm trưởng tàu, thanh niên tri thức chúng tôi xuống nông thôn xây dựng tổ quốc, không thể tùy tiện bị người ta oan uổng.”

“Cô…”

“Tôi nhìn lầm rồi, không phải cô đụng trúng đâu.” Mấy cô nhóc bây giờ thật sự không dễ lừa.

Nghĩ tới làm lớn chuyện, cô ta không có chỗ tốt gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ thầm, thật sự là xui xẻo!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau